CHAP 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tình yêu không phải là tất cả, đây là sự thật cô rút ra được từ cuộc hôn nhân tan vỡ, tin rằng Yuri cũng biết.


Hai người họ có thể mù quáng yêu nhau, không do dự tiến tới hôn nhân, nhưng hôn nhân không phải là câu chuyện tình yêu, mà là thực tế cuộc sống.


Cuộc sống, phải theo thời gian trải qua, trên đời này không có sức mạnh nào có thể chống lại nó.
Thời gian là điều tàn khốc nhất, tình yêu ở trước mặt nó, cũng chỉ có thể tuyên bố đầu hàng.
Vì vậy, cô không có đủ dũng khí để nhận lời cầu hôn của Yuri, Yuri hẳn cũng biết....


Đọng lại suy nghĩ, Seohyun tựa vào cửa sổ, nhìn mưa bụi bay bay ngoài kia. Ngón tay để trên mặt kính, từng chút, từng chút, viết nên một cái tên cô không dám gọi.
Yuri, Yuri, Yuri...
"Yuri!"


Một tiếng gọi nhỏ khe khẽ từ cổ họng đột ngột vang lên sau lưng cô.
Cô sững sờ, buồn bã quay đầu nhìn.
"Joo Hyun, umma muốn Yuri
Mẹ cô đi tới, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lại nữa rồi!
Seohyun nhỏ giọng thở dài.


"Umma, không phải con đã nói nhiều lần rồi sao? Yuri sẽ không tới nữa."


Kể từ sau khi cô không đồng ý cho Yuri tới thăm, mẹ cô dường như cứ vài ngày lại khóc lóc ầm ĩ đòi Yuri. Ban đầu cô chỉ nghĩ mẹ thèm ăn bánh bao vì mỗi lần Yuri đến điều mang thức ăn đến nên mẹ nhớ, sau này cô mới hiểu được mà mẹ cô nói, không phải là thức ăn, mà là Kwon Yuri.


Cô không hiểu vì sao mẹ cô luôn muốn gặp Yuri, hai người mới chỉ ở gần nhau trong vài ngày ngắn ngủi. Hơn nữa cách đây đã lâu, mẹ cô còn thực sự rất ghét người con rể này, không phải sao?


"Yuri vì sao không tới? Yuri cũng ra nước ngoài rồi sao? Chúng ta bắt máy bay đến chỗ Yuri đi!"
Mẹ cô la hét ầm ĩ.


"Umma, Yuri bận bịu rất nhiều việc, chúng ta đừng đi quấy rầy Yuri được không?"
Cô cầm chặt bàn tay mẹ, cố gắng dỗ dành bà.
"Nhưng Yuri nói sẽ đưa umma đi chơi!"
Mẹ cô không muốn.
"Con cũng có thể đưa umma đi mà. Umma muốn đi đâu? Đi tắm nước nóng nhé? Hay đi tắm bùn được không? Con bảo Siwon lái xe đưa con với umma đi nhé!"


"Umma không muốn cậu ta, umma muốn Yuri!"


Không biết vì sao, mẹ cô không có ấn tượng tốt với Siwon, anh tới chơi vài lần, đều kết thúc rất ầm ĩ.
"Umma..."
"Yuri, Yuri! Umma muốn Yuri!"


Mẹ cô khóc lóc, la hét không ngừng, hờn dỗi giống như đứa trẻ.


Seohyun nhắm mắt, hít sâu, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. Thời gian này, cô cảm thấy rất khó chịu, ăn không ngon miệng, rất khó có một buổi tối ngủ ngon lành, còn phải thương xuyên ứng phó với những cơn giận vô cớ của mẹ, thần kinh cô cứ căng thẳng không thôi.


"Umma, con xin umma đừng làm ồn nữa được không? Xem như con xin umma."
"Yuri ở đâu? Umma muốn Yuri!"
"Umma!"
Cô tức giận, bất giác cao giọng, mặt nghiêm lại, dọa mẹ cô sợ.
"Rốt cuộc umma muốn thế nào đây? Vì sao con nói thế nào umma cũng không nghe? Yuri tốt ở chỗ nào chứ? Umma sao phải tìm?"


"Bởi vì Yuri .... quý như vàng vậy. Yuri đút cho umma ăn canh..."
Mẹ cô thì thầm, trông hốt hoảng, bỗng trở nên thất thần, ánh mắt đờ đi.


"Umma tưởng tượng umma gặp anh trai con, con không phải nói chúng ta cùng đi máy bay tới chỗ anh con sao?"


Seohyun nhìn mẹ cô, liền lập tức hiểu ra, thì ra mẹ cô nhầm Yuri của cô với anh trai, có lẽ trong tâm tưởng của bà, hai người là một.


Bà coi "Yuri" thành con của mình, đứa con đã từ bỏ ba mẹ không quan tâm.
Nghĩ tới đây, trái tim Seohyun nhói đau, trong mắt, lửa giận đã biến mất, cái còn lại chỉ là tro tàn ảm đạm. Cô bước tới, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng đang run run của mẹ.


"Umma nói Yuri đút canh cho umma sao?"
"Đúng vậy, Yuri đã đút canh cho umma ăn."
Mẹ cô cười ngốc ngốc.
"Yuri rất tốt, đúng không?"
Quả thật rất tốt, cô không thể ngờ rằng Yuri có thể đối xử với mẹ cô tốt như vậy. Yuri đáng lẽ phải hận bố mẹ cô mới đúng, không phải sao?


Cô đã nghĩ rẳng, cả cuộc đời này Yuri sẽ luôn thù hận họ, nhưng ....
Nước mắt lặng rơi, cô cắn chặt môi, cố nén tiếng khóc trong cổ họng.


"Joo Hyun, chúng ta cùng đi tìm Yuri đi, đi tìm Yuri đi."
Mẹ cô kiên trì lắc lắc cánh tay cô không buông.
"Vâng, chúng ta đi tìm Yuri."
Vì thế cô dẫn theo mẹ, cùng với tâm trạng xúc động ngồi lên taxi, đi thẳng tới khách sạn COEX, vừa đi vừa gọi điện cho Yuri, nhưng không ai nhấc máy. Cô tới thẳng quầy tiếp tân nói muốn gặp phó tổng giám đốc, thế nhưng họ nói phó tổng giám đốc không có ở đó.


"Xin lỗi, có phải Kwon tổng đi họp không? Khi nào thì trở về vậy?"
"Kwon tổng không đi họp, mà đi ra nước ngoài!"
Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Xoay người lại, cô bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của Victoria
"Tôi đã gặp cô."
Victoria đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh nhìn sắc bén.
"Cô chính là người phụ nữ lần trước tới khu nghỉ dưỡng cùng với Yuri? Còn nữa, vào ngày sinh nhật của tôi, có phải cô chính là người đánh đàn không?"


Cô nhận ra sự truy vấn trong lời nói của Victoria, sự đề phòng nghiêm khắc.
"Cô chính là vợ cũ của Yuri?"
Victoria tiếp tục truy hỏi.
Cô gật đầu khẳng định, lịch sự tự giới thiệu.
"Tôi họ Seo, Seo Joo Hyun."
"Cô Seo."
Victoria hừ lạnh, cười mà không cười.
"Xin hỏi cô tìm Yuri có việc gì?"
Cô ta cao giọng cao ngạo hỏi, như tự cho mình là vợ Yuri, còn cô là hạng nhân tình bên ngoài không biết tự hổ thẹn.


Seohyun nhíu mày, trở nên nghiêm túc, không muốn ở thế yếu hơn trước người phụ nữ này.
"Tôi muốn gặp Yuri, còn về lí do tại sao, tôi nghĩ không cần thiết phải báo cáo với cô."
"Cô...."
Victoria biến sắc, hung hăng trừng mắt, rồi đột nhiên xoay người cười khẩy nhìn mẹ cô.
"Người đàn bà có khuôn mặt ngu ngốc này là mẹ cô phải không?"
Seohyun rùng mình, theo trực giác kéo mẹ cô ra sau lưng. Bất kể là ai, cô cũng không cho phép người đó coi thường mẹ mình.
"Tôi nghe nhân viên khách sạn nói, Yuri dẫn theo một người già mất trí tới khách sạn. vốn không tin, nhưng hóa ra lại là thật à?"
Victoria khinh thường cười khẩy.
Đủ rồi! Cô không cần thiết phải ở đây để nhận sự sỉ nhục.
Seohyun cắn răng, mạnh dạng nói.
"Nếu Yuri không ở đây, thì tôi đi trước."


Nói xong, cô nắm tay mẹ thẳng bước. Nhưng giọng nói sắc sảo của Victoria lại vang lên phía sau.
"Cô không nghe nói gì sao? Yuri đã nhận lời ba tôi."
Nhận lời gì chứ? Cô ngạc nhiên quay đầu.
"Khách sạn COEX có kế hoạch mở rộng ở Mĩ, ba tôi muốn Yuri phụ trách kế hoạch này. Hôm nay, Yuri ấy sẽ bay sang Miami, bây giờ có lẽ đang trên đường tới sân bay rồi."
Yuri đi Mỹ ư? Điều đó có nghĩa là....


Yuri có thể sẽ không quay về Hàn trong vài năm tới ư?
Không thể nào!
Yuri không thể nào cứ im lặng mà đi Mỹ như vậy, Yuri nếu rời khỏi Hàn, ít nhất cũng phải gọi điện nói cho cô, đúng không?


Yuri sẽ không tàn nhẫn như vậy, không thể nào ngay cả câu tạm biệt cũng không nói....
Seo Joo Hyun, mày đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng chính mày là người nói không cần gặp lại Yuri, chính mày là người đẩy Yuri ra xa mà.


Cho nên Yuri đi rồi, rất xa rồi, cách xa cô nửa vòng trái đất, một đại dương mênh mông.


Seohyun phút chốc đứng không vững, sức lực toàn thân như mất hết, mềm nhũn như quả bóng, suy sụp không chịu nổi.


Trong sân bay, người đến người đi, mọi người ai ai cũng có phương hướng, chỉ có cô, bị lạc giữa những con sóng tình yêu, đẫm nước mắt.


Cô không hiểu vì sao mình lại vội vội vàng vàng tới sân bay, tới đây thì làm được gì chứ? Chẳng lẽ cô nghĩ có thể tìm lại được Yuri sao? Muốn cầu xin Yuri đừng đi sao?
"Joo Hyun, Yuri đâu rồi?"
Mẹ cô níu lấy ống tay áo cô, không ngừng truy hỏi.


Tiếng nói vang lên rõ ràng, giống như một viên đạn bắn ra, bắn thẳng vào nơi âm u trong sâu thẳm trái tim cô, cô sẽ điên mất, hai tay đưa lên bịt tai trong vô thức.
"Yuri ở đâu?"


Cô không biết, đừng hỏi cô! Yuri đi rồi, đi thật rồi, Yuri không cần cô nữa, bỏ lại cô một mình....
Cô rất hối hận, hối hận đã cự tuyệt lời cầu hôn của Yuri, cô cứ nghĩ rằng mình rất kiên cường. Nhưng kì thật...lại rất yếu đuối. Cô sợ một mình đối mặt với tương lai phía trước, cô cũng muốn có một người để dựa vào.


"Đừng bỏ lại em, đừng tàn nhẫn như vậy...."
Nước mắt chảy xuống không ngừng, chua xót nghẹn ngào, cô khóc vang như đứa trẻ lạc đường.
"Joo Hyun, con làm sao vậy?"
Mẹ cô hoảng sợ, không biết phải làm sao.
"Tại sao lại khóc? Đừng khóc, đừng khóc nữa! Joo Hyun ngoan, ngoan nào."
"Umma, umma ơi..."
Cô quay người ôm lấy bà, khóc nức nở.
"Con phải làm sao đây? Con phát hiện ra...con vẫn còn rất yêu Yuri, rất yêu rất yêu...Có lẽ Yuri không cần con nữa, Yuri bỏ lại con rồi..."
"Joo Hyun ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa..."


Ngày đó, cô cũng ở sân bay khóc to.
Trải qua nhiều năm khổ sở chịu đựng, tất cả đều theo tiếng khóc mà thoát ra, chứa đựng trong những giọt nước mắt trong suốt, rơi đầy trên má.


Cô không thể gục ngã. Nếu khóc có thể mang đi những ủy khuất, những hối hận và cả những sự không cam lòng, vậy cứ khóc đi, chỉ mong sau khi nước mắt khô cạn, cô lại có thể dũng cảm đứng lên, cùng chiến đấu với cuộc đời này.
Cô không có ai để dựa vào, chỉ có thể cùng mẹ nương tựa vào nhau, vì cô vô cùng quý trọng tình thân duy nhất này.
"Seo Joo Hyun, cố lên! Mày có thể mà."
Mỗi ngày cô sẽ không ngừng cổ vũ bản thân, phấn chấn tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro