Quyển I: Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cùng Kim Mân Thạc trở về phòng, Ngô Thế Huân mặt không thay đổi đẩy Kim Mân Thạc dựa vào tường, hai cánh tay vây cậu lại.

"Em không thích tôi như vậy sao?" Môi vừa muốn chạm lên môi Kim Mân Thạc thì cậu quay đầu đi làm đôi môi Ngô Thế Huân chạm vào mặt cậu. Hành động này lại chọc giận Ngô Thế Huân.

"Ở cùng một chỗ với Phác Xán Liệt thì rất tự tại, vì sao khi ở cùng tôi lại phản kháng?" Nghĩ rằng Phác Xán Liệt chỉ biết kiếm tiền và ngủ là an toàn nhất, kết quả lại thành ra nguy hiểm nhất. Nhớ tới ánh mắt Phác Xán Liệt nhìn Mân Thạc, bàn tay Ngô Thế Huân vô thức siết chặt.

"Anh ấy so với anh tốt hơn." Tối thiểu sẽ không uy hiếp cậu, hoặc làm ra một số chuyện khiến người ta thấy thẹn.

"Em cùng hắn hôm này làm những gì?" Biết rõ hai người họ hôm nay đi nơi nào, làm những chuyện gì nhưng Ngô Thế Huân vẫn không nhịn được tức giận mà lớn tiếng chất vấn.

"Vì cái gì mà tôi phải nói với anh?" Kim Mân Thạc quay đầu, không muốn nhìn thấy gương mặt vì lửa giận mà méo mó kia của Ngô Thế Huân.

Sự xem thường này làm Ngô Thế Huân giận tím mặt, không hề có lý trí xé rách quần áo của Mân Thạc, ném Kim Mân Thạc trần như nhộng lên chiếc giường lớn luôn khiến Kim Mân Thạc phải chịu thống khổ, lập tức cũng nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, đè lên người cậu. Lúc này Kim Mân Thạc cũng không có phản kháng, chỉ giữ một bộ dáng nhu thuận mặc hắn xâm phạm.

"Sao bây giờ lại không chống lại tôi? Em nghe lời làm tôi có chút giật mình đấy." Ngón tay Ngô Thế Huân lướt dọc trên thân mình trần trụi của Mân Thạc, khiến cho Kim Mân Thạc có cảm giác run sợ.

"Bất luận tôi có làm gì, kết quả cuối cùng đều phải nằm ở nơi này bị anh hành hạ." Cậu không có năng lực thay đổi điều gì, Kimận theo có lẽ là biện pháp tốt nhất để cho mình chịu ít thống khổ hơn.

"Mân Thạc, em là của tôi, đừng giận tôi. Chỉ cần liên quan đến em, tôi sẽ không thể kiềm chế được tình cảm của mình. Trong mắt em chỉ cần có tôi là được rồi, như vậy tôi sẽ không làm những chuyện khiến em đau khổ." Hắn cúi đầu hôn lên cơ thể trần trụi bên dưới.

"Tại sao trong hàng nghìn hàng vạn người ở đây lại chọn một nam nhân bình thường như tôi?" Tại sao loại ân sủng cậu không muốn này lại rơi xuống người cậu?

"Bởi vì người tôi yêu chính là em, tôi chỉ muốn có một mình em là đủ rồi."

"Nhưng tôi không yêu anh, tôi vĩnh viễn cũng....Ân..." Chưa nói xong, miệng đã bị chặn lại, nụ hôn có thể nói không hề ôn nhu mà tràn ngập trừng phạt cùng bạo lực, cho đến khi môi Kim Mân Thạc không còn cảm giác mới rời ra.

"Mân Thạc, em là của tôi. Một ngày nào đó em sẽ yêu tôi. Mân Thạc...Mân Thạc..."Ngô Thế Huân lặp lại câu nói giống như một loại ma chú làm Kim Mân Thạc nghẹt thở, cắn xé thần kinh và lòng tự tôn của cậu. Cậu không muốn thân thể bị nhốt, ngay cả suy nghĩ cuối cùng cũng bị kẻ khác dắt mũi.

"Ngô tiên sinh, tôi sẽ không yêu anh. Anh phải biết rõ, rằng tôi xuất hiện ở nơi này chẳng qua là vì anh dùng thủ đoạn bức bách cám dỗ. Bằng không, giữa anh và tôi sẽ không có chuyện gì cả." Tuy biết rằng mình nói những lời này sẽ làm thân thể phải chịu đựng những đau đớn lớn hơn nữa, nhưng sự quật cường của cậu khiến cậu không thể kìm chế được mà nói ra.

"Sẽ không đâu, tôi sẽ làm cho em hiểu rõ bản thân mình. Chúng ta bắt đầu từ thân thể." Ngô Thế Huân nói xong, hắn dùng lực tách hai chân Kim Mân Thạc ra, ngón tay mát rượi xâm nhập hậu huyệt cấm đoán kia của Mân Thạc.

"Đừng...Đau..." Cảm giác đau đớn làm cậu liều mạng muốn giãy ra khỏi vòng ôm của Ngô Thế Huân, nhưng đối phương sẽ không cho cậu bất cứ cơ hội nào, chặt chẽ vây hãm lại mọi hành động của Mân Thạc.

"Mân Thạc, chỉ cần em nói em sẽ yêu tôi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho em." Hắn chậm rãi gia tăng số lượng những ngón tay trong cơ thể cậu.

"Chết cũng không nói." Kim Mân Thạc vung vẩy đầu vô lực hét to, cảm giác đau đớn đang lan dần toàn thân.

"Có nhớ tôi đã từng nói qua hay không? "Tôi không thích có kẻ ngang bướng với tôi, nhất là em"." Ánh mắt lạnh băng của Ngô Thế Huân hòa lẫn sự tức giận mãnh liệt làm cho người ta không rét mà run. Ngón tay dùng sức siết chặt hàm của Mân Thạc.

Kim Mân Thạc khẽ "Hừ" một tiếng. Đôi mắt vì quật cường mà lóe sáng càng châm thêm lửa giận của Ngô Thế Huân bùng lên trên người cậu.

"Chết tiệt!" Ngô Thế Huân thầm chửi thề một câu, cúi đầu hung hăng cắn hồng anh trước ngực Mân Thạc. Cảm nhận được đau đớn khác thường, Kim Mân Thạc bất giác thấp giọng rên rỉ một chút.

"Mân Thạc, tôi thật sự rất yêu em." Yêu như cuồng như say, yêu đến không biết nên biểu lộ trái tim của mình như thế nào.

"Anh nếu yêu tôi, sẽ không...A...sẽ không đối xử với tôi như thế này." Vì phía sau không ngừng tăng thêm những ngón tay tiến vào nên Kim Mân Thạc càng cảm thấy đau đớn. Loại cảm giác bị xé rách và nhục nhã này khiến cậu không có cách nào ngừng run rẩy.

"Nếu tôi không làm như vậy, em sẽ rời xa tôi, phải không?" Ngô Thế Huân dừng tay lại, nhìn thẳng vào Mân Thạc, chờ đợi đáp án.

"Đúng, tôi sẽ lấy vợ sinh con, không liên quan gì đến anh cả." Ánh mắt tràn ngập oán hận làm Ngô Thế Huân càng thêm giận dữ.

"Nếu như em vì kẻ khác mà phản bội tôi, tôi sẽ khiến kẻ kia sống không bằng chết." Thanh âm lạnh lẽo, đủ để khiến cho không khí trong phòng đóng thành băng, cũng làm lạnh giá trái tim Mân Thạc.

Ngô Thế Huân nghiêng người về phía trước, kề bên tai Mân Thạc, nhẹ giọng nói: "Bất luận em yêu hay không yêu tôi, tôi cũng sẽ không buông tay." Ngậm vành tai Kim Mân Thạc không ngừng liếm hôn, động tác trên tay cũng không dừng lại nữa, tiếp tục mở rộng dũng đạo ấm áp kia.

"Không." Kim Mân Thạc bất giác cong người, nghĩ muốn tránh xa những ngón tay mang đau đớn lại cho cậu nhưng lại bị Ngô Thế Huân đè trở lại trên giường.

"Mân Thạc, không được chạy trốn khỏi tôi." Ánh mắt Ngô Thế Huân mang theo sắc thái điên cuồng, điều này làm cho Kim Mân Thạc có chút e ngại né tránh.

"Không...A...Không được." Cậu sợ hãi Ngô Thế Huân hiện tại. Hắn làm cho cậu cảm thấy mình bây giờ chỉ như một món đồ chơi bị người ta giữ chặt, hoàn toàn không có tự chủ.

"Không thể theo ý em." Lời vừa dứt, Ngô Thế Huân không để ý đến sự chống cự của Mân Thạc, đặt hai chân của cậu lên vai, mạnh mẽ đem thứ nóng rực của mình tiến vào trong cơ thể Mân Thạc.

"A...Đau..." Sự đau đớn khiến hai tay Kim Mân Thạc gắt gao túm lấy tấm chăn dưới thân, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt cậu.

"Em Thuộc về tôi." Ngô Thế Huân dùng chiếc lưỡi ướt át của hắn liếm nước mắt trên gương mặt Mân Thạc, khẽ nói ra tuyên bố đầy bá đạo, lại làm cho người dưới thân rơi lệ càng gấp.

"Không phải, không phải, không phải, tôi không Thuộc về bất cứ kẻ nào cả." Một tiếng thét chói tai của Kim Mân Thạc càng làm tăng thêm sự tức giận của đối phương, mỗi lần tiến vào, càng sử dụng thêm lực.

"Em không có quyền nói "không", không có, không có." Ánh mắt bị lửa giận thiêu đỏ, Ngô Thế Huân tức giận ngập trời cúi đầu không ngừng tạo ra những dấu vết thô bạo trên người Mân Thạc. Động tác dưới thân cũng không ngừng, ngược lại càng thêm dã man. Nơi bị xé rách máu đỏ tươi chảy ra dọc theo đùi. Kim Mân Thạc cắn răng, cố gắng không cho bản thân vì đau đớn mà rên rỉ.

Một đêm tra tấn không chừng mực khiến hai mắt Kim Mân Thạc phủ một sắc thái mê man. Thân thể yếu đuối vô lực nằm trên giường, nhìn chằm chằm kẻ đang chuyển động trên người cậu, cho đến khi không thể chống chịu được liền bất tỉnh.

Cúi đầu khẽ lưu lại trên trán Kim Mân Thạc một nụ hôn rồi mới đi ra khỏi cơ thể Mân Thạc, nhìn đến vết máu loang lổ trên chăn đệm, Ngô Thế Huân có chút áy náy. Biết không nên cường ngạnh như vậy, nhưng hắn không nhịn được sự tức giận của mình.

Nhẹ nhàng ôm lấy Mân Thạc, tiến về phía phòng tắm, chậm rãi rửa sạch cơ thể của hai người rồi lau khô, sau đó khẽ đặt Kim Mân Thạc từ đầu đến cuối vẫn ngủ mê mệt lên giường. Bàn tay nhẹ nhàng xoa những vết thương khi hoan ái tạo ra trên người cậu, khi đến vết thương ở cổ tay Kim Mân Thạc đã được quấn lại một lần, nhìn thấy trên miệng vết thương lưu lại một vết đỏ thẫm khiến tim Ngô Thế Huân bất giác co rút đau đớn. Đôi môi dịu dàng chạm lên vết thương kia, muốn rời đi đến như vậy sao? Mân Thạc, tôi sẽ không cho em cơ hội đâu, cho dù em không còn suy nghĩ, chỉ biết phó Thế cho thân thể, tôi cũng không cho em rời bỏ tôi. Em Thuộc về tôi...

Mặt trời giữa trưa đã lên cao, ánh nắng dìu dịu xuyên qua rèm, chiếu lên trên hai cơ thể đang ôm nhau thật chặt, nói chính xác thì là một người ôm còn một người đang chìm trong giấc mộng.

Ngô Thế Huân thỏa mãn siết chặt Kim Mân Thạc vào trong lòng, không ngừng khẽ hôn lên môi Mân Thạc, giống như một thiếu niên mới biết yêu lần đầu. Biểu cảm trên gương mặt ôn hòa như một dòng suối, mà người trong lòng hắn còn đang miên man trầm trầm, không hề phản ứng với động tác của Ngô Thế Huân.

Đông. Đông. Đông.

Tiếng gõ cửa vang lên, Ngô Thế Huân cũng không trả lời, nhẹ nhàng buông Kim Mân Thạc trong lòng lại trên giường, dùng chăn phủ kín lại da thịt lõa lồ của cậu rồi mới đi xuống giường, tùy tiện cầm một cái áo choàng tắm ở trong ngăn tủ khoác lên người. Hắn mở cửa, ngăn cản tầm mắt của Lộc Hàm nhìn vào trong phòng: "Chuyện gì?"

"Vừa rồi thư ký Trần đưa y phục dùng trong hôn lễ của ngài và Kim tiên sinh tới, muốn để cho ngài cùng phu nhân tương lại thử xem có hợp hay không." Lộc quản gia vội cúi đầu, hai tay giơ hộp lễ phục lên trước Ngô Thế Huân.

"Ừ." Tiếp nhận lễ phục trong tay Lộc quản gia, liếc mắt chứa thâm ý nhìn đối phương: "Một tiếng nữa chờ ta ở phòng sách, ta có việc nói với ngươi."

"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro