ngày anh đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người đi, một nửa hồn tôi mất.
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ."

Ngày anh đi, tôi như kẻ khờ dại, đợi anh về, dù biết tình đã tan. Hôm anh đến, anh mang bao thương nhớ, gói gọn vào túi gấm anh trao tôi. Anh dịu dàng, rực rỡ như nắng mai, khiến lòng tôi xao xuyến quên lối về. Tôi yêu anh, yêu anh điên dại, cả vùng trời, cũng chỉ mãi bóng anh. Vậy cớ sao, cớ sao anh quay gót, cất bước chân bỏ lại kẻ tình si?

Ngày anh đi, tim tôi lệch mất nhịp, mất anh rồi, mắt tôi bỗng mờ đi. Mờ vì gì? Nỗi đau hay nước mắt? Là cả hai, anh có biết không anh? Anh trao tôi, lần thầm thương trộm nhớ, gói ghém tâm tư màu nắng hạ. Để rồi tôi sẩy chân chìm đắm, mãi mãi trong bản tình ca dở dang.

Anh về đâu? Để lại tôi bên đôi mắt màu nước. Anh đâu rồi? Dù tôi vẫn chờ anh mãi. Chờ một ngày, anh trở về cùng nắng hạ. Chờ một ngày, đông lạnh tôi có anh.

Dẫu tình nát tan tôi vẫn mãi chờ mong, kéo lên khúc nhạc thê lương bản tình dở. Tôi yêu anh dù thịt nát xương tan, dù rằng hồn tôi phân trăm mảnh, tôi vẫn mãi vẫn mãi yêu anh.

Ngày anh đi, tôi như chết lặng, như bị giam vĩnh viễn trong đêm đen. Lạnh lẽo, u uất ôm lấy tôi, ánh trăng sáng kia chẳng buồn đếm xỉa. Đứa trẻ khóc khi chúng mất đồ chơi, tôi rơi lệ khi anh đã rời bỏ. Mất anh rồi, tôi như kẻ khờ dại, nhớ anh nhiều, đánh mất cả bản thân.

Anh, người gieo tôi nỗi tương tư sầu khổ, và tôi, kẻ ngu độn ôm mãi mảnh tình tan. Tình ta tình tan, tình ta tình nát, kẻ rời đi kẻ níu giữ. Biết sao giờ? Nhưng tôi quá yêu anh.

Ánh trăng buồn điểm thêm sầu não, bản nhạc dở dang lập đi lập lại trong căn phòng nhỏ. Tôi lại nhớ anh, nhớ anh đến điên dại, nhớ đến đau lòng. Một mình cô độc giữa rừng mưa tối tăm, chân trần bước tiếp đến rỉ máu, cổ họng khô khốc vì gào thét, tôi muốn nói với anh, rằng tôi yêu anh lắm, tôi muốn anh về, về lại bên tôi. Kẻ ngu độn đứng giữa rừng mưa, khóc than thê lương mong người về.

Mảnh tình tan, ôi mảnh tình tan. Cớ gì tôi lại thiết tha mong cầu?

Tôi vứt không ai biết, tôi bỏ không ai hay. Nhưng tôi cứ mơ, cứ yêu và cứ đợi. Đợi một ngày tình ta hoàn thiện, đợi một ngày anh về bên tôi. Dẫu không thể, dẫu điều viễn vong, nhưng không sao, tôi cứ mơ đấy. Dù đau xé ruột gan, dù tan nát tâm can, tôi vẫn yêu anh, mong anh, đến khi thân xác tan rã.

Ngày anh đi, tôi đã chết rồi. Vẫn đứng, vẫn thở, mắt vẫn nhìn anh. Nhưng tình ta, tim tôi, đã lụi tàn. Anh ơi, anh hỡi, ích kỷ và xấu xa. Nhưng tôi vẫn thế, vẫn là kẻ si.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro