Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày sau khi bị thương, Kazuha đến trường.

Thẻ học sinh của cậu còn ở trong tay đám nam sinh kia. Có một số việc không thể trốn tránh, sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt với chúng.

Lòng bàn chân bị thương khiến cho di chuyển có chút khó khăn, đi lại có chút vất vả, còn chạy nhảy thì thôi... quên đi.

Kazuha đến trường sớm, nộp bài tập ngày hôm qua và bài kiểm tra cho giáo viên, sau đó là thói quen hàng ngày của buổi sáng đọc sách, lên lớp và tán gẫu với một số bạn học có quan hệ tốt trong giờ nghỉ. Buổi sáng trôi qua như thế.

Trong giờ nghỉ trưa, Kazuha gửi tin nhắn cho một trong những tên đã bắt nạt mình.

[Cậu có thể trả lại thẻ cho tôi không?]

Đầu dây bên kia dường như không quan tâm lắm, và phải mất gần mười phút sau cậu ta mới trả lời.

[Tự mình đến lấy, chỗ cũ sau giờ học, đến một mình]

'Nơi ở cũ' mà đối phương nhắc đến hẳn là ký túc xá riêng phòng [1178]. Mọi thứ xảy ra ở đó đều là cơn ác mộng kéo dài của Kazu.

Kazuha do dự, để cậu một mình trở lại nơi đó thật sự rất phiền phức.

Nhưng cuộc thi ngày mốt cũng rất quan trọng, giành được giải thưởng không chỉ có thể cộng thêm điểm thi vào đại học mà còn giành được tư cách tiến cử vào trường danh tiếng.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, Kazuha gửi một tin nhắn khác cho bên kia

[Tôi đi tìm cậu, bây giờ cậu ở đâu?]

Cậu ấy cảm thấy rằng ngay cả khi bên kia có động cơ thầm kín thì ít nhất trong trường học, chúng cũng sẽ kiềm chế bản thân.

Lần này đối phương trả lời rất nhanh.

[OK, nóc tòa nhà giảng dạy đầu tiên, nhanh lên]

Có bốn tòa nhà giảng dạy trong trường trung học Inazuma. Tòa nhà đầu tiên là tòa nhà đặt các lớp học của lớp một và lớp hai. Tòa nhà thứ hai là tòa nhà giảng dạy đa chức năng chung. Tòa nhà thứ ba là tòa nhà phòng thí nghiệm. Tòa nhà thứ tư tòa nhà là tòa nhà nơi có các lớp học của lớp ba.

Nhóm kia hiện đang ở trên nóc tòa nhà nơi Kazu đang học.

Nó gần lớp học và văn phòng giáo viên, có lẽ họ sẽ không làm gì cả...

Nghĩ vậy, Kazu rời khỏi lớp học và đi lên sân thượng.

Để tránh xảy ra tranh chấp như lần trước và làm hỏng điện thoại, Kazu đã chọn cách để điện thoại trong lớp.

Chỉ vài phút sau khi Kazuha rời đi, Heizou gọi.

Điện thoại di động trong ngăn bàn rung lên vài lần (Kazu thường để chế độ rung trong giờ học), Heizou ở đầu dây bên kia hơi sốt ruột khi thấy lâu không có người bắt máy.

Tại sao Kazuha không trả lời?

Heizou là người quyết đoán, sau khi cúp điện thoại, cậu ấy trực tiếp đến lớp của Kazu để tìm người. Cậu ấy hỏi một vài nữ sinh trong lớp, và họ đều nói rằng họ đã nhìn thấy Kazu ra ngoài, nhưng họ không biết cậu ấy đi đâu.

Heizou nhìn họ với một nụ cười và ngập ngừng nói: "Kazuha ra ngoài một mình à? Có ai đang tìm hay đợi cậu ấy không?"

Một số cô gái nhìn thấy Heizou đẹp trai cuốn hút, chủ động tới trò chuyện nhiều hơn, và đám đông ngay lập tức vây quanh.

"Không, tôi nghĩ cậu ấy ra ngoài một mình."

"Có lẽ là không. Mặc dù Kazuha đối xử tốt với mọi người, nhưng tôi chưa thấy cậu ấy thân thiết với bất kỳ ai."

"Tính cách của Kazuha rất dịu dàng, nhưng cũng khiến người ta có chút xa lạ."

"Cậu ấy dường như đang cố tình giữ khoảng cách với những người khác."

...

Một vài cô gái nói chuyện với nhau, Heizou lắng nghe một lúc lâu nhưng không thể nhận được câu trả lời mình muốn. Cậu cảm ơn theo phép lịch sự và rời khỏi lớp.

Sau khi Heizou rời đi, các cô gái bắt đầu bàn tán.

"Anh chàng vừa rồi là ai vậy? Cậu ấy thật đẹp trai~"

"Dù sao cũng là cực phẩm trong lớp, Shikanoin Heizou."

"Này? Chỉ là cấp lớp thôi sao? Tôi nghĩ cậu ấy đã đẹp trai ở cấp trường rồi ~"

"Năm nay trường chúng ta có quá nhiều nam sinh đẹp trai, cho nên vẫn chưa thật sự chọn được một cái tên."

"Hình như năm thứ hai có một học sinh cuối cấp học lại lớp, cậu ấy cũng có tên trong danh sách ứng cử. Cậu ấy tên là... cậu ấy tên gì?"

"À, Raiden Kunikuzushi. Các nam sinh trong trường gọi anh ta là Tán Binh. Nhưng tôi nghe nói rằng anh ta có một số vấn đề về tâm lý, vì vậy tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách."

"Tôi vẫn thích Kazuha trong lớp mình. Cậu ấy đẹp trai, dịu dàng và lịch sự. Nhìn thấy cậu ấy như thấy gió xuân ~"

...

——

Heizou đang định về lớp nên quay người bước đi, tình cờ gặp một người khác trên hành lang.

Với mái tóc tối màu cắt ngắn và đôi mắt xanh trong veo, người đó tuy đẹp trai nhưng lại mang vẻ đẹp dữ dội, không có một chút mềm mại nào, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp dịu dàng của Kazuha.

Heizou chỉ cảm thấy người này trông quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra người đó là ai.

Đối phương cũng chú ý tới cậu. Hai người cách xa mấy mét bắt đầu nhìn nhau, vẫn tiếp tục đi không ngừng, thậm chí không giảm tốc độ.

Mặt khác, Tán Binh cũng biết hôm nay Kazuha đến lớp nên muốn đến xem trong giờ nghỉ trưa, giả vờ vô tình đi ngang qua lớp của cậu.

Anh không gặp Kazu, nhưng gặp Heizou, người đến tìm Kazu.

Tán Binh không biết Heizou, nhưng nhìn thấy một người quá quen thuộc với Kazuha khiến anh ta không thoải mái, rất khó chịu và không vui vô cớ.

Heizou cũng đang chăm chú nhìn Tán Binh, ánh mắt của hai người giao nhau với những suy nghĩ riêng, không ai tránh ai.

Heizou: Người này... có khí chất rất nguy hiểm và chắc chắn không phải là người tốt. Anh ta cố tình xuất hiện và tới lớp của Kazuha, hay chỉ tình cờ đi ngang qua?

Anh ta đến đây tìm Kazuha làm gì? Mối quan hệ của anh ta với Kazuha là gì?

May mắn thay, cả hai không có bất kỳ động thái nào nữa. Heizou trở lại lớp học của mình, trong khi Tán Binh đi lên cầu thang.

Cuộc sống trong khuôn viên trường có vẻ yên bình, tuy nhiên mầm mống tranh chấp đã âm thầm gieo mầm, dấu hiệu xung đột cũng lặng lẽ bén rễ.

——

Trên nóc tòa nhà.

Mấy nam sinh đang đợi ở đó khi nhìn thấy băng gạc trên mặt và quanh tay Kazu, bọn họ không khỏi dùng ánh mắt đau khổ từ trên xuống dưới nhìn cậu, đồng thời khinh thường thở dài một tiếng.

"Chậc chậc chậc chậc, tên Tán Binh kia đuổi chúng ta đi để chơi một mình sao? Hai người làm rất kịch liệt, cả hai đều bị thương nhỉ."

Kazuha cụp mi, quay đầu tránh đi, thấp giọng nói 'Chán ghét'.

"Kaedehara Kazuha, ngươi đang mắng ai?"

Nam sinh đầu đàn nhất thời nổi giận đẩy Kazuha vào tường, cúi người nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ, gân xanh trên trán giật giật, "Mày ở cùng phòng với tên tiểu tặc kia bao lâu? Mày nghĩ sao chúng tao không biết? Hai người đã làm gì, mày nghĩ rằng chúng tao không thể đoán được sao?"

Kazuha ngẩng đầu nhìn, ánh mắt trong suốt không chút do dự, "Ta cùng hắn không có làm gì."

"Ồ? Thật sao?" Nam tử khinh thường hừ một tiếng, hắn không tin lời Kazuha nói, bắt đầu xé rách quần áo của cậu. "Tỏ ra cao quý?"

"Ngươi làm gì vậy!" Kazuha vội vàng bảo vệ quần áo trước mặt, nhưng vẫn là chậm một bước.

"Hả? Tao đang cho mày cơ hội để chứng minh mình vô tội."

Nam sinh đầu sỏ vừa nói vừa dùng hai tay kéo mạnh làm tất cả cúc áo sơ mi trắng trên đồng phục học sinh của Kazuha đều bị bung ra.

"Ngươi. . . !" Kazuha kinh hãi, giơ tay ôm lấy lồng ngực trần trụi, gắt gao dựa vào tường, "Đừng lại đây!"

Những người còn lại cũng chú ý về bên này. Có người xem với vẻ thích thú, có người vừa nhai kẹo cao su vừa chụp ảnh bằng điện thoại di động.

"Ngươi trốn cái gì? Ngươi có tội sao?" Thiếu niên vươn tay bắt lấy Kazu lần nữa.

Kazuha không khỏi nhớ lại lần trước bị cưỡng hiếp. Cậu thực sự sợ hãi và chỉ muốn chạy trốn, những thứ khác không quan trọng. Cậu cúi người luồn ra khỏi cánh tay của thiếu niên, mặc kệ vết thương trên chân và chạy nhanh đến tòa nhà giảng dạy.

Nhìn thấy Kazuha hoảng sợ bỏ chạy, nhóm người trên sân thượng cũng không đuổi theo mà cười vài tiếng như đang nhìn thú cưng mà mình chơi đùa trong lòng bàn tay. Kẻ ăn và hút thuốc, người thân mật với bạn bè, người gọi điện thoại.

Đối với nhóm người này, Kazuha chỉ là một thứ gia vị không thể thiếu trong cuộc sống học đường nhàm chán này, chơi lâu sẽ mất đi sự tươi mới nên chúng cứ để cậu ấy đi, dù sao thì cậu ấy vẫn sẽ chủ động, lại giao đến tận nhà cho ăn. Dù sao thì thẻ học sinh của cậu ấy vẫn ở trong tay chúng.

Kazuha kéo quần áo trên ngực đi xuống lầu, tim đập thình thịch vì sợ. Không có nhiều học sinh đi dạo trong hành lang trong giờ nghỉ trưa, nhưng thỉnh thoảng họ bắt gặp một vài người nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên hoặc tò mò.

Kazuha không nói gì, chỉ cúi đầu đi xuống lầu. Cậu cũng không biết mình đi đâu, cậu chỉ muốn tránh xa đám cặn bã trên kia.

Cho đến khi cậu đứng không vững ở góc cầu thang, ngã xuống và đâm sầm vào vòng tay ai đó.

Nam nhân kiên quyết đỡ lấy cơ thể sắp ngã của Kazuha, và bế gọn vào trong vòng tay.

"Ngươi không sao chứ?"

Mặt Kazuha áp vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội, mặt không khỏi nóng lên.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Kazuha vội vàng tách xa đối phương ra rồi đứng sững lại. Cậu vừa dứt lời xin lỗi đã chậm rãi ngửi được mùi thơm từ người kia. Mùi này cậu rất quen thuộc, cho nên cậu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn vào mặt đối phương.

Nam nhân đứng đối diện đang nghiêng đầu mặt không cảm xúc nhìn cậu, "Kaedehara Kazuha?"

Ngoài việc sợ hãi, nhịp tim của Kazu gần như ngừng đập.

Người ở phía đối diện thực sự là Tán Binh.

Kazuha không muốn dành quá nhiều thời gian với hắn. Nói chính xác là cậu không muốn tiếp xúc nhiều với hắn một chút nào.

Kazuha muốn đi vòng qua, nhưng Tán Binh đã nắm lấy cánh tay cậu và kéo cậu trở lại.

"Ngươi chạy làm gì?"

"Để tôi đi!"

"Ngươi sắc mặt xấu xí, gặp nạn sao?"

"Không liên quan tới ngươi."

Nhớ lại chuyện vừa rồi trên sân thượng, sắc mặt Kazuha lập tức trở nên khó coi hơn.

Tán Binh bắt lấy cổ tay Kazuha, kéo cậu vào trước mặt mình, dùng khoảng cách gần quá mức tưởng tượng để quan sát phản ứng của Kazu, "Quần áo của ngươi rách nát. Ta đoán lại là những đứa lần trngư, đúng không?"

Kazuha không thể thoát khỏi Tán Binh. Khi cậu nhớ lại tất cả những trải nghiệm đau đớn trước đây, bao gồm cả việc hắn đánh mình, cậu không thể tránh khỏi mất kiểm soát cảm xúc.

"Ngươi tại sao đạo đức giả như vậy? Ngươi cùng những người kia có cái gì khác nhau sao? Ngươi làm bị ta thương như thế nào? Ngươi quên rồi sao?"

Từng chữ từng câu vang vọng, như ngàn mũi kiếm đâm vào tim.

Trái tim của Tán Binh đột nhiên thắt lại trong giây lát, anh ta không bao giờ nghĩ rằng Kazuha sẽ quở trách anh ta một cách đau đớn và tức giận như vậy. Những vết thương trên mặt và cơ thể của Kazu thực sự khiến anh ta cảm thấy có lỗi, nhưng những lời anh ta nói ra lại trở nên tức giận vặn vẹo...

"Ngươi đang trách ta?"

Kazuha đột nhiên cụp mắt xuống cười "hừ" rồi lại ngẩng đầu nhìn Tán Binh, cười híp mắt vô cùng từ bi giống như đang thương hại một kẻ nực cười nào đó, "Ta không dám, sao ta lại dám. Ta không thể đắc tội bất kỳ người nào trong các ngươi. Ta là người thấp hèn nhất, các ngươi hài lòng chưa?"

Kazuha không còn biết liệu những lời ác ý đó đang làm tổn thương Tán Binh hay làm tổn thương chính mình.

"Kaedehara Kazuha, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?"

Tán Binh hoàn toàn tức giận, và sức mạnh của bàn tay anh ta nắm lấy cổ tay Kazu trong vô thức tăng lên rất nhiều. Tay của Kazu vốn dĩ đã bị thương nên vết thương mở ra ngay lập tức sau khi bị giữ như vậy.

"Hừ. . . " Kazuha đau đến hừ một tiếng, cau mày cắn răng để không phát ra âm thanh.

Tán Binh kéo cánh tay của Kazu lên, và khuôn mặt của Kazu tái nhợt vì đau. Tán Binh muốn buộc cậu nhận lỗi và đánh giá anh ta cẩn thận.

Lúc này vừa vặn có một ít học sinh đi ngang qua, tiếng bước chân và giọng nói ngày càng gần. Tán Binh nhìn những người đó từ dưới cầu thang đi lên với vẻ không hài lòng.

Hiện tại, thà có thêm một thứ còn hơn bớt đi một thứ.

Dù không hài lòng nhưng Tán Binh chọn cách buông tha Kazuha.

Kazuha hất tay Tán Binh, khập khiễng đi xuống lầu, không quay đầu nhìn lại.

Kể từ khi được nhà họ Lôi nhận nuôi, đây là lần đầu tiên Kunikuzushi bực bội như thế này. Anh vô cùng cáu kỉnh đi lên sân thượng, muốn hít thở không khí cho thoải mái nhưng lại gặp phải mấy đứa bắt nạt Kazuha lần trước.

Những nam sinh đó nghĩ rằng họ đã nhìn thấu Tán Binh, và cảm thấy rằng anh ta cũng chỉ là muốn vui vẻ giống như chúng, vì vậy chúng vỗ vai Tán Binh như thể bạn cùng thuyền.

"Tán Binh, chúng tôi biết rằng anh đã để ý Kaedehara Kazuha. Nếu vậy, hãy để những người anh em tự thưởng thức ..."

Nam sinh còn chưa nói hết lời, Tán Binh không nói gì, vẻ mặt sầm xuống, trực tiếp đấm vào bụng đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro