Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phó Như Lan biến mất

Thấm thoát một tuần trôi kể từ ngày cuộc chiến đấu võ mồm của Đào hoa sư cùng Lộc Hàm, bạn học Phó Như Lan liền biến mất. Ban đầu không ai để ý vì lớp học khá đông người nhưng gần đây có thư từ ba mẹ cậu ta gửi đến mà không có người nhận liền sinh nghi, đến lúc nhìn lại Phó Như Lan đã thật sự mất tích.

Cậu ta giống như hơi nước bốc hơi không chút dấu vết.

Bạn học trong lớp chia nhau đi tìm khắp các ngõ ngách trong tinh cung pháp thuật, tuyệt nhiên nhận được chỉ là sự thất vọng. Mân Thạc khởi động đèn ma pháp cùng một địa tinh linh dò đường tìm người.

Địa tinh linh dẫn cậu đến một dãy phòng bỏ hoang sau cung điện, nơi có rất nhiều cây đại cổ thụ che khuất đi. Có lẽ vì thế mà nhiều người ít biết đến đây.

Mân Thạc đẩy cánh cửa sắt nặng nề, một đàn dơi nhanh chóng bay ra kéo theo rất nhiều bụi bặm xung quanh. Cậu ho khan hai tiếng, tay di thuật tạo nên một tấm màng trắng che lấy khuôn mặt. Mân Thạc cầm cành cây to chặn đứng cửa đi không cho nó khép lại, cậu ôm địa tinh linh tiến vào căn phòng phía trong.

Căn phòng bề ngoài nhìn có vẻ nhỏ nhưng bên trong rộng đến độ Mân Thạc không thể ngờ tới. Rất nhiều băng vải trắng xung quanh che đi các đồ vật xung quanh căn phòng. Địa tinh linh đột nhiên sợ hãi chui rúc trong lòng Mân Thạc, gió từ các cửa sổ thổi qua mang theo mùi tử khí nặng nề.

Ánh đèn yếu ớt sáng lên đủ để Mân Thạc nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo đang ngồi bên cây đàn dương cầm. Thân ảnh vuốt ve mặt đàn sau đó như oán hận mà đập tay xuống, âm thanh tạo ra như ai oán hết sức chói tai. Địa tinh linh cực kỳ hoảng sở nó không dám mở mắt ra nhìn làm Mân Thạc khó khăn dò đường.

Mân Thạc đọc thần chú tạo nên tấm vải trắng che đi đôi mắt của địa tinh linh đồng thời làm giảm thính lực của nó. Tiểu tinh linh quả nhiên ngoan ngoãn nằm yêu trên tay cậu.

Đi sâu vào bên trong, mùi tử khí ngày càng nồng nặc hơn linh cảm nói cho cậu biết nơi này có người chết. Cậu cho dù đã mang một lớp bảo hộ nhưng vẫn không thoát khỏi oán khí nặng nề này.

" Địa tinh linh dùng khứu giác của cậu đánh hơi tìm đường đi"

Địa tinh linh nhăn nhó khịt khịt mũi đánh hơi dẫn dắt Mân Thạc vào con đường tối đen phía trước.

Một nữ tử đột nhiên xuất hiện, quần áo trên người cô ta rách đến không thể nhìn máu theo đó trào ra, mùi thối rửa xông vào mũi Mân Thạc khiến cậu nôn khan. Nữ tử đó là linh hồn, Mân Thạc trấn tĩnh nhìn bước đi cô ta không có bóng thân. Cô ta chậm rãi bước qua ngang cậu, lúc quay sang nhìn Mân Thạc có chút giật mình.

Nữ tử đó là Phó Như Lan.

Cô ta chết rồi sao?_ Mân Thạc chấn kinh tránh đi lại lần nữa di thuật khôi phục chút linh khí còn sót lại của Như Lan.

Như Lan mờ ảo hiện ra, khuôn mặt vốn ưa nhìn hiện tại chằng chịt vết thương lớn nhỏ như động vật cấu xé. Cô ta khóc nức nở đứng trước mặt Mân Thạc máu thịt rã rời, thối rửa đã vô cùng lớn.

" Mân Thạc, cậu phải giúp mình... "_ Phó Như Lan thương tâm gào thét mặc dù không thể chạm vào Mân Thạc nhưng ả cũng cố gắng lớn tiếng nói chuyện với cậu.

"  Vì sao cô lại thê thảm như vậy ? "_ Nếu không phải linh hồn cô ta mới chết cách đây không lâu nên cậu mới có thể khôi phục lại nếu quá ba ngày e là phải bó tay. Nếu như cô ta chết chưa quá ba ngày, những ngày còn lại cô ta ở đâu?

Mân Thạc hồ nghi nhìn Phó Như An.

" Mân Thạc tớ sắp đi rồi giúp tớ một chuyện, tớ cầu xin cậu... "_ Phó Như Lan dần dần tiêu tan trong không khí.

" Nói đi"_ Cậu có chút thương cảm nhìn cô ta.

" Giúp tớ... giúp tớ trở về với gia đình, tớ nhớ họ quá. Mân Thạc, cảm ơn cậu. Tạm biệt"_ Phó Như Lan nhanh chóng biến mất chỉ để lại cho cậu một mảnh vải gấm vô cùng kỳ lạ. Mân Thạc đem mảnh vải cất đi tiếp tục tiến vào trong ngõ đen trước mặt. Xác người thối rữa nằm ngay dưới chân cậu.

Quả nhiên Phó Như Lan chết ở đây, xác cô đang phân hủy nhìn vô cùng gớm ghiếc. Thân thể đã sớm không còn nguyên vẹn mùi tử khí thu hút dòi bọ, côn trùng đến sinh sôi đẻ trứng. Lổ chỗ những vết đục, khoét là ấu trùng lúc nhúc chui ra. Tròng mắt cô ta không biết như thể nào nằm lăn lóc trong góc tường chuột đã ăn mất đi một nửa chỉ còn lại nhãn cầu đục ngầu. Mặt mũi bị hủy hoại đến biến dạng, những vết cấu xé của loài thú dữ đã gây ra vết thương nghiêm trọng thế này. Mân Thạc lật cái xác lên làm bàn tay đang nắm chặt của Phó Như Lan rơi xuống. Cậu mang găng tay chuyện dụng cẩn thận gỡ từng khớp xương của cô ta ra phát hiện bên trong có một mẫu vụn vải. Lại là vải gấm.

Dựa vào thời điểm tử vong dẫn đến quá trình phân hủy, cậu có thể dự đoán Phó Như Lan có thể đã chết từ ba ngày trước thời điểm bắt đầu từ cơn mưa sao băng. Bởi vì nơi này có đặt kính thiên văn khá lớn vả lại trên đó có dấu vân tay của cô ta điều đó xác định Phó Như Lan chết vào ngày 9\8 tức là mấy ngày trước đó cô ta điều có mặt ở đây. Không đơn giản chỉ là ngắm mưa đi ? Mân Thạc khó hiểu kiểm tra thân thể cô ta phát hiện trước khi chết đã trải qua rất nhiều lần quan hệ tình dục để minh chứng cho điều đó cậu kiểm tra luôn cả vùng dưới của tử thi. Trải qua thụ hương bên trong còn chưa tinh dịch của nam nhân.

Mân Thạc lặp tức sắp xếp lại hiện trường tổng hợp những điều đã tìm thấy hình thành một quá trình khá chặt chẽ. Điều trước mắt phải báo cho hội đồng học viện đến xử lý. Mân Thạc di thuật sử dụng quả cầu thủy tinh báo cho tiền nhiệm pháp sư_ Kim Tuấn Miên.

Hiệu suất của người này quả thật rất nhanh không tới mười phút đã có mặt bao quanh hiện trường.

Kim Tuấn Miên cởi bỏ găng tay bảo hộ đưa cho trợ thủ liền tiến đến chỗ Mân Thạc đang quan sát để thảo luận.

Mân Thạc quả thật không thể nghĩ ra vì sao giám định lại không xác định ADN của huyết dịch tìm thấy.

" Có một cách để lý giải cho vấn đề này người của ADN rất có thể là nhân thú"_ Kim Tuấn Miên nhìn cậu tiếp tục giải thích.

" Thế giới ma pháp không giống với xã hội song song con người ở đây không thể sử dụng các tiểu phẫu để dẫn thắt tinh trùng. Có thể nói, nam nhân trong tinh cung ma pháp điều có ADN được bảo chứng tuyệt mật ở kho dữ liệu quốc gia chỉ cần người đó có ADN chính xác sẽ xác định được danh tính của hắn. Đối với ADN của nhân thú là thứ duy nhất không xác định được. Cho nên tôi mới khẳng định với cậu rất có thể hung thủ của vụ án này là một nhân thú hung ác"

Mân Thạc mơ hồ nhận ra đây không đơn giản chỉ là vẫn đề tìm kiếm hung thủ mà còn truy bắt cả nhân thú.

Cuộc thảo luận chấm dứt, nội bộ học viện để tránh lan truyền tin tức xấu liền tạo ra một bức màng ngăn chặn thông tin. Mân Thạc cuối cùng cũng về nhà, mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi.

Trong đầu cậu lúc này rất rối rắm, mảnh vải đó là của ai? Trên ma pháp giới thật sự có nhân thú sao? Đó không phải là truyền thuyết? Vì sao Phó Như Lan lại đồng ý ở nhà hoang đó lâu như vậy? Cô ta rất yêu hung thủ sao? ...


Hôm sau Đào hoa sư lại như mọi xuất hiện vô cùng tuấn duật mê muội nữ sinh. Lộc Hàm vẫn như thế ngang ngược chọc giận hắn.

Mân Thạc chống cằm ánh mắt mông lung nhìn ra cửa sổ.

" Tiểu mỹ nhân, cậu sao lại u buồn vậy?"_ Lộc Hàm áp người sang nhìn cậu.

" Lộc Hàm nếu cậu giết người có để lộ sơ hở cho tôi biết không?"_ Đột nhiên bị Mân Thạc hỏi như vậy làm Lộc Hàm thoáng ngây ngẩn cả người.

" Đương nhiên là không ?"_ Lộc Hàm quả quyết.

" Vì sao lại không?"

" Bởi vì tôi không muốn người khác biết"_ Lộc Hàm đương nhiên nói.

Mân Thạc đột nhiên đứng dậy có chút vui mừng đi tìm Kim Tuấn Miên.

Lúc này Kim Tuấn Miên đang ăn bánh hoa quế xem hồ sơ nhìn thấy Mân Thạc chạy đến liền không xem nữa mà kéo cậu ngồi xuống.

" Có gì muốn tìm tôi sao?"_ Kim Tuấn Miên ưu nhã hỏi cậu.

" Tôi phát hiện ra một điều mà chúng ta đã bỏ sót. Ban đầu chúng ta nghĩ hung thủ là nhân thú nên thủ pháp mới tàn bạo như vậy thế nhưng tại sao Phó Như Lan biết hắn là một người nguy hiểm mà vẫn ở cùng chung với hắn lại còn cùng nhân thú đó xảy ra nhiều lần quan hệ. Tôi nghĩ rằng, Phó Như Lan không hề biết hung thủ là nhân thú mà ngay cả bản thân nhân thú cũng không biết đó là hắn ta "

Kim Tuấn Miên trong trạng thái  não không theo kiệp suy nghĩ chính hắn ngồi đơ ra.

Đột nhiên một nam sinh hớt hãi chạy vào, khuôn mặt đầy nỗi khiếp sợ lao đến chỗ bọn họ. Hắn run rẫy ôm chân Kim Tuấn Miên giọng điệu lắp bắp:

" Chủ tịch tôi vừa phát hiện gần nhà kho sau trường có rất nhiều... nhiều xác người đang phân hủy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro