CHAP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một lớn một nhỏ dắt tay ra khỏi công viên, lúc băng qua đường cái, Yuri thoáng nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại trước cửa khách sạn.
Lòng Yuri vừa động, nhớ ra hình như mình đã từng bắt gặp kiểu dáng chiếc xe phía trước, ánh mắt trầm xuống.
Một người đàn ông anh tuấn nhảy xuống xe, đi sang phía bên kia, rất lịch sự mở cửa xe cho bạn gái.
Bóng hình thướt tha xinh đẹp vừa lọt vào đáy mắt Yuri, lập tức níu chặt tâm tư Yuri.
Là Seo Joo Hyun. Cô cười với người đàn ông kia, tiếp theo cũng không biết là cố ý hay vô tâm, thân thể mềm mại mềm nhũn, người đàn ông vội vàng giương cánh tay đỡ lấy, kéo cô ôm trong ngực.
Yuri trơ mắt nhìn hai người có những động tác thân mật với nhau, ánh càng mắt tối——
"Em có khỏe không? Seohyun."
Siwon ôm Seohyun yếu đuối trong ngực, lo lắng chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.
Cô lắc đầu, lại đứng vững thân mình."Em không sao, chỉ hơi choáng váng thôi."
"Anh thấy sắc mặt em thật sự không được tốt, hôm nay còn muốn đi họp sao?"
"Đương nhiên, thật vất vả em mới hoàn thành bản kế hoạch, ít nhất cũng phải cho Yu —— cho tổng giám đốc Kwon thấy được sự cố gắng của em."
"Em đó, lớn thế này rồi vẫn cậy mạnh." Siwon thấy lòng đau nhói.
Seohyun lui ra, mỉm cười với anh."Cám ơn anh đã chở em tới đây, em vào đây."
"Ừ." Siwon lưu luyến nhìn cô không rời.
Seohyun hít sâu, chờ cho cơn choáng váng đầu biến mất, mới bước vào đại sảnh khách sạn.
Đang chờ thang máy, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói trầm trầm mạnh mẽ.
"Bạn trai đưa em tới ?"
"Cái gì?" Seohyun sửng sốt, ngoái đầu nhìn lại, ngay đó là khuôn mặt thâm trầm của Yuri.
Yuri lạnh lùng mỉm cười một cái, đi trước vào thang máy, cô đi theo vào, thang máy đóng cửa, khóa hai người lại trong không gian chật hẹp.
Yuri bấm số tầng thượng:"Người mới rồi là bạn trai em?"
Yuri nói Siwon?
Seohyun nhăn mày, không thích khẩu khí gần như chất vấn của Yuri, mạnh miệng đáp lời."Đúng thì sao?"
Yuri nghe vậy, cằm dưới run rẩy.
Cô không để ý tới Yuri.
Hai người đứng trong thang máy, mỗi người một góc, ai cũng không nhìn ai, bầu không khí đọng lại.
Con số điện tử nhảy qua từng tầng, từng tầng một, rốt cục cũng tới nơi, Yuri lại lần nữa bước trước dẫn đầu, Seohyun bất đắc dĩ theo phía sau Yuri.
Bước vào văn phòng tổng giám đốc, cô lập tức mở notebook, lấy ra mấy phần văn kiện.
"Đây là kế hoạch đã sửa chữa, mời tổng giám đốc xem qua."
Yuri không tiếp văn kiện, ngồi chễm chệ trên ghế làm việc, lưng từ từ ngả ra phía sau, bày ra tư thế cao cao tại thượng.
Mà cô, dường như chỉ có thể giống một cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc của Yuri, chờ Yuri xử trí.
Seohyun thầm bĩu môi, cô chẳng ưa gì cái cung cách này.
"Mời tổng giám đốc Kwon xem qua." Cô đặt văn kiện lên bàn, để trước mặt Yuri.
Yuri tùy tay cầm lấy một phần trong đó, uể oải lật xem.
Cô đứng thẳng bất động tại chỗ, nhìn Yuri khinh thường, trong lòng bất giác bùng lên lửa giận. Sớm biết Yuri căn bản cố ý làm khó dễ, nhưng thật sự cô không cam lòng, hơn nữa cô cũng rất tự tin với đề án lần này, tuyệt đối là phương án xuất sắc nhất.
Vì bị Yuri dùng mọi cách soi mói, cô không thể không dồn toàn lực, kích động các vốn kĩ năng. Ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu được tại sao mình có thể có được tinh thần cố gắng này.
Cô thật sự đã rất tận lực, Yuri không nhìn ra được sao?
Cũng không thể cho cô được một lời khẳng định, cho dù chỉ là một câu nhẹ nhàng bâng quơ cũng được. Cô cần sự tán thành của Yuri.
Seohyun run sợ chờ đợi, lòng bất an không yên, cô cảm thấy mình thật là ngu ngốc, lại hy vọng xa vời người lạnh lùng này thưởng cho mình một câu ca ngợi, cô thật sự là. . . . . . hết thuốc chữa rồi!
Yuri rốt cục cũng xem xong ba phần kế hoạch của đề án, vẫn giữ im lặng.
Vì sao không nói một lời nào? Chẳng lẽ lần này vẫn không được sao? Luôn luôn có một phần của kế hoạch là không được ổn ư? Ít nhất. . . . . . Seohyun cắn chặt răng, nhịn xuống cảm xúc mãnh liệt trong ngực, một khoảnh khắc đó, cô đã yếu đuối suýt nữa mở miệng cầu xin tha thứ, cầu xin Yuri buông tha cô, đừng tra tấn thần kinh yếu ớt của cô như vậy.
Cô thật sự không thể thừa nhận việc đề án lại bị bác bỏ một lần nữa, lần này cô đã dốc hết tâm huyết, như thể mọi sức lực toàn thân đều dùng hết rồi, cô đã không còn dũng khí. . . . . .
"Yuri không thể nói gì sao?" Rõ ràng là muốn giữ gìn hoà bình hợp tác, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không che dấu được sự oán giận.
Yuri lấy sự im lặng tiếp tục giày vò cô.
"Nói đi!" Cô sắp không chịu nổi nữa rồi."Nếu Yuri vẫn. . . . . . không hài lòng, thì nói cho tôi biết."
Yuri lãnh đạm nhìn cô, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng cất tiếng nói."Thật sự tôi vẫn không hài lòng."
Vẫn không được?Lòng cô trầm xuống, như rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
"Đầu tiên là phần này ——" Yuri đang muốn giải thích, cánh cửa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng vang, cũng không đợi Yuri đáp lại, một cô gái suồng sã xông vào.
"Yuri, thực quá đáng nha! Sao đêm qua Yuri cho người ta leo cây?"
Là Victoria. Cô vừa vào cửa liền tỏ ra hờn dỗi, không nhận thấy bên trong phòng làm việc còn có một người khác.
Yuri nhìn thấy cô, ánh mắt chợt lóe, đứng dậy nghênh đón, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt."Vic, sao em lại tới đây?"
"Em tới hỏi Yuri, rốt cuộc khi nào thì mới chịu hẹn hò với người ta?" Victoria chớp chớp ánh mắt trong trẻo, chủ động dán bên người Yuri, cánh tay loạng choạng làm nũng.
"Em đừng tức giận, đêm qua tôi thật sự có việc." Giọng Yuri dịu dàng.
"Cho nên em không trách Yuri, em chỉ hỏi Yuri khi nào thì bồi thường cho người ta đây?"
"Ừm, vậy tối nay thế nào?"
"Được, quyết định như vậy, nhưng không được lại lỡ hẹn với người ta nha."
"Không đâu . . . . . ."
Seohyun bàng quan nhìn hai người đang vô cùng thân thiết với nhau, nhất thời cảm thấy mình giống một cái bóng đèn sáng cả nghìn woat, đứng giữa phông nền chiếu sáng lên một đôi tình nhân đang tình tứ.
Một cảm giác buồn nôn ghê tởm thoáng chốc dâng lên cổ họng, cô cố nén:"Tổng giám đốc, hai người cứ tán gẫu đi, tôi đi ra ngoài trước".
"Cô đi đâu vậy?" Quăng tầm mắt sắc bén, Victoria lúc này mới để ý đến cô.
Cô dùng sức cắn răng, đôi mắt khẽ đảo ". . . . . . Toilet."
Vội vàng bỏ lại một câu, cô liền hoảng sợ xoay người rời đi, tay che miệng, bước chân lảo đảo, đến phòng WC cuối hành lang, hai tay chống ở bồn rửa, vội nôn khan một trận.
Nôn không ra gì, vậy mà dạ dày lại đang co rút kịch liệt. Cảm giác ghê tởm mãnh liệt, nhưng lại không cách nào tống đồ ăn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày ra.
Cô thở dốc thật mạnh, mồ hôi lạnh bên tóc mai chảy ròng ròng, giương mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt trong gương, tâm trí đột nhiên rơi vào giữa dòng nước lũ thời gian, trở lại bảy năm trước ——
...
"Joo Hyun , sao vẫn nôn vậy? Khó chịu lắm à?"
"Umma, umma bảo con nên làm gì bây giờ?" Cô nhìn thấy mẹ, như người chết đuối giữa biển rộng vớ được cọc, ôm chặt lấy bà."Con không dám quay về Seoul nữa, con sợ Yuri tức giận , Yuri nhất định sẽ trách con, đều là do con tùy hứng, đứa con mới có thể mất. . . . . ."
"Đây đâu phải là lỗi của con? Con cũng không biết ngồi máy bay sẽ nguy hiểm như vậy. . . . . ."
"Nhưng con đã biết rõ thời kì mới mang thai rất dễ gặp nguy hiểm, con lại vì cãi nhau với Yuri mà chạy về đây. . . . . . Con sai rồi! Umma, thật sự con không ngờ sẽ như này. . . . . . Yuri rất thích trẻ con , Yuri rất mong chờ đứa con này, nếu Yuri biết con đã hại chết nó, nhất định sẽ rất tức giận . . . . . ."
"Không đâu, còn có thể sinh đứa khác được mà, con đừng kích động như vậy."
"Không phải, umma, umma không hiểu đâu, chúng con từ sau khi kết hôn vẫn hay cãi nhau, thật vất vả con mới mang thai, có một đứa con —— umma có biết không? Yuri chiều nào về nhà cũng đều dán tai trên bụng con, nói muốn nghe tim con đập, rõ ràng không nghe được gì, Yuri vẫn thích làm vậy. . . . . . Yuri sẽ không tha thứ cho con, nhất định không. . . . . ."
Làn sóng ghê tởm lại xông tới, cô buông mẹ ra, vịn lấy bồn rửa tay cạnh đó, không ngừng nôn khan.
"Joo Hyun, con đừng dọa mẹ." bà Seo vội vã đỡ cô "Chúng ta đi gặp bác sĩ, umma dẫn con đi, cứ thế này không phải cách tốt."
"Đúng vậy, chúng ta đi bệnh viện." Cô chợt tỉnh ra, run rẩy mỉm cười với mẹ."Nói không chừng bác sĩ lầm rồi, đúng không? Nói không chừng đứa trẻ vẫn còn trong bụng con, bằng không sao con lại buồn nôn như vậy? Rất giống nôn nghén. . . . . . Bác sĩ lầm rồi, nhất định là quá trình kiểm tra có vấn đề. . . . . ." Cô bắt lấy cánh tay của mẹ, như thể bắt lấy chiếc đèn chỉ dẫn duy nhất giữa biển đêm mờ mịt."Umma, chúng ta đi bệnh viện, con sẽ đi ngay bây giờ!"
"Joo Hyun. . . . . ." Bà Seo khóc, nước mắt rơi như mưa, nhìn ánh mắt của cô, đau tận trong tâm can.
"Vì sao con cứ mãi u mê như vậy? Con hãy trở về đi! Umma đã nói rồi, Yuri không xứng với con, con đi theo nó là sẽ chịu khổ, vì sao vẫn cứ miễn cưỡng bản thân? Về nhà đi! Về lại bên umma được không? Appa con thật ra cũng rất đau lòng, ông ấy chỉ là mạnh miệng. . . . . . Con trở về đi! Con gái ngoan, umma xin con. . . . . ."
Bà Seo đau lòng gọi, từng tiếng đánh vào tai Seohyun, cô hoảng hốt nghe, nước mắt tràn mi.
Chỉ tại cô không ngoan, cô không phải một người con hiếu thuận, nếu không năm đó cũng sẽ không vì tình yêu mà phản bội tình thân, cô thực có lỗi với cha mẹ, không đáng được bọn họ che chở chiều chuộng từ nhỏ.
Cô rất không hiếu thuận.
Khi mất đi đứa con chưa chào đời, cô mới giật mình tỉnh ngộ nỗi đau khi mất đi con gái của cha mẹ mình là như thế nào. Dứt bỏ một khối thịt, vết thương vĩnh viễn không thể khép lại được. . . . . .
Cảm giác ghê tởm lại trào lên, lúc này, cuối cùng Seohyun cũng nôn ra được đồ ăn còn sót lại trong dạ dày, cô trừng mắt nhìn đống chất lỏng bài tiết, đột nhiên run giọng nở nụ cười.
Xoay mở vòi nước, dòng nước ào ào cuốn trôi đống cặn bã, nhưng nơi trái tim cô vẫn tràn đầy chua xót.
Vì sao chồng cũ của cô lại hận cô như vậy? Chẳng lẽ Yuri nghĩ bảy năm sau khi ly hôn, cuộc sống của cô trôi qua rất tốt sao? Yuri nghĩ cô chưa từng hối hận hay tiếc nuối sao?
Cô chỉ không có nhiều thời gian để hối hận, gặm nhấm nỗi tiếc nuối, vì gánh nặng gia đình đang đặt trên vai, khiến cô cơ hồ không ngẩng đầu lên nổi.
Cô mệt mỏi quá rồi. . . . . . Thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi. . . . .
Vừa nghĩ tới đây, Seohyun bỗng dưng quỳ gối, trán rủ xuống, nước mắt tuôn ra
Cô khóc, mới đầu chỉ lặng thầm khóc, sau đó không ngăn được tiếng nấc nghẹn ngào, nghẹn cả suy nghĩ trong lòng. Sự chua xót cứ thế tuôn rơi, tiếng khóc chấn động cả không gian im lặng xung quanh.
"Yuri không thể. . . . . . tha thứ cho em sao? Yuri, Yuri. . . . ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro