Chương 6: Sự kiện thần bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một quán cà phê lộ thiên nào đó tại thành phố Manaus thuộc rừng rậm Amazon, Triệu Tước mặc đồ bộ vàng nhạt, đội mũ che nắng cùng kính râm, đang ngồi uống cà phê, xem di động, nhìn như một du khách bình thường.

Triệu Tước cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình, khóe miệng thỉnh thoảng nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười, như là đang nhìn video gì thú vị.

Đối diện quán cà phê này là một khách sạn nhỏ, bên cạnh khách sạn có cái nhà ga, rất nhiều du khách dừng xe ở chỗ này ngắm cảnh rừng rậm bên ngoài, vô cùng náo nhiệt.

Triệu Tước xem video một lát, ngẩng đầu, liếc mắt về hướng nhà ga nhìn một cái, xa xa, đang có một chiếc xe bánh mì chạy vào, loại xe bánh mì này là phương tiện giao thông dân bản xứ thường dùng đón khách.

Triệu Tước gửi một cái tin nhắn cho Bạch Diệp, nội dung chỉ có hai chữ —— đến rồi.

Xe bánh mì dừng lại, lái xe nhảy xuống mở cửa xe, mấy du khách đi xuống. Vùng Amazon thời tiết oi bức ẩm ướt, nhóm du khách phần lớn mồ hôi ướt đẫm.

Mấy lữ nhân lưng đeo balo lớn cùng camera nhảy xuống xe, một ông chú trung niên mang theo túi công văn, mặc âu phục trắng, đeo kính gọng vàng, nhìn khoảng năm mươi tuổi đi xuống. Bởi vì thân thể hơi béo, lão lúc xuống xe còn rất lao lực, buông túi công văn, lấy ra một miếng khăn tay, tháo xuống mũ cùng kính, cẩn thận lau mồ hôi.

Thở phào một cái, ông chú béo kia nhấc túi công văn lên lập tức đi về hướng quán cà phê.

"Hi! Rick!"

Ông chú béo chào hỏi chủ quán cà phê, một ông chú người da đen trung niên.

Chủ quán nhìn lão trong chốc lát, kinh ngạc, "Mr Trương?"

Ông chú béo gật gật đầu, "Đã lâu không gặp."

Kinh ngạc trên mặt chủ quán không hề giảm bớt, hắn lắc lắc đầu nhìn chằm chằm ông chú béo đi đến trước mặt, "Trời ơi, ông bị dính lời nguyền rồi sao? Vì sao chẳng già đi vậy?"

Ông chú béo được gọi là Mr Trương cười chỉ chỉ mái tóc xám trắng của mình, "Này còn bảo không già?"

"Không phải. . . . . ." Chủ quán cà phê xua tay, "Ý tôi là, lần đầu tiên tôi gặp ông cũng y như vậy, khi đó tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ. . . . . . Hiện tại con tôi cũng đều lớn như vậy rồi, thế nhưng ông. . . . . ."

Đang trò chuyện, từ xa tiếng ồn ào náo động truyền đến, hai chiếc Jeep quân dụng mang theo bụi đất cuồn cuộn, có chút kiêu ngạo xông vào bãi đỗ xe, sau khi xe dừng lại, tám nam nhân dáng người tinh tráng nhảy xuống. Những người này đều mặc đồng phục đội khảo cổ, nhưng theo dáng người và khí chất, bọn họ không giống các nhà khảo cổ học, càng giống binh lính. Những người này cũng không phải người địa phương, lưng đeo ba lô nặng nề, có chút khủng bố.

Cầm đầu là một người trung niên da trắng dáng người khôi ngô, lớp keo xịt tóc thật dày cố định mái tóc ngắn thành kiểu chĩa lên trời, cũng không biết dùng bao nhiêu keo xịt tóc nữa, thoạt nhìn chất tóc cứng như kim thép vậy.

Hắn hiển nhiên là kẻ cầm đầu đám người kia, xuống xe xong, châm thuốc, thấy ông chú béo trong quán cà phê đối diện ngoắc bọn họ, liền gật gật đầu, đánh mắt cho đám người phía sau, cùng đi đến quán cà phê.

Ông chú béo hỏi Rick, "Có ai dẫn đường hay không? Chấp nhận vào rừng."

Rick nhíu mày nhìn đội khảo cổ không giống khảo cổ kia, bằng kinh nghiệm của hắn, những người này nhìn thế nào cũng là một đám lính đánh thuê.

"Giúp tôi tìm hai người địa phương quen thuộc rừng rậm." Ông chú béo từ trong túi quần lấy ra một tập tiền USD, đưa cho Rick, "Giá cả cứ đề."

Chủ quán gật gật đầu, vào bên trong gọi điện thoại, giúp lão liên hệ người dẫn đường.

Ông chú béo nhiệt tình ôm chào hỏi với đám "Lính đánh thuê", gọi y là, "Eddie" .

Triệu Tước an vị ở chỗ kia, bưng cà phê uống một ngụm, đồng thời, di động đặt lên bàn rung động một chút.

Triệu Tước cầm lấy di động, là tin nhắn Triển Chiêu gửi tới.

Tin nhắn là ảnh chụp mấy con sâu.

Triệu Tước khẽ cười cười, quẹt lên xem tin nhắn. . . . . Xuất hiện ảnh ngày hôm qua Triển Chiêu chia sẻ —— trong ảnh là một ông chú trung niên tóc xám trắng, năm mươi tuổi hơn, đeo kính, dáng người hơi béo, bộ dạng giống như đúc với Mr Trương trước mắt đang cùng lính đánh thuê chào hỏi.

Phía dưới ảnh chụp, là Triển Chiêu hỏi —— người này tên Hạ Duệ cũng tên Trương Duệ, có biết không?

Trả lời của Triệu Tước là —— không biết.

Lại nhìn mớ ảnh côn trùng một chút, Triệu Tước thoát ra, sau đó mỉm cười xóa bỏ tin nhắn, thu hồi điện thoại, đứng lên.

"Mọi người đến đông đủ chưa?" Eddie hỏi Mr Trương.

"Còn có một người, tôi mời một chuyên gia. . . . . . Tôi. . . . . . A!"

Ông chú béo vốn đang nhìn xung quanh tìm vị chuyên gia đồng hành mình đã hẹn trước, liếc mắt một cái, thấy được Triệu Tước đi về phía lão.

Triệu Tước hơi hơi vẫy tay với lão, như là chào hỏi, áo khoác âu phục vàng nhạt vắt trên cánh tay, trời nóng như vậy, cũng không thấy có gì chật vật, tiêu sái như chuẩn bị đi nghe lễ hội âm nhạc.

"Hey, bạn cũ." Triệu Tước đi lên trước, giơ tay đặt trên vai Mr Trương.

Ông chú béo cứng ngắc thân thể, há to miệng nhìn Triệu Tước, "Triệu. . . . . . Triệu. . . . . ."

Eddie hỏi Triệu Tước, "Anh chính là chuyên gia kia?"

Triệu Tước mỉm cười, "Các anh có thể gọi tôi là Tiến sĩ Triệu."

Nói xong, bàn tay đặt ở trên vai Mr Trương, nhẹ nhàng vỗ hai cái, nháy mắt, sắc mặt ông chú béo tái nhợt.

Triệu Tước thu hồi tay, hai tay cầm tay Eddie, dùng sức lắc hai cái, thoạt nhìn thật lễ độ, "Nghe danh đã lâu."

Eddie nhíu nhíu khóe miệng, nhún vai, "Chúng tôi chỉ phụ trách bảo hộ các vị an toàn, nếu có tình huống phát sinh, phải thêm tiền."

Triệu Tước mỉm cười gật đầu, "Tất nhiên."

Eddie đối với thủ hạ hất đầu, cùng đi mượn trang bị, chuẩn bị tiến vào rừng rậm.

Triệu Tước tiếp tục cùng "Mr Trương" nói chuyện phiếm.

Triệu Tước thấp giọng ghé vào tai lão nói, "Trương Duệ, đã lâu không gặp nhỉ mày cái thằng quái trùng."

"Triệu Tước!" Trương Duệ đè nặng giọng, "Mày. . . . . . Mày làm gì tao rồi?!"

Triệu Tước nháy mắt mấy cái, giơ tay lại vỗ hai cái trên bụng lão, "Mày ~ đoán ~ xem ~"

Trương Duệ hít ngược, "Mày. . . . . . Mày đừng có xằng bậy a! Tao! Tao mời lính đánh thuê, họ sẽ. . . . . ."

Triệu Tước đột nhiên giơ tay, chỉ chỉ phía sau lão.

Trương Duệ quay đầu lại, chỉ thấy chủ quán cà phê Rick mang theo hai người đi tới, một là người địa phương, người còn lại, đúng là Bạch Diệp.

Trương Duệ khi nhìn thấy Bạch Diệp thì sắc mặt trắng bệch, Triệu Tước nhỏ giọng hỏi lão, "Mày chỉ có tám tên lính đánh thuê mà thôi, tám mươi thằng cũng chưa chắc đủ dùng ấy nhỉ?"

Trương Duệ ủ rũ quay đầu lại nhìn Triệu Tước, "Mày. . . . . . Mày muốn thế nào?"

Triệu Tước mỉm cười, "Tìm người a."

"Ai. . . . . . Ai?"

"Mày có biết." Triệu Tước vỗ vỗ đầu gã, "Mày không phải phải đi tìm hắn sao? I!"

*I là tên người đó nha, là nhân vật đã xuất hiện trong 1 vụ nào đó mà trí nhờ vớ vẩn của editor không rớ tới được, không phải edit thiếu đâu :v

Trương Duệ cúi rũ đầu xuống, Triệu Tước nắm lấy quai hàm béo ú của lão quơ quơ, "Ngoan ngoãn nghe lời."

Bạch Diệp đến khiến cho mấy tên lính đánh thuê có chút cảnh giác.

Eddie hỏi Trương Duệ, "Hai người dẫn đường vì sao không phải là người địa phương?"

Triệu Tước nhấc tay, "Người này là tôi đưa đến."

Eddie hình như còn muốn nói cái gì, Triệu Tước lại khoát tay chặn y lại, như đang hạ mệnh lệnh, "Có thể tiến vào rừng rồi."

Không ngờ, Eddie hình như tính tình khá tốt, thật phục tùng gật đầu, "Được."

Nói xong, y tiếp tục bảo thủ hạ chuẩn bị tiến vào rừng rậm.

Chính là thủ hạ của Eddie có chút nghi hoặc nhìn nhìn đại ca nhà mình lại nhìn nhìn Triệu Tước, đều hồ nghi, Eddie tính tình nóng nảy vì sao nghe lời vị này như vậy nhỉ.

Trương Duệ thở dài, lại lấy khăn tay đến lau mồ hôi, vừa ai oán nhìn Triệu Tước, "Cái đồ yêu quái. . . . . ."

"Như nhau thôi." Triệu Tước cười lạnh một tiếng, túm quai hàm Trương Duệ tiến vào rừng.

Bạch Diệp nhìn nhìn tình huống bốn phía, cũng theo vào.

. . . . . .

Trong văn phòng SCI, Triển Chiêu nâng cằm, nhìn chằm chằm điểm đỏ chậm rãi di động trên màn hình di động, thất thần.

Hắn gửi hình sâu cho Triệu Tước, nhưng mà Triệu Tước đáp lại cho hắn một câu không hiểu gì cả, "Keep going" .

Triển Chiêu "Chậc" một tiếng, cái tên yêu tinh lông dài kia có ý gì? Muốn anh tiếp tục điều tra? Hay muốn anh tiếp tục kiên trì?

Lúc này, ngoài cửa có một loạt tiếng bước chân, Triệu Hổ chạy vào, "Xong rồi xong rồi! Cảnh báo cấp 1!"

Trong văn phòng những người khác đều ngẩng đầu, chỉ thấy phía sau Triệu Hổ, cục trưởng Bao hùng hổ đi đến, "Vì sao quản lý Bảo tàng Tự nhiên lại gọi điện thoại trách cứ với tôi là các cậu phá hủy khu triển lãm ngày mai khai trương của người ta?!"

Mọi người ăn ý cúi đầu, nhìn qua hai chú chó đang quỳ trên mặt đất ngủ gật.

Nhiệm vụ chấm dứt, phần đông các chú chó đều được chủ nhân đón đi rồi, chỉ có Giẻ Lau cùng Chụt Chụt hai con còn ở lại, hai vị phụ huynh đều đang họp, phải một lát nữa mới đến đón con về.

Giẻ Lau cùng Chụt Chụt đều ngồi xuống, vẫy vẫy đuôi với cục trưởng Bao.

Cục trưởng Bao nhìn chằm chằm hai chú chó, giống như bớt giận một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có bắt được kẻ trộm sâu không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bạch Trì giao tư liệu bối cảnh hai người cho cục trưởng Bao.

"CEO... công ty Công nghệ Hàng không. . . . . . " Cục trưởng Bao nhíu mày, "Chủ công ty tự thân xuất mã đi trộm đồ hả?"

"Công ty công nghệ này chỉ có bốn nhân viên, hai tên đó là người sáng lập, hai người khác, một người bí mật một người là nhân viên vệ sinh." Tương Bình in tư liệu về công ty ra, "Nhưng chỗ này cũng khá lợi hại đó, hàng năm kiếm được không ít."

"Thẩm vấn chưa?" Cục trưởng Bao hỏi Bạch Ngọc Đường.

"Rồi ạ, hai người họ nhận tiền làm việc, có người ra giá, thuê bọn họ đến các bảo tàng Tự nhiên trộm tiêu bản côn trùng hiếm có." Bạch Ngọc Đường cầm mục lục đưa cho cục trưởng Bao, "Đây là danh sách hạng mục hiện tại họ trộm, liên hoàn án trộm bảo tàng Tự nhiên trước đó đều là hai người họ làm."

"Còn người ủy thác thì sao?" Cục trưởng Bao hỏi.

"Một người tự xưng là Mr Trương, lần nào cũng là giao dịch online, người mua đặt hàng online, bọn họ trộm được sâu, sẽ gửi chuyển phát nhanh, người mua thanh toán điện tử."

"Cho nên mấy cậu hủy đi hơn phân nửa khu triển lãm cá nhân của người ta, bắt được hai tên tiểu tặc trộm sâu xong, cũng không có kết quả?" Cục trưởng Bao đanh mặt, "Không phải nói có người muốn hủy diệt thế giới sao? Người đâu rồi?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn ở một bên bưng lý trà sữa —— Trần Dần đâu?

Công Tôn chớp mắt mấy cái —— trốn từ khuya rồi.

Bao Chửng giáo huấn mấy câu, phát hiện hình như thiếu cái gì đó, nghĩ nghĩ —— đúng vậy, sao hôm nay không ai cãi lại nhỉ?

Mọi người trong văn phòng, cũng đều tò mò nhìn Triển Chiêu ở cạnh bàn nâng cằm ngẩn người.

Triển Chiêu vẫn như cũ xuất thần nhìn chằm chằm điểm đỏ di động trên điện thoại, không nhúc nhích.

"Khụ khụ." Cục trưởng Bao ho khan một tiếng.

Lúc này, Triển Chiêu ngẩng đầu.

Nhìn nhau chốc lát, cục trưởng Bao nghi hoặc nghiêng mặt liếc Ngọc Đường —— vị này nhà cậu làm sao vậy? Cậu cho nó ăn cái gì mà tinh thần hoảng hốt thế?

Bạch Ngọc Đường cũng không biết Triển Chiêu làm sao.

Đột nhiên, chợt nghe "Bốp" một tiếng, Triển Chiêu vỗ bàn đứng lên.

SCI tất cả mọi người bị hắn làm cho hoảng sợ.

"Sự kiện thần bí!" Triển Chiêu đứng lên bước đi đến bên cạnh Tương Bình, "Tìm xem ba mươi năm gần đây, không phải, bốn mươi năm gần đây, xảy ra bất kỳ cái gì liên quan đến sinh vật học gia, Bảo tàng Tự nhiên, động thực vật học gia các thể loại..., sự kiện thần bí."

"Sự kiện thần bí?" Bạch Ngọc Đường cùng Bao Chửng cũng đi tới, "Sự kiện thần bí gì cơ?"

"Kiểu như nghe thấy vô cùng thái quá ấy. . . . . ." Triển Chiêu quơ quơ ngón tay, "Kiểu không giống bình thường ấy."

"Vậy phải tra bản tin thời sự rồi." Tương Bình gõ bàn phím, nhìn danh sách kiếm tra thật dài, "Quào! Ra là nhiều tin tức thế lực yêu ma thần quỷ như vậy a. . . . . ."

"Tìm những tin kiểu nghe rợn cả người ấy." Triển Chiêu để Bạch Trì cùng Tương Bình tìm, còn bổ sung một câu, "Chỉ trong thành phố S là được, tốt nhất có liên quan đến Triệu Tước."

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Có liên quan đến I mà chúng ta phía trước điều tra tới?"

Triển Chiêu quơ quơ di động, "Hướng chúng ta tra hẳn là đúng rồi."

Bao Chửng buông tư liệu vốn định đi, nhưng nghe Triển Chiêu nói "Có liên quan đến Triệu Tước ", lại dừng lại. Cục trưởng Bao quay đầu nhìn nhìn hai người, do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp, "Nếu nói đến sự kiện thần bí. . . . . ."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Bao Chửng.

"Có một năm, thật sự đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái." Bao Chửng kéo cái ghế dựa ngồi xuống, "Vụ án đó, là Triệu Tước từng điều tra, bản ghi chép điều tra đều bị cậu ta thiêu hủy, cậu ta gọi nó là, sự kiện thần bí."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sci