Chương 15: Bạn điên cùng trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong văn phòng SCI, hình như có một gì kế hoạch đang được thực hiện.

Vừa trở về Bạch Diệp phát hiện tin tức mình nắm hình như không cùng loại với phần Triệu Tước biết, Triệu Tước ngửa ra là ngủ, mà kiểu cái gì cũng hiểu, nhưng Bạch Diệp hiển nhiên là chẳng hiểu gì cả. . . . . . Rõ ràng hai người họ là cùng nhau trở về mà.

Vốn muốn hỏi thăm từ Bạch Ngọc Đường, nhưng Bạch đội trưởng bắt chước ngữ khí của Triển Chiêu, vừa mở miệng, Bạch Diệp đã bị "khuyến khích lùi về" .

Cuối cùng, ánh mắt Bạch Diệp dừng trên tấm bảng trắng đối diện. Mặt bảng vốn toàn là ảnh chụp bị Bạch Ngọc Đường lật lại, trên mặt này, dùng bút ký hiệu vẽ mấy hình ảnh kết cấu phức tạp.

Những hình ảnh này là đồ án ẩn hình cất trong "Túi da" từ vụ án trước, Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường giống nhau, nhìn vào đều sẽ có phản ứng không thoải mái.

Theo bản năng không nhìn hình ảnh đó nữa, Bạch Diệp quay đầu lại, thấy Triệu Tước đang nhìn mình.

Hai người đối diện nhau, không nói gì.

Giằng co như vậy nửa phút sau, một tiếng "Đinh" truyền đến, cửa thang máy ngoài văn phòng mở ra, Trần Dần cùng Triệu Cần đi ra.

Trần Dần vào cửa liền trách cứ, "Tôi nói chứ cách các anh tìm tôi tới có thể ôn hòa một chút được không, hiệu trưởng trực tiếp chạy tới lớp tôi dạy nói cảnh sát tìm tôi, ngày mai tin đồn chắc chắn bay đầy trời cho coi!"

Triển Chiêu quơ quơ di động, ý là —— ai biểu gọi điện thoại cho anh thì anh không nhận a.

Trần Dần bất đắc dĩ, đi vào tìm cái ghế dựa ngồi xuống, hỏi, "Tìm tôi làm gì?"

Triển Chiêu ra hiểu bảo anh ấy xem thi thể con trùng trên khay trước.

Trần Dần và Triệu Cần vừa thấy nó đã chết đều kinh hô.

"Sao lại chết rồi!"

"Quá đáng tiếc!"

Triển Chiêu vươn hai ngón tay, ý bảo, có hai chuyện này, "Thứ nhất, con trùng không phải tự nhiên mà chết, là bị người lập kế hoạch giết."

Triệu Cần khó hiểu, "Vì sao phải mưu sát một con trùng chứ?"

Triển Chiêu cảm thấy vấn đề này nêu ra rất hay, liền gật gật đầu, thuận tiện quan sát Trần Dần một chút.

Trần Dần hình như có tâm sự, cau mày nhìn con trùng đã chết kia.

"Thứ hai." Triển Chiêu tiếp tục nói, "Con này không phải con ban đầu kia, bị đánh tráo rồi."

Triển Chiêu một câu, Triệu Cần mơ hồ, phản ứng cũng giống những người khác lúc mới nghe —— vì sao phải đánh tráo? Không phải là con trùng y hệt sao?

Mà Trần Dần thì lại biến sắc, hình như bị cái gì hạ gục, đỡ ghế ngồi xuống, tự nhủ, "Không chỉ có một con sao?"

Triển Chiêu nghe thế, đuôi mày hơi nhướn lên rất khó nhìn ra, hình như đã sớm đoán được phản ứng của Trần Dần.

Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện tình hình Trần Dần, liền hỏi anh ấy, "Không phải anh biết cái gì chứ?"

Trần Dần nhíu nhíu mày, "Kỳ thật, tôi lần đầu tiên nhìn thấy con trùng này. . . . . ."

"Anh đã nói có người muốn hủy diệt thế giới gì đó phải không?" Bạch Trì cũng hiếu kỳ, "Không phải là giỡn sao?"

"Tôi đúng thật đã hy vọng chỉ là giỡn ." Trần Dần khẽ thở dài một tiếng, "Xác thật mà nói, tôi từ lúc thấy có người muốn trộm mấy con trùng kia, đã có ý tưởng này. . . . . ."

Tất cả mọi người gật đầu, đúng, nguyên nhân gây ra hết thảy là vụ trộm tiêu bản côn trùng, nhưng thuê người trộm côn trùng chính là Trương Duệ, giữa hai chuyện này có cái gì liên quan đâu?

"Côn trùng. . . . . ." Công Tôn hỏi ra hoang mang trong lòng, "Côn trùng thì hủy diệt thế giới kiểu gì? Khoa học viễn tưởng sao?"

Mọi người bắt đầu nghĩ đến các loại phim côn trùng hủy diệt thế giới . . . . . . Ví dụ như côn trùng ngoài hành tinh xâm lấn trái đất, châu chấu tàn sát ăn sạch lương thực, bằng không chính là ký sinh trùng trên người hình thành xác sống. . . . . . Nhưng nói tóm lại đều là nghệ thuật, không phải thật.

"Việc này, phải kể từ hồi tôi còn học đại học." Trần Dần kể cho mọi người một đoạn cuộc sống hồi còn đến trường.

"Khi đó sau khi tôi học xong có làm thêm ở Bảo tàng Tự nhiên, chủ yếu là chữa trị tiêu bản các loại. Bảo tàng Tự nhiên chỗ tôi làm việc phân thành ba khu, khu tiền sử và khu động vật thì du khách nhiều hơn, còn khu bảo tàng côn trùng tương đối ít người hơn. Có buổi tối một ngày, tôi tăng ca đến khuya, lúc trở về, phát hiện trong bóng đêm ở phía xa bảo tàng côn trùng vẫn còn đèn sáng. Tôi xuất phát từ tò mò đi qua xem thử, kết quả đụng phải một người."

Trần Dần thoáng tạm dừng một chút, "Tôi chỉ biết người đó họ Tiễn, có biệt hiệu là Tiễn Điên, tốt nghiệp trường của chúng tôi."

"Điên mặt nào?" Công Tôn tò mò.

"Đầu tiên hắn si mê côn trùng, nhưng lại không phải học giả côn trùng. Tiếp theo câu cửa miệng của hắn là muốn hủy diệt thế giới, hơn nữa còn nói, mình có thể bồi dưỡng ra một loại trùng có thể hủy diệt thế giới."

Trần Dần vừa giới thiệu, tất cả mọi người cảm thấy tuy rằng chưa từng gặp, nhưng người có lời nói và hành động như vậy, thật sự có chút điên.

"Tình cảnh ngày đó ở bảo tàng côn trùng gặp hắn thật sự khiến tôi chấn động, nên nhiều năm sau tôi vẫn còn nhớ rõ rất rõ." Trần Dần nhớ lại hồi ấy, "Khi tôi đi tới, trong bảo tàng côn trùng có rất nhiều côn trùng bay loạn. Một nam nhân trung niên da ngăm đen râu ria xồm xoàm, mặc đồng phục lao công màu vàng, đeo kính viễn thị gọng đen, có vẻ hai mắt hắn không cân đối. Hắn đứng trước cái bàn thép lớn, trên bàn có một con chuột chết, hắn cầm cái nhíp, đang chọc chọc xác nó. Một đám trùng bay ong ong quanh hắn, có đủ các chủng loại. Hắn cúi đầu miệng phát ra tiếng cười 'hắc hắc hắc', tôi lúc ấy cảm giác mình giống như đi lạc vào phim kinh dị nào đó."

SCI mọi người nghe Trần Dần miêu tả, đều cảm thấy hắn lúc ấy hẳn là nên xoay người bỏ chạy. . . . . .

"Tôi đi vào, hắn khoảng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn tôi. . . . . . Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác đám trùng kia cũng tạm dừng trong nháy mắt. . . . . ." Trần Dần nhớ tới đến còn có chút sợ, "Không khí ấy, giống kiểu chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, đám trùng ấy sẽ bay đến công kích tôi vậy."

Mọi người nghe mà nhíu mày —— kinh khủng vậy?

"Bất quá hắn lúc ấy hình như rất hưng phấn, thấy tôi tiến vào, đột nhiên hô to 'Thành công !Thành công!' với tôi "

Mọi người lúc này đều nhịn không được mà nghĩ, nếu đổi lại là mình, lúc ấy sẽ chọn làm như thế nào?

Trường hợp người kia rất quỷ dị cũng thật kinh khủng, nhưng lòng hiếu kỳ cho phép, sẽ chọn đi qua nhìn thử chứ nhỉ?

Đương nhiên, ngoại lệ chính là Bạch Ngọc Đường, Bạch đội trưởng thích sạch sẽ cau mày, cảm thấy lúc nhìn đến "côn trùng", nên xoay người rời đi.

"Tôi đi qua, thấy trên bàn trước mắt hắn, trừ con chuột chết ra, còn có một đống bản vẽ lớn. Con chuột kia có cảm giác là lồng cấy hắn dùng để ấp trứng côn trùng. . . . . ." Trần Dần nói tới đây, thấy biểu tình hơi ghét bỏ của Bạch Ngọc Đường, liền tự động lướt nhẹ đoạn này, "Lúc ấy thật sự hắn đang nghiên cứu một bản vẽ, tôi chỉ là nhìn sơ sơ, trên bản vẽ là một con côn trùng có kết cấu phức tạp. Tôi tuy rằng không phải chuyên gia côn trùng, nhưng vẫn có chút nghiên cứu về côn trùng. . . . . . Đó là một con trùng hoàn toàn không ' hợp lý ', căn bản không có khả năng tồn tại trong thiên nhiên. Nhưng người kia lại vô cùng hưng phấn, khoa chân múa tay vui sướng nói, đây là hình thái hoàn mỹ nhất mà hắn có thể nghĩ ra cho đến nay! Là bước đầu tiên hủy diệt thế giới!"

Toàn bộ thành viên SCI nghe mà cạn lời, đây thật sự không phải bệnh thần kinh sao?

"Tôi lúc ấy cũng thấy có thể là đầu óc hắn có chút vấn đề, cũng không ở lâu, nhanh chóng rời đi." Trần Dần nói, "Sau đó tôi hỏi thăm một học trưởng cùng làm thêm ở bảo tàng, học trưởng nói, người này là bạn cùng trường của bọn tôi, người ta hay gọi là Tiễn Điên, cũng gọi là Trùng Điên, thật sự không bình thường."

Trần Dần nhún vai, "Sự tình đã qua rất lâu, sau đó tôi và vị bạn cùng trường đó cũng chưa hề gặp lại. Gần dây xảy ra vụ án Bảo tàng Tự nhiên mất trộm, tôi đột nhiên nghĩ tới bản thảo 'thiết kế' của hắn, tuy rằng con trùng trong thiết kế và con trùng này không giống nhau, nhưng cứ cảm thấy nguyên lý tương đương. Cho nên tôi nghi ngờ có thể có liên quan đến hắn hay không, nhưng tôi nghe nói Tiễn Điên đã chết."

"Chết như thế nào?" Triển Chiêu truy vấn.

"Cái đó thật ra không rõ lắm."

Trần Dần lập tức gọi điện liên hệ mấy bạn học trước kia, rất nhanh đã hỏi tới tin tức, Tiễn Điên tên thật là Tiễn Vũ Dân, đúng là đã chết.

"Ba năm trước bởi mất vì ung thư."

Có tên thật là được, Tương Bình tìm được tư liệu về Tiễn Vũ Dân, "Người này có thật nhiều ghi chép phạm tội, phần lớn là bị khiếu nại quấy rầy, còn có gây rối trật tự và trộm cắp vặt. . . . . . Tật xấu thật không ít."

"Còn lịch sử bênh tâm thần thì sao?" Triển Chiêu truy vấn.

"Hắn mỗi lần phạm tội đều được thả, bởi vì có bác sĩ chuyên tâm thần chứng minh bệnh nhân." Tương Bình rất nhanh xem xong lý lịch cá nhân của Tiễn Vũ Dân, "Người này chỉ làm việc ở Bảo tàng Tự nhiên, không có luận văn liên quan, cũng không có thành tựu học thuật."

Bạch Ngọc Đường nói Mã Hán đưa Trương Duệ đến, cho lão xem ảnh chụp Tiễn Vũ Dân, hỏi lão có quen biết hay không.

Trương Duệ nhìn qua liền lắc đầu, nói không biết.

Triển Chiêu hỏi hắn, "007 ai đưa cho ông?"

Trương Duệ nói là lão ngẫu nhiên bắt được.

Trần Dần không tin, "Đây căn bản không phải côn trùng tự nhiên."

"Đoạn ký ức đó của lão không phải sự thật." Triệu Tước đúng lúc lên tiếng, "Bị bóp méo rồi."

"Hả?" Trương Duệ như kiểu bị đả kích không ít, hỏi Triệu Tước, "Không phải ông đã giúp tôi giải. . . . . ."

"Tao giúp mày giải chỉ là vụ tự nổ của mày thôi, ai biết trước đó mày đã bị làm cái gì nữa, mày thích côn trùng như vậy biết đâu cũng là bị ai đó cài vào." Triệu Tước vừa nói, vừa giơ tay vỗ gáy Trương Duệ.

Trương Duệ ôm đầu "Ai ai" kêu lên.

Bạch Ngọc Đường nghe Trần Dần tự thuật xong, cảm thấy manh mối cũng có hạn, đành phải quay đầu lại hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, có liên quan gì đến kế hoạch của cậu?"

Triển Chiêu mỉm cười gật đầu với Bạch Ngọc Đường, cũng không thất lạc, ngược lại thật vui vẻ, hỏi Tương Bình, "Có thể tra được vị bác sĩ đã giúp Tiễn Vũ Dân chứng minh không?"

Tương Bình nhấp mở một bản ghi chép chứng minh, "Là một bác sĩ của phòng khám tư nhân, tên tiếng Anh, là Mark Phàm."

"Điều tra tên bác sĩ này đi."

Triển Chiêu chưa kịp lên tiếng, Triệu Tước bỗng nhiên đứng lên, ghé sát vào màn hình máy tính, thúc giục Tương Bình.

Tương Bình nhanh chóng tra tư liệu bác sĩ, rất nhanh lấy ra một đống văn kiện. . . . . .

Triệu Tước giơ tay đè con lăn chuột, quét rất nhanh xem văn kiện, cuối cùng đột nhiên dừng ở một phần hồ sơ, ngoắc ngón tay với Triển Chiêu.

Triển Chiêu đi qua xem, thấy là Mark Phàm chứng minh bệnh tâm thần cho một bệnh nhân khác, thật trùng hợp, mọi người đều biết —— Lưu Kim!

"Chứng "hai thiếu một" sớm nhất của Lưu Kim đã từng tìm hắn xem bệnh?" Triển Chiêu kinh ngạc.

Triệu Tước gật đầu, trong mắt xuất hiện hưng phấn.

"Tìm ảnh chụp bác sĩ này."

Tương Bình bắt đầu tìm kiếm, rất nhanh tìm được ảnh đăng trên tập san tạp chí tâm lý, bài viết giới thiệu Tiến sĩ Mark.

Tuy rằng tên tiếng Anh, nhưng bề ngoài là người châu Á, một ông chú trung niên bộ dạng bình thường, căn cứ thời gian trên tạp chí mà suy tính, hắn hiện tại phỏng chừng năm mươi hơn tuổi.

"Ế?" Bạch Trì nhìn tấm ảnh kia, "Không phải em từng thấy người này ở đâu chứ. . . . . ."

Mọi người quay đầu lại nhìn cậu.

Bạch Trì nghĩ nghĩ, chạy tới bàn làm việc lật văn kiện, cuối cùng tìm được ảnh, so sánh một chút, chạy tới đưa cho mọi người xem.

Bạch Trì tìm ra chính là bọn họ điều tra Chu An Minh khi tìm được , duy nhất có Chu An Minh lớn chụp ảnh chung.

Bạch Trì chỉ vào chụp ảnh chung trong một người, nói, "Có phải cùng một người hay không?"

Tương Bình dứt khoát sao ảnh để so sánh, kết quả thông qua máy tính phân tích, tuy rằng tuổi tác khác biệt, nhưng thật sự là cùng một người!

"Mark Phàm là đồng nghiệp cũ của Chu An Minh?"

"Chờ một chút!"

Tương Bình tiếp tục lật xem tư liệu hô lên, "Mark Phàm còn có một phần ghi chép cục cảnh sát lưu giữ ."

"Cảnh sát từng điều tra hắn?"

"Ghi chép này là của khoa Kinh tế, lúc ấy Phí Mục bọn họ không phải điều tra vụ án Hạ Duệ mất tích sao?" Tương Bình in văn kiện ra, "Lúc ấy có điều tra tình hình sức khỏe của Hạ Duệ, thấy vẫn đều đặn đến phòng khám tư nhân Mark Phàm khám bệnh, cho nên cảnh sát tìm Mark Phàm hỏi, hắn đã tới cục cảnh sát ."

Triển Chiêu bọn người quay sang nhìn Trương Duệ vẻ mặt không hiểu gì đứng ở bên cạnh —— Hạ Duệ là tên giả Trương Duệ dùng, lão mấy năm nay đầu tư rất nhiều thực nghiệm sinh học, thu thập côn trùng cũng là lão, gửi trùng cho Triển Chiêu vẫn là lão. . . . . .

"Tên này là bác sĩ tâm lý của mày?" Bạch Diệp hỏi Trương Duệ.

Trương Duệ trợn tròn mắt, lắc đầu nguây nguẩy, "Tôi đí khám tâm lý khi nào chứ? Không có a!"

Bạch Ngọc Đường thì lại hỏi Bạch Diệp, Mark Phàm này là ai.

Bạch Diệp quay sang nhìn Triệu Tước.

Mọi người trong SCI thấy phản ứng của hai người, kinh ngạc, "Hai người không biết người này sao? Hắn không phải thành viên tổ chức sao?"

Bạch Diệp lắc lắc đầu, "Không có người này a. . . . . ."

"Con mèo nhỏ."

Lúc này, Triệu Tước vui vẻ kéo kéo Triển Chiêu, "Tìm được rồi!"

Biểu cảm của Triển Chiêu giống hệt Triệu Tước, cũng hơi kích động, gật đầu, "Chính là hắn!"

"Ai a?" Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp cùng hỏi.

Triển Chiêu mở miệng, "Tôi tối hôm qua không phải nói rồi sao! Trên trái đất có hơn 100 triệu con chuột. . . . . ."

Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp cùng đảo mắt nhìn trời.

Triệu Tước cúi đầu nghĩ, vỗ vỗ tay cho Triển Chiêu, "Cách hay đấy! Đơn giản dễ hiểu."

Những người khác đều muốn đỡ cằm —— cái này mà gọi là đơn giản dễ hiểu á?

Trần Dần ở bên cạnh thì sửa lời, "Hơn 100 triệu chỉ là con số suy diễn thôi, thực sự có bao nhiêu con chuột cũng chưa có thống kê chính xác."

Triệu Hổ cảm thấy đầu mình muốn phát nổ rồi, vì sao đột nhiên nói về chuột?

Triển Chiêu bắt lấy cái chìa khóa xe trên bàn ném cho Bạch Ngọc Đường, "Lên đường rồi giải thích cho, đi tìm bác sĩ này trước đã!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sci