Quyển I: Phiên ngoại 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại 1 – Sắm sửa ngày Tết.

Nắng sớm ấm áp xuyên qua khe rèm cửa không được kéo hết, chiếu vào trong phòng, phủ lên thân ảnh hai người đang ôm nhau nằm một chỗ.

"Ưm...trời sáng rồi." Kim Mân Thạc dụi đôi mắt mơ màng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhân tiện đẩy đẩy Ngô Thế Huân còn đang ôm chặt lấy thắt lưng cậu.

Đối phương mở đôi mắt ngái ngủ, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng, cúi đầu hôn lên môi Mân Thạc, cùng với thanh âm khàn khàn, dưới nắng sớm có một loại tình cảm đặc biệt: "Ừ, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Nằm ở trong lòng Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc khẽ cười hạnh phúc: "Hôm nay là giao thừa rồi, anh có phải làm việc không?"

"Không, hôm qua anh đã hoãn lại tất cả mọi việc rồi." Nhanh chóng ôm chặt lấy Kim Mân Thạc vào ngực, Ngô Thế Huân khép hờ đôi mắt. Không phải vì hắn còn buồn ngủ mà là đang hưởng thụ thời gian hạnh phúc có được Mân Thạc.

"Tốt quá, vậy hôm nay chúng ta đến siêu thị mua đồ đi." Kim Mân Thạc nói xong, không đợi Ngô Thế Huân phản ứng liền đẩy hắn ra, đi xuống giường cầm quần áo được đặt ở một bên Thế vào.

Đôi mắt sâu mà sáng ngời của Ngô Thế Huân lặng lẽ nhìn cậu, gương mặt hơi cau lại. Đi siêu thị???

"Tết thì phải ra dáng Tết chứ. Bây giờ nơi náo nhiệt nhất chính là siêu thị, chúng ta cũng đi chọn đồ Tết đi." Ở cùng Ngô Thế Huân đã lâu như vậy rồi mà chưa từng có cuộc sống như tình nhân bình thường, Thế dù đã phải trải qua đau khổ, nhưng hiện tại cậu rất hạnh phúc.

"Đồ Tết???" Không hiểu rõ ý tứ trong đó, Ngô Thế Huân ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Kim Mân Thạc đã Thế quần áo xong.

"Nhanh rời khỏi giường đi." Nhìn bộ dáng ngây ngốc khó gặp của Ngô Thế Huân, Kim Mân Thạc có phần không nhịn được nở nụ cười.

"Được." Đem nụ cười của Kim Mân Thạc cất sâu vào tận đáy lòng, khóe miệng của Ngô Thế Huân cũng bất giác hiện lên ý cười. Dù là đi nơi nào, chỉ cần Kim Mân Thạc vui vẻ là được rồi.

Không muốn bắt Kim Mân Thạc chờ quá lâu, Ngô Thế Huân nhanh chóng xuống giường Thế quần áo, cùng Kim Mân Thạc dùng bữa sáng, dặn dò Lộc quản gia xong xuôi rồi lái xe đến một siêu thị lớn gần biệt thự.

"Sao lại nhiều người như vậy?" Nhíu mày nhìn lướt qua đôi tình nhân suýt nữa thì đụng vào Mân Thạc, lại nhìn dòng người đông nghìn nghịt, Ngô Thế Huân liền đi lên trước chắn cho cậu.

"Đương nhiên là nhiều rồi. Hôm nay là giao thừa, họ sẽ cùng cả gia đình ăn cơm, cùng đón chào năm mới. Cho nên phải lựa chọn nhiều đồ ăn, về nhà cùng chia sẻ cho người thân trong gia đình." Từ lúc hiểu được về bữa cơm tất niên, cậu luôn mong chờ mình có thể cùng người thân thiết nhất đi mua đồ tết, sau đó cùng làm vằn thắn, cùng đón năm mới. Nghĩ về điều này, gương mặt Kim Mân Thạc từ từ sáng bừng lên.

"Giao thừa thật sự quan trọng như thế sao?" Bốn phía đầy những đồ trang trí ngày Tết và niềm sung sướng hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt mọi người khiến Ngô Thế Huân trước đây chưa từng cảm nhận được năm mới so với thời điểm khác có gì khác nhau, bây giờ cũng thấy hơi kỳ quái.

"Không nói cho anh, chúng ta đi mua đồ thôi." Kim Mân Thạc lơ đãng nắm tay Ngô Thế Huân, kéo hắn về phía khu mua sắm.

"Ừ." Nhìn Kim Mân Thạc nắm bàn tay mình, trong lòng Ngô Thế Huân tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Hắn bất giác nở một nụ cười dịu dàng ngọt ngào khiến Kim Mân Thạc vừa vô tâm quay đầu lại liền ngốc ngây một lúc, đồng thời trên gương mặt cậu cũng dần đỏ ửng lên.

"Mân Thạc..." ...anh yêu em...

"Được rồi, em biết anh muốn nói gì rồi, chúng ta mau đi thôi." Xoay mặt đi, không dám nhìn đôi mắt thâm tình của Ngô Thế Huân, nhưng mà hành động này làm Kim Mân Thạc vừa vặn bắt gặp ánh mắt dò xét của người khác hướng về hai người họ. Cậu định buông tay Ngô Thế Huân ra nhưng lại bị đối phương siết chặt hơn.

"Huân, mau buông ra. Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy." Ánh mắt tò mò của người khác làm gương mặt Kim Mân Thạc càng ngày càng đỏ.

"Em là vợ anh, sợ gì chứ." Nụ cười của Ngô Thế Huân cũng càng dịu dàng, như có thể ép ra thành nước được vậy.

"Anh..." Nhớ lại Ngô Thế Huân trước đây có tình mà không biết biểu lộ, đâu có giống như bây giờ luôn dùng công thức dịu dàng khiến mình cứ quay vòng vòng mãi.

"Đi thôi." Hai bàn tay vẫn không một khe hở, đan chặt vào nhau không buông.

"Biết rồi." Kim Mân Thạc cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, không dám nhìn bốn phía xung quanh. Tuy rằng tình yêu của hắn khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mặt người khác, nhưng không ngăn cản được sự ấm áp khiến cậu không muốn rời xa nhất từ bàn tay truyền đến tim, mãi mãi không bao giờ tan biến...

Phiên ngoại 2 - Lần đầu tiên gặp mặt.

Bầu trời lất phất những bông tuyết bé nhỏ, thế giới vốn đã lạnh lẽo lại càng thêm rét buốt, nó ngồi trong một con ngõ nhỏ ấm áp, co mình vào một góc. Thật lạnh, thật lạnh, quần áo mỏng manh trên người đã ướt, bó sát vào làm cơ thể thêm khó chịu, cũng càng lúc càng lạnh hơn khiến nó không thể thở nổi. Không nhớ là đã mấy ngày chưa ăn cơm rồi, bụng lại bắt đầu kêu lên. Ở cái thế giới hắc ám không có tình thân này, nó không tìm được đích đến cho mình.

"Này...cậu không sao chứ?" Một thanh âm vang lên bên tai nó. Là ai? Đang nói chuyện với nó sao?

"Cậu có khỏe không? Đây, chiếc áo này tớ cho cậu nhé. Nhất định cậu cần nó hơn tớ." Chủ nhân giọng nói này hình như khoác chiếc áo trên người cậu ta lên thân thể lạnh băng của nó. Ấm quá, sự ấm áp còn lưu lại trên chiếc áo lan đến tận tim. Thật sự rất ấm, nó cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn rõ ràng người mang lại cho nó sự ấm áp này là ai nhưng trước mắt chỉ là một màn sương trắng bao phủ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì cả.

"Cậu...cậu làm sao...làm sao vậy? Hắt xì!" Dường như nó nghe được thanh âm vì lạnh mà run lên của người kia, như thế càng khiến nó muốn nhìn cho rõ người cho nó áo khoác này là ai. Tại cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, còn có người Thế kệ bản thân lạnh buốt mà giúp đỡ một người xa lạ không hề có giá trị lợi dụng gì với mình như thế này sao? Loại cảm giác kỳ quái này rót vào trong lòng, cậu ấy có phải là ánh sáng nó chưa từng được nhận hay không? Thế nhưng vì đói khát quá độ nên nó không thể nhìn rõ được những thứ trước mắt, chỉ có thể mơ hồ thấy một thân ảnh mờ mờ nhỏ gầy dao động.

"Hắt xì! Cậu đói bụng có phải không? Tớ có một hộp cơm làm để mang đi học, cậu ăn nhé!" 'Phốc' một tiếng, đối phương hình như lấy một cái hộp gì đó đặt trước mặt nó. Tuy không thấy được rõ nhưng nó có thể cảm nhận được mùi vị cơm canh tuyệt vời. Đã lâu không hưởng thụ mùi thơm ấm áp thế này, nhưng nó cũng không hề mong nhớ, thế mà nhận hộp cơm đưa đến trong tay, lại vô thức ăn như hổ đói.

Từ khi trở thành đối tượng săn đuổi của người trong gia tộc, nó chưa từng trở về căn nhà lớn mà người người nhằm vào kia, mỗi ngày đều trốn ở đây, không có ăn, không có mặc, khiến bản thân mình sa sút kinh khủng. Vì nó phải nhẫn nại, không thể để họ tìm ra. Nó phải đợi, đợi thời cơ thích hợp đi đoạt lại tất cả mọi thứ nó xứng đáng nhận được chứ không phải chết đói ở nơi này, để cho kẻ khác cười cợt sỉ nhục. Nó không thể dùng một xu nào trong tài sản khổng lồ của mình, kể cả phần mà nó tự mình làm ra vì như vậy sẽ tiết lộ tung tích bản thân. Nó cũng không thể đi cầu viện bạn bè vì đây là một phần trong kế hoạch. Sự nghiệp còn chưa thành, nó phải học cách nhẫn nại, thế nhưng nó lại đã quên cách sinh tồn trong thế giới này. Không thể học theo kẻ khác đi ăn xin, đi kiếm cơm thừa canh cặn của người khác, lòng tự tôn của nó không cho phép nó làm như vậy. Nó nhất định phải nhẫn nại, nhưng mà thật sự nó đã không chịu nổi màn hắc ám vô biên này nữa, nó muốn có được một bầu ánh sáng của riêng mình.

"Không phải ăn nhanh như vậy đâu. Hắt xì! Cậu ăn chậm một chút." Thanh âm của đối phương rất trong trẻo, chắc là một thiếu niên. Thật muốn biết hình dáng của cậu ấy. Từ nhỏ, với bất cứ chuyện gì nó cũng đều thiếu hứng thú, lần đầu tiên trong cuộc đời lại có thứ khiến nó tò mò nhưng lại không thể thấy rõ dáng vẻ của đối phương.

"Ngày mai cậu có thể tới nữa không?" Nó khàn khàn lên tiếng, cũng không phải vì trưởng thành nên như thế, mà là do đói rét và khốn khổ. Tuy rằng thảm hại như vậy nhưng nó vẫn muốn được nhìn thấy cậu ấy vào ngày mai, muốn nghe giọng nói của cậu ấy, muốn có được sự ấm áp mà cậu ấy dành cho nó.

"Có thể nha, nơi này khá gần với trường học của tớ. Hắt xì! Tớ sắp muộn học rồi, mai gặp nhé." Nói xong người đó tựa như cơn gió biến mất trong thế giới của nó, nhưng vẫn còn lưu lại một tia ấm áp mà nó không muốn mất đi. Nó mong chờ ngày mai.

.

.

.

Trong khoảng thời gian cậu ấy làm bạn với nó, nó dần dần lưu luyến cậu ấy, vì có ấm no, ánh mắt của nó khôi phục lại sáng ngời như trước, để nó nhìn thấy được ánh sáng mình chờ đợi đã lâu.

Nó thích cậu ấy cho nó sự ấm áp như ánh nắng mặt trời, thích nụ cười vừa ngượng ngùng vừa điềm đạm, thích đôi mắt sáng lại dịu dàng, thích mọi thứ của cậu ấy. Thậm chí nó muốn đem cậu ấy giấu vào trong bóng đêm của nó, để cậu ấy chỉ chiếu sáng thế giới của riêng nó, bất cứ kẻ nào cũng không được nhìn thấy cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ thực sự Thuộc về nó.

Nhưng thời cơ còn chưa đến, nó phải đợi, đợi đến lúc nó có thể nói cho cậu ấy tên của nó, có thể cùng cậu ấy chia sẻ tài phú và địa vị với nó, cho nên nó muốn nhanh chóng hành động, muốn màn tranh đấu mà chiến thắng chỉ có thể Thuộc về nó này cấp tốc chấm dứt. Nó muốn mang lại hạnh phúc cho cậu ấy.

.

.

.

Nhưng sự tự phụ quá mức của nó thiếu chút nữa thì hại cậu ấy, tuy rằng cuối cùng mọi thứ đã theo chiều hướng mà nó nghĩ, cậu ấy cũng đã bình an vô sự, thậm chí cũng không phát hiện ra bên cạnh mình phát sinh chuyện gì. Nhưng mà trong thâm tâm nó lại tự trách mình. Nó đã nói phải bảo vệ cậu ấy, nhưng lại suýt mất đi cậu ấy. Cho nên nó phải tự trừng phạt mình, nó phải lặng lẽ rời khỏi cậu ấy. Đợi đến lúc nó với cậu ấy gặp lại nhau, chắc chắn nó sẽ không buông tay.

.

.

.

Hắn ngồi trên vị trí trưởng gia tộc, nhìn những tấm ảnh rải rác trên mặt bàn. Mỗi tấm đều là ảnh của người ấy. Hắn phải chờ đợi, chờ một cơ hội tiếp theo để hắn với người ấy gặp mặt. Sau đó, hắn sẽ không để người ấy rời đi, khiến người ấy chỉ Thuộc về một mình hắn.

.

.

.

Qua những tháng ngày chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng hắn cũng giành được cơ hội có người ấy, người ấy là của hắn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro