CHAP 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói dối! Yuri hoàn toàn không hiểu!
Nếu như hiểu .. Yuri sẽ không bao giờ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cô, nếu như thật sự hiểu thì không nên gan lỳ xen vào cuộc sống của cô hết lần này đến lần khác.


Nếu không phải muốn gây khó khăn cho cô thì vì sao khi cô cố ý đuổi, Yuri vẫn làm như không có chuyện gì, cố tình mang đến một túi bánh bao mua ở cửa hàng mà cô thích ăn nhất? Dùng hương vị thơm ngon và nóng hổi của bánh bao dụ dỗ vị giác của cô, còn tranh thủ sự ủng hộ của mẹ cô.


Đáng tức nhất là, mẹ cô lại rất thích Yuri!
Mỗi lần gặp Yuri là mẹ cô lại nở nụ cười vui vẻ, luôn miệng gọi Yuri này nọ, trong mắt của bà, Yuri là người đáng yêu nhất, có Yuri xuất hiện là sẽ có đồ ăn ngon.

Hôm nay, cô vừa dạy xong lớp piano tại nhà, ra khỏi căn phòng tập đàn nhỏ, ngạc nhiên khi nhìn thấy Yuri xuất hiện trong phòng khách, cô không khỏi tức giận.


" Sao lại tới nữa?" Cô chất vấn một cách bực dọc, giọng điệu đe dọa làm cho cô bé học sinh lo sợ nhìn cô.
Nhưng Yuri thì chỉ cười một cách mãn nguyện không thèm để ý, để tay lên môi ra dấu với hàm ý. "Nhỏ giọng một chút, đừng làm học sinh của em hoảng sợ."


"Yuri..." Cô tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, nhưng vì sợ ảnh hưởng cho hình tượng của mình trước mặt học sinh nên đành phải nhẫn nhịn sự phẫn nộ đó lại, nhìn cô bé 14 tuổi trước mặt thản nhiên cười.

"Sarang, mau về đi, nhớ chiều thứ bảy lại đến học nhé."
"Vâng, em biết rồi." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu. " Em chào cô."


"Chờ một chút!" Yuri gọi cô bé, đưa cho một cái túi giấy. "Bánh bao cửa hàng này rất ngon, bé mang về một ít cho người nhà nếm thử nhé."


Nụ cười ấm áp của Yuri đầy quyến rũ, ngay lập tức chiếm được cảm tình của cô bé, làm trái tim non nớt choáng váng. "Cám ơn cô ... ah unnie ạ."
Cô bé gọi Yuri là unnie.


Yuri hết sức hài lòng với cách xưng hô này, hướng ánh mắt đắc ý về phía Seohyun.
Cô nheo mắt lại, với túi bánh bao đấy Yuri không chỉ mua chuộc mẹ và dì Min mà ngay cả học sinh của cô Yuri cũng không tha, chẳng lẽ trêu đùa tình cảm của cô Yuri thấy rất vui sao ?

"Sarang, tạm biệt." Cô cất tiếng nói lãnh đạm có ý muốn đuổi vị khách đang đắc ý kia.


Cô bé hiểu ý, len lén nhìn Yuri một lần cuối, lưu luyến mãi mới miễn cưỡng rời đi.
Seohyun tiễn cô bé ra đến cửa, nhẹ nhàng xoay người, đôi lông mày nhướng lên đầy bất mãn nhìn chằm chằm người trước mặt.


Yuri đứng đối diện nhìn cô cười, nụ cười thực sáng đến rạng rỡ như ánh mặt trời, đúng là đồ xấu xa mà, cười đến nỗi khiến cho cô nhất thời không biết theo ai, phải vất vả lắm mới tìm lại được tiếng nói.


"Cười đủ chưa?" Cô trừng mắt nhìn Yuri, đôi môi cong lên đầy thách thức, biểu hiện quyến rũ như thế này ngay cả cô cũng chưa từng phát hiện.


Tim Yuri một thoáng sai nhịp, choáng váng vài giây mới từ từ tiến về phía cô, đưa ra một túi giấy chứa đầy bánh bao.
"Ăn không?"
"Không ăn!" Cô lúng túng ra mặt.
"Nhanh ăn đi, để lạnh ăn sẽ không ngon đâu!"
"Em nói không ăn là không ăn mà!"
"Seohyun, mau ăn đi con." Dì Min từ phòng bếp đi ra, bưng tới một bình trà nóng với mấy cái chén. "Con dạy học từ sáng, trưa ăn cũng không thật ngon miệng, nhất định là đói lắm phải không? Ngồi xuống uống ít trà đi."


"Con cám ơn dì." Seohyun đỡ lấy tách trà, đưa lên miệng nhâm nhi. "Umma con đâu rồi?"
"Đang ăn bánh bao ở bên kia." Dì cười, tay chỉ hướng bàn ăn.
Seohyun nhìn qua bên đó, chỉ thấy mẹ mình đang ngồi khoanh chân trên ghế, vui vẻ ôm khư khư cái bánh bao nhân thịt, trên bàn còn mấy đĩa thức ăn thơm ngon khác.


"Lại nói, Yuri cũng thật có lòng, không chỉ mang bánh bao, ngay cả mấy món kho mà mẹ con thích nhất cũng mang đến, bà ấy được ăn thỏa thích rồi."


Tuy nhiên, Seohyun lại thấy mất hứng, cô ảo não mím môi, vì sao ngay cả dì cũng nói thay cho người lừa đảo này?


Dì không những không nhìn ra biểu tình miễn cưỡng của cô, ngược lại còn cười nhiều hơn, bỏ cả tạp dề, lau sạch hai tay. "Không còn việc gì dì về trước đây, Yuri cũng tặng dì mấy hộp điểm tâm của khách sạn, dì muốn nhân lúc còn nóng thì nên mang về cho bọn trẻ ăn."


"Dì đợi con một chút." Seohyun trở về phòng, lấy trong ngăn kéo ra một phong bao tiền lương đã chuẩn bị từ trước, thận trọng đưa cho dì. "Dì vất vả rồi, về sau con sẽ thuê thêm người trợ giúp cho dì."


Đây là những lời cảm ơn cô vẫn nói hàng tháng.
Dì mỉm cười, bà biết đó đều là những lời cảm ơn chân tình, bàn tay ấm áp xoa xoa đầu cô như vẫn thường làm với con mình, sau đó ghé sát vào tai cô, khẽ thì thầm.

"Seohyun, dì vì thương con mới nói với con điều này ... Yuri thật sự là người tốt, dì thấy Yuri so với cái cậu Siwon kia còn ổn định hơn nhiều, con liệu mà nắm cho chắc vào."


"Dì!" Cô nghe vậy vừa sợ vừa thẹn. "Con với Yuri không phải ...loại quan hệ như dì nghĩ đâu".
"Vậy mối quan hệ đó là gì?"
Dì cười bằng mắt, dấu hỏi trong đầu dường như đã được khai sáng.
Cô không trả lời, xấu hổ hai má nóng bừng lên.
Dì cười thành tiếng, không trêu chọc cô nữa liền nói lời tạm biệt rồi tất tả bước ra cửa, để lại cô một mình với Yuri ... Không đúng, còn có mẹ cô nữa.


Seohyun đã lấy lại được sự bình tĩnh, nhanh nhẹn xoay người, nhưng người đó đã không còn ở trong phòng khách nữa mà đang ngồi đối diện với mẹ cô ở bàn ăn, cười cười nói nói.


Không biết Yuri lại đang nói những thứ gì với mẹ cô nữa?
Cô nhanh chóng để ý nghĩ lo lắng của mình trôi qua, vội vàng đi tới, bà Seo thấy con gái, liền vui vẻ vẫy tay.
"Joo Hyun , Joo Hyun , Yuri nói muốn đưa chúng ta đi tắm suối nước nóng!"


"Cái gì?" Cô sững người, ngạc nhiên nhìn về phía Yuri.


Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô, Yuri vẫn điềm nhiên như cũ, môi mấp máy. "Yuri vừa mời mẹ đến khách sạn COEX để nghỉ ngơi."
Yuri nói dối!
Dối trá.


Thừa biết rằng cô sẽ cự tuyệt lời mời cùng Yuri đi du lịch, Yuri đã thông minh bắt đầu từ mẹ cô, kéo bà vào cuộc, huyên thuyên về du thuyền, khơi dậy sự thích thú của bà, đến nỗi la hét đòi đi tắm nước nắng vào kỳ nghỉ tới cho bằng được.


Cô không lay chuyển được, đành phải gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro