CHAP 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi đưa mẹ vào giường ngủ, tự tay đắp chăn cho bà, biết chắc bà đã ngủ say, Seohyun mới lặng lẽ rời khỏi phòng, đi vào phòng khách.


Trên ban công cửa sổ, một người đang dựa người vào tường, gương mặt lộ vẻ trầm mặc.
Người đó chính là chồng cũ của cô, Kwon Yuri.


Nếu như có thế, cô hy vọng Yuri sẽ không bao giờ xen vào cuộc sống của cô nữa, nếu cô đủ kiên nhẫn chắc đã có thể cự tuyệt Yuri bước vào cuộc sống riêng của cô và người thân.


Cô không muốn để Yuri nhìn thấy cô lúc này, không muốn phát hiện ra ánh nhìn thương hại trong mắt Yuri, bởi vì cô không cần, bởi vì cô không bao giờ hối hận với sự lựa chọn trước đây của mình.

"Mẹ em ngủ chưa?" Nghe tiếng bước chân nặng nề của cô , Yuri quay đầu lại nhìn.
Đôi môi cô miễn cưỡng nở nụ cười, "Uhm, mẹ ngủ rồi, Cảm ơn Yuri đã đưa hai mẹ con em về."
Yuri không lên tiếng, chỉ yên lặng chăm chú nhìn cô.


Cô bị Yuri nhìn không tự nhiên chút nào, âm thầm thở đều lấy lại bình tĩnh. "Yuri muốn uống chút gì không? Trong nhà chẳng có gì để mời, trà nóng được không?"
Yuri gật đầu.
Cô đi vào căn bếp nhỏ hẹp, tối mù, pha một bình trà, rót gần đầy vào hai cái tách.


Trong lúc làm, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt phía sau lưng làm cho sống lưng cũng cảm thấy nóng ran.


Mấy phút sau, cô nhẹ nhàng trở lại phòng khách, đưa cho Yuri tách trà nóng, bản thân cũng chậm rãi đưa tách trà lên miệng, nhâm nhi từ tốn, cốt để trấn áp tâm tư đang xáo trộn của mình.


"Yuri nhất định là có rất nhiều điều muốn hỏi em đúng không?" Cô đưa mắt nhìn Yuri, mệt mỏi vì phòng vệ, quyết định chủ động tấn công.


Yuri vẫn trầm mặc như cũ, duy chỉ có ly nước khẽ run lên, tiết lộ cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình.

Cô chu môi chế giễu Yuri cũng như tự giễu chính mình. "Em cũng chẳng giấu Yuri làm gì. Sau khi ly hôn với Yuri, gia đình em không những bị phá sản mà còn xảy ra một số chuyện khác nữa."


"Chuyện gì đã xảy ra?" Giọng Yuri khàn khàn, ngón tay giữ chặt quai tách.


Mắt cô khép lại, cố nhớ lại những hồi ức đau lòng. "Chuyện có lẽ nên bắt đầu từ anh trai em. Công ty của ba em sau một thời gian rơi vào khủng hoảng rồi cũng phá sản. Kỳ thực là do anh em đánh bạc bên ngoài, nợ môt khoản lớn, đã ký giấy nợ nhưng không dám nói với ba mà lén lút thâm hụt công quỹ, công ty bỗng chốc tiêu tan, rồi cũng dẫn đến việc đóng cửa. Anh em biết mình đã gây ra tội lớn, không dám đối diện với sự thật này, trong đêm tối đã trốn ra nước ngoài, ba em rất tức giận liền lái xe ra sân bay đuổi theo, không may xảy ra tai nạn trên đường..." Cô bỗng nhiên im bặt, thốt không nên lời.


Nhưng Yuri đã phát hiện ra nỗi đau trong lời nói của cô. "Ba em... đã mất rồi sao?"


"...Phải." Mất một lúc lâu sau, cô mới từ từ ngẩng đầu và tiếp tục. "Mẹ em không chịu đựng nổi những tai họa cứ liên tiếp giáng xuống, trong vòng hai năm liên tiếp bị đột quỵ ba lần, có thể là vì vậy mà não bộ đã bị tổn thương sâu sắc. Bác sĩ chẩn đoán bà bị mắc bệnh đãng trí Alzermer của người già."


"Vậy, những năm gần đây, chỉ một mình em chăm sóc mẹ thôi sao?" Yuri run giọng hỏi.
"Đúng vậy." Cô im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng mặt lên và gượng cười. "Mấy năm nay, chỉ có hai mẹ con em nương tựa vào nhau mà sống."


Yuri không nói nên lời, kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt sẫm lại chứa đựng những tia sáng bất định.
"Chắc hẳn Yuri cho rằng em xứng đáng bị như vậy lắm đúng không ?" Cô tự giễu bản thân, "Nếu như năm xưa, em không ly hôn với Yuri thì có lẽ đã không phải trải qua những chuyện này một mình, có thể Yuri cho rằng đây chính là báo ứng cho việc em đã rời bỏ Yuri..."


"Yul không nghĩ như vậy!" Yuri ngắt lời cô một cách dứt khoát.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy biểu hiện vô cùng phiền muộn của Yuri, biết Yuri rất giận vì suy nghĩ của cô cho rằng Yuri là một kẻ hẹp hòi.


Có thể vậy, có thể thực sự cô đã hiểu lầm Yuri, nhưng cô không tin, trong lòng Yuri không bao giờ có ý định trả thù... Nhưng tất cả những điều đó giờ đây không còn quan trọng nữa.


Cô u buồn liếc mắt nhìn Yuri." Nếu em cho Yuri biết em hoàn toàn không hối hận vì sự lựa chọn năm xưa thì liệu Yuri có tin hay không? Thật sự, nếu nói hối hận thì em chỉ thấy nuối tiếc một điều rằng lúc trước lẽ ra không nên cùng Yuri bỏ trốn và phản bội lại gia đình."


Toàn thân Yuri rung động. " Em hối hận ... khi kết hôn với Yul?"


"Cũng không phải hối hận." Cô nhỏ giọng. "Chỉ là sau khi ba qua đời, em bỗng nhớ lại ngày xưa ba đã yêu thương em như thế nào, nhớ lại việc em quyết định lựa chọn ở bên Yuri đã khiến ông đau lòng biết nhường nào, em chỉ cảm thấy ... mình thật bất hiếu, đã không hiểu lòng cha mẹ, em ... thật có lỗi với ông ấy."
Nói đến đây, cô không nén nổi sự nghẹn ngào, những giọt mước mắt không ngừng rơi xuống như ánh sao băng trong đêm, từng giọt từng giọt, làm tan chảy trái tim Yuri.
Yuri cảm nhận được nỗi thống khổ của cô, trong lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót đến nghẹt thở.
"Con chúng ta ... không may mất đi, đúng không?" Yuri khẽ hỏi.


Cô nghe vậy, toàn thân rung động, hàng lông mày kinh ngạc ngước lên, Yuri và cô nhìn nhau không rời, ánh mắt như ngưng đọng.


" Là mẹ em nói cho Yul biết, bà nói lúc mất đứa bé, em đã khóc như mưa, không ăn không ngủ được đến nỗi nôn liên tục."

Giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, lăn dài trên má cô, rơi xuống vỡ thành hàng ngàn ánh sao nhỏ.
Yuri biết mình đã đoán đúng, khóe mắt cũng đỏ hoe, ánh mắt như thiêu đốt.


Yuri đi về phía cô và giang rộng cánh tay ôm cô vào lòng. " Tại sao khi đó không nói cho Yul biết sự thật? Tại sao lại để Yul hiểu lầm em?"


"Bởi vì ... em đã quá mệt mỏi. » Cô khóc nức nở tâm sự. "Bởi vì khi mất đi đứa con, em mới thực sự hiểu ra rằng, mình có lỗi với ba mẹ biết nhường nào, vì tình yêu em đã quay lưng lại với gia đình, nhưng, nhưng..."


"Nhưng dù là như vậy em cũng không đến được với hạnh phúc." Yuri đau khổ tiếp lời. "Em không hề có hạnh phúc khi ở bên Yul mà chỉ nhận lấy thiệt thòi thôi."


"Không phải như vậy, em không thiệt thòi, không phải vậy..." Cô phủ nhận lý luận của Yuri, bật khóc nức nở. "Em chỉ cảm thấy ... chúng ta không thích hợp mà thôi, hai người yêu nhau không nhất định phải hợp với nhau."


Cho nên cô mới quyết định chia tay Yuri?
Yuri ôm cô, lòng đầy thương cảm, thân thể cô mỏng manh, yếu ớt khiến trái tim Yuri vừa xót xa vừa dằn vặt, vì sao khi đó Yuri lại không biết trân trọng cô?


Bàn tay Yuri trìu mến vuốt ve gò má cô, những giọt nước mắt vừa ấm nóng vừa lạnh lẽo của cô khiến Yuri hoang mang lo sợ, một cảm giác ân hận giày vò bản thân dâng lên trong lòng.


"Yul thật có lỗi, Hyunie" Yuri khẽ hôn lên má đang giàn giụa nước mắt của cô.
Cô vẫn run rấy không ngừng, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng đẩy Yuri ra. "Yuri đừng như vậy."
"Hyunie?" Yuri ngây người nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại cự tuyệt sự thân mật dịu dàng của mình.
"Em nói với Yuri những điều đó hoàn toàn không phải muốn Yuri thương hại, cũng không muốn Yuri phải xin lỗi, chỉ là em muốn nói với Yuri bây giờ em càng lúc càng hiểu ra một điều, rằng, một khi đã lựa chọn thì không có quyền hối hận". Cô dừng một chút, khóe môi bất giác cười nhẹ đón từng giọt nước mắt như mưa lăn xuống. "Với bất cứ sự lựa chọn nào đi nữa, dù là tốt hay xấu, đều chỉ có thể dũng cảm đối mặt, đời người điều quan trọng nhất chính là không bao giờ có cơ hội để làm lại lần thứ hai."

"Vì thế, mãi mãi cũng không có cách nào để xác định chính xác sự lựa chọn năm xưa là đúng hay sai, tựa như một người đang lạc vào mê cung, mỗi một lần đứng trước sự lựa chọn, cũng đều là đứng ở ngã ba đường, quyết định thế nào ảnh hưởng rất lớn đến con đường sau này.


Trước khi đến đích thì sao có thể dễ dàng phán xét đúng sai?
Chỉ có thể đi tiếp, không thể ngoảnh đầu lại.
... Yuri hiểu không?"
Yuri gật đầu.
Yuri hiểu, cô đang nói với mình, quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi, dù có hối tiếc cũng không có cách nào để cứu vãn.
Họ chỉ có thế dũng cảm bước tiếp về phía trước.
Yuri khép mi, mỉm cười phiền muộn. "Yul hiểu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro