Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 46:

Nằm mãi trong phòng cũng chán, nhân lúc Zaizai ra ngoài mua bim bim (cho lak cười phát đã =)) =)) ), Selina muốn ra ngoài một lát cho khuây khoả. Sợ mọi người lo lắng, Selina viết một mảnh giấy nhắn lại cho Zaizai, còn con bé chạy lên sân thượng ngồi ngắm khung cảnh thành phố Đài Bắc trong một buổi hoàng hôn - thời điểm kết thúc một ngày. Thanh bình và yên ả!
Về đến nơi, ko thấy Selina đâu cả.. Zaizai bỗng chột dạ. "Chẳng lẽ cô ấy lại bỏ đi một lần nữa sao?". Liếc mắt nhìn khắp căn phòng, anh bỗng dừng lại ở một mảnh giấy nhỏ. Giật lấy nó và đọc liến tháu, Zaizai mỉm cười. Nét chữ mảnh mai, nắn nót này ko thể là của người khác được. Ký hiệu ^_^ ở cuối message thật thân thuộc với anh, mỗi lần Selina viết giấy cho ai đó đều có ký hiệu này.
Ra khỏi phòng bệnh, chợt một bóng người nhỏ nhắn lao tới ôm chầm với anh từ đằng sau lưng.
- Mấy hôm nay em bận rộn với vài show diễn ở Đài Trung nên ko tới thăm anh được, em xin lỗi. Sức khoẻ anh đã tốt lên nhiều rồi, khi nào anh thật khoẻ chúng ta sẽ đi shopping cùng nhau nhé!
- DaS. Buông anh ra!
Zaizai nghiêm giọng. Thấy thái độ ko chịu hợp tác của DaS và vẻ mặt bàng hoàng của cô ta, Zaizai nhanh chóng gỡ đôi tay đang ôm cứng lấy người mình từ DaS.
- DaS, tại sao em lại như thế? Rõ ràng chúng ta đã chia tay... tại sao khi anh hiểu lầm hai chúng ta.... – Zaizai bỏ lửng lời nói của mình – em ko nói cho anh biết sự thật?
- Sự thật? Sự thật rằng chúng ta là định mệnh của nhau! Chúng ta mãi thuộc về nhau chứ gì? Em chỉ biết điều đó thôi. – DaS nắm chặt lấy hai tay Zaizai, níu kéo.
- DaS... 
- Bởi vì anh cần em hơn cần Selina. Cô ta chỉ là một đứa trẻ, cần anh chăm sóc, còn người anh thật sự cần là em. Zaizai, anh hãy nhớ lại đi.. anh đã từng nói gì với em? Em là người phụ nữ quan trọng nhất đời anh cơ mà..
- Anh xin lỗi. Đó chỉ là quá khứ. DaS, em ích kỷ như thế sao? Em có biết cô ấy đang ốm ko? Buông anh ra, anh phải đi tìm cô ấy.
- Không. Anh ko được đi. Hãy cứ để cô ta biến mất khỏi thế giới này đi. Mảnh đất Đài Loan thiếu gì các cô gái xuất sắc, tài giỏi, tại sao cứ phải là cô ta? Em ko cam tâm.
- Đài Loan ko thiếu gì con gái. Nhưng trong số đó chỉ có một người là Selina Zhu. Nếu mỗi lần đối mặt chúng ta đều như thế này.. anh hy vọng... sau này chúng ta ko gặp nhau có lẽ tốt hơn!
Nói xong, Zaizai vỗ nhẹ vai DaS ra chiều an ủi, rồi phi thẳng đến cầu thang máy, để mặc một mình DaS đang tức tối vô cùng. Thật ko may cho anh, chiếc thang máy trong bệnh viện lúc nào cũng đông đúc, nên lúc Zaizai phi đến đã đủ người. Dù đang ở tầng 22 – trong khi toà nhà này có tới 40 tầng, nhưng ko hề ngại ngần, Zaizai lại tiếp tục chạy tới cầu thang thoát hiểm, từng bước từng bước chạy.. mà ko hề cảm thấy một chút mệt mỏi. Tràn ngập trong đầu Zaizai lúc này chỉ là dòng chữ ngắn ngủi mà Selina để lại, tuy ko ngọt ngào nhưng anh biết... ít ra lần này Selina ko bỏ mặc mình.
Nhìn thấy Selina ngồi vắt vẻo trên lan can sân thượng, trên tay là món quà đầu tiên anh tặng cho con bé - một chiếc vỏ ốc rất to, Zaizai thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhàng tiến đến bên Selina, khoác chiếc áo jacket màu trắng của mình lên người con bé:
- Sao em lại trốn lên đây? Còn ko thèm mang theo di động. Suýt nữa anh còn tưởng em bỏ trốn nữa chứ... Ha ha.
- Em đã để lại message cho anh rồi mà. Em chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút thôi. Gió ở đây rất trong lành, có cảm giác bình yên như ở biển vậy; chỉ cần cảm nhận được mùi hương dịu dàng của gió là em đã rất vui rồi. Anh đừng mắng em.
- Uh..Anh ko trách em đâu! Cứ làm những việc mà em thích, miễn là em chia sẻ cùng anh là được. Anh có thể ngồi đây ko? Hay em muốn ngồi một mình để nghĩ tới ai đó? – Zaizai trêu trọc.
- Tất nhiên có anh là tốt nhất rồi. Được cùng anh trải qua những giây phút giản dị, đời thường thế này luôn là mơ ước của em. Chúng ta cùng làm việc trong 1 môi trường chả bao giờ có ngày nghỉ, vì thế những giây phút đc bên nhau cũng hiếm hoi lắm. Đã bao nhiêu lần em ước ao chúng ta được như ArJoe – cùng hợp tác hết series này đến show diễn khác, nhìn họ hạnh phúc như vậy em cũng thấy vui lây! 
Zaizai im lặng, suy nghĩ trong đầu về những lời Selina nói: "1 dự án hợp tác phim cùng Selina, hay đấy chứ!".
- Cảm giác như trở về 2 năm trước đây vậy! Hihi. Lúc đó em còn là 1 cô bé ko hiểu chuyện. Lúc anh tỏ tình mà còn mãi ko đoán ra. Nghĩ lại thấy mình thật ngốc nghếch. Ôi biển.. em muốn được nghe thấy tiếng sóng thì thầm của biển. Bây giờ thì chỉ có thể nghe nó qua cái này thôi. - Vừa nói, con bé vừa giơ chiếc vỏ ốc trên tay mình lên.
- Khi nào sức khoẻ em hồi phục, anh sẽ đưa em đến biển mấy ngày! Ở cho đến khi em chán thì thôi! Sau này nhà của chúng ta chắc chắn sẽ ở ngay bên bờ biển, để em được ngắm mặt trời mọc, được hưởng mùi thơm mặn mà của biển cả.. Đó sẽ là thiên đường trong mơ của chúng ta! – Zaizai nắm lấy tay Selina, thật chặt.
- Ko biết mùa đông năm nay em còn có thể nhìn thấy tuyết ko đây? Bây giờ mới là đầu tháng 6...
Một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy không khí giữa Selina và Zaizai. Không phải là ko có gì để nói, chỉ là mỗi người đều đang theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng... ở một miền xa xôi... xa xăm lắm!
Yên lặng một lúc lâu, Selina mới lên tiếng, phá vỡ cái bầu ko khí nặng nề ấy:
- Zaizai.. em có phải gánh nặng của mọi người ko?
- Ngốc ạh! Sao em luôn có những ý nghĩ như thế vậy? Thấy có lỗi hả.. vậy hãy ngoan ngoãn điều trị cho tốt vào. Trên thế giới này có rất nhiều người mong chờ được nhìn thấy nụ cười của em mỗi ngày. Biết chưa? – Zaizai mỉm cười, cọ nhẹ vào mũi con bé vô cùng thân mật, rồi như sợ Selina lạnh, anh siết chặt con bé vào lòng hơn.

- Joe. Bây giờ cậu diễn được rồi chứ! Lần này mà còn làm tôi thất vọng nữa thì đừng làm em kết nghĩa của tôi nữa.
- Dạ.
1..2...3...Action.

- Zaizai, anh có nghe thấy tiếng gì ko? Hình như TKA đang quay trên sân thượng này! Em nghe có tiếng đạo diễn Winnie và Joe.
- Hứ.. em thật là.. Ở bên anh mà còn nghe thấy tiếng Joe. Chẳng lẽ em nhớ anh ta đến thế sao? Đấy, cho em ra đấy mà xem.
- Nào, anh đừng nhỏ mọn như vậy, đi ra đó xem đi. Em muốn nhìn thấy ArJoe diễn phim mà. Hi hi.
Không thể cưỡng lại được ánh mắt như nài nỉ của Selina, Zaizai đành bế con bé xuống, dắt tay nó nấp vào một góc sân thượng, xem ArJoe đang hoàn toàn nhập thân vào 1 cô y tá ngốc nghếch Viên Tương Cầm và chàng bác sỹ tài hoa Giang Trực Thụ. Đây là cảnh quay Trực Thụ khích tướng bà xã của mình, nói cô hãy bỏ cuộc nghề y tá đi.. Joe xoa đầu Ariel, kéo con bé vào lòng mình – một cử chỉ nhẹ nhàng y như cái cách mà kịch bản đã miêu tả, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu như có 1 ngày Ariel cũng bị "sếp" mắng, chắc mình ko cứng rắn được như Trực Thụ thế này! Không ôm hôn an ủi, chỉ một cái ôm nhẹ nhàng và những lời nói khích bác. Trên đời này quả là ko có ai hiểu bà xã mình bằng cậu. Giang Trực Thụ, tôi quả là khâm phục cách yêu thương rất đặc biệt của cậu đấy!"
- Ha ha, Nhìn Joe kìa.. đang đóng phim mà nhìn gương mặt anh ấy biểu cảm thật chưa kìa! Chết cười mất.. ha ha.. Joe ơi là Joe! =)) =)) (chết rồi, hình như Selina đang nói theo cách nói chuyện của lăk =)) )
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Selina, Zaizai kéo tay con bé, thì thầm:
- Selina, anh hỏi thật nhá: Ông xã của em và ông xã của Ariel, ai đẹp trai hơn?
- Ông xã của em ư? Tay em vẫn chưa đeo nhẫn. Em vẫn là con gái chưa chồng đấy nhé! – Selina lém lỉnh.
- Haida.. vậy là Zaizai này vẫn chưa được thừa nhận ư? Được, vậy anh hỏi này: Zaizai và Joe Cheng đối với em, ai đẹp trai hơn? - Vừa nói, Zaizai vừa nghênh nghênh mặt như đã đoán trước được câu trả lời.
- Ha ha, chuyện này mà còn phải hỏi ư? Joe đẹp trai hơn, rõ ràng mà.
- Này.. sau bao nhiêu chuyện anh làm vì em.. em vẫn có thể trả lời như thế sao? Em phải nói là Zaizai đẹp trai nhất trong trái tim Selina, thế mới phải chứ? Chả có người yêu nào như em cả!
- Hi hi..
Nhìn vẻ mặt xịu xuống của Zaizai, Selina nín cười, vỗ vỗ nhẹ vào vai Zaizai:
- Này, anh có biết vì sao Joe đẹp trai hơn ko? Vì anh gầy quá, còn người ta được Ariel chăm sóc kỹ quá nên "phương phi" thế kia cơ mà!
- Anh gầy ko phải lỗi của em thì là tại ai? Rainie chắc! Đừng có đổ lỗi cho em gái anh. Hứ.. Ai bảo em suốt ngày giận dỗi anh.. Chạy theo em làm anh phải hao công tổn sức, gầy là phải. Bây giờ anh phạt em ngày nào cũng phải nấu cho anh ăn.
- Ha ha. Vậy em sẽ chăm anh thành con heo con. Như thế đẹp trai hơn Joe là cái chắc. Ha ha.
- Em cười nhiều như thế này xinh lắm có biết ko!

Nằm viện 4 ngày Selina đã xuất viện. Mặc dù sức khoẻ ko được ổn định, nhưng Selina vẫn quyết tâm ko chịu nằm viện thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#arjoe