CHAP 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy là cô ấy từ chối lời cầu hôn của cậu?"
Kết luận nhanh chóng được rút ra.
Yuri mím môi tự giễu bản thân, nâng ly rượu uống cạn.
Taeyeon nhìn Yuri uống hết ly này tới ly khác, cũng không ngăn cản, thậm chí còn rót cho Yuri từng ly. Có đôi lúc, con người khi gặp một vấn đề khó có thể giải quyết được, họ đơn giản chỉ có thể tìm tới rượu..


Hai người ngồi uống rượu trong quầy bar, trên dãy ghế song song với bức tường kính, ở bên ngoài ngập tràn ánh sáng với những đèn màu rực rỡ khắp các đường phố.

"Bọn tớ đã không gặp nhau gần hai tháng rồi."
Yuri buồn bã nói.
"Hai tháng? Lâu như vậy sao?"
Taeyeon kinh ngạc.
"Tại sao giờ cậu mới nói cho tớ biết?"
"Cậu bận rộn như thế, không tham gia hội nghị thì cũng là xét tuyển nhân viên, trước đó còn ra nước ngoài phỏng vấn, tớ làm sao dám tới tìm cậu kể khổ?"


"Nhưng đây là việc lớn mà."
Một người bản lĩnh như cậu dành toàn bộ tấm chân tình của mình ra để cầu hôn mà bị cự tuyệt, cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ bị tổn thương, hơn nữa người kia còn tránh mặt.


"Cô ấy còn uy hiếp tớ, nếu tớ lại tìm tới nhà cô ấy, cô ấy sẽ ngay lập tức bí mật rời đi, khiến cho tớ không bao giờ tìm thấy."


Yuri thở dài, tay cầm ly rượu xoay xoay.

"Vợ cũ của cậu thật đúng là..."
Taeyeon nhíu mày.
"Cô ấy ghét cậu đến vậy sao?"
"Không, tớ nghĩ cô ấy không ghét tớ."


Điều này Yuri có thể chắc chắn, nếu như Seohyun một chút nào đó căm ghét mình, Yuri sẽ không thể không có cảm giác.


"Vậy vì sao cô ấy từ chối lời cầu hôn của cậu?"


Taeyeon không hiểu được.


Yuri không trả lời ngay, hoảng hốt thất thần.
"Tớ nghĩ, có lẽ là vì đây."


Yuri đưa tay sờ trán.


Taeyeon xoay mình nhìn sang, phát hiện một vết sẹo rất rất nhỏ. Tuy rằng theo thời gian, nó đã mờ đi nhưng vẫn nhận thấy được lúc trước hẳn là một vết thương rất sâu.


"Nó là gì vậy? Cậu đánh nhau bị thương à?"
"Là ba Seohyun gây ra."
Yuri giải thích.
"Ông ấy lấy gậy golf đánh tớ."
"Cái gì?"
Taeyeon kinh hãi. Gậy golf bằng kim loại, chỉ không cẩn thận một chút thôi, đừng nói là vỡ đầu chảy máu, thậm chí còn có thể gây chết người.


"Ông ấy sao có thể đối xử với cậu như thế?"


"Bởi vì ông ấy nói, tớ không xứng với con gái bảo bối của ông ấy..."
Yuri từ từ kể lại sự việc xảy ra ngày đó. Đây là bí mật Yuri chưa bao giờ tiết lộ với người khác, ngay cả năm ấy khi Seohyun phát hiện vết thương này , Yuri cũng chỉ nói vài ba câu, nhưng Yuri nghĩ, cô đã đoán được vì sao.

"Vậy ra cậu.... đã phải chịu những thứ này."


Sau khi nghe xong, Taeyeon cảm thấy tức giận thay cho bạn. Lúc trước Taeyeon chỉ biết rằng bạn mình, vì sự phản đối của gia đình vợ cũ, mới lựa chọn bỏ trốn để kết hôn, không biết rằng cậu ấy vẫn âm thầm chịu đựng nỗi đau.


Đối với sự tức giận của Taeyeon, Yuri vẫn bình tĩnh. Sau tất cả, với Yuri, mọi thứ đã thay đổi.
"Mặc dù Seohyun không biết ba mẹ cô ấy đã bí mật nói với tớ những gì, nhưng cô ấy biết tớ không thích họ, thậm chí có thể nói là căm ghét, cho nên..."


"Cho nên cô ấy mới có thể từ chối lời cầu hôn của cậu, bởi vì không tin cậu sẽ đối xử tốt với mẹ cô ấy?"


Taeyeon nhanh chóng đoán được ý của Yuri trong lời nói.


"Cô ấy nói rằng tớ chỉ thương hại cô ấy, mới có thể cầu hôn cô ấy."


Yuri nói khẽ, chầm chậm uống rượu, rượu đốt cháy cổ họng, đốt cháy lục phủ ngũ tạng và đến cả trái tim, cũng vì vậy mà âm ẩm đau.


"Cô ấy nói tớ thấy cô ấy là người phải mang gánh nặng gia đình, vừa phải chăm sóc người mẹ mắc bệnh Alzheimer, cho nên mới có thế không vì lý do gì, thể hiện tinh thần hiệp nghĩa. Cô ấy còn nói, mẹ cô ấy không phải người thân của tớ, tớ không thể đối xử tốt với bà ấy cả đời, sớm hay muộn, một ngày nào đó, tớ cũng sẽ đánh mất nguyên tắc của tớ.


"Những điều cô ấy nói... không phải là không đúng."


Taeyeon không đành lòng đứng về phía bạn, cho dù sự thật phũ phàng, Taeyeon vẫn lựa chọn vạch trần nó.


"Tớ nghe nói, những người bị bệnh Alzheimer về sau đều mất đi ý thức, thậm chí còn bị ảo tưởng. Chưa kể đến những vấn đề sinh lý như đại tiểu tiện mà cậu không thể ngăn cản được. Đối với những người như vậy, cần một sự nhẫn nại rất lớn."
"Tớ biết."


Yuri nắm chặt ly rượu.


"Và tớ nghĩ cho tới giờ phút cuối cùng, Seohyun, cô ấy cũng sẽ không bao giờ lựa chọn đưa bà ấy vào viện dưỡng lão."


"Vậy phải làm thế nào?"


Taeyeon thở dài.


"Cậu có thể vượt qua những điều đó không?"


Yuri im lặng không nói gì.


Yuri không làm được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro