Quyển I: Chương 21+22+cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21.

Tĩnh dưỡng nửa tháng, Kim Mân Thạc đã có thể tự do đi lại, bàn chân cũng không đau nữa, Ngô Thế Huân đành phải gật đầu đồng ý cho cậu đi làm. Sự chờ mong được thoát khỏi cuộc sống buồn tẻ nhàm chán này khiến trên gương mặt Kim Mân Thạc tràn đầy ý cười vui vẻ.

Khi Kim Mân Thạc bước vào tầng riêng của phòng công văn, mọi người đang làm việc đều ngẩng đầu nhìn cậu, rồi vội vàng bỏ dở công việc, quan tâm vây quanh người Kim Mân Thạc hỏi thăm.

"Tiểu Kim, thằng bé này, sao lại khiến chân bị thương hả? Xin nghỉ mà không nói cho chúng ta một tiếng, muốn đi xem cháu thế nào mà không biết cháu sống ở đâu."

"Đúng vậy! Đều là đồng nghiệp mà cháu lại không nói cho chúng ta biết cháu ở đâu, làm chúng ta muốn đi thăm cũng không biết tìm nơi nào."

Kim Mân Thạc cười trừ. Tuy rằng mọi người đều anh một lời, tôi một câu làm cậu hơi choáng váng đầu nhưng được chân thành quan tâm thế này khiến cậu có một cảm giác hạnh phúc không nói nên lời: "Dì Lưu, chú Hác, bây giờ cháu khỏe lắm, chân cũng có thể đi lại bình thường rồi. Chẳng qua chỉ là sái chân thôi, không bị thương nặng gì đâu."

Nghe câu trả lời của Mân Thạc, chú Văn không đồng tình lắc đầu: "Nghe chú đi, đừng có tưởng rằng sái chân bong gân là chuyện nhỏ."

Chú Hác gật đầu: "Đúng đúng, tuổi trẻ như mấy đứa cứ nghĩ mình là thanh niên thì chẳng coi mấy vết thương kiểu kia ra gì, chờ đến khi già rồi thì sẽ biết chúng cũng là một vấn đề lớn đấy."

Trên gương mặt Kim Mân Thạc thấp thoáng một nụ cười nhẹ, cậu gật đầu đáp ứng: "Vâng. Cháu biết rồi, lần sau cháu sẽ cẩn thận."

Dì Lưu nghe thấy lời cam đoan của Kim Mân Thạc vẫn không yên tâm, dù sao Kim Mân Thạc cũng là cô nhi, ở có một thân một mình, sinh bệnh cũng không ai chăm sóc, vậy thì sao được: "Tiểu Kim, cho chúng ta địa chỉ của cháu đi. Lần sau có chuyện gì thì mọi người có thể đến chăm sóc cháu..."

Không để dì Lưu nói xong, chú Văn đã cắt ngang: "Này! Bà già kia, Tiểu Kim vừa mới khỏe lại, bà đã đi nguyền rủa nó."

Dì Lưu và ông Văn hai người họ đã làm việc với nhau hơn 30 năm, bình thường đấu võ mồm đã thành thói quen rồi. Nhưng lần này dì Lưu không cãi lại, chỉ vội cúi xuống giả như nhổ nước bọt trên mặt đất: "Phi phi phi, già rồi cũng dần hồ đồ đi."

Biết người già rất quan tâm đến những chuyện này, Kim Mân Thạc cười trấn an dì Lưu: "Ha ha, dì Lưu, không sao đâu."

Dì Lưu cũng cười theo, nhưng vẫn không quên chuyện bà đã yêu cầu lúc trước: "Tiểu Kim, rốt cuộc nhà cháu ở đâu? Chúng ta muốn xem địa chỉ trên hồ sơ của cháu nhưng chủ quản Độ lại nói hồ sơ của cháu không ở đây, hỏi thăm nhiều nơi cũng không tìm được."

"Cháu, cháu ở...cháu..." Phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ muốn cậu nói cậu với chủ tịch là vợ chồng hợp pháp, cho nên cùng ở một nhà? Trời ạ, phải trả lời thế nào bây giờ?

Đang trong lúc Kim Mân Thạc khó xử, chủ quản Độ vừa vặn đi tới: "Phó chủ quản Kim, bây giờ ngài đi đến văn phòng với tôi. Tôi có chuyện muốn nói với ngài." Ông nói xong xoay người trở lại văn phòng của mình.

Kim Mân Thạc nhìn theo chủ quản Độ, trong lòng thầm thở phào, cậu liền theo 'lối thoát' mà chủ quản Độ đã bày sẵn, vội vàng đồng ý: "Vâng."

"Cháu đi trước, khi cháu về rồi nói sau." Vẫy tay với các chú các dì xung quanh, Kim Mân Thạc nhanh chóng đi về phía văn phòng của chủ quản Độ.

Phù! Nguy hiểm thật. Kim Mân Thạc ổn định tâm trạng, phấn chấn tinh thần lại một chút, cậu giơ tay lên, các ngón tay chạm lên cửa phát ra một thanh âm đều đặn.

Tiếng người trong phòng còn chưa vang lên, cánh cửa đã được mở ra.

"Kim tiên sinh, mời vào."

Vẫn không quen chủ quản Độ đa lễ thế này, Kim Mân Thạc cười gượng bước vào trong phòng, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Chủ quản Độ đóng cửa xong, làm một tư thế mời hướng về sofa: "Chúc mừng ngài đã bình phục, mời ngồi."

Kim Mân Thạc Kimận theo ngồi trên sofa, ngẩng đầu nhìn chủ quản Độ đang đối diện với cậu: "Cảm ơn chủ quản Độ, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì? Là trong công việc của tôi có xuất hiện vấn đề gì sao?"

"Công việc của ngài không có vấn đề gì cả. Tôi thấy họ đang hỏi địa chỉ của ngài, sợ ngài khó xử thôi."

"May mà có ngài, nếu không thật sự tôi không biết nên trả lời thế nào nữa."

Trên gương mặt hiền lành của chủ quân Độ nở một nụ cười thân thiết: "Là lúc trước chủ tịch đã gọi điện cho tôi, nói ngày đầu tiên ngài đi làm lại nhất định sẽ có đồng nghiệp hỏi ngài một số chuyện ngài không muốn trả lời, cho nên bảo tôi để ý kỹ hơn."

Nghe lời nói của ông Độ, Kim Mân Thạc ngẩn người một lúc. Cậu không nghĩ Ngô Thế Huân lại lo lắng cho cậu nhiều đến vậy...

"Thật ra tôi là người ngoài, không nên nói gì cả nhưng chủ tịch thật sự rất coi trọng cậu. Tôi làm việc ở công ty này từ đời cha cậu ấy, tuy rằng lúc đó chỉ là một nhân viên nho nhỏ không ai biết đến nhưng cũng coi như là nhìn thấy chủ tịch lớn lên. Lúc cậu ấy còn nhỏ, đã có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cậu ấy bị ép phải trưởng thành. Đứng ở địa vị cao và phải đối mặt với những trớ trêu bấp bênh trong cuộc sống làm cho cậu ấy không giao tiếp với ai, vả lại khí thế bây giờ của tổng tài khiến cho ông già sắp xuống mồ như tôi đây cũng phải e ngại ba phần. Cho nên nếu cậu ấy đối xử tốt với người khác cũng sẽ khiến cho đối phương không phát hiện ra."

Chủ quản Độ tạm dừng một chút, nhìn vẻ mặt trầm lại của Mân Thạc, tiếp tục nói: "Tôi mạo muội hỏi một câu, cậu không muốn người khác biết mối quan hệ giữa cậu và chủ tịch là vì tình cảm của cậu không cho phép hay là vì cậu quan tâm đến ánh mắt thế tục? Kỳ thật ông già sống hơn nửa đời người như tôi đây cho rằng, thứ con người khi còn sống theo đuổi chính là hạnh phúc và vui vẻ. Cậu luôn để ý đến cái nhìn của người khác chẳng những sẽ khiến cậu mất đi thứ cậu muốn, còn có thể làm cho hạnh phúc của cậu càng ngày càng xa. Đời người rất ngắn ngủi, sẽ trôi qua đi trong chớp mắt. Đồng tính mến nhau thì có làm sao, tình yêu không phân biệt giới tính. Tôi cũng từng trải những việc như thế, mới có thể từng bước mà đi đến đích được." Chủ quản Độ chìm vào trong hồi ức, trên gương mặt ông mang một nụ cười hạnh phúc, nụ cười đơn giản này lại khuấy động trái tim Mân Thạc.

Cậu nhớ tới lời Âu Dương Hằng Ngữ đã nói: "Thế Huân dù có nhà, có người thân nhưng sống không hề hạnh phúc. Sự giáo dục mà anh ấy phải chịu đựng từ nhỏ là rất tàn khốc. Rất nhiều sự thật khiến anh ấy càng thêm lạnh lùng hà khắc. Cho nên khi đối mặt với cậu là người duy nhất làm cho anh ấy động tâm, Thế Huân không biết phải bày tỏ như thế nào. Tôi hy vọng cậu có thể cố gắng hiểu cho anh ấy."

"...Tôi hiểu, cảm ơn ngài. Chủ quản Độ, tôi có việc phải đi ra ngoài một chút." Kim Mân Thạc gật đầu, đôi mắt đen láy như ngọc hiện lên một ánh sáng kì lạ khiến cho cả người cậu lóe lên một hào quang khác biệt.

Chủ quản Độ vui mừng gật đầu: "Cậu vội thì đi đi."

Rời văn phòng, Kim Mân Thạc vội vàng vào thang máy lên tầng đỉnh của tòa nhà. Cậu chưa từng có loại xúc động muốn gặp Ngô Thế Huân ngay như thế này. Chủ quản Độ nói đúng, quý trọng hạnh phúc trước mắt mới có thể sống yên vui sung sướng, cứ cố chấp quá khứ thì sẽ làm cả hai người đều đau khổ mà thôi.

Khi cửa thang máy tích một tiếng mở ra, Kim Mân Thạc lại ngây người đứng im tại chỗ. Những gì hiện lên trong đôi mắt cậu chính là hình ảnh Ngô Thế Huân đang đưa lưng về phía cậu, đứng ở nơi cách thang máy không xa ôm một người phụ nữ đang mang thai. Bàn tay bình thường thích vuốt ve mái tóc cậu hiện giờ đang đặt lên trên bụng mang theo một sinh mệnh của người phụ nữ đó. Cậu chưa bao giờ nghĩ vị trí trong lòng Ngô Thế Huân sẽ tồn tại một người khác, cứ như là một loại thói quen, luôn tin rằng đó là vị trí của riêng cậu, hóa ra không phải...

Trong lúc Ngô Thế Huân chưa phát hiện ra cậu, Kim Mân Thạc vội vàng ấn nút. Đến khi đầu óc tỉnh táo lại, cậu đã vừa thở hổn hển vừa chạy ra khỏi công ty.

Bước vô thức trên đường giữa dòng người nườm nượp, cậu không biết nên đi đâu, chỗ nào mới là nơi cậu có thể dung thân. Hóa ra trong khoảng thời gian cậu mê muội, trái tim đã tìm được đáp án. Cậu có quan tâm đến Ngô Thế Huân. Vào lúc nào cậu cũng không biết, trái tim đã lặng lẽ mở cửa để cho tình yêu và sự dịu dàng của Ngô Thế Huân bước vào ở trong căn phòng đó rồi.

Kim Mân Thạc đứng ở ngã tư đường người đến kẻ đi, đỡ lấy vầng trán đang đau nhức của mình. Cậu là đàn ông, không xinh đẹp mềm mại, không có gia thế vững vàng, sớm muộn gì thì Ngô Thế Huân cũng chọn người khác mà chán ghét cậu. Lắc lắc đầu phiền loạn không thôi, cậu làm sao vậy... Ngô Thế Huân chỉ là ôm người khác, tại sao cậu phải ghen tị như thế. Đây không phải là tính cách của cậu. Trời ạ, tại sao từ lúc gặp Ngô Thế Huân, mọi việc lại không chịu theo tầm kiểm soát của cậu nữa...

Trong lúc cậu đang mê loạn, một chiếc Bugatti EB 16.4 Veyron dừng lại trước mặt cậu. Đối phương kéo cửa kính xuống, thanh âm lạnh lùng hòa với sự quan tâm nhàn nhạt: "Muốn lên xe không?"

Phác Xán Liệt xuất hiện bất ngờ thế này làm Kim Mân Thạc ngẩn người một chút, cậu đang không biết nên đi đâu nên khẽ gật đầu: "...Có."

Kim Mân Thạc trầm mặc lên xe, Phác Xán Liệt hờ hững nhìn thoáng qua khuôn mặt u sầu của Mân Thạc, trong tim có một loại cảm giác đau lòng thoáng qua. Để che giấu cảm xúc lỡ thể hiện ra bên ngoài, Phác Xán Liệt mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe. Kim Mân Thạc có phần mệt mỏi dựa vào ghế, tâm tình vô cùng buồn phiền rối loạn. Vẻ mặt vô lực theo kính chiếu hậu phản chiếu vào mắt Phác Xán Liệt làm hiện lên một tia lo lắng trong đó: "Đi uống thứ gì nhé?"

Nhìn Kim Mân Thạc vẫn không có phản ứng gì, Phác Xán Liệt vươn bàn tay đặt lên vầng trán nhẵn mịn của Mân Thạc: "Khó chịu à?"

Kim Mân Thạc đang suy nghĩ mọi chuyện đến xuất thần, đối với bàn tay đột nhiên đặt lên trán mình, cậu theo phản xạ "A?" lên một tiếng. Sau đó phát hiện ra mình hét có chút thất lễ, hai gò má của cậu đỏ ửng lên: "Không, không sao."

"Muốn đi uống thứ gì không?"

"A...Được." Nhớ người ta hay nói rượu là loại Thuốc tốt nhất để gây tê bản thân, cậu cũng nên thử một lần xem sao.

Rời bàn tay khỏi trán Mân Thạc, Phác Xán Liệt quay đầu xe, đi về phía pub mình hay đến...

Quán bar này nằm ở ngoại ô, không có mùi Thuốc lá nồng nặc, cũng không có không khí điên cuồng náo nhiệt, chỉ có giai điệu thanh nhã bao phủ bên trong. Những điều này với hình ảnh một pub trong ấn tượng của Kim Mân Thạc thật khác nhau: "Không phải các quán bar đều mở trong thành phố ư? Tại sao quán bar này lại ở nơi xa như vậy?"

"Vì ông chủ thích yên tĩnh." Gọi giúp Kim Mân Thạc một loại rượu ngọt số độ không cao: "Rượu này vị ngọt, có tác dụng thư giãn nhân tâm."

"Cảm ơn anh." Khẽ nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào tan trong miệng nhưng lại không ổn định được tâm trạng phiền loạn của cậu. Cậu không nên đến đây, Ngô Thế Huân nhất định sẽ lo lắng. Nhưng nhớ đến người phụ nữ mang thai kia, trong lòng Kim Mân Thạc lại càng thêm buồn phiền. Với những gì cậu biết về Ngô Thế Huân, nếu là người hắn không thích, hắn sẽ không chạm vào huống chi là ôm. Phiền quá, tại sao lại như vậy? Con người bình tĩnh trước kia của mình đã chạy đâu rồi?

Nhìn ra sự bất an và ưu sầu trong dáng vẻ Mân Thạc, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Phác Xán Liệt vang lên bên tai cậu: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Kim Mân Thạc mệt mỏi lắc đầu: "...Không có gì." Cầm ly rượu trong tay đưa lên môi, chậm rãi uống. Hai người cứ lẳng lặng ngồi uống như vậy, không nói lời nào. Bầu không khí như thế này lại khiến Kim Mân Thạc an tâm, âm nhạc tao nhã lịch sự cũng dần dần ổn định tâm trạng phiền não của cậu.

Kim Mân Thạc bất giác đã uống ba ly, nhiệt độ trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Cảm giác được ánh mắt Kim Mân Thạc đã bắt đầu mơ màng, thân thể nghiêng trái nghiêng phải bất ổn, Phác Xán Liệt có phần lo lắng đến bên cạnh cậu: "Làm sao vậy?"

"Không...không biết, rất chóng mặt..." Kim Mân Thạc vô lực dựa vào người Minh Nhược Phong, sau đó cọ cọ trên âu phục của hắn, giống y như một con cún đang làm nũng vậy.

Hành động ngây thơ này khiến Phác Xán Liệt nở nụ cười, dáng tươi cười như gió xuân thoảng qua khiến Otto đang định qua đây chào hỏi ngây người một lúc: "Xin hỏi ngài họ Phác sao? Ngài rất giống một người bạn của tôi, nói không chừng hai người là họ hàng đấy."

Thu hồi vẻ tươi cười, Phác Xán Liệt lạnh lùng quét mắt về phía Otto: "Tính tiền."

"Hả? Thật là cậu nha! Xán Liệt, quen cậu đã được mười năm, đến hôm nay tôi mới biết được cậu có hai nhân cách..."

Phác Xán Liệt lạnh lùng không kiên nhẫn lấy một tờ tiền giá trị lớn trong ví ra đặt trên bàn, sau đó không thèm để ý đến Otto ở phía sau anh, dịu dàng ôm lấy Kim Mân Thạc vào trong lòng ra khỏi quán bar, bỏ lại Otto đang trợn mắt há hốc miệng...

Chương 22.

Đỡ Kim Mân Thạc ngồi ổn định ở vị trí cạnh tay lái, Phác Xán Liệt nâng những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má thanh tú của Mân Thạc. Hành động nhỏ này làm cậu hé mở đôi mắt phiếm đỏ: "Đây...là đâu?" Vì say rượu nên thanh âm của cậu nghe có hơi khàn khàn khiến dưới bụng Phác Xán Liệt phát sinh một loại cảm giác nóng rực. Đè nén lại dục vọng không nên có này, Phác Xán Liệt hít sâu một hơi rồi nói: "Bên ngoài quán bar, tôi đưa cậu về nhà."

Kim Mân Thạc lắc lắc đầu đau nhức: "Tôi...tôi không có nhà...không có nhà."

Nhìn Kim Mân Thạc khó chịu nhíu chặt đôi mày, Phác Xán Liệt dùng bàn tay lành lạnh của mình ấn lên hai huyệt thái dương của Mân Thạc, mong có thể giảm bớt được sự đau đớn cho cậu: "...Về nhà tôi."

"...Được." Kim Mân Thạc vô thức gật đầu. Cậu không muốn quay về biệt thự, chỗ đó không phải là nơi Thuộc về cậu nữa. Nơi được gọi là nhà phải có một nam chủ nhân và một nữ chủ nhân, còn có tiếng cười của bọn trẻ. Cậu không nên rơi vào vòng xoáy tình cảm này, niềm hạnh phúc kia không phải là của cậu...

Nét mặt của Phác Xán Liệt dịu dàng nhìn thoáng qua Kim Mân Thạc đang mơ màng ngủ, anh bất đắc dĩ thở dài sau đó khởi động xe...

Khi xe dừng lại ở trước biệt thự ngoài ngoại ô, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ôm Kim Mân Thạc xuống xe. Đây là bất động sản ông ngoại mua cho anh mười năm trước, nhưng do anh thường ở bên ngoài, gần công ty cũng có một căn hộ cho nên ít người biết đến nơi này. Người hầu trong biệt thự nhìn thấy tôn thiếu gia đã lâu không về đây đều rất kinh ngạc.

Khi nhìn thấy tôn thiếu gia vốn không thích đụng chạm vào người khác mà lại đang ôm một người thì có người muốn đỡ giùm nhưng Phác Xán Liệt nghiêng mình tránh bàn tay của người đang muốn ôm Kim Mân Thạc ra, vẻ mặt không vui mang theo sự ớn lạnh buốt giá làm người hầu kia rùng mình: "Đi làm một bát canh giải rượu, mang đến phòng ngủ chính."

"Vâng...Vâng." Người kia vội vàng vâng lệnh, vừa dứt lời liền chạy ngay tới phòng bếp.

Thím Thẩm bước lên phía trước: "Tôn thiếu gia, vị tiên sinh này ở..."

"Cậu ấy ở cùng với tôi." Lưu lại một câu này, Phác Xán Liệt cũng không nhiều lời nữa, ôm Kim Mân Thạc đang ngủ say đi lên phòng ngủ trên tầng.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Phác Xán Liệt khẽ đặt Kim Mân Thạc lên chiếc giường mềm mại, bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu nhẹ nhàng miết qua đôi môi đỏ hồng vì rượu của Mân Thạc. Phác Xán Liệt cũng bất giác chạm môi mình lên đôi môi của Mân Thạc, quấn quýt một lúc mới lưu luyến tách ra, đôi môi dần dần ghé đến bên tai Mân Thạc, nhẹ nhàng nỉ non tên cậu: "Mân Thạc."

"Tôi...muốn ngủ...ngủ, đừng ồn." Kim Mân Thạc mơ mơ màng màng muốn vươn tay đẩy Phác Xán Liệt đang quấy nhiễu giấc ngủ của cậu ra xa nhưng lại bị anh bắt được cổ tay, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên đó. Phác Xán Liệt đứng dậy nhìn quần áo Kim Mân Thạc đang lộn xộn, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm. Anh dùng một tay đỡ đầu, khi ngẩng lên, ánh mắt đã trở lại tỉnh táo như trước. (Thật giỏi a~ Phác ca đúng là đáng để nương tựa.)

Đông...Đông...

"Vào đi!"

Thím Độ bê bát canh giải rượu vào phòng, trộm nhìn cậu thanh niên mà tôn thiếu gia đã ôm vừa nãy rồi đặt ở trên bàn: "Tôn thiếu gia, canh giải rượu nấu xong rồi, bây giờ có giúp vị tiên sinh này uống luôn hay không?"

"Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy. Còn nữa, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào là tôi ở đây."

"...Vâng, tôn thiếu gia." Bà từ nhà chính phái đến đây, cũng coi như là một kẻ dưới được nhìn Phác Xán Liệt lớn lên. Bà chưa từng thấy Phác Xán Liệt chăm sóc người khác như lần này, mà lại là một cậu thanh niên diện mạo bình thường.

"Đi ra ngoài đi."

"Vâng." Một người hầu chỉ cần giữ đúng bổn phận của mình là được rồi, thím Độ biết rõ điều này nên cúi đầu ra khỏi phòng.

Phác Xán Liệt dịu dàng đỡ Kim Mân Thạc tựa vào ngực anh, rất cẩn thận dùng thìa múc nước canh thổi nguội đưa lên miệng Mân Thạc. Nhìn đôi môi Kim Mân Thạc vì bị nước canh làm ướt nên hiện lên một loại gợi cảm khó tả. Sự chấn động thị giác này khiến dưới bụng anh có cảm giác căng thẳng. Anh chăm chú nhìn đôi môi Kim Mân Thạc mà hoàn toàn không để ý gì khác. Vì vậy Kim Mân Thạc vừa mới uống một thìa canh thì đã không muốn uống nữa, trong vô thức hất đổ bát canh trong tay Minh Nhược Phong. Khi Phác Xán Liệt phản ứng lại thì nước canh đã thấm ướt cái chăn trên người Mân Thạc. Anh vội vàng kéo chăn ra, nhìn thấy áo sơmi Kim Mân Thạc Thế cũng đã ướt đẫm, lo lắng không biết cậu có bị bỏng không nên không suy nghĩ gì cởi luôn nó.

Lớp chăn khá dày đã loại bỏ nhiệt độ của bát canh, chỉ lưu lại trên làn da cậu một vệt đỏ ừng mờ mờ thôi, Phác Xán Liệt cũng an tâm, đồng thời, ánh mắt nhìn Kim Mân Thạc cũng dần nóng lên. Trên làn da trần của Kim Mân Thạc còn lấm tấm những vệt nước óng ánh, dưới ánh đèn phát ra một loại sắc thái mê hoặc kỳ ảo. Tất cả những cảnh sắc này làm hơi thở của Phác Xán Liệt dồn dập hơn, thân thể nóng như lửa. Phác Xán Liệt bất giác cởi toàn bộ quần áo còn lại trên cơ thể cậu, nhìn cặp mông tròn trịa trắng nõn của Mân Thạc, bàn tay khẽ lướt trên làn da trơn mềm làm Kim Mân Thạc rên nhẹ một tiếng. Một tiếng rên rỉ này khiến dục tình trong mắt Phác Xán Liệt càng ngày càng dày, ngón tay thon dài cũng chầm chậm vùi vào hậu đình nóng rực của Mân Thạc...

Vừa muốn làm những hành động tiếp theo thì Kim Mân Thạc mơ màng thốt lên những lời nói trong mơ làm Phác Xán Liệt dừng tay lại. Cúi người nhìn nam nhân thanh tú này gọi tên của Ngô Thế Huân, ba chữ đơn giản này lại giống như thần chú khiến cả người Phác Xán Liệt cứng đờ lại. Anh gượng gạo nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười đau khổ, nhìn gương mặt đỏ bừng của Kim Mân Thạc hồi lâu rồi mới đi xuống giường bước vào phòng tắm. Sau khi dùng nước lạnh để bình tĩnh lại, Phác Xán Liệt tìm một chiếc áo sơmi mặc giúp Mân Thạc, thu xếp để cậu ngủ yên giấc trên giường...

Phác Xán Liệt lấy điện thoại ra, ấn một dãy chữ số, thanh âm chờ chỉ kéo dài một tiếng thì đối phương đã nhận điện thoại, giọng nói vội vã giận dữ cũng vang lên: "Kim Mân Thạc ở đâu?"

"Với năng lực của cậu chắc chắn đã biết Kim Mân Thạc đang ở nơi nào rồi." Giọng nói của Phác Xán Liệt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lần này lại tăng thêm một phần vô lực.

Ngô Thế Huân đang mong nhớ Kim Mân Thạc nên không có lòng dạ nào mà quan tâm đến những chuyện khác, dùng giọng điệu còn lạnh hơn so với bình thường cảnh cáo Minh Nhược Phong: "Nếu như ngươi dám động vào Mân Thạc, ta sẽ khiến cuộc sống sau này của ngươi không được bình yên đâu."

Câu chữ lạnh lùng truyền ra không làm Phác Xán Liệt lung lay mà anh chỉ dùng một thanh âm nhẹ như gió thoảng nhàn nhạt nói: "Thế Huân, cậu có được Kim Mân Thạc là một niềm hạnh phúc." Quay đầu nhìn thoáng qua Kim Mân Thạc đang chìm trong giấc mộng, Phác Xán Liệt nở một nụ cười cô quạnh, sau đó rời khỏi phòng ngủ. Đóng cửa phòng lại cho cậu, anh từng bước đi xuống dưới tầng...

Nghe được sự cô đơn trong giọng nói của Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân sững người một chút. Biết nhau đã hai mươi năm, đã quen với một Phác Xán Liệt tràn đầy tự tin, chưa từng có thanh âm uể oải như vậy. Phác Xán Liệt rất giống với hắn trong quá khứ, trong lòng đều ngưng đọng rất nhiều bóng đen. Nhưng Phác Xán Liệt không may mắn như hắn, vì hắn đã gặp một người có thể cứu được mình: "...Cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc Thuộc về chính cậu..."

"Cảm ơn...và xin lỗi." Âm thanh đạm nhạt qua điện thoại truyền vào tai Ngô Thế Huân, hắn biết Phác Xán Liệt cảm ơn chính là chúc phúc, còn xin lỗi là vì anh ta đã mang Kim Mân Thạc đi. Vài chữ đơn giản đó đã xóa tan lửa giận của Ngô Thế Huân với Xán Liệt, vì Phác Xán Liệt đã nhận sự trừng phạt khiến anh ta đau khổ nhất...

Trên gương mặt Phác Xán Liệt lộ ra ý cười mờ nhạt, nhìn đại sảnh trống trải. Người hầu cũng đều đã ngủ cả rồi, đúng là sau khi kết thúc mọi việc chỉ có lưu lại một mình anh. Một ánh đèn xe chiếu vào từ cửa sổ, Phác Xán Liệt mở cửa chính ra, quả nhiên nhìn thấy Ngô Thế Huân như trong dự kiến. Hai người đều Thế âu phục màu xám, đều mang khí thế lạnh băng nhưng hạnh phúc trong lòng lại không hề giống nhau. Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt đều cầm điện thoại bên tai, nhìn nhau không nói gì, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc...tích tắc ở góc cầu thang.

"Kim Mân Thạc ở tầng hai, phòng trong cùng."

Ngô Thế Huân nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt rồi nghiêng người bước qua đối phương vội vàng đi lên tầng.

Đẩy cửa phòng, quả thật nhìn thấy người mà mình tìm cả một ngày đang an ổn nằm trên giường chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, trái tim thấp thỏm lo sợ của Ngô Thế Huân cuối cùng cũng ổn định, nhưng lửa giận đầy một bụng cũng theo đó mà đến.

Bước nhanh đến bên giường Kim Mân Thạc nằm, giật chiếc chăn trên người cậu ra, nhìn thấy chiếc áo sơmi cậu đang Thế không phải là chiếc sáng nay Thế khi đi làm, ánh mắt Ngô Thế Huân rực đỏ lên trong nháy mắt. Kéo toàn bộ chiếc chăn ra, hạ thể trần trụi của Kim Mân Thạc lại càng làm cho Ngô Thế Huân mất lý trí. Hắn thô bạo lật Kim Mân Thạc lại để lưng cậu đối diện với hắn, sau đó ngang ngược không thương tiếc tách mông cậu ra, tiến một ngón tay vào trong cơ thể cậu.

Cảm nhận được hậu đình của Kim Mân Thạc siết chặt như lúc đầu, cơn tức giận của Ngô Thế Huân cũng giảm bớt đi một chút. Nhưng lại nghĩ đến Phác Xán Liệt nhìn thấy hết làn da tuyết trắng mà chỉ hắn mới được phép nhìn thấy, lửa giận lại bùng lên thiêu đốt trái tim bất an của Ngô Thế Huân.

Cảm giác lối vào ở phía sau có sự không thoải mái bất thường, Kim Mân Thạc bất giác giãy giụa một chút, mở đôi mắt mông lung nhìn về gương mặt lạnh lẽo của Ngô Thế Huân. Cậu còn tưởng mình vẫn đang trong mộng, dịu dàng vuốt ve những đường nét trên gương mặt lãnh đạm của hắn: "Ngô...Thế Huân,...em thích anh." Tiếng nói vừa dứt, cậu lại nhắm đôi mắt mơ màng lại, chìm vào giấc mộng lần nữa. Những hành động liên tiếp của Kim Mân Thạc làm Ngô Thế Huân ngây ngốc một lát, khóe miệng cứng đờ chầm chậm vẽ thành một nụ cười.

Biết Kim Mân Thạc đang chìm trong mê man do cơn say nhưng tục ngữ có câu, rượu vào nói lời thật. Có lẽ Kim Mân Thạc thực sự đã động tâm với hắn. Suy nghĩ này cùng với những lời nói lúc nãy của Kim Mân Thạc đã khiến Ngô Thế Huân nở nụ cười ấm áp dịu dàng lần nữa.

Dùng chăn quấn quanh người cậu, Ngô Thế Huân ôm cậu lên, lại nghĩ về những lời nói vừa rồi của Mân Thạc, khóe môi hắn vẫn còn đọng lại nụ cười hạnh phúc. Khi đi xuống cầu thang, hắn không nhìn thấy Phác Xán Liệt như trong dự kiến, Ngô Thế Huân thở dài, đỡ Kim Mân Thạc nằm ở ghế phía sau rồi khởi động xe rời đi.

Lúc trở lại biệt thự thì đã là đêm khuya, hồi tưởng lại hôm nay khi biết được Kim Mân Thạc mất tích, cái cảm giác đau đớn giống như sắp điên cuồng bùng lên làm Ngô Thế Huân theo phản xạ ôm thật chặt Kim Mân Thạc vẫn đang say giấc. Ở trên thương trường hắn hô phong hoán vũ, nào có nếm loại sợ hãi như thế bao giờ. Cảm giác nát ruột nát gan ấy, cả đời này hắn cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.

"Mân Thạc, đừng rời bỏ anh." Sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, nụ hôn của Ngô Thế Huân vô cùng dịu dàng và tràn đầy tình yêu lưu lại lên đôi môi còn mùi rượu nhàn nhạt...


Chương cuối.

Mặt trời rực rỡ trên cao, Kim Mân Thạc mới tỉnh lại, mở đôi mắt mơ màng, cậu nhìn thấy mình đang nằm trong lồng ngực trần cường tráng của Ngô Thế Huân. Cậu hơi sững người một chút, lắc lắc đầu đau nhức, thật sự không nghĩ ra vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này. Nghĩ đến đó, Kim Mân Thạc dè dặt rời khỏi lồng ngực ấm áp của đối phương, đỡ cái trán, choáng váng cả người. Từng mảnh trí nhớ dần dần hiện lên, phụ nữ, bé cưng, Minh Nhược Phong, rượu, nhớ đến vậy liền chấm dứt, cậu không nhớ nổi sau khi uống rượu rồi đã xảy ra chuyện gì nữa.

Chỉ cần nghĩ đến Ngô Thế Huân ôm một người phụ nữ mang thai trong lòng khiến trái tim Kim Mân Thạc có một loại cảm giác đau đớn khó chịu. Đã có người khác rồi thì tại sao còn muốn dây dưa với mình? Nghĩ vậy, Kim Mân Thạc có phần căm hận đạp Ngô Thế Huân một cái. Mà lúc Kim Mân Thạc tỉnh lại thì Ngô Thế Huân cũng tỉnh theo rồi, vốn là định giả bộ ngủ nhưng lại không nghĩ đến bị Kim Mân Thạc đạp một phát thế này nên hắn không hề phòng bị mà theo cú đạp đó ngã xuống thảm dày ở dưới. Tư thế hắn ngã rất buồn cười khiến Kim Mân Thạc đang trong lửa giận phì cười một tiếng, rồi cậu cười phá lên làm Ngô Thế Huân vừa mới ngồi lại tử tế trên thảm cũng nhếch khóe miệng thành một nụ cười cưng chiều, rồi hắn đứng thẳng dậy ngồi lại bên người Mân Thạc.

"Em không có chuyện gì muốn hỏi sao?"

"Không có."

Ngô Thế Huân Kim hồi lại nụ cười, gương mặt có chút nghiêm túc nhìn cậu: "Nhưng anh thì có."

"..." Đã lâu không thấy Ngô Thế Huân đeo vẻ mặt lạnh lùng này, tim cậu hơi siết lại. Khi chưa trao cho hắn trái tim mình thì cậu có thể Thế kệ, không thèm để ý đến, nhưng hiện tại thì...

"Tại sao hôm qua chưa chào hỏi đã bỏ đi một mình?"

"..." Chẳng lẽ tiếp tục thưởng thức anh và người khác ân ái?

Giọng nói của Ngô Thế Huân mềm dịu hơn, nhìn chăm chú vào ánh mắt đang né tránh của Mân Thạc: "Mân Thạc, em yêu anh rồi đúng không?"

Một câu này của Ngô Thế Huân khiến Kim Mân Thạc trả lời theo phản xạ: "Không, không có."

"Vậy vì sao khi em nhìn thấy trong lòng anh có người khác thì quay đầu bỏ chạy?" Thông qua băng theo dõi hắn mới biết được nguyên nhân Kim Mân Thạc rời đi, nhưng hôm qua trong lòng chỉ một mực muốn biết Kim Mân Thạc đi nơi nào nên hắn cũng không có thời gian suy nghĩ đến việc khác. Bây giờ ngẫm nghĩ một chút, có lẽ bản thân Kim Mân Thạc đã lặng lẽ yêu mình mà chính cậu cũng không tự nhận ra. Còn câu 'thích' tối hôm qua nữa càng làm vững thêm trái tim vốn bất an của Ngô Thế Huân.

"Là tôi sợ quấy rầy anh và người đẹp hẹn ước."

"Anh không nhớ cách âm của tòa nhà lại kém đến vậy." Hóa ra khi vợ ghen lại đáng yêu mà mê người như thế, niềm vui sướng này làm nụ cười của Ngô Thế Huân càng thêm dịu dàng.

"Liên quan gì đến chuyện cách âm?"

"Nếu cách âm không có vấn đề thì vì sao (chỉ vì không muốn quấy rầy mà (mà không muốn quấy rầy là lí do phòng bị, còn lí do thật thì...)) em phải chạy ra tận bên ngoài công ty?"

Kim Mân Thạc không biết phải giải thích như thế nào, cậu cúi đầu càng ngày càng thấp: "Tôi..."

Không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mân Thạc, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng: "Mân Thạc, trong tim anh chỉ có một mình em, người phụ nữ em nhìn thấy là chị họ của Độ Lạc. Chị ấy tới tìm anh để bàn công chuyện, vì thiếu máu nên suýt ngất xỉu, anh chỉ đỡ chị ấy một chút thôi."

Nhớ lại Ngô Thế Huân ôm người khác thân thiết như thế, Kim Mân Thạc luôn luôn lý trí mà bây giờ lại chất vấn có chút trẻ con: "Vậy sao anh lại ôm lâu như thế?"

Xoay mặt Kim Mân Thạc đối diện với mình, Ngô Thế Huân thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt Mân Thạc: "Nữ trang của chị ấy vướng vào áo anh, mà chiếc áo ấy là do chính tay em đơm lại cúc, anh không nỡ xé rách cho nên mới ôm lâu như vậy. Mân Thạc, anh chỉ muốn ôm một mình em, người khác ưu tú như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không thích."

Biết mình hiểu lầm Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc cũng hơi áy náy, cậu vừa muốn giải thích thì bị câu nói 'chỉ muốn ôm một mình em' kia của Ngô Thế Huân làm gia tốc nhịp tim đập. Cậu không biết nên nói cái gì, nghẹn đến nửa ngày mới bật ra ba chữ: "Anh...vô lại."

"Đúng rồi, anh vô lại." Biết Kim Mân Thạc đang ngượng ngùng, Ngô Thế Huân tiến lên lưu lại trên môi Kim Mân Thạc một nụ hôn làm hai má cậu ửng đỏ trong nháy mắt. Ngô Thế Huân cười đến thoải mái, bàn tay vòng qua thắt lưng cậu, Kimận thế đặt cậu dưới thân.

"Anh...anh làm gì?"

Một bàn tay túm chặt hai cổ tay muốn phản kháng của Mân Thạc, một bàn tay khác cũng đồng thời hướng về phía thân hình trần trụi không vật che thân của Mân Thạc: "Em nói xem."

Ánh nắng mặt trời rựa rỡ chiếu sáng phòng ngủ, điều này khiến Kim Mân Thạc càng ngày càng xấu hổ: "Giờ là ban ngày."

Ngô Thế Huân cười tủm tỉm, hắn chẳng thèm quan tâm cứ hôn trên đôi môi hồng hồng mềm mại của Mân Thạc, tựa như tìm được một nguồn nước ngọt, hắn tà mị dùng đầu lưỡi liếm một vòng trên đó: "Anh mặc kệ." (Tà mị? Hãy cứ tưởng tượng một ác ma đang quyến rũ con mồi)

Những hành động của Ngô Thế Huân khiến làn da của Kim Mân Thạc phủ kín một sắc hồng mịn, non nớt: "Anh...anh...anh vô sỉ..."

"Mân Thạc, anh hiểu được, em muốn ở cùng anh đến già, đến đầu bạc răng long." Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn Kim Mân Thạc ở dưới thân, gương mặt mang biểu tình 'anh hiểu mà'.

"Tôi...tôi mới không..." Lời phản bác còn chưa nói hết cậu đã cảm giác được môi đang nóng lên, đôi môi cậu đã bị Ngô Thế Huân hôn rồi, hơi thở nóng rực mà nhẹ nhàng làm tan biến toàn bộ khí lực trên người cậu. Kim Mân Thạc mềm nhũn nằm trên giường, tùy ý để Ngô Thế Huân dùng đầu lưỡi dịu dàng mềm mại khẽ liếm từng góc trong miệng cậu.

Chấm dứt một nụ hôn thật dài, Ngô Thế Huân cong người dậy, cúi đầu thoải mãn nhìn đôi mắt động lòng người của Mân Thạc, một tầng hơi nước còn đọng lại trên đó, dáng vẻ dịu dàng động nhân này làm cho nhiệt độ của Ngô Thế Huân càng lúc càng nóng: "Mân Thạc, anh yêu em."

"Tôi..."

Dùng ngón trỏ đặt trên môi Mân Thạc, Ngô Thế Huân mỉm cười lắc lắc đầu: "Mân Thạc, anh biết bắt em nói ra lời yêu là chuyện vô cùng khó khăn. Anh không để bụng việc em không đồng ý nói với anh những lời này." Dịu dàng chạm lên đôi môi đỏ mọng của Kim Mân Thạc một chút: "Anh chỉ cần trong lòng em có anh là được rồi."

Yêu, từ này cũng chỉ là một chữ để bày tỏ thôi, chỉ cần trong tim Kim Mân Thạc có hắn là được rồi, những điều khác hắn sẽ không để ý gì hết...

"..." Yêu, quả thật khiến cho người bị tình yêu bỏ quên như cậu khó mà nói ra miệng. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ không lẩn tránh điều này nữa, nhưng nghĩ đến sự thông cảm của Ngô Thế Huân làm gương mặt Kim Mân Thạc mang một niềm hạnh phúc khôn cùng. Cậu chủ động dâng đôi môi về phía Ngô Thế Huân, kỹ Thuật ngốc ngốc khiến ánh mắt Ngô Thế Huân lộ ra ý cười thoải mãn, đến khi một dòng nước bạc lập lánh tràn ra từ khóe miệng hai người, Kim Mân Thạc mới đỏ mặt rời khỏi đôi môi của đối phương.

"Mân Thạc, nụ hôn đúng nghĩa là như thế này." Không để cho Kim Mân Thạc có cơ hội để tạm nghỉ, Ngô Thế Huân lại hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Mân Thạc, đầu lưỡi khẽ liếm hàm răng của đối phương, động tác mút vào dịu dàng đến lạ thường giống như một dòng nước xuân làm ấm trái tim Kim Mân Thạc khiến hai tay cậu bất giác vòng quanh cổ đối phương, đôi môi cũng dần dần Kimận theo Ngô Thế Huân.

Cảm nhận được sự thay đổi của Mân Thạc, gương mặt Ngô Thế Huân cũng tràn đầy ý cười hạnh phúc, bàn tay cũng chậm rãi trượt về chỗ đang nóng rực của Mân Thạc. Hành động này khiến cả người cậu khẽ run lên, muốn tránh xa bàn tay ấm áp của Ngô Thế Huân nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể tùy ý để Ngô Thế Huân gợi lên dục vọng mẫn cảm của bản thân mình. Khoái cảm đỉnh điểm và ngượng ngùng đan xen làm một khiến Kim Mân Thạc như bị một ngọn lửa bừng bừng bao quanh. Cho đến khi một chất lỏng dinh dính màu trắng xuất hiện trong tay Ngô Thế Huân, cậu mới yếu ớt vô lực tựa vào trong lòng hắn.

Ngô Thế Huân khẽ nở nụ cười, ánh mắt mang theo dục vọng nhìn Kim Mân Thạc xinh đẹp dị thường. Bàn tay còn dính chất lỏng màu trắng kia tách hai chân cậu ra, tiến vào lối vào phía sau, từ từ làm trơn nó. Cảm giác được Kim Mân Thạc khó thích ứng khẽ chau mày, Ngô Thế Huân có chút đau lòng ngừng tay lại, cúi đầu để lại những nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh của cậu cho đến khi Kim Mân Thạc dần dần thích ứng, mày dãn ra, Ngô Thế Huân mới tiếp tục mở rộng hậu đình của cậu. Nghe được những tiếng rên rỉ rõ ràng phát ra từ trong cổ họng của Mân Thạc, trên gương mặt Ngô Thế Huân lộ ý cười mờ nhạt, từ tốn hạ thân dưới tiến vào trong cơ thể Mân Thạc, dũng đạo chậm rãi thích ứng với dục vọng của hắn và chất lỏng đã bôi trơn lúc nãy khiến cho hai người càng thêm hưởng thụ những khoái cảm. Cái cảm giác hai người hòa vào làm một này làm Ngô Thế Huân khẽ rên lên một tiếng...

Kích tình qua đi, Ngô Thế Huân yêu thương nhìn Kim Mân Thạc kiệt sức, người đầy dấu hôn nằm trong lòng mình. Tất cả những cảnh sắc này Kim vào trong mắt khiến ánh mắt cười của Ngô Thế Huân lóe lên sự dịu dàng khó tả. Hắn sợ làm bừng tỉnh người đã ngủ say trong lòng, một nụ hôn mềm nhẹ như nước dừng trên đôi môi của cậu: "Mân Thạc, anh yêu em." Lời nói nhẹ nhàng nỉ non, dường như đã bay vào giấc mộng của cậu, khiến Kim Mân Thạc đang say giấc nồng nở một nụ cười hạnh phúc...

END.

Còn phiên ngoại và Quyển II nữa nha mọi người.

Cám ơn đã ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro