CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun đứng lặng trong góc, xuất thần quan sát người chồng cũ. Yuri hiện tại, không còn là người hấp tấp đầy sức sống năm đó nữa, Yuri bây giờ đầy hiểu biết, ăn mặc có phong cách, lộ ra vẻ lạnh lùng, nhã nhặn nhưng cứng rắn.


Chỉ liếc mắt một cái, cô đã biết Yuri không còn giống như ngày xưa, đã là một người chín chắn thành đạt, hơn nữa còn là một cái máy mười phần phát ra sức hấp dẫn.


Cô dám khẳng định, tiệc rượu đêm nay những người con gái duyên dáng xinh đẹp lại có tiếng hơn một nửa hay những chàng trai lịch lãm đều chú ý tới Yuri, âm thầm để ý, nếu không phải ngại Yuri là ngưởi yêu của chủ nhân bữa tiệc thì chỉ sợ sớm đã vây xung quanh Yuri.

Trước kia, cô luôn khoe khoang chỉ mình mới có thể có con mắt tinh tường nhìn ra anh hùng, nay, vị anh hùng đó đã lập nhiều công danh vĩ đại, vang danh xa gần.


Người đó không còn là người của cô nữa, từ rất lâu trước kia, cũng đã không phải . . . . . .
Vết thương ở ngón tay bỗng dưng co rút đau đớn, cô chậm rãi cởi băng dán ra, ngậm đầu ngón tay sưng đỏ vào miệng.


Rất đau, đau đến mức dường như ngay cả trái tim cũng bị bóp nghẹt, ngực ứ đọng.
Cô thu hồi ánh mắt lưu luyến, nhặt ví da lên, đi vào cửa khu nhà cao cấp, bên ngoài mưa bụi vẫn rả rích, không khí thấm lạnh.


"Tiểu thư, cô có lái xe không?" Người gác cổng ân cần tiến đến hỏi thăm.
Cô lắc đầu."Tôi nghĩ. . . . . . Hẳn là phải có xe bus chứ?"
"Cô muốn đi xe bus?" Người gác cổng sửng sốt."Nhưng đã qua chuyến cuối cùng rồi."
"Như vậy à. Tôi tự gọi xe được rồi."
"Tôi gọi giúp cô." Người gác cổng cầm lấy điện thoại, thân mật đề nghị."Tiểu thư có muốn vào trong phòng chờ không? Chờ xe đến tôi lại báo cho cô."
"Không cần." Cô không muốn ở trong phòng nhìn Yuri thân thiết cùng cô gái khác."Tôi ở bên ngoài chờ là tốt rồi."
"Vậy được rồi." Người gác cổng gọi điện thoại kêu xe.
Cô lẳng lặng đứng yên chờ, chỉ chốc lát sau, một dáng người tới bên cạnh cô.
"Không có người tới đón sao?"
Thần kinh cô bị kéo căng, nín thở ngước mắt lên, nhìn về phía khuôn mặt vô cảm của chồng cũ."Em gọi taxi."
Yuri nhướng mày."Trước kia không phải em từng nói, quá mười giờ tối, người nhà em sẽ không cho em một mình đi taxi sao? Vì sao không gọi lái xe tới đón?"
Cần Yuri quan tâm sao?
Cô không vui liếc Yuri một cái."Em cũng đã ngoài hai mươi, một mình ngồi xe về nhà cũng không sao."
Yuri nhếch môi, từ chối cho ý kiến. Người gác cổng thay Yuri lái xe qua, Yuri liếc mắt về phía cô, thấy hai tay cô lập cập trong chiếc áo khoác mỏng manh, có vẻ như rất lạnh, một cảm giác xúc động không biết ở đâu ra nổi lên, không khỏi cất tiếng.
"Ngồi xe của tôi đi!"
"Cái gì?" Cô sửng sốt.
"Tôi đưa em về." Yuri không thanh minh mà chỉ ra mệnh lệnh."Lên xe!"
Cửa xe đóng kín cũng giam lại hai con tim đang xúc động khôn ngừng.


Seohyun nhìn thẳng cửa kính xe phía trước, nhìn cần gạt nước theo quán tính lắc lư phải trái, ánh sáng từ đèn xe mờ mờ uốn lượn theo con đường, tiếng mưa lộp bộp vang lên bên tai.
Cô nhìn, nghe, nhưng cái gì cũng không lọt vào mắt, cái gì cũng không lọt vào tai.
Cảm quan sâu sắc của cô cảm giác được hình dáng của người bên cạnh, trên người người đó toát ra một mùi hương quen thuộc, cùng với tư thế điều khiển xe đầy thoải mái.Cô chỉ cảm nhận được –
Đáng giận!
"Mấy năm này sống thế nào?" Yuri bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Yuri có cần phải biết không? Cô thở sâu."Rất tốt."
"Người nhà của em đâu?"
"Bọn họ. . . . . . đều rất tốt." Cô thiếu chút nữa vì nói dối mà cắn nát đầu lưỡi."Còn Yuri?"
"Như em thấy, tôi quay về Hàn Quốc công tác."
"Vậy ba mẹ Yuri đâu?"
"Ba tôi qua đời, mẹ tôi tái hôn hẳn là sống cũng không tệ lắm."
"Cho nên Yuri chưa từng cùng bà ấy liên lạc sao?" Cô hỏi thăm, giọng điệu bất giác trở nên mềm mại. Ba mẹ Yuri đã ly hôn  khi Yuri còn rất nhỏ, Yuri là do một tay ba nuôi lớn, tình cảm với mẹ rất lạnh nhạt.
"Vào ngày lễ ngày tết cũng có gọi điện thăm hỏi." Yuri thản nhiên đáp lại.
Cô quay người nghiêng đôi mắt sáng lén dò xét Yuri."Cho nên bà ấy biết Yuri quay về Hàn Quốc rồi? Yuri chừng nào thì trở về? Giờ đang làm việc ở đâu?"
"Em có hứng thú sao?" Ngữ khỉ hỏi lại thoáng nghe bao hàm vài phần không tốt.
Không phải là Yuri hỏi trước sao? Cô áo não cắn môi."Không sao, Yuri không nói cũng không sao, dù sao chúng ta. . . . . . về sau hẳn là sẽ không còn gặp lại ."

Lốp xe bị trượt trên đường gây ra âm thanh chói tai, thân xe bị tăng ga một hồi sau lại giảm tốc độ, Seohyun không kịp phòng bị, nửa người trên vì phản lực trước sau của chấn động, cô vội vàng vươn hai tay chống đở, ổn định trọng tâm.


"Yuri lái xe cẩn thận một chút được không?" Cô bất mãn trừng Yuri.
Yuri chỉ dửng dưng nhún vai, không để ý chút nào tới lời kháng nghị của cô.
Cô thấy mặt Yuri hờ hững, lửa giận trong lòng trào lên."Yuri cố ý, đúng không?"
"Chỉ là ngoài ý muốn." Yuri nói."Tôi còn chưa quen với tình hình giao thông ở Hàn Quốc."
Chưa quen mới là lạ! Yuri căn bản là cố ý trừng phạt cô.


Cô cắn răng, cực lực nhịn xuống sự buồn bực lan khắp người. Đây hiển nhiên là một hồi bắt đầu chiến tranh giữa hai người, nếu cô mất đi sự bình tĩnh, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục thảm bại.
"Kwon Yuri, Yuri thay đổi rồi." Cô lựa chọn chiến thuật vu hồi.
Yuri hừ nhẹ."Bảy năm rồi, ai có thể không thay đổi?"
"Đúng vậy, nhưng người bình thường trải qua năm tháng tôi luyện, sẽ trở nên càng thành thục, càng ổn trọng, mà Yuri lại. . . . . thành ấu trĩ."


Yuri nghe vậy, phút chốc quay đầu lại, đôi mắt sắc bén như dao trừng về phía cô ."Tôi ấu trĩ?"
"Đúng, Yuri ấu trĩ." Cô không hề úy kỵ nghênh đón ánh mắt của Yuri."Hôn nhân của chúng ta thất bại, năm đó tan rã trong sự không vui, nhưng cũng đã qua bảy năm, có oán giận đến mấy cũng nên hóa giải rồi, không phải sao? Vì sao chúng ta không thể giống như bạn bè bình thường, gặp mặt, khách khí hàn huyên vài câu với đối phương, quan tâm một chút tới tình hình gần đây của nhau?"


Yuri nhếch môi, giả như cười."Tôi vừa rồi không phải là đang hỏi tình hình gần đây của em sao?"
Cũng đúng. Cô cứng lại."Nhưng Yuri đừng bày ra loại thái độ không được tự nhiên này!"
Mày kiếm lạnh lùng xoi mói."Tôi không hiểu ý tứ của em."


"Ý của em là –" Yuri đừng cố ý giễu cợt cô, đừng ở trước mặt cô giống như lúc Victoria mời khiêu vũ, đừng nhanh như vậy lại dùng tới chiêu này.


Yuri đừng một thoáng săn sóc cô, nhặt mảnh vỡ từ bàn lên, rồi lại một thoáng lấy sự lạnh lùng đối xử với cô.


Yuri đừng như vậy. . . . . . Đừng quấy rối lòng của cô.


Seohyun buồn bã, suy nghĩ đến tận bước này, cô giật mình hiểu ra không phải thái độ của Yuri quá kiêu ngạo, mà chính là cô rất không lý trí, mới có thể dễ dàng bị ngôn ngữ và hành động của Yuri làm cho mê muội.
Không phải Yuri ấu trĩ, là do cô rất để ý, rất hoang mang lo sợ.
"Em xuống xe được rồi." Cô yếu ớt nói nhỏ. Cô phải rời khỏi Yuri, càng xa càng tốt.
Yuri nhíu mày."Em nói gì?"
"Em nói, Yuri để em xuống xe." Cô lặp lại."Em không muốn cãi nhau trên xe với Yuri."
"Em điên rồi sao?" Yuri trừng cô."Đây là giữa sườn núi, trời lại mưa, em căn bản không thể gọi taxi."
"Đó là chuyện của em." Cô phản bác."Nếu không phải Yuri kéo em lên xe của Yuri, trung tâm đã sớm cho xe tới đón rồi."
Yuri gấp gáp nhìn cô chăm chú, con mắt thâm sâu vì tức giận mà lên giọng ."Seo Joo Hyun, em mới thật ấu trĩ! Bảy năm rồi, chẳng lẽ em không trưởng thành chút nào sao? Vẫn tùy hứng, thích cáu kỉnh như trước kia!"
Đây chính là hình ảnh của cô trong mắt Yuri sao? Tùy hứng, thích cáu kỉnh?
Lòng bàn tay nắm chặt, ngực quặn đau từng trận — cô thật vô dụng, người này mới nói hai câu đã khiến cô khó chịu như vậy."Em tùy hứng cũng được, vậy Yuri có thể thả em xuống xe rồi chứ?"
Yuri thay đổi khẩu khí, hai giây sau, khẩn cấp phanh lại."Được, muốn xuống xe thì cứ xuống đi! Đừng trách tôi bỏ một mình em lại giữa nơi đồng không mông quạnh này !"
"Cám ơn." Cô không chút do dự mở cửa xuống xe, mở cái ô trong suốt ra, đứng ở ven đường.
Yuri lạnh lẽo trừng cô một cái, đạp chân ga, tăng tốc rời đi, bánh xe khiến nước mưa bắn tung tóe, không lưu tình chút nào bắn vào cô, làm ướt váy.


Lạnh quá. Seohyun lấy tay kéo chặt hai vạt áo choàng .
Thân mình lạnh, tim còn lạnh hơn, cô miễn cưỡng chống đỡ, một mình đi trên con đường núi âm u yên tĩnh, phía trước quanh co phóng tầm mắt mãi cũng không có điểm dừng.
Cô đi về phía trước, trong đầu nhớ tới một màn kia, đắng cay ngọt bùi, làm cô chợt đau chợt vui, tâm tình phập phồng không yên.
Cô vẫn cho là thời gian trôi qua, cô đã sớm phai nhạt từng chút một tình cảm đối với Yuri, đã sớm buông tha cho tình yêu buồn đau dai dẳng kia.
Nay đột nhiên gặp lại, cô mới giật mình phát hiện, trong lòng mình tình cảm kia vẫn quấn quýt, thủy chung chưa từng mất đi.
Cô không ngờ vẫn để ý đến Yuri, Yuri vẫn có khả năng thần bí chi phối tâm tình của cô như cũ. . . . . .
Một chiếc xe thể thao màu trắng bạc từ phía đối diện chạy tới, hướng cô bóp còi hai tiếng.
Cắt ngang suy nghĩ của Seohyun, kinh ngạc nhìn chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh mình, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc
"Seohyun, may mà gặp được em trên đường, lên xe đi!"
Cô vừa mừng vừa sợ, mở cửa ngồi vào xe."Siwon, làm sao anh lại đến đây?"
"Anh đoán em nhất định sẽ làm việc đến khuya, không thể đón được xe bus, không ngờ em ngay cả taxi cũng không kêu, lại lựa chọn đi bộ xuống núi. Em cũng quá keo kiệt đi?" Anh cười hài hước."Đã trễ thế này đi một mình rất nguy hiểm."
"Em biết." Cô than nhẹ. Cô cũng là bất đắc dĩ. Đối với cô mà nói, ở bên cạnh người có thể dễ dàng tác động tới tình cảm cô, đổi lại càng nguy hiểm hơn."Cám ơn anh đã tới đón em."
"Nói cái gì mà cảm ơn thế? Bạn tốt thì dùng để làm gì?" Siwon vui vẻ nói, trong nháy mắt đã làm ấm trái tim lạnh như băng của Seohyun.
Cô cảm kích mỉm cười với anh.
"Mau thắt dây an toàn vào, chúng ta xuống núi thôi."
"Uhm"
Xe một lần nữa khởi động, lướt êm qua những đoạn ngoằn nghèo, cho đến tận khi đèn hậu của xe mất hẳn, một chiếc xe khác màu đen nãy giờ tắt đèn im lặng tránh ở bên đường mới quay đầu chậm rãi rời đi .
Trong xe, một người với dáng người cứng ngắc đang ngồi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, hai chiếc khuy áo thạch anh đen dưới bóng đêm thâm trầm khôn cùng âm thầm tỏa sáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro