CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Flashback:

"Ý em muốn nói tất cả đều là lỗi của Yul?"

"Em chưa nói đều là lỗi của Yul, em chỉ nói, Yul không thể hoàn toàn trách em! Em đi dạo phố mua đồ, cũng bởi vì Yul không ở nhà, không có người theo giúp em, cho nên. . . . . ."

"Yul là đi công tác! Đi kiếm tiền!"

"Em biết, cho nên em cũng rất kiềm chế, nhưng mà thỉnh thoảng đi dạo phố có liên quan gì?"

"Nhưng em mua nhiều đồ như thế, toàn là quần áo, với giầy, còn cả túi hàng hiệu, còn cả... đây là cái gì?"

"Là khuy đính tay áo tặng cho Yul, Yul thích không?" Cô hứng chí dào dạt lấy ra. "Còn cả áo khoác, thắt lưng, giày da..."

"Seo Joo Hyun!" Yuri gầm lên.

"Dạ ?" Cô ngẩng khuôn mặt vui sướng, nhìn về phía Yuri một nở một nụ cười rực rỡ, đôi mắt to tròn nháy nháy, một bộ dáng trong sáng vô tội.

Cô rốt cuộc có hiểu hay không, Yuri đang thật sự rất tức giận?

Yuri trăm điều bất đắc dĩ, ánh mắt sắc bén đảo qua xung quanh nhìn vào mỗi hộp giấy, mỗi một cái gì đó cô tùy tiện mua, chắc là phải đi tong mất mấy tuần lương của mình.

Yuri chỉ là lính mới, công ty phái Yuri đến Hong Kong, có trợ cấp tiền ăn, nhưng cũng chỉ đủ cho hai vợ chồng bọn họ ở một căn hộ nhỏ.


Yuri biết, cô được nuông chiều từ bé, vì mình mà không sợ phản kháng lại người nhà, cùng mình bỏ trốn đi tới nơi xa lạ này, ở trong một không gian nhỏ hẹp, ăn thức ăn không ngon lành, đối với cô mà nói, cuộc sống giống như là từ thiên đường rơi xuống phàm trần, đích thực là ủy khuất.


Hơn nữa Yuri bận công việc, không rảnh để làm bạn cùng cô, cô khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, nên đi dạo phố mua sắm giết thời gian cũng không có gì đáng trách.


Nhưng cô không cân nhắc khả năng kinh tế của Yuri hiện nay sao? Mua toàn là hàng hiệu cao cấp, Yuri làm sao có thể trả được?


"Những cái này em đi trả lại đi!" Yuri không thể ngăn cản cô mua sắm, nhưng ít nhất có thể từ chối những thứ cô mua cho mình. "Yul không cần."


"Vì sao?" Cô nhăn mày."Người ta là vì Yul mới mua, Yul mỗi ngày đi làm đều chỉ có vài bộ trang phục để thay đổi, Yul không thấy khó chịu sao? Áo khoác cũng chỉ có mấy cái, mấy cái này cũng không bao nhiêu ,giày da cũng là –"


"Với Yul mà nói, như vậy là đủ rồi." Yuri nôn nóng ngắt lời cô."Yul chỉ là nhân viên nghiệp vụ cơ sở, không cần mặc sang trọng quá."


"Nhưng chẳng phải người ta thường nhận xét đánh giá con người qua cách ăn mặc và diện mạo sao?"

"Hyunie, Yul xin em, em đem những thứ này đi trả được không?"
"Em biết, Yul lo lắng không có tiền trả đúng không?" Cô nháy mắt mấy cái, cười híp mắt lấy ra các loại thẻ ngân hàng."Yul xem đây là cái gì?"
Yuri nhíu mày.
"Đây là của mẹ giúp em, mẹ nói bắt đầu từ tháng này, mẹ sẽ cố định gửi tiền cho chúng ta — cho nên không cần lo lắng, chúng ta bây giờ có rất nhiều tiền rồi!"


Yuri nghe vậy, câu chữ định nói đều nén lại, khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đầy vui sướng của vợ.
Cô đang làm cái gì? Lại có thể chìa tay xin tiền người nhà sao?
"Ha ha, Yul rất ngạc nhiên phải không?" Cô hiểu lầm sự kinh ngạc của Yuri. "Kỳ thật em cũng vậy, vốn nghĩ em với Yul vụng trộm kết hôn, người nhà em nhất định đều tức giận không để ý tới em, nhưng mẹ lại không nỡ nhìn thấy em một mình lưu lạc ở bên ngoài, cho nên. . . . . ."
"Em không phải chỉ có một mình, em có Yul!" Yuri cắn răng, gằn từng tiếng qua kẽ răng.
"Em biết, mẹ em không phải có ý đó, mẹ là sợ em sống không tốt. . . . . ."
"Theo Yul cùng một chỗ khổ sở như vậy sao? Nếu vậy, em có thể quay về Hàn Quốc được rồi!"
"Kwon Yuri, Yul thực nhàm chán!" Cô cũng giận, nâng cao giọng điệu."Em có nói em sống không tốt sao? Có nói em muốn quay về Hàn Quốc sao? Yul vì sao cứ nhất định không chịu nghe em nói hết?"
"Vậy em đáp ứng Yul, đừng cầm tiền của nhà em nữa. Yul không phải đã nói rồi sao? Chi tiêu của em hết thảy đều do Yul phụ trách."

"Em biết, Yul có sự tự tôn của bản thân, nhưng em không hiểu, rõ ràng có thể làm cho cuộc sống dễ chịu một chút, tại sao cứ muốn gượng ép bản thân như vậy?"
"Em cảm thấy rất miễn cưỡng sao? Lúc em quyết định lấy Yul, chẳng phải đã biết Yul chỉ là một người nghèo với hai bàn tay trắng?"
"Cho nên , chúng ta mới nên để mẹ em giúp mấy chuyện nhỏ –"
"Không cho phép!"
"Kwon Yuri, tính tình Yul thật sự cứng đầu đó! Yul dựa vào cái gì không cho phép ?"
"Yul là chồng của em –"


Yuri là chồng của cô.
Cùng cô kết hôn Yuri đã hạ quyết tâm, đời này sẽ dùng hết thảy khả năng có thể để bảo hộ cô, cho cô hạnh phúc, mang lại cho cô một cuộc sống sung sướng.
Yuri định sẽ dùng hôn nhân mĩ mãn để bù lại việc cô mất đi thân tình.
Yuri sẽ chứng minh cho người nhà cô thấy, Kwon Yuri xứng với con gái bảo bối nhà bọn họ, đoạt lấy viên minh châu từ trong tay họ Yuri sẽ dụng tâm che chở yêu thương. . . . . .
Năm đó Yuri chưa từng hoài nghi mình sẽ không làm được. . . . . .
Yuri buồn rầu thu hồi suy nghĩ, tay phải vô thức xoa thái dương.Nơi đó có một vết thương nhỏ, là ba của Sehyun thưởng cho, lưu lại một ấn tượng sâu sắc nhất.


Ngày đó, vợ chồng họ Seo gọi Yuri qua gặp, giáp mặt nói móc, lên án Yuri vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ.
"Tôi đã điều tra gốc tích của cô rồi, ba cô chẳng qua chỉ là một công nhân xây dựng, mẹ cậu bỏ đi theo người khác, cô lúc học trung học thì luôn trốn học đánh nhau, ra vào cục cảnh sát, còn từng bị đưa vào trường giáo dưỡng dành cho thiếu niên– chỉ bằng loại người có xuất thân bối cảnh như cô  mà cũng dám vọng tưởng trèo cao với Seohyun nhà chúng tôi? Cô ngay cả xách giày cho con tôi cũng không xứng! Đừng si tâm vọng tưởng nữa!"


Liên tiếp trút giận xong, ông Seo liền cho Yuri vài cái tát, cuối cùng còn dùng gậy golf đánh vào đầu Yuri.


Đến nay Yuri vẫn còn nhớ rõ, cái loại cảm giác gần như tuyệt vọng và nhục nhã đó. Yuri đến bệnh viện khâu vài mũi, miệng vết thương khâu lại rồi, lòng lại nứt ra một vạch.


Yuri đã từng suy nghĩ hay là vứt bỏ tất cả, thử thuyết phục bản thân vĩnh biệt cái tình yêu vô vọng này. Yuri đưa ra lời chia tay với cô, cô lại dù chết vẫn quấn quít lấy Yuri, kiên quyết đi theo Yuri đến chân trời góc biển.


Bởi tình yêu đã quá sâu sắc, quá ngông cuồng, bọn họ đều không thể chia lìa lẫn nhau, cả hai rốt cục liều lĩnh bỏ trốn.
Có lẽ, là bọn họ sai lầm rồi.
Có lẽ tình yêu, chung quy không đấu lại hiện thực, chỉ có thể đổ thừa bọn họ năm đó tuổi còn rất trẻ, bị tình yêu làm cho mờ mắt. . . . . .


"Đang suy nghĩ gì thế?" Victoria nũng nịu hỏi, đưa một ly sâm banh cho Yuri."Sao đứng một mình ở chỗ này ngẩn người?"
Yuri không trả lời, nhận ly sâm banh, nâng ly cụng nhẹ vào chén rượu của cô, lặng lẽ uống.
"Thật ra Yuri khiêu vũ cũng không tồi nha, Yuri nói chưa bao giờ cùng người khác khiêu vũ, em còn tưởng Yuri thật sự hoàn toàn không biết nhảy. . . . . ." Victoria ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, chăm chú nhìn Yuri, đôi mắt rõ ràng biểu lộ sự yêu mến.


Yuri điềm tĩnh đón nhận ánh mắt của cô, bình tĩnh không động. Không phải Yuri không cảm thấy sự yêu thích của vị nữ thiên kim dịu dàng đáng yêu này đối với mình, nhưng từ trước đây thật lâu, Yuri đã phát hiện mình không còn có thể yêu sâu đậm một người giống như hồi còn trẻ được nữa, tim của Yuri đã héo rũ, một chút sức sống cũng không có.


"Tôi phải đi." Yuri đưa ly rượu không giao cho một người hầu của Song gia."Sáng mai còn có cuộc họp."
"Đúng vậy. Đã muộn rồi." Victoria luyến tiếc liếc đồng hồ, đã quá nửa đêm, mặc dù đối với cô mà nói đây mới đúng là thời điểm vui chơi đích thực, nhưng cô rất rõ ràng, Yuri là một người có quy luật cuộc sống nghiêm ngặt, luôn không thích mấy việc xã giao vô vị, Yuri tham dự sinh nhật của cô là đã nể mặt cô rồi. "Được rồi, Yuri về sớm một chút, nghỉ ngơi sớm một chút."


"Được." Yuri gật đầu, đang muốn xoay người, cô bỗng nhiên gọi Yuri.
"Khuy tay áo của Yuri." Cô tới gần, thay Yuri điều chỉnh khuy tay áo bằng thạch anh đen bị lệch, hình ảnh hai người thân mật hoàn toàn rơi vào mắt Seohyun.


Khi nào thì Yuri bắt đầu hiểu được sự khác biệt của khuy tay áo? Còn nhớ trước kia cô mua cho Yuri thì bị Yuri dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nói mình không cần thứ đồ trang trí phiền toái đó.
Yuri thật sự đã thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro