CHAP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn khách sạn quốc tế COEX.
Dưới trướng kinh doanh bao gồm rất nhiều chuỗi khách sạn cùng với khu nghỉ dưỡng trên đảo, từ lúc tiến nhập vào châu Âu hình thành mô hình đầu tư tài chính khổng lồ, mấy năm này phát triển mạnh mẽ, trừ đại bản doanh quản lý thiết lập tại Hàn Quốc ra, cứ điểm trải rộng toàn bộ châu Á.


Chủ tịch Song Jong Ki, xuất thân là nhà buôn bán giàu có truyền thống tại Hàn Quốc, cũng là đại cổ đông của tập đoàn khách sạn này, ông chủ yếu phụ trách tổng quản lý nội vụ trong tập đoàn, về phần kinh doanh hằng ngày thì giao lại cho các tổng giám đốc phụ trách.


Trong đó, ở Hàn Quốc, khách sạn COEX được xem như trung tâm của tập đoàn, tổng giám đốc đồng thời kiêm nhiệm phó chủ tịch tập đoàn, là người có quyền thế mạnh thứ nhì trong tập đoàn, tương lai vô cùng có khả năng thay thế chủ tịch.


Nghe nói, vị tân nhiệm tổng giám đốc này là do Song Jong Ki tự mình cất nhắc, hơn nữa tuổi còn khá trẻ nên lúc vừa mới nhậm chức liền có đủ loại ánh mắt ghen tị ngờ vực, không ít quản lý các bộ phận đều chờ đợi xem xét, người được mời về từ Luân Đôn này có bao nhiêu phần nổi bật.

Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô.
Cô chẳng qua chỉ nhận một việc viết thuê nho nhỏ này, làm xong sẽ rời đi, cấp trên có cái gì lục đục với nhau về tiết mục người nối nghiệp đều chẳng dính dáng gì đến cô.
Nhận việc, kiếm tiền, lại nhận việc, lại kiếm tiền, mục tiêu sống của cô chỉ đơn giản như vậy.
Trước kia còn từng muốn làm nên thành tựu trong sự nghiệp, nhưng hiện tại, quên đi, cô chỉ cầu thời gian làm việc tự do, thù lao hậu đãi, tiền đến thật nhiều mà thôi.
Chỉ cần có thể kiếm được tiền là tốt rồi. . . . . .


Seohyun đi vào cổng khách sạn COEX, ngẩng mặt nhìn lên toà kiến trúc tổng thể cao vút như vươn đến tận mây xanh. Tầng cao nhất của khách sạn là một nhà hàng thủy tinh trong suốt xoay ba trăm sáu mươi độ nhìn xuống toàn cảnh Seoul.


Siwon nói đợi tới sinh nhật cô thì muốn mời cô tới đó ăn đại tiệc, anh không biết, cô đã từng là khách quen của nhà hàng đó, lúc đó ba cô rất quen thân với đầu bếp trưởng.
Chẳng qua đó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, cô bây giờ chỉ lo lắng đề án của mình không thể được thuận lợi thông qua tại hội đồng xét duyệt của mấy ông quản lí này.
Vừa nghĩ tới đây, Seohyun từ từ thở dài, lắc lắc đầu, dứt khoát bước vào đại sảnh.
Cô không có dư thừa thời gian để cảm khái, kế hoạch hôm nay vẫn dày đặc giống như mọi ngày, buổi sáng tham gia hội nghị xét duyệt đề án, buổi chiều dẫn mẹ đi bệnh viện kiểm tra, buổi tối tới nhà học sinh dạy Piano.

Cô đi thang máy đến thẳng bộ phận hành chính khách sạn tại tầng trệt, nhân viên dẫn cô đến một phòng họp nhỏ, mấy phút đồng hồ sau, phó phòng Park đến, tươi cười với cô.
"Seo tiểu thư, tôi đang chờ cô đây. Hôm nay những người khác không tới sao?"
"Vâng, gần đây công ty của chúng tôi nghiệp vụ tương đối nhiều, tất cả mọi người đều bận rộn, cho nên hôm nay để tôi phụ trách giới thiệu." Seohyun thản nhiên cười lại, không chút nào chột dạ nói xong lời nói dối. Vì để dễ dàng nhận được việc lớn, cô cùng vài người khác kết hợp lại thành lập một phòng làm việc, thực hiện dự án nào đặc biệt thì lúc ấy mới cùng nhau tới họp, người đông thế mạnh, xây dựng cảm giác chuyện nghiệp, nhưng trên thực tế vẫn là đều tự phụ trách riêng việc của mình, chia thù lao dựa vào tỉ lệ góp vốn.


Trên cơ bản, việc này do cô phụ trách, cũng cơ hồ là do cô độc lập hoàn thành, nói cái gì mà đoàn đội hợp tác, chẳng qua là biểu hiện để lừa gạt khách hàng mà thôi.
"Vậy được rồi, tôi đã không chờ được để xem thành quả rồi, trình bày cho tôi xem đi!"
"Được !" Seohyun mở notebook, mở máy chiếu, bắt đầu thuyết trình.
...
Rất rối rắm.
Yuri khẽ nhíu mày, nhẫn nại nghe chủ quản trên bục dài dòng báo cáo nghiệp vụ, nhưng đối phương càng lúc càng nói càng hăng, toàn bộ bài nói vẫn không đi vào những điểm quan trọng, vừa lãng phí thời gian lại vừa làm Yuri đau đầu.
Vừa mới nhậm chức được vài ngày, Yuri đã sơ lược hiểu rõ thái độ làm việc của mấy quản lý cấp trung, chỉ có ba chữ –
Không năng suất.
Nếu đây là tập quán quản lý chi nhánh khách sạn COEX của tập đoàn thì, khó trách Song chủ tịch cố ý mời Yuri về từ Luân Đôn, chờ mong Yuri chỉnh đốn tất cả một phen.
Yuri hướng bục dùng tay ra hiệu." quản lý Oh"
"Vâng ?" Người đàn ông hói nửa đầu đang nói đến mức nước miếng tung bay thấy tổng giám đốc gọi, vội vàng nịnh bợ dừng lại.
"Ông có thể tóm tắt nội dung cần báo cáo trong vòng một phút, nêu rõ những nét chính của vấn đề một chút không?"
"Hả?" Ông hói đầu sửng sốt."1 phút?"
"Có thể chứ?"
"Nhưng. . . . . . Trong báo cáo của tôi đây nội dung rất nhiều, 1 phút chỉ sợ. . . . . ."
"Những người khác đâu?" Yuri lười nghe ông ta giải thích, con mắt sáng quắc đảo qua từng gương mặt đang kinh ngạc trong phòng."Ai có thể nói cho tôi những điểm quan trọng trong vòng một phút?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Vậy thì 3 phút vậy?" Yuri nới rộng thời gian.
Vẫn không có người đáp lại, không khí trở nên xấu hổ.
Yuri lạnh lùng mỉm cười một cái, đã sớm đoán được tình huống này, Yuri lạnh nhạt đứng dậy."Tôi nghĩ mọi người đều mệt mỏi rồi, chúng ta tạm ngưng họp 20 phút, đợi các vị đầu óc tinh táo, uống ly cà phê, chúng ta lại tiếp tục."
Yuri ngữ khí bình thản, trong lời nói lại chứa đựng sự ám chỉ lạnh lùng, mệnh lệnh cho các quản lý đó trong vòng 20 phút sửa sang lại nội dung tài liệu trên tay, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.


Hai người trợ lý tiến vào đưa cà phê mới pha và điểm tâm mới làm phát cho mọi người, Yuri bưng lên một ly cà phê, đi thẳng ra khỏi phòng họp, rời xa lời xì xào bàn tán của đám quản lý.
Dù chủ có nghiêm khắc thế nào đi nữa, cũng phải cho nhân viên một chút không gian để mà oán giận, Yuri cố ý rời xa, để cho bọn họ có thể trút giận, phát tiết tức giận đầy ngập trong lòng.
Yuri uống cà phê, dạo bước trong hành lang dài, một hình ảnh mảnh khảnh xinh đẹp bỗng dưng hiện lên trước mắt, tuy chỉ là thoáng nhìn, Yuri đã kịp phân tích ra một cái tên trong đầu–
Là Seo Joo Hyun, vợ cũ của mình.
Làm sao cô có thể tới nơi này?
Yuri sải bước đi về phía trước, ánh mắt truy đuổi theo bóng hình của cô. Cô mặc một bộ quần áo màu đen, đúng là trang phục của nhân viên văn phòng

Yuri nhìn theo bóng cô mang theo notebook nhẹ nhàng đi vào thang máy.
Hay là cô là đến bàn công chuyện? Với ai?
Đang tập trung suy nghĩ thì một tiếng gọi gấp gáp từ phía sau Yuri vang lên.
"Tổng giám đốc."
Yuri quay đầu, nhìn về hướng một phụ nữ mặc đồng phục quản lý của khách sạn, từ đồ hàng hiệu trên người cô, Yuri nhận ra cô là phó quản lý bộ phận tiêu thụ.
"Phó quản lý Park, xin chào." Yuri cười nhẹ.
"Dạ, chào tổng giám đốc." Phó quản lý Park hình như không dự đoán được tổng giám đốc bề ngoài nhìn như nghiêm khắc và cẩn thận sẽ nói chuyện hòa nhã như thế, ngẩn người, một lát sau mới quay về dáng vẻ tươi cười.
Yuri thấy cô ôm một chồng văn kiện, tâm niệm vừa động."Cái cô vừa mới ở đây là khách đến bàn luận công việc sao?"
"Không phải khách, là người khách sạn mời đến làm sổ tay tuyên truyền."
" Sổ tay tuyên truyền?"
"Đúng, tổng giám đốc, mời xem, chính là cái này." Phó quản lý Park đưa ra một mẫu sổ tay tuyên truyền."Tôi cảm thấy rất được, hẳn là có thể chọn dùng."
Yuri tiếp nhận hàng mẫu, tùy tay lật xem, nhìn đến tên người kí tên trên đề án ở tờ cuối cùng.
Seo Joo Hyun, quả nhiên là cô.
Yuri khẽ hừ lạnh." Cái này không được."
"Cái gì?" Phó quản lý Park nghe thấy liền bối rối.
"Tôi nói, sổ tay này bị lặp." Vẻ mặt Yuri lạnh lùng, đáy mắt lặng lẽ hiện lên rõ sự ác ý ."Cô lập tức gọi người làm đề án này tới đây."
Cái gì? Muốn cô ấy lập tức trở lại?


Seohyun mới vừa đi ra khách sạn không bao lâu, liền nhận được điện thoại thúc giục."Xin hỏi là đề án của tôi có vấn đề gì không?"
"Tôi thấy là không có vấn đề, có vấn đề là tổng giám đốc của chúng tôi." Khẩu khí của phó quản lý Park có vài phần áy náy, tựa hồ cũng hiểu được việc lật lọng như vậy không tốt lắm."Tổng giám đốc đối với đề án của cô. . . . . ., không hài lòng lắm."
Không hài lòng? Không hài lòng đến mức cô vừa mới rời đi, liền cho nhân viên gọi ngay điện thoạt đến như muốn đòi mạng sao?
Seohyun nhíu mày, hỏi thử: "Nhưng tôi nghĩ rằng bản sổ tay này là thuộc nghiệp vụ của bộ phận tiêu thụ?"
"Đúng là do bộ phận tiêu thụ chúng tôi quản lý, vốn chỉ cần quản lý tường trình vắn tắt là được rồi, nhưng mà. . . . . . tổng giám đốc của chúng tôi vừa nhậm chức có lẽ còn chưa quen với việc triển khai hoạt động của chi nhánh. Ngại quá, Seo tiểu thư mời cô tới một chuyến nữa ngay bây giờ được không?"
Cô có thể nói không sao?


Seohyun cười khổ, vốn tưởng rằng lần này nắm chắc rồi, giữa trưa còn muốn đưa mẹ đi nhà hàng ăn một bữa thật ngon, cũng thuận tiện cổ vũ thưởng cho mình không ngờ sự tình lại biến chuyển.


Trở lại trước phòng họp, phó quản lý Park đang chờ cô, vừa thấy mặt liền xin lỗi trước. "Thật có lỗi, tổng giám đốc chúng tôi đang họp, mời Seo tiểu thư chờ một chút."


Đang họp? Vậy còn vội vã triệu cô đến? Không thể lại hẹn vào một lần khác sao?
"Xin hỏi đại khái muốn tôi đợi bao lâu?" Cô vẫn giữ vững sự lễ phép.
"Việc này. . . . . . Tôi cũng không xác định được." Phó quản lý Park có chút xấu hổ."Tổng giám đốc hiện tại đang trong cuộc họp hội đồng quản trị, vừa mới mời người đưa thức ăn vào, vừa ăn vừa thảo luận, cho nên. . . . . . có thể còn phải một lúc nữa đi."
Aizz! Đây là đang cố tình chỉnh cô sao?
Seohyun rủa thầm dưới đáy lòng, mặt ngoài lại nở nụ cười hòa khí."Không sao, tôi chờ ở chỗ này được rồi."
"Tôi mời người cũng đưa một phần thức ăn đến cho cô."
"Cám ơn."
Sau khi phó quản lý Park rời đi, chỉ chốc lát sau, một người liền đưa tới một phần thức ăn, chính là của nhà hàng SUM làm ra, hương vị đương nhiên không tệ, chỉ là Seohyun ăn vào miệng cũng vẫn thấy buồn bực.
Cô không biết tổng giám đốc tân nhiệm của khách sạn này là thần thánh phương nào, nhưng cô đã bắt đầu thấy ghét người đó. chắc là một người rất khó tiếp xúc, soi mói, sắc bén, hà khắc.
Hơn nữa, người đó còn tự cho là đúng, người đó thấy thời gian của mình quý giá, chẳng lẽ của cô thì không quý giá sao? Không nói lời gì gọi cô trở về, kết quả mời cô ở trong này khổ sở chờ đợi?
Đáng giận!
Lúc kim đồng hồ dần dần chỉ hướng hai giờ chiều, Seohyun quyết định mình chịu đủ rồi, cô tuy chỉ là một người làm thuê nho nhỏ nhưng cũng có tôn nghiêm, cho dù người đó đường đường là tổng giám đốc thì sao? Cô không sợ!
Cô thu dọn xong notebook, đang muốn rời đi, một âm thanh lạnh lùng như cười như không làm cô cứng người.
"Sao vậy? Muốn đi sao?"
Cô giật mình, dự cảm bất tường chạy dọc sống lưng, giọng nói này. . . . . . rất quen thuộc.
Cô bỗng nhiên quay đầu, đập vào ánh mắt quả nhiên là khuôn mặt của người khiến cho lòng cô vừa chua xót lại vừa đau lòng.
"Là Yuri? Kwon. . . . . . Yuri."
"Thật bất ngờ sao?" Yuri nhàn nhã nhếch miệng, ngồi xuống đối diện cô.
Cô cắn chặt răng, lời nói khó khăn lắm mới có thể theo cánh môi thốt ra."Yuri sẽ không phải. . . . . chính là tổng giám đốc khách sạn này?"
"Xin chỉ giáo nhiều." Yuri đưa ra danh thiếp.
Cô chần chờ nhận lấy, ngón tay run lên, danh thiếp tinh xảo lại có chất lượng chỉ ra rõ ràng Yuri là tổng giám đốc khách sạn kiêm phó chủ tịch tập đoàn.
Trừng mắt nhìn những con chữ in trên danh thiếp giống như đang đùa cợt cô, cô bỗng nhiên đã hiểu mình vì sao phải không công chờ thêm hai giờ ở tại phòng họp nhỏ này.
"Yuri cố ý đây sao?" Giọng cô sắc bén chất vấn.
"Tôi không hiểu ý của Seo tiểu thư."
Giả ngu! Yuri rõ ràng là cố ý chỉnh cô!
Cô nhìn Yuri bằng ánh mắt mang hình viên đạn, Yuri ung dung tiếp nhận một cách vô thưởng vô phạt.
"Sao vẫn đứng vậy? Mời ngồi!" Yuri nhếch miệng cười dửng dưng.
Cô cứng ngắc trở lại chỗ ngồi.
"Thức ăn ngon không?" Yuri chỉ cái hộp không trên bàn trà.
"Cũng tạm."
"Cà phê đâu? Muốn gọi người cho em thêm một ly không?"
"Em không phải đến đây để ăn hay uống cà phê." Cô thách thức nhướn mày.
Yuri nhẹ giọng nở nụ cười, cười đến mức khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thấy không được tự nhiên.
"Yuri rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Thoải mái đi, Seo tiểu thư." Yuri dừng cười, uống một hớp cà phê."Em làm việc luôn khẩn trương gấp gáp như vậy sao?"
Là vì Yuri cô mới khẩn trương, có được không? Vì cô biết rõ Yuri không có lòng tốt gì.
Seohyun ném cho Yuri hai ánh mắt xem thường."Em nghe nói, Yuri đối với sổ tay tuyên truyền em làm có ý kiến?"
"Không sai, là có một chút." Trên tay Yuri cầm hàng mẫu, cười cười đùa nghịch một chút, bỗng nhiên vứt xuống rơi đúng trước mặt cô."Bị trùng lặp!"
"Cái gì?" Cô nhất thời sửng sốt.
"Tôi nói phần này hoàn toàn thất bại, mời Seo tiểu thư làm lại đề án một lần nữa."
Làm lại đề án một lần nữa? Ý Yuri là chỉnh sửa lại toàn bộ? Yuri định đem cô ra làm trò đùa giỡn ngu ngốc sao?
Cô căm tức nhìn Yuri."Nhưng tôi xin thỉnh giáo Kwon tổng là chỗ nào thấy không hài lòng?"
"In ấn, hình ảnh, nội dung, tôi thấy tất cả đều không hài lòng." Yuri trả lời rất đơn giản, ngắn gọn làm cho người khác hộc máu.
Cô nén giận."Nhưng vừa mới rồi phó quản lý Park nói với tôi, cô ấy thấy tuyệt đối OK. . . . . ."
Yuri mỉm cười, dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực."Nhớ không? Seo tiểu thư, vừa mới rồi tôi đã cho cô danh thiếp."
"Vậy thì sao?"
"Tôi là tổng giám đốc." Yuri biểu thị công khai, một bộ tư thế vui mừng tự đắc.
Ý là việc của khách sạn này hết thảy đều do Yuri định đoạt!
Cô tức giận đến cơ hồ muốn sung huyết não."Kwon Yuri!–"
Yuri vươn một ngón tay, lắc lắc trước mặt cô."Lúc đang bàn công việc, tôi hi vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, Seo tiểu thư."
Cô phút chốc tức run."Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Kwon từng trải quả là quá để ý." Mỗi câu chữ gằn từng tiếng theo kẽ răng.
Cô sắp tức điên rồi, chắc Yuri cũng nhìn ra được, nhưng Yuri không hề thể hiện một chút dấu hiệu đồng tình nào.
"Vậy Seo tiểu thư khi nào thì có thể làm lại đề án giao cho tôi?" Yuri lành lạnh hỏi.
Quả thực khinh người quá đáng!
Seohyun thầm nắm chặt lòng bàn tay."Ít nhất cũng xin tổng giám đốc Kwon cho tôi một phương hướng, nếu không tôi làm sao mà biết sửa từ đâu?"
Yuri nhún vai."Nếu tôi mà biết sửa lại như thế nào cho tốt hơn, thì rõ ràng đã tự mình làm rồi, cần gì đem việc này cho người khác làm?"
Cô muốn giết người! "Yuri là tổng giám đốc, chẳng lẽ đối với việc tuyên truyền hình tượng của khách sạn không có một chút ý tưởng nào sao?"
"Có một chút, nhưng trong khoảng thời gian ngắn rất khó thuyết minh cụ thể."
"Vậy lúc nào Yuri có thời gian để thuyết minh cụ thể thì gọi điện thoại cho tôi, hoặc là viết E-mail cũng được."
"Tôi e đối mặt trao đổi trực tiếp, như vậy để không có hiểu lầm." Thể hiện rõ là muốn làm cô mất thời gian.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro