CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có người đang gọi mình!
Yuri sợ hãi sững lại, một trận phong ba sóng biển đột nhiên nổi lên trong lòng, Yuri không rõ tại sao lại cảm thấy tay chân luống cuống.
Seohyun đâu?
Cô nói đi toilet, sao đến giờ còn chưa trở lại?
Yuri nhìn đồng hồ, im lặng tính toán thời gian, đã qua 15 phút rồi, cho dù có rửa mặt trang điểm có trau chuốt bao nhiêu, hay là cô thuận tiện đứng đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ quở trách mình một chút, đáng lẽ cũng đã nên trở về tiếp tục họp.
"Yuri, sao vậy?" Victoria đang ngồi trên sô pha uống cà phê nhướng mày, kỳ quái nhìn vẻ mặt Yuri đang căng thẳng.
"Vic, tôi còn có việc, em về trước đi." Yuri lịch sự hạ lệnh tiễn khách.
"Được rồi." Victoria không tình nguyện đứng dậy, vứt cho Yuri ánh mắt quyến rũ."Vậy Yuri đừng quên cuộc hẹn tối nay với em nha."
"Biết rồi." Yuri mỉm cười đưa cô ra khỏi văn phòng, nhìn cô đi vào thang máy xong mới quay đầu đi đến phòng WC.
Đi tới cửa, Yuri dừng lại một lát, xác định bốn bề vắng lặng, mới nghiêng đầu vào bên trong nhìn xung quanh thăm dò.
Mới đầu, Yuri cái gì cũng không thấy, sau đó, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người ——
Không đúng, đây không phải là người nào khác, là cô!
"Seohyun?" Yuri kinh hãi kêu lên, sải bước đi vào, ngồi xổm người xuống giương cánh tay nâng cô dậy, "Hyunie, em sao rồi?"
Cô không nói chuyện, mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như tuyết, Yuri tự tay vuốt ve trán cô, sức nóng xuyên thấu lòng bàn tay của mình, Yuri vừa nhìn, lại phát hiện bên má cô là nước mắt chưa khô, khóe miệng có vài giọt dịch, như là vừa mới nôn ra.
Cô sinh bệnh rồi, mà Yuri lại sơ ý không sớm phát hiện cô không khỏe!

"Hyunie, em tỉnh lại đi, em có sao không?" Yuri lo lắng vỗ nhẹ hai má cô, cô chỉ ậm ừ kêu nhỏ, thần trí u mê.
Trong lòng Yuri căng thẳng, ôm cả người cô đứng dậy, vội vàng bước nhanh hết hành lang, quẹt thẻ vào một gian phòng.
Yuri vừa về nước, nhất thời chưa tìm được nhà mới, gian phòng xa hoa này là khách sạn đặc biệt giữ lại cho Yuri, gồm một phòng ngủ, một phòng khách, còn có quầy bar, phòng bếp, cùng với ban công nhìn ra bên ngoài.
Yuri ôm vợ cũ vào phòng ngủ, vô cùng cẩn thận đặt cô nằm trên giường, đắp chăn lại, tiếp đó vào phòng tắm thấm nước nóng vào khăn mặt, lau sạch mặt giúp cô.
Cô cảm giác được cử động của Yuri, thấp giọng lẩm bẩm như kháng nghị, lại vẫn không thể tỉnh lại, lạc trong cơn mê sảng.
Yuri nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của cô, không biết tại sao, tim theo đó cũng đập nhanh từng đợt.
Yuri tìm được thuốc hạ sốt, đút cho cô uống, lại làm một túi chườm nước đá đơn giản đặt lên cái trán nóng rẫy của cô.
Yuri ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng lau cái trán đầy mồ hôi của cô, bỗng nhiên nhớ lại hai năm trước , sau khi bọn họ kết hôn, cô cũng từng có một lần phát sốt nghiêm trọng như vậy——
...
Ngày đó, Yuri vừa chấm dứt chuyến đi công tác, liên tục vài ngày đi làm việc tại các thành phố lớn của Trung Quốc, rơi vào tình trạng kiệt sức, sau khi về đến nhà, nhìn thấy phòng khách bừa bộn, bồn rửa trong bếp còn đầy chén bát chưa rửa, trong lòng không khỏi sinh ra một nỗi phiền chán, hừng hực bốc hỏa.
Yuri thích sạch sẽ, ngày thường luôn giữ cho nhà cửa vô cùng sạch sẽ, không ngờ mới đi công tác vài ngày, trong nhà lại biến thành đống rác.
Yuri tức giận chạy vào trong phòng, dự định trách cứ, nhưng cô vợ đáng thương của mình lại đang ốm yếu nằm trên giường, vừa mở mắt, mông lung nhìn mình.
"Yul, đã trở về."
"Trong nhà sao lại thế này? Yul không phải đã nói với em, cho dù em lười quét tước, cũng phải nhớ dùng xong thì cất đi sao? Bát chén cũng không rửa, em không sợ gọi gián đến sao?"
"Không phải em không rửa, em tưởng. . . . . . Em vốn muốn làm cho Yul món bánh trứng Yul thích ăn . . . . . . ." Cô khàn giọng giải thích.
"Em cũng không biết nấu cơm, làm gì phải miễn cưỡng bản thân?" Đầu Yuri chợt đau, nhớ tới lúc cô cao hứng phấn chấn muốn nấu ăn, kết quả tạo ra một hồi tai nạn thế kỷ ở phòng bếp. "Yul không phải đã nói, về sau em không cần nấu cơm sao?"
"Nhưng mà em nghĩ, Yul mấy ngày rồi không ở nhà, em muốn chúc mừng Yul trở về. . . . . ."
"Yul chỉ muốn em giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, đó chính là cách chúc mừng tốt nhất rồi!" Yuri to tiếng.
Hốc mắt cô phiếm đỏ, chợt bắt đầu rơi lệ. "Thực xin lỗi, Yul, đừng tức giận . . . . . . Em không phải cố ý làm loạn trong nhà, Yul vì sao. . . . . . tức giận như vậy?"
Cô nhẹ giọng nói, nước mắt ròng ròng, khóc đến mức khiến Yuri tâm phiền ý loạn."Được rồi, đừng khóc nữa, Yul không tức giận ."

"Yul rõ ràng đang tức giận." Cô lên án, đột nhiên gào khóc."Yul nghĩ rằng em cố ý làm loạn trong nhà đấy sao? Yul nghĩ rằng em không định trước khi Yul về nhà quét dọn sạch sẽ sao? Em. . . . . . em đang bệnh! Hai ngày nay em luôn phát sốt, vốn định làm bánh trứng cho Yul ăn, nhưng... nhưng. . . . . ."
"Em phát sốt rồi?" Yuri kinh hãi, lúc này mới tỉnh ngộ mình đã hiểu lầm cô, vội vàng chạy tới trước giường, vuốt ve cái trán đang nóng lên của cô. "Sao không nói sớm với Yul? Sao không gọi điện cho Yul?"
"Bởi vì Yul từng nói, lúc Yul đang bàn chuyện làm ăn cùng khách hàng không thể bị làm phiền, em sợ. . . . . . em lại hại Yul bỏ việc bàn hợp đồng, cho nên, cho nên. . . . . ." Cô khóc thút tha thút thít.
Cho nên cô không dám quấy nhiễu Yuri, cho nên cô cố gắng cố nén, cho nên một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như cô phải học cách một mình chịu khổ sở.
...
Yuri thu hồi suy nghĩ, trong lòng nổi lên sự chua xót, đầu ngón tay mềm nhẹ mơn trớn hai má lạnh lẽo của Seohyun, thấy cô run rẩy, thân mình càng rúc vào trong chăn, không khỏi sinh lòng tự trách.
Lần này cô lâm bệnh, tám phần là bị Yuri áp bức đây? Vì khoảng thời gian này Yuri vẫn làm khó cô, luôn soi mói đề án của cô, cô nhất định không phục, thà rằng mỗi ngày làm đêm, cũng muốn làm ra thành quả khiến Yuri vừa lòng .
Thật ra cô. . . . . . đã làm rất tốt, lần đầu tiên cô đưa tới sổ tay tuyên truyền hàng mẫu, đã vượt ra ngoài dự liệu của Yuri, sau mỗi một lần sửa chữa đề án kế hoạch, càng làm Yuri phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Cô luôn luôn tiến bộ, đề án gần như hoàn mỹ, Yuri chỉ là không muốn thừa nhận, không chịu dễ dàng buông tha cô.
Yuri là một đứa hẹp hòi, vừa khắc nghiệt lại vừa ấu trĩ, cô nhất định rất hận Yuri?
"Thực xin lỗi, Hyunie." Yuri cúi người, thì thầm nói xin lỗi.
Là Yuri không tốt, mới ép cô lâm vào khó khăn như thế, là Yuri quá vô tình.
"Không có việc gì nữa rồi, em không cần lo lắng, nghỉ ngơi cho thật tốt." Yuri cúi đầu, môi nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô, chợt nhìn thấy ánh mắt của cô, vội giấu đi sự dịu dàng ngay cả chính Yuri cũng không phát hiện.
"Em ngoan chút đi, nằm nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Không, em đã nằm trên giường cả ngày, chán muốn chết." Cô hờn dỗi.
"Nhưng em vừa mới hết sốt, còn phải tĩnh dưỡng nhiều mới được." Yuri bưng tới một đĩa trái cây cắt sẵn, thực yêu thương thực đau lòng nhìn cô. "Này, em ngoan ngoãn ngồi lên, Yul đút em ăn một chút."
"Em không muốn ăn cái này."
"Vậy em muốn ăn cái gì?"
"Bánh bao, phải nóng hầm hập, cắn một miếng nước thịt thực thơm ngon sẽ chảy ra."
"Yul biết, em nói cái tiệm gần trường em học trước kia?"
"Đúng vậy, em rất muốn ăn."
"Ở đây cũng có bán bánh bao, Yul đi mua cho em."
"Không cần, em chỉ muốn ăn bánh bao của chỗ đó, mua ở đây ăn cũng không ngon."
"Hyunie, đừng tùy hứng." Yuri bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô. "Chẳng lẽ em muốn bây giờ Yul mua vé máy bay quay về Jeju mua cho em ăn sao?"
"Nếu em không thể không ăn, vậy Yul sẽ làm gì?" Cô cố ý làm khó Yuri.
"Yul đây liền. . . . . ." Yuri đột nhiên nhếch miệng, cúi người mút cắn đôi môi thơm mềm của cô."Cho em ăn cái này. . . . . ."
"Em không thèm, Yul tránh ra !" Cô né tránh, "Em bị cảm sẽ lây bệnh cho Yul."
"Yul không sợ, Yul mạn phép muốn đút cho em ăn bánh bao thịt của Yul, em cắn thử xem, xem có nước thịt thơm ngon chảy ra hay không?"
"Không! Yul đúng là, lỡ em cắn Yul chảy máu thì sao?"
"Đó cũng là do Yul cam tâm tình nguyện. Seo Joo Hyun, toàn thân Yul trên dưới đều là của em, em tận lực ăn đi."
"Em không ăn, Yul hư quá đi, đừng làm rộn \ !"
"Ăn đi mà!"
"Không muốn không muốn. . . . . ."
...
Seohyun lặng lẽ, chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng ngọt ngào.
Cô mở mắt ra, mù mịt nhìn chằm chằm trần nhà, nhất thời ngơ ngẩn, qua một lát, mới giật mình nhận ra bản thân đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Đây là nơi nào?
Cô hoảng sợ, vội vàng giãy dụa đứng dậy, túi chườm nước đá trên trán theo đó rơi xuống.
"Em đã tỉnh?" Một giọng nói ôn nhuận cất lên.
Cô quay đầu, nhìn về phía Yuri, ngồi thoải mái một mình trên sô pha, trên gối để một chồng văn kiện, đang đọc được một phần.
"Đây là nơi nào?"
"Là phòng khách sạn cấp cho tôi." Yuri giải thích, đi tới, bàn tay đặt lên trán cô "Hình như chưa hoàn toàn hạ sốt."
Hạ sốt?
Cô mờ mịt."Em phát sốt?"
"Chính em cũng không biết sao?" Yuri nhìn cô, nơi đáy mắt ngầm dao động một tia sáng nào đó cô khó có thể lý giải.
"Em chỉ nhớ, em khổ sở nôn mửa. . . . . ." Cô bỗng dưng dừng lời, lo sợ không yên nhìn Yuri.
"Lúc đó em đang ở toilet, là tôi ôm em tới nơi này." Yuri nhìn ra nghi vấn của cô.
"Thật không?" Tưởng tượng lúc ấy mình chật vật thế nào, cô không khỏi quẫn bách, lời nói thực khó phát ra khỏi miệng.
"Cám . . . . . Cám ơn Yuri."
"Đừng khách sáo." Yuri nhìn cô thật sâu.
Cô bất giác chớp mắt, tránh đi ánh nhìn của Yuri. "Hiện tại là mấy giờ rồi? Em đã ngủ bao lâu?"
"Hơn chín giờ."
"Chín giờ? Là chín giờ tối sao?" Cô kinh ngạc "Điện thoại của em đâu? Có ai gọi điện thoại tìm em không?"
Yuri hơi nhíu mày, khó hiểu cô vì sao kích động như thế. "Em đang chờ điện thoại của ai sao?"
"Là mẹ em, em không nói với mẹ hôm nay sẽ về trễ."
"Đã gần ba mươi tuổi rồi, còn giới hạn thời gian sao?" Yuri vừa nói vừa mở túi lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro