chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tình ta chẳng đẹp như Romeo và Juliet. Chẳng ngọt ngào thiết tha như cổ tích đêm khuya."

"Chẳng mời gọi chẳng thiết tha, ta sa vào nhau như bướm rơi vào bẫy nhện."

"Rồi nó nhẹ nhàng, chậm rãi gậm nhấm con tim ta."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Tiếng mưa rơi dai dẳng bên thềm cửa sổ vào đêm hè tháng sáu, tôi uể oải nằm gọn trên chiếc đệm cũ kĩ. Radio trên đầu đệm cứ rè rè phát ra tiếng nhạc nhẹ nhàng. Dịu dàng đến đau lòng người.

Trong căn phòng bốn góc tường chật chội, tôi lại nhớ về cái thời hoàng kim. Cái thời mà tuổi trẻ nóng nảy nhiệt huyết chạy theo đam mê toả sáng trên sân cỏ. Niềm vui và khát khao cầm chiếc cúp trên tay. Mỗi lần ghi bàn là một lần toả sáng, những ước mơ viễn vông như cưới diễn viên Hollywood làm bàn đạp cho nỗ lực và cố gắng. Nghĩ lại mới thấy thật buồn cười, nhưng sau tất thảy, tôi lại nhớ nhất là anh.

Anh không đẹp như diễn viên Hollywood đâu, anh không phải người tốt, còn lại mang dáng vẻ phóng đãng trêu ngươi. Một kẻ vị kỷ trên sân cỏ với cái tôi điên cuồng muốn nuốt chửng tất cả.

Chẳng nhớ đã bao lâu rồi, nhưng tôi chẳng còn nhớ rõ mặt thành viên trong đội nữa rồi, tệ quá, anh nhỉ? Vậy mà tôi vẫn nhớ rõ từng đường nét trên gương mặt anh. Trao con tim tình cảm cho anh đến dại khờ tâm trí. Tình yêu thật nực cười, phải không anh? Nó ngọt ngào quyến rũ tựa hồ trái cấm toạ lạc vườn địa đàng, dụ dỗ con người ta nếm thử rồi sa vào bể tình. Đầu tiên ngọt ngào, sau lại đến vị đắng khổ sai, hương vị bi đát lầm than.

Người sai rồi, thưa vị thần tình yêu.
Gieo cho tôi mũi tên đầy đau khổ, đưa tôi vào cõi mộng đêm đen. Cho tôi nếm ngọt ngào tình đôi lứa, rồi đẩy tôi vào nơi tuyệt vọng trần gian. Có phải không? Rằng sợi tơ đã đứt. Có hay không? Rằng tình đã tan.

Tôi khóc than, trong đêm lạc lối. Từng bước chân nặng nề bước trong sương, tôi gào thét gọi tên người ấy. Nhưng người ơi, người có hay biết chăng?

Tôi yêu anh, yêu anh tha thiết. Chạy theo anh dù đường có chông gai. Hướng về anh dù mắt có mù loà. Và anh ơi, liệu anh có biết? Có kẻ khờ đem tình trọn cho anh.

Anh ơi, tình yêu đẹp lắm. Đẹp đến nghẹn ngào con tim, đẹp đến lu mờ lý trí. Anh nghĩ sao về tình yêu ngọt ngào chớm nở? Chẳng tồn tại đâu, nhưng tôi cứ nằm mơ.

Mơ về ngày anh trao tôi tình ái, mơ về chút yêu đương ngọt ngào hai kẻ dại. Mơ thôi anh, tiếc chi anh nhỉ? Mơ rằng đắm chìm trong cơn say, rằng chỉ ngọt chẳng có lấy đau thương. Mơ môi ta chạm nhau dưới ánh trăng, về một đêm hoan lạc tình ái.

Mơ thôi anh, chớ ngại chi. Dù gì mơ cũng chỉ là mơ, vĩnh viễn chẳng thể nào tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro