Chương 5: Thực nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo viên Trần đi theo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vào cửa nhà Vương Bình, Triển Chiêu cũng không vội vã đi vào, ra hiệu, “Đợi một người đã.”

Giáo viên Trần có chút tò mò —— còn chờ ai nữa?

Bởi vì trước đó đã thông báo cho cha mẹ Vương Bình, cho nên cha Vương Bình chạy xuống đón bọn họ. Hai vợ chồng đều đã xin nghỉ phép, ở nhà chăm sóc Vương Bình, nghe nói giáo viên Trần dẫn theo bác sĩ tâm lý giỏi nhất lại đây, cũng thành thật chờ đợi.

Bất quá Triển Chiêu tỏ vẻ, có người có thể càng hữu dụng hơn so với bác sĩ tâm lý.

Không bao lâu, có chiếc xe chạy vào tiểu khu, dừng bên cạnh họ.

Cửa xe mở ra, một đại mỹ nữ từ trong xe đi xuống, tháo kính râm vung tay lên với mọi người,”Bảo bối nhỏ bị Vương Mỹ Vân hù dọa ở đâu rồi? Tôi đến thăm fan của tôi đây!”

Giáo viên Trần và ông Vương sửng sốt trong chốc lát, hít ngược —— người tới là Trần Gia Di.

Triển Chiêu vừa rồi gửi tin nhắn mời Gia Di hỗ trợ, dù sao Bạch thị cũng không xa, Gia Di làm một vị người nhà ý thức rất mạnh lập tức chạy đến đây.

Dùng lời Triển Chiêu giảng, khi một người tự phong bế bản thân, chứng tỏ cô bé cảm thấy không tín nhiệm mọi người xung quanh mình, tiếp đó muốn cô bé nói chuyện, chính là tìm một người cô bé tín nhiệm đến. Mà khi người được tín nhiệm cũng vô dụng, thì đổi thành người được sùng bái. Nói tóm lại, cha mẹ hỏi cũng không nói, ai hỏi cũng vô dụng, biện pháp tốt nhất chính là đổi thành idol.

Vào nhà họ Vương, Triển Chiêu quan sát một chút trước.

Người nhà họ Vương thuộc kiểu gia đình vô cùng “Bình thường”, từ bố trí khung cảnh mà nói, gia đình nhỏ này hẳn là một nơi ấm áp, cha mẹ thuộc kiểu cởi mở lại quan ái, đứa nhỏ đến từ gia đình thế này áp lực tinh thần hẳn là không lớn. Nói như vậy, có thể Vương Bình mãi không nói, là vì cảm thấy sợ hãi cái gì đó, không chỉ uy hiếp cô bé, còn có thể uy hiếp đến người nhà.

Triển Chiêu nhỏ giọng công đạo vài câu với Trần Gia Di, đại khái là chỉ cách làm thế nào câu thông với Vương Bình.

Trần Gia Di thông minh cỡ nào a, lập tức đã hiểu.

Bà Vương gõ gõ cửa phòng Vương Bình, bên trong không ai đáp.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy trong phòng rất sáng, màn giường và đèn đều mở, Vương Bình quấn chăn co ro ở góc giường, chân trái bó thạch cao.

Triển Chiêu xuyên qua khe cửa quan sát một chút, xem dáng vẻ thì là một nữ sinh trung học thật bình thường, chỉ có điều bộ dáng rất tiều tụy, hai bọng mắt đen sì, chứng tỏ cô bé ngủ không tốt.

Bà Vương nói, “Bình Bình, con xem ai tới thăm con này!”

Vương Bình nhìn qua cửa, Gia Di thò người ra nhìn nhìn vế phía cô bé trong phòng, phất tay chào hỏi, “Bình Bình!”

Quả nhiên, Trần Gia Di đột nhiên xuất hiện khiến Vương Bình kinh hãi, biểu cảm trên mặt cũng có biến hóa, vốn đang như đã bị kinh hoàng cảnh giác cao, thời điểm nhìn thấy Trần Gia Di, sự cảnh giác đó đã buông lỏng.

Trần Gia Di dựa theo cách Triển Chiêu chỉ, phải giống như nhìn thấy người thân cửu biệt trùng phùng, biểu hiện ra bi thương đau lòng, hơn nữa điều động cảm xúc, dẫn đường cho Vương Bình giải tỏa.

Cái này thật ra cũng không khó, Gia Di cũng không cần dựa vào hành động, dù sao chính cô ấy cũng đã trải qua thời khắc bị kẻ xấu theo dõi mà cực độ sợ hãi, hơi hơi nhớ lại, lập tức cảm động lây, bản thân đã khóc trước. Vừa thấy thần tượng khóc, Vương Bình lập tức khóc theo, cuối cùng thần tượng và fan ôm đầu khóc rống. . . . . .

Bạch Ngọc Đường thấy hướng phát triển kỳ quái trong phòng, nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật gật đầu, làm một cái thủ thế “OK” với anh, tỏ vẻ —— tiến triển thuận lợi, khóc xong hẳn là sẽ nói chuyện đó.

Ở cửa, bà Vương còn có chút ghen tỵ, vừa khóc vừa trừng chồng mình —— dựa vào cái gì con nó ôm thần tượng khóc mà không ôm tôi khóc chứ?!

Ông Vương nghẹn mấy ngày nay, cuối cùng cảm thấy có điểm hy vọng, vẫy tay với vợ —— đến đây, tôi ôm bà khóc!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thức thời đến sô pha ở phòng khách ngồi xuống, giáo viên Trần hỗ trợ châm trà cho hai người. . . . . .

Khoảng 15 phút sau, mọi người phát tiết hết cảm xúc, đều dần bình  phục đi xuống dưới.

Vương Bình được cha mẹ đỡ xuống dưới phòng khách, ngồi ở sô pha.

Cô bé sau khi đã trải qua thời gian dài áp lực và một phen phát tiết hoàn toàn, rốt cuộc thì yên tâm.

Trần Gia Di dời ghế ngồi ở phía sau Vương Bình, vừa cổ vũ cô bé nói, “Đến nào, nói hết cho SCI! Bất luận là ma thật hay ma giả, bọn họ đều có thể bắt được!”

Vương Bình liền kể cho nhóm Triển Chiêu sự tình mình trải qua, cô bé đúng thật là đã bị kinh hách khá nghiêm trọng, hơn nữa chịu áp lực rất lớn.

Sự tình bắt đầu từ buổi tối ngày đó xem phim kinh dị.

Trước khi đếm ngược bắt đầu, Vương Bình còn cùng cô bạn thân hóng náo nhiệt, cảm thấy bộ phim không hay, nhưng mọi người cùng nhau đếm ngược các kiểu, không khí vẫn rất tốt.

Chờ đếm ngược đến đêm khuya 0 giờ, vừa mở mắt, Vương Bình liền thấy trên màn hình có một hình dáng người rất lớn, một bóng đen. Bóng dáng này không phải nhân vật trong phim, mà đột nhiên xuất hiện trên màn ảnh, không liên quan gì đến nội dung phim cả.

Vương Bình sau khi phát hiện hình dáng không bình thường đó, liếc mắt nhìn kỹ một cái, lập tức, bóng dáng người kia rõ ràng lên, là bóng người đàn ông, mặt có hơi dài, mũi và miệng không kịp nhìn kỹ, toàn bộ sự chú ý đều bị ánh mắt bóng ma thu hút, đó là một đôi mắt lớn đến bất bình thường. Mà nhất quỷ dị chính là, ánh mắt còn cử động, hai mắt vốn đang nhìn thẳng phía trước, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía cô bé.

Lúc ấy, cảm giác trực quan nhất của Vương Bình chính là cô bé lặp đi lặp lại câu nói kia với Chu Viên Viên ——”Hắn thấy mình rồi!”

Ban đầu cũng tưởng mình nhìn lầm rồi, cô bé còn lưu ý riêng một chút, nhưng sau đó, Vương Bình thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng ma kia xuất hiện trên màn hình, mãi đến khi bộ phim hạ màn, cô bé và bạn thân cùng nhau trở về, vẫn có thể thấy bóng ma xuất hiện trong đám đông.

Nhưng có một hiện tượng kỳ quái, bóng ma kia chỉ xuất hiện ở nơi nhiều người, nơi ít người thì ngược lại không thấy.

Vương Bình sau khi cùng bạn thân tách ra thì một mình về nhà, nghênh diện chính là con phố buôn bán phồn hoa, cô bé ngẩng đầu phát hiện bóng ma trong đám người, cho nên sợ xoay người bỏ chạy, chọn con đường yên lặng một chút. Mà lúc xuyên qua công viên, cô bé đúng thật không phát hiện bóng ma kia theo tới, nhưng tới trong ngõ tắt nhỏ, đột nhiên thấy mặt ma kia xuất hiện trên tường, sợ tới mức cô bé chạy ra đường cái, sau đó bị xe đụng phải.

Trong nháy mắt bị chiếc xe taxi đụng vào người, cô bé nhìn thấy người lái xe có bộ mặt ma kia.

Lúc ấy cô bé té ngã trên đất, bốn phía có rất nhiều người qua đường lại xem xét, cũng có người báo cảnh sát rồi gọi xe cứu thương. Mà lúc ấy, cô bé nhìn thấy trong đám người có bóng ma, còn nghe thấy một âm thanh thật đáng sợ, nói, “Dám nói ra, mày sẽ chết, người nhà mày cũng sẽ chết, chết. . . . . .”

Bà Vương nghe xong, không thể tin được con gái mấy ngày nay rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhanh chóng ôm lấy.

Ông Vương cũng hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bộ phim kia có phải có vấn đề gì không?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— xem ra không chỉ có vấn đề, vấn đề còn không nhỏ đâu.

Triển Chiêu đồng thời cũng liên tưởng đến đối tượng xem mắt của Phí Mục, và lời Chu Viên Viên kể, ngày đó có mấy người xem đã về trước.

Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu hỏi Vương Bình, “Em nói bóng ma kia, hắn hiện tại có ở trong đây không?”

Ông Vương của và bà Vương đều kinh ngạc, Vương Bình lại lắc đầu, lúc người ít không có, lúc nhiều người sẽ đứng lẫn trong đám người.

Giáo viên Trần cũng cuối cùng cũng hiểu được, “Cho nên em mới không dám ra khỏi cửa, một mình tránh ở trong phòng?”

Vương Bình gật đầu.

Cha mẹ Vương Bình tất nhiên thật sốt ruột, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, có thể chữa khỏi không.

Triển Chiêu ra hiệu cho hai người đừng nóng vội, vừa hỏi mọi người, “Mọi người có bức ảnh chụp tập thể loại lớn nào không?”

“Ảnh chụp tập thể?”

“Phải.” Triển Chiêu gật đầu, “Chỉ cần là ảnh nhiều người chụp chung là được.”

“Tôi có.” Giáo viên Trần và Trần Gia Di đều lấy ra điện thoại di động, điểm mở ảnh cho Triển Chiêu xem.

Của Trần Gia Di chính là ảnh tập thể ekip quay phim đóng máy, liếc mắt thấy sơ sơ khoảng hơn trăm người.

Trong di động của giáo viên Trần lưu rất nhiều ảnh tập thể khi học sinh tham gia hoạt động.

Triển Chiêu lấy hai cái di động qua, trước cho Vương Bình xem tấm của Trần Gia Di, hỏi, “Em nhìn trong nhóm người này có thấy con ma kia không?”

Vương Bình nhìn qua, nhanh chóng sợ hãi ôm lấy mẹ, vừa gật đầu nói “Có”.

Triển Chiêu ra hiệu cho cô bé, “Em có thể chỉ người đó ra cho anh xem không?”

“Vâng. . . . . .” Vương Bình gan dạ giơ tay chỉ, nhưng sau khi chỉ một người, lại nghi hoặc lắc lắc đầu, lại chỉ một người khác. . . . . . Sau đó lại lắc đầu.

Triển Chiêu mỉm cười, hỏi cô bé, “Nhìn qua thì thấy ma, nhìn kỹ mặt thì lại thành bình thường có phải không?”

“Vâng!” Vương Bình gật đầu.

Triển Chiêu lại cầm tấm ảnh tập thể của giáo viên Trần cho cô bé xem.

Kết quả Vương Bình lắc đầu, nói trong hình này không có.

Bạch Ngọc Đường cũng đến xem hai tấm ảnh chụp, khác nhau rất nhiều. Trong ảnh chụp ekip quay phim của Trần Gia Di tất cả đều là người trưởng thành, hơn nữa nam chiếm đa số, Vương Bình chỉ ra, là hai người nam đeo kính, mặc quần áo đậm màu.

Mà ảnh của giáo viên Trần khá là thú vị, đó là ảnh ban đồng ca  trường học, tổng cộng có hai nhóm. Chụp riêng lúc hai nhóm nam nữ sinh tập luyện hợp xướng ở trường, một tấm tất cả đều là nữ sinh, một tấm khác tất cả đều là nam sinh, mặc áo sơmi trắng và váy hoặc quần đồng phục.

Tấm Triển Chiêu cho Vương Bình xem chính là ảnh chụp nữ sinh, học sinh trung học mà, tỉ lệ đeo kính không dưới 30%, nhưng Vương Bình nói bên trong không có bóng ma.

Triển Chiêu lại cầm tấm toàn nam sinh cho cô bé xem.

Vương Bình cũng lắc lắc đầu.

Triển Chiêu hình như trong lòng đã hiểu, trả lại di động cho Trần Gia Di và giáo viên Trần.

Triển Chiêu nhìn thấy ở trong tủ đứng bên cạnh có trưng một cái khung ảnh, bên trong có ảnh chụp một nhà ba người, liền hỏi có thể mượn được không.

Ông Vương của nhanh chóng chạy tới cầm lại đến, giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu lại mượn một cây bút ký hiệu, trên mặt kính thủy tinh, tô đen quần áo của ông Vương, lại ở chỗ hai mắt ông, vẽ hai cái vòng, sau đó đột nhiên giơ ra trước mặt Vương Bình.

“Á!” Vương Bình sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng trốn ra sau, nhưng lại hình như cảm thấy không đúng, nhíu mày mở to hai mắt đi lên trước xem lại, sau khi nhìn rõ ràng, vẻ mặt hoang mang, “Sao lại thế nhỉ? Vừa rồi thấy đúng là bóng ma mà.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hiểu được quy luật, liền hỏi, “Là tất cả những người đàn ông trưởng thành mặc đồ màu đen đeo kính đều bị nhìn thành bóng ma sao?”

Triển Chiêu gật gật đầu, vừa lấy  khăn ướt lau mặt kính thủy tinh, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường và giáo viên Trần, “Vừa rồi ở trong ngõ nhỏ, hai người có chú ý tới hình vẽ grafiti trên tường không?”

Hai người đều nhớ lại một chút, lập tức nghĩ ra.

“A!” Giáo viên Trần vỗ tay một cái, “Trong các hình vẽ grafiti có một bức vẽ Steve Jobs! Mặc đồ đen đeo kính!”

Ông Vương đưa bức chân dung Steve Jobs vừa tìm trên mạng cho con gái xem, quả nhiên khiến con gái sợ tới mức hét lên.

Sau đó, Triển Chiêu với Vương Bình tiến hành thôi miên trị liệu khoảng một giờ.

Sau khi chấm dứt Trị liệu, Vương Bình hoàn toàn khôi phục bình thường, không còn nhìn lầm nữa.

Vương Bình khôi phục cũng lên tinh thần, nói đói bụng khát nước buồn ngủ muốn đến trường, ông bà Vương cũng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, vạn phần cảm tạ với mọi người.

Bất quá Triển Chiêu lại hình như còn có một việc chưa làm rõ, anh hỏi Vương Bình, “Em nói sau khi bị xe đụng phải, nghe thấy có người nói chuyện với em phải không?”

“Vâng!” Vương Bình gật đầu, “Âm thanh đó đặc biệt khủng bố. . . . . .”

Nói tới đây, cô bé đột nhiên tạm dừng một chút, hình như là nghĩ tới cái gì, giơ tay xoa cằm.

Triển Chiêu lập tức hỏi, “Trước đây có phải em từng nghe thấy âm thanh đó?”

“Đúng!” Vương Bình vội gật đầu, “Em nghe từ một chiếc điện thoại. . . . . .”

Triển Chiêu lập tức liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, nghĩ tới âm thanh điện báo mà Phí Mục kể.

Vương Bình nói cô bé mấy ngày hôm trước gọi điện thoại đặt vé đi thăm bảo tàng, kết quả gọi lần đầu tiên, một âm thanh từ đâu nhảy ra dọa cô bé giật nảy mình, là kiểu âm thanh kinh dị nói cái gì, “Có chết không”, cô bé nhanh chóng cúp máy, nhưng lần thứ hai gọi lại thì hết thảy bình thường. Bởi vì kiểu gọi điện thoại đặt vé này toàn bộ hành trình đều là do AI vấn đáp, cho nên lúc ấy cô bé cũng không để ý lắm, liền cảm thấy có thể gọi nhầm hoặc là máy móc trục trặc gì đó.

“Hiện tại ngẫm lại, chính là âm thanh đó!” Vương Bình tức giận đến đập đập sô pha, vẫn không hiểu mình rốt cuộc trúng tà gì, sợ chết khiếp còn suýt nữa khó giữ được mạng nhỏ.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút nghi hoặc, hỏi Triển Chiêu, “Nếu là vấn đề của bộ phim, vậy người trúng chiêu chẳng phải rất nhiều sao?”

Triển Chiêu lại lắc đầu, nói, “Người trúng chiêu đúng là rất nhiều, nhưng đều là thôi miên nhẹ, không phải sâu. Đối tượng xem mắt của Phí Mục và những người bỏ dở phim giữ chừng đều bị trúng chiêu, triệu chứng hẳn là nhìn thấy trong màn hình có bóng ma, bị dọa, cảm giác trong đám người có bóng ma. . . . . . Sau đó về nhà ngủ một giấc ảo giác liền biến mất. Vương Bình là trường hợp đặc biệt, cô bé tự thôi miên sâu cho bản thân mình.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, Vương Bình cũng nghiêng đầu, “Là vấn đề của em sao?”

Triển Chiêu giải thích cho cô bé nghe, “Đầu tiên, em rất gan dạ, sau khi phát hiện trên màn hình có bóng ma, em không những không rời đi, còn muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc là thứ gì, có phải mình nhìn lầm rồi không, có phải màn ảnh có vết ố gây ra lỗi giác không. Cho nên vẫn xem đến hết phim, mãi đến khi phát hiện trong đám người có bóng ma đi theo, em mới cảm thấy sợ, có phải không?”

Vương Bình gật gật đầu, nhưng hiện tại ngẫm lại, bóng ma bất quá là mấy người đàn ông đeo kính mặc đồ đen, vậy không phải đâu đâu trên đường cũng có sao. . . . . .

“Tiếp theo, Chu Viên Viên nói em thích chơi tennis đúng không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Đúng vậy.”

Bạch Ngọc Đường cũng chú ý tới trong phòng có vợt tennis, trong tủ đứng còn có ảnh cô bé mặc đồ chơi tennis cầm vợt.

“Các môn thể thao có bóng đặc biệt là bóng loại nhỏ, đều có một đặc điểm.” Triển Chiêu nói, “Phải ở trong khoảng thời gian ngắn phán đoán hướng bóng, sẽ cần có sự tập trung rất mạnh. Em thường xuyên nhìn quả bóng đối diện bay tới để phán đoán hướng, luôn tự huấn luyện sự tập trung của mình. Những hình ảnh chứa tin tức ám thị kỳ thật đều là xen kẽ xuyên suốt bộ phim, chỉ nháy mắt đã chiếu hơn 10-20 frame hình, rất nhiều người căn bản không chú ý đến. Nhưng em chẳng những thấy được, còn nhìn kỹ. Cái này cũng giống như tập trung ánh mắt trên con lắc vậy, sẽ khiến em tiến vào trạng thái bị thôi miên. Trong tình cảnh tập trung cao độ, em thấy hình ảnh ám thị mấy lần, đại khái là vì lặp lại khiến cho hiệu quả thôi miên mạnh lên.”

Vương Bình và cha mẹ cô bé còn có giáo viên Trần cộng thêm cả Trần Gia Di đang hóng chuyện đều bừng tỉnh đại ngộ —— ra là như vậy a.

“Điểm thứ ba chính là, bình thường cơ hội dọa em cũng không nhiều, trừ xem phim ra, lần gần nhất bị kinh hoảng chính là âm thanh điện báo kia.” Triển Chiêu nói, “Tuy rằng em nghĩ mình không để ý, nhưng trong tiềm thức, đoạn điện báo đó đúng là đã dọa được em. Loại sợ hãi này khi bị cảm xúc kích thích sợ hãi tương tự, sẽ bị khơi gợi lại. Có câu tục ngữ là ‘một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng’, chính là đạo lý như vậy. Trong một giây em bị dọa, các ký ức sợ hãi sẽ bị tỉnh lại. Cuối cùng, trên đường về nhà, khi tránh né bóng ma, suy nghĩ của em là hy vọng nó không đi theo em nữa, bởi vì em sợ đưa nó về nhà sẽ làm hại đến người nhà mình. Cho nên lời của bóng ma nói với em, có chứa uy hiếp đến người nhà của em. Nói tóm lại, em căn bản không phải gặp ma, mà là ám thị thôi miên được giấu trong phim, thêm vào nỗi sợ trong tiềm thức, cùng với một loạt trùng hợp, dẫn đến vụ việc lần này.”

Vương Bình cuối cùng cũng hiểu rõ, sau khi hiểu được hết thảy, cô bé một chút cũng không còn sợ hãi, đồng thời trở nên rất hứng thú với tâm lý học.

Sau khi loại bỏ tâm ma Vương Bình lập tức sinh long hoạt hổ.

Trần Gia Di kí tên chụp ảnh chung phục vụ, cộng thêm tặng cô bé vé mời Lễ Điện ảnh, nói cô bé và bạn thân đến chơi, Vương Bình hoàn toàn được chữa khỏi.

Bạch Ngọc Đường giơ ngón tay cái lên với Triển Chiêu —— Miêu nhi, lợi hại!

. . . . . .

Sự kiện được giải quyết thuận lợi, rời khỏi nhà Vương Bình, Trần Gia Di nói tài xế đưa giáo viên Trần quay về trường học, còn mình lên xe Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, theo chân họ cùng về SCI tìm Mã Hán.

Tuy vấn đề Vương Bình đã giải quyết, nhưng vấn đề bộ phim này lại chưa giải quyết.

“Nếu có người có điều kiện tương tự Vương Bình xem bộ phim kia, chứng tỏ cũng sẽ trúng chiêu đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, “Phải! Nếu người có thể chất đặc biệt hơn so với Vương Bình, có lẽ sau khi xem phim tình hình càng nghiêm trọng.”

Hai người đều cảm thấy cần phải hảo hảo nghiên cứu bộ phim một chút.

Bạch Ngọc Đường vừa lái xe, vừa hỏi Trần Gia Di, có biết chuyện liên quan đến bộ phim kia không.

“Bộ phim đó là Thang Tinh và Vương Mỹ Vân cùng diễn, đạo diễn họ Kim, trước kia chưa từng nghe tiếng, có thể là người mới.” Trần Gia Di nói, “Vương Mỹ Vân quay bộ phim này kỳ thật rất kỳ quái, vừa nhìn đề tài là biết phòng bán vé sẽ không tốt gì, hơn nữa chiêu thức tuyên truyền quả thật là, may mà không tai nạn chết người đã rời rạp . . . . . .”

“Nói đến tuyên truyền.” Ngữ khí Triển Chiêu hơi sầu lo, “Chiêu thức tuyên truyền đó có thể không đơn giản!”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Không phải chỉ để tuyên truyền thôi?”

“Có thể căn bản không phải để tuyên truyền.” Triển Chiêu tự nhủ, “Bộ phim này, biết đâu chính là một bộ phim thực nghiệm.”

“Thực nghiệm?” Bạch Ngọc Đường nghe thấy có điểm không ổn, “Ý là thử trước một lần, xem hiệu quả thế nào ấy hả?”

Triển Chiêu nhíu mày, “Bóng ma chỉ xuất hiện sau khi người xem đếm ngược tới 0 giờ, trước đó bộ phim đã chiếu hơn phân nửa. Cho nên phần lớn mọi người chỉ bị lung lay một chút, không hơn. Mà nếu ngay từ đầu phim đã bắt đầu thôi miên ám thị, vậy người trúng chiêu giống Vương Bình hẳn sẽ càng nhiều, hậu quả cũng có thể càng nghiêm trọng.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, có một loại dự cảm, yên ổn lâu như vậy, biết đâu sắp xảy ra đại loạn rồi. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro