TẬP 3: BINH BẤT YẾM TRÁ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Okinawa...

Trong nhà xưởng, những chiếc xe tăng đang nằm lặng lẽ chực chờ cơ hội được xuất kích. Trên tháp pháo và lưng của chiếc Tiger, Kurogane cùng các thành viên trong xa đội đang dùng bữa trưa. Trong khi cả bốn thành viên đều có những hộp cơm ngon lành được mang từ nhà lúc chuẩn bị đến trường, xa trưởng lại nhấm nháp một tô mì thịt bò ăn liền, loại thường thấy trong cái máy bán hàng tự động, bên cạnh là thêm một lon cà phê như mọi khi. Chợt, Nihou hỏi vội trong miếng ăn:

-À mà, Ryukou!

-Cứ gọi tớ là Kurogane đi!-Kuro nói ngay trong khi tay thì đang mở nắp lon cà phê-Cậu thắc mắc gì à?

-À, ừm.-Nihou bị ngắt lời thì hơi bối rối vì lỡ quên mất câu hỏi. Một lúc sau nhớ lại rồi bèn nói tiếp-Tớ vẫn chưa hiểu làm cách nào mà cậu khiến cho cả phân đội dự bị vào nề nếp nhanh như vậy!

-Tớ cũng tính hỏi thế!-Ken cũng nói vào luôn-Thú thật trước khi cậu nhận phân đội ấy, tớ ghét cái bản mặt của đám dự bị lắm! Vậy mà chỉ trong vòng một ngày, cậu đã cho mọi việc đều đâu vào đấy hết. Cậu có bí quyết gì à?

-Bí quyết à?

Kurogane nghe thế thì vỗ đùi cười giần giật, mọi người chẳng hiểu tại sao ngoại trừ Soujirou. Cười đã nư, xa trưởng liền đáp:

-Tớ nào có bí quyết gì đâu! Chỉ là vì tụi nó chọc quá giới hạn của tớ thôi.

-Tớ chưa bao giờ biết là cậu có giới hạn đấy!-Ken đùa.

-Thì chẳng phải Kurogane là Kim Ngưu sao?-Hajime nói trong lúc đang nhấm trà-Cậu muốn chọc ghẹo cậu ấy kiểu nào cũng được. Nhưng nếu ép cậu ấy quá, kết quả sẽ giống hệt cái lũ bữa trước mà Kurogane "vợt" đấy!

Kurogane phải công nhận rằng Hajime rất chịu khó tìm tòi sách vở. Nhưng, anh không thích những định kiến giáo điều và máy móc về Chiêm tinh học, bèn trả lời:

-Chẳng phải vì tớ cung Kim Ngưu hay không. Đơn giản thôi, ai cũng có tự trọng phải không? Chúng đã chà đạp lên lòng tự trọng của tớ, bị như thế là còn nương tay với chúng lắm đấy! Tớ cá là nếu bốn người các cậu cũng rơi vào cảnh như thế này, việc có phát khùng lên cũng chẳng cá biệt gì đâu.

"Nương tay với chúng lắm...", hóa ra Kurogane vẫn chưa bỏ qua cơn giận cũ. Nghe đến việc này, Hajime bèn nói ngay khi vừa nuốt xong:

-Cổ nhân có nói rằng: "Người anh hùng thì chỉ cần một cơn giận là tựa như mưa to sấm nổ, có thể khiến cho trời đất ngả nghiêng, rường cột điên đảo..."! Nay Kurogane chỉ giận một trận thôi mà từ một phân đội bất trị giờ lại trở thành một lực lượng kỷ luật thép. Tớ xin nói thật nếu các cậu không cười, rằng xa trưởng của chúng ta có cơn giận của anh hùng đấy!

Có vẻ như anh lái xe của đội hơi bị lầm, vì trong tổ lái đã có người cười, mà không ai khách chính là cái người mà anh vừa khen. Kurogane đáp trong tiếng cười rất giòn giã, hiếm khi nào thấy anh cười khoái trá như vậy:

-Tớ chẳng cần biết giận kiểu nào mới là anh hùng! Đơn giản, chúng đã khiến tớ nổi điên lên, và tớ chỉ đang trả lại những gì chúng gây ra trở về khổ chủ mà thôi.

Xem như đó là một sự khiêm tốn, là anh hùng thường phải cần khiêm tốn. Kệ! Kurogane chép miệng. Ai khen thì khen, là anh hùng hay không cũng vậy. Giận quá thì xả, xả xong rồi thì thôi không nhắc đến nữa. Cứ nhớ lại những chuyện không đáng như thế này chỉ tổ thêm mệt óc. Nốc cạn lon cà phê, Kurogane quẳng nó vào cái thùng rác nằm dưới chân cột nhà đối diện chiếc Tiger. Vừa lúc ấy thì Kitagawa đi trờ tới, anh Hội phó bèn cất tiếng gọi:

-Oi. Ryukou!

Đương nhiên là cả tổ lái của chiếc xe tăng bèn ngừng ăn để lắng nghe. Nhảy tót xuống đất, Kurogane bước đến chỗ Kitagawa. Hội phó bèn nói ngay:

-Tôi có chuyện muốn nói! Cậu có phiền không?

Hai kẻ kình mặt nhau ngay từ những ngày đầu tiên mà vẫn có điều để bộc bạch à? Không sao! Nếu là chuyện hệ trọng thì...Kurogane gật đầu đáp:

-Không! Cứ nói đi.

Kitagawa phần nào hài lòng trước thái độ hợp tác của Ryukou, ít ra anh chàng này cũng có một vài đức tính nhỏ. Hội phó lập tức giải bày:

-Chúng ta sắp tới có một cuộc tập trận nhỏ với Học viện nước ngoài! Tôi muốn cậu chỉ huy phân đội dự bị ra tiếp chiến với họ.

-Thế sao cậu không điều lực lượng tinh nhuệ nhất của Hội ra để đối phó?-Kurogane phải đặt câu hỏi trước lời đề nghị này.

-Bởi vì,-Kitagawa nhấn mạnh-Những phân đội chính của chúng ta chỉ để dành cho những trận giao chiến chính thức! Những hỏng hóc không đáng có trong những cuộc tập trận như thế này sẽ ảnh hưởng đến khả năng tác chiến trong tương lai của chúng ta.

Xong phần giải thích, anh Hội phó kết thúc bằng một câu hỏi:

-Nhiêu đó đã đủ thuyết phục với cậu rồi chứ?

Kurogane chau mày suy nghĩ. Rất nhanh, chàng trai đã có câu trả lời:

-Chỉ cần cho tôi biết đối thủ là ai!

"Tốt lắm!" Kitagawa gật gù hài lòng. "Tôi sẽ liên hệ với Date sau giờ nghỉ trưa! Cậu ấy sẽ đem hồ sơ đến cho cậu.". Nói xong, Hội phó bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nhà xưởng. Quay trở lại xa đội, Nihou bèn hỏi:

-Kitagawa nói với cậu chuyện gì thế?

Vỗ nhẹ vài cái vào lớp vỏ thép của Tiger, Kurogane đáp:

-Cậu ta muốn tớ chỉ huy cuộc tập trận sắp tới!

Nghe tin này, Ken là người đầu tiên tỏ vẻ hồ hởi:

-Vậy thì tối nay cậu phải khao chúng tớ một chầu nhá! Được cất nhắc vào vị trí quan trọng rồi cơ đấy!

Kuro cười nửa miệng, cái cười thường thấy của anh. Nghe thì rất mừng vì được đề bạt, nhưng thật tâm trong lòng anh đang có dấu hiệu lo lắng. Lần đầu tiên ra biển lớn, lại với tư cách của một chỉ huy, điều này đã khiến cho xa trưởng của Tiger cảm thấy bất an. Liệu anh có thể chỉ huy được trận đánh này không? Chính Kurogane tự hỏi thầm với mình.

...

Đêm hôm đó, Soujirou đem một tập hồ sơ đến nhà Kurogane. Có vẻ như đôi bạn đã có một bữa cơm nhỏ thân mật với nhau, cứ nhìn chén đĩa trong bồn rửa là biết ngay. Dọn bàn ghế cho sạch sẽ xong, Kuro liền nói:

-Cậu có đem tài liệu đến cho tớ chưa?

-Đây!

Date đáp một câu, tay đặt xuống mặt bàn một tập hồ sơ được bao rất cẩn thận. Mở cái bìa ấy ra, Kurogane trố mắt khi trông thấy xấp giấy trên tay mình, anh đọc lớn:

-Đối thủ của chúng ta là những em gái độ 14-15 tuổi mặc bộ đồ thỏ với vũ khí là những cái bao cao su à?

-Chết!-Nghe đến đó Soujirou bèn hoảng hốt giật lại cái bìa hồ sơ-Đó là bộ truyện tớ mới mua! Đây! Cái bìa mà cậu đang cần đây!

Đoạn, anh pháo thủ lấy trong túi xách ra một bìa hồ sơ khác cũng trông giống hệt như cái ban nãy. Chả trách sao lại bị nhầm lẫn.

-Những nhà sáng tạo ra xe tăng!-Soujirou nói thêm-Họ được biết đến bởi việc đi tiên phong trong lĩnh vực thiết giáp! Kể cả khi bước sang Chiến xa đạo, họ cũng không hề nhượng bộ.

Kurogane mở hồ sơ ra, nguyên một lá cờ sọc của Vương quốc Anh đã đập thẳng vào mắt xa trưởng Tiger. Học viện Bovington à? Trong óc Ryukou, anh nghĩ đến Bovington, nhưng vốn dĩ chỉ dừng lại ở việc là bảo tàng trưng bày những chiếc xe tăng còn sống sót sau Thế chiến thứ Hai mà thôi. Chàng trai bắt đầu đọc sâu hơn về lịch sử hình thành, truyền thống và tổ chức của Học viện này, mà trọng tâm là các học thuyết và chiến lược thi đấu của họ trong các trận giao tranh với Học viện khác trên thế giới. Đọc đi đọc lại, Kurogane thấp thoáng hình dung về đối thủ mình sắp đối mặt, một lực lượng mà hứa hẹn là sẽ rất thiện chiến và đầy mưu mẹo. Thấy bạn có vẻ hơi lo lắng, Soujirou động viên:

-Cậu cứ thư thả mà xem, đừng ép mình quá! Dù sao thì đây cũng là một cuộc tập trận thôi.

Nhìn thoáng lên đồng hồ, anh pháo thủ của xa đội nói tiếp:

-Cũng đến giờ rồi! Tớ phải về đây. Cảm ơn vì đã cho tớ một bữa cơm nhé!

-Ừ ừ!-Kurogane gật gù, hai mắt vẫn cứ dán chặt vào đống giấy tờ trên bàn.

Đến tối, trong phòng ngủ, xa trưởng Tiger vẫn ngồi dính trên bàn học, máy tính vẫn mở còn mắt thì đăm đăm vào hồ sơ. Trên màn hình, là trang chủ của Học viện Bovington. Quay mắt trở lại, Kurogane nhấn chuột vào trang lưu trữ các trận đấu mà Học viện này trải qua. Anh tìm những trận chiến có tỷ số sát sao nhất, tải về thư mục dành riêng cho những trận chiến xe tăng. Xem đi xem lại hàng tiếng đồng hồ, Kurogane trông thấy họ đã tung ra khá nhiều đấu pháp rất biến hóa, quả không hổ danh là cha đẻ của những chiếc xe tăng. Về chủng loại xe tăng, Học viện này tự hào đến mức không thèm giấu diếm điều gì, cả trong những đoạn phim thấy rõ họ trưng dụng Churchill I, Centurion Mk.I và Cromwell, đều là những chiếc xe làm nên danh tiếng cho quân đội Anh một thời cả. Cùng lúc đó, khung thoại Yahoo bật lên, với tên của Soujirou.

"Oi, Kuro-kun!"-Cậu pháo thủ cất lời trước tiên.

"Có chuyện gì thế?"-Kurogane hỏi lại.

"Cậu đã tìm ra đấu pháp chưa?"-Soujirou thắc mắc.

"Tớ đang nghiên cứu các trận đánh trước của Bovington. Rất có thể sẽ tìm ra được đấu pháp!"

"Vậy hãy cố lên!"-Soujirou khích lệ-"Tớ tin là cậu sẽ làm được!"

"À mà, Soujirou!"-Kurogane chợt nghĩ đến một điều-"Sao cậu lại hoàn toàn tin tưởng rằng tớ sẽ thắng trận này?"

Đợi một lát sau, Date đáp lại:

"Vì nếu không tin cậu, thì sao tớ có thể là bạn chí cốt của cậu được?"

Vị chỉ huy ngồi suy nghĩ rất lâu trước câu trả lời của bạn. Soujirou hoàn toàn tin tưởng Kurogane, dù rằng những gì mà anh đang trải nghiệm chỉ mới là lần đầu tiên. Không nên để bạn ngồi chờ mình, xa trưởng Tiger gõ phím:

"Cảm ơn cậu!"

Soujirou chỉ đáp lại:

"Cậu cũng nên ráng giữ sức khỏe! Đừng nên ép mình quá. Dù sao cũng chỉ là một cuộc tập trận thôi! Chúc cậu ngủ ngon!"

Nói xong là Date đã tắt máy. Kurogane thì chưa ngủ được, anh lật bộ hồ sơ lại một lần nữa, lấy ra một tấm bản đồ chiến trường của cuộc tập trận ngày mai. Từ vị trí xuất phát của hai Học viện, xa trưởng lướt nhìn một hồi. Chợt, trong đầu anh lóe lên một ý tưởng đầy đột phá. Mở hộc tủ dưới mặt bàn, Kurogane lấy ra một chiếc hộp nhỏ, hai mắt anh nhen nhóm một tia hy vọng.

...

Sáng hôm sau,

Tại nhà xưởng của Học viện Okinawa, bốn xa đội mà Kurogane chọn lựa đã có mặt xung quanh chỉ huy, ai nấy cũng đều trông chờ vào một giải pháp cho cuộc tập trận sắp tới. Đặt bản đồ xuống bàn, trước tất cả mọi người, Ryukou nói:

-Theo như sa bàn thì đây và đây sẽ là vị trí xuất phát của hai đội!-Anh chỉ tay vào ngay hai góc trên dưới của bản đồ, có con dấu của hai Học viện-Để chạm mặt nhau, cả hai sẽ phải băng qua một khe núi với hai bên sườn khá thoải! Theo cách bố trí, hai xe tăng của ta sẽ phục ở đầu ra, tạo thế đóng nút chai ngăn chặn bước tiến của địch. Tiếp đó, hai xe tăng còn lại, phục ở hai bên sườn núi, tuyệt đối không được để bị phát hiện hoặc tấn công khi chưa có hiệu lệnh của tôi!

-Nhưng, thưa chỉ huy!-Một xa trưởng thắc mắc-Tại sao chúng ta không dàn trận đón nhử họ ngay trước khe núi?

-Tôi đã có tính đến điều đó?-Kurogane đáp-Tuy nhiên, chúng ta không nên để phát sinh thiệt hại nếu không cần thiết! Một trận giáp chiến như thế, chúng ta không đảm bảo về lượng.

-Vậy còn việc nấp dưới các mô đất cao và nhử họ vào mê hồn trận thì sao?-Một người khác cũng kiến nghị. Ryukou lập tức trả lời:

-Nếu vậy thì họ sẽ quây thành vòng tròn và kháng cự rất quyết liệt! Như tôi đã nói, chúng ta không đảm bảo về lượng! Đánh những trận mà dựa vào lượng quá nhiều thì tôi không đảm bảo phần thắng. Vả lại,

Tạm dừng trong giây lát, Kurogane quay lưng bật màn hình TV lên. Đó là cảnh cắt trong những trận đánh của Học viện Bovington. Vừa cho các xa đội xem, vị chỉ huy trẻ vừa nói:

-Đối thủ rất có kinh nghiệm trong việc chống phục kích và phá vỡ trận địa phòng thủ! Vì vậy, bằng mọi giá, chúng ta phải khắc chế được những thế mạnh này của họ, đồng thời tận dụng tốt thế mạnh của chúng ta. Nếu chúng ta không có thế mạnh, thì phải biết tự tạo cho mình thế mạnh! Đó là những gì tôi muốn nói.

Trong khi đó, Kitagawa thì đứng từ xa để quan sát. Anh không tham gia cuộc tập trận này, nhưng anh rất quan tâm đến nó, đặc biệt lại là dịp để thử nghiệm khả năng lãnh đạo của Ryukou – kẻ mà Hội phó Hội Chiến xa luôn nghi ngờ. Cứ để cho Kurogane đứng chỉ đạo và giải thích, anh rảo đến chỗ những người khác để làm công việc của mình...

...

Tại chiến trường giả định, 2 giờ trưa...

Cả hai đội của hai Học viện đều giáp mặt nhau trước giờ thi đấu. Đối diện với xa đội của Kurogane là tổ lái của Học viện Bovington, họ tung vào cuộc tập trận này những bốn chiếc Churchill Mk.I và một chiếc Centurion Mk.I. Từ tổ lái đứng trước chiếc xe tăng hạng trung, một chàng trai với mái tóc vàng nhạt cùng đôi mắt xanh bình thản bước ra và giới thiệu:

-Rất hân hạnh được giao lưu với các bạn bên Học viện Okinawa! Tên tôi là Charles Mountbatten, chỉ huy của Học viện Bovington.

Kuro không để cho đội bạn đợi lâu, liền tiến lên đáp lại:

-Tôi là Ryukou Kurogane, chỉ huy của phân đội dự bị của Học viện Okinawa. Rất hân hạnh được tiếp đón các bạn trong cuộc tập trận này!

Cả hai chỉ huy bắt tay nhau, ánh mắt thì không ngừng dò xét động thái của đối phương. Được một hồi, cả hai buông tay ra và trở về đội của mình. Đứng giữa với kẹp hồ sơ trên tay, Kitagawa – giờ là trọng tài cho trận đấu – công bố:

-Cuộc tập trận này là trận đấu tiêu diệt 1-1! Mục tiêu của cả hai đội là phải bằng mọi giá tiêu diệt toàn bộ sự kháng cự của đối phương. Những điều lệ và thể thức thi đấu, cả hai đội đã nắm rõ rồi chứ?

-Rõ rồi!-Cả Ryukou và Mountbatten đồng thanh.

-Vậy thì hai đội hãy vào vị trí tập kết của mình đi!-Kitagawa gật gù nói tiếp phần còn lại-Thời gian không còn nhiều nữa!

Xong xuôi, tất cả xa đội lập tức trở vào xe tăng và tiến đến vị trí tập kết. Giờ phút khai chiến đang ngày một đến gần...

...

Theo luật của Chiến xa đạo, các xe tăng được dàn trận trong phạm vi cách điểm tập kết 2 km trước giờ khai chiến, vì vậy Kurogane đã huy động các xe tăng theo đúng kế hoạch của mình đề ra, gồm một pháo chống tăng Ho-Ri của Nhật cùng với một chiếc IS-2 trấn giữ lối ra của khe núi. Hai chiếc còn lại, một T-34-85 và một chiếc Panther trấn giữ hai bên sườn núi, họ chỉ được phép xuất hiện khi có lệnh của chỉ huy Ryukou. Về phần mình, Kuro cùng xa đội lại đứng ở vị trí...giữa hẻm núi ư?

Trước khi trận đấu bắt đầu, Ken cảm thấy bồn chồn và thật bức bối dù trong khoang xe được gắn máy lạnh. Thấy Kurogane vẫn ngồi tỉnh như sáo, anh nạp đạn to con nói:

-Này, thần đồng! Cậu đã có cách gì để đối phó chưa mà sao ngồi tỉnh như ruồi thế?

-Tớ có!-Kuro mỉm cười-Nhưng chưa phải lúc này!

Ken vẫn còn thắc mắc:

-Mà tớ chẳng hiểu tại sao cậu lại bỏ thời gian ra để mà xem đống phim vớ vẩn đó?

-Chúng nó không vớ vẩn đâu!-Xa trưởng Tiger đáp-Ngược lại, chúng hỗ trợ tớ rất đắc lực. Biết địch, biết ta, trăm trận trăm thắng!

Trong tổ lái của Kurogane, quả thật Ken là người có nhiều câu hỏi nhất. Anh còn một nghi vấn sau cùng:

-Vậy, đối sách của cậu là gì?

Chỉ huy phân đội chỉ thoảng một nụ cười, rồi trả lời:

-Đừng tin những gì cậu đang thấy trước mắt!

...

Về phần Học viện Bovington, trận đấu đã bắt đầu, đội xe tăng Hoàng gia Anh lập tức xuất phát. Ngồi trên xe, Mountbatten đang điện đàm cho các xa đội khác:

-Đi sát vào nhau và cẩn thận các hướng 3, 6 và 9 giờ! Tránh đi xé lẻ hoặc leo lên đồi để không vấp phải phục kích. Chú ý các khe núi hoặc những mô đất nơi mà kẻ địch có thể tận dụng để ẩn nấp!

Bên cạnh chỉ huy của Học viện này là lái xe, cậu ta bèn hỏi:

-Chúng ta đi nãy giờ đã khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy bên kia có động tĩnh gì hết!

Đang lúc rảnh rỗi, Mountbatten liền nói:

-Họ không ra ứng chiến đâu, Wellesley! Theo suy đoán của tớ, họ chắc chắn đang dàn trận nhử chúng ta trong hẻm núi đấy.

Cậu lái xe tóc nâu tên Wellesley ấy hơi ngạc nhiên vì điều này. Thủ trong khe núi, một chiến thuật quá đỗi đơn giản đến trẻ con còn biết, thế mà lại được một Học viện danh tiếng như Okinawa đem ra áp dụng dẫu chỉ là một cuộc tập trận nhỏ. Vừa suy nghĩ, cậu ta vừa hỏi:

-Vậy chỉ huy có nghĩ rằng người Nhật họ quá thiếu thốn về mặt chiến thuật không?

Như gãi đúng chỗ ngứa của mình, Mountbatten trả lời ngay:

-Tớ có nghe các quý cô bên Học viện St. Gloriana cũng gặp một trường hợp tương tự như vậy! Nhưng nhờ vào lớp vỏ bọc chắc chắn, họ đã không mắc phải tình huống tồi tệ nhất có thể xảy đến. Vả lại, lúc tiếp xúc với chỉ huy ở bên đó, tớ có một cảm giác rằng...

-Là sao, chỉ huy?-Wellesley chưa hiểu.

Nhún vai, chỉ huy của Bovington kết thúc phần còn lại của câu chuyện:

-Cậu ta khiến mũi tớ nặng mùi vô cùng! Chỉ có thế thôi.

Cùng lúc đó, ở bên kia miệng khe núi, chiếc Tiger của Kurogane đã chực ở đó từ lúc nào, nhờ công sức của Hajime cả. Nhìn qua ống nhòm, chỉ huy của Okinawa thấy tốp xe của đối phương đang trờ tới, nhờ nấp sau rặng núi đá nên không bị phát hiện. Vừa quan sát, anh vừa hỏi Soujirou:

-Cậu xác định khoảng cách của kẻ địch chưa?

Date mắt không rời kính ngắm, tay chầm chậm rê nòng súng chĩa vào chiếc Centurion Mk.I của Bovington. Vừa quay nòng, anh vừa trả lời câu hỏi của Kurogane:

-700m và đang giảm dần!

-Bắn tới không, anh bạn?-Kuro hỏi.

-Dễ ợt!-Soujirou cười mỉm-Cậu muốn bắn chiếc nào trước?

Làm ra vẻ suy nghĩ, một lúc sau Kuro lập tức ra lệnh:

-Mô đất trước mặt họ. Bắn!

ĐOÀNG!!!

Pháo thủ Tiger thực thi mệnh lệnh của mình, vỏ đạn nóng từ trong nòng súng liền bật ra.

CHÍU!!!

Phát súng của Soujirou làm đất đá ngay trước bộ xích giữa Centurion Mk. I và Churchill Mk.I bên cạnh bắn lên thành một cột cao, tổ lái của Mountbatten cũng rung rinh trước phát đạn đó. Xác định hướng bắn, họ đã phát hiện ra được chiếc Tiger của đội bạn, lập tức Mountbatten cầm điện đàm ra lệnh:

-Đội hình lưu ý! Tiếp cận chiếc Tiger ở hướng 10 giờ.

Quả thật Bovington là một học viện rất bài bản, cả năm chiếc xe tăng đều rẽ sang hướng mà Mountbatten vạch ra rất đều, thậm chí không có gì xê xích so với ban đầu. Nhìn đối phương đang tiến tới qua ống nhòm, Kurogane ra lệnh:

-Bắn!

Viên đạn mới đã được Ken nạp vào khá lâu rồi, giờ chỉ có đợi Soujirou bóp cò thôi. ĐOÀNG!!! Thêm một phát súng nữa, nó trúng ngay chiếc Churchill bên cạnh chiếc tăng chỉ huy. Trúng phát phủ đầu, Mountbatten liền gọi:

-Xác định thiệt hại!

Bên kia đầu dây đáp lại ngay:

-Nạp đạn viên của chúng tôi đã bị sốc điện! Tốc độ nạp đạn sẽ bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, chỉ huy của Bovington vẫn giữ được sự bình tĩnh, thậm chí lạc quan nữa là đằng khác. Anh từ tốn ra lệnh:

-Toàn đội, tấn công chiếc Tiger đó!

ĐOÀNG! ĐÙNG! ĐOÀNG! OÀNG!

Tức thì, cả bốn chiếc bên cạnh chiếc bị bắn đáp trả lại kẻ địch rất dữ dội. Đến lúc này, Kurogane mới nói:

-Hajime, lui về vị trí phục kích đi!

-Rõ!-Tay lái của Tiger lập tức quay xe rút đi trong khi họng súng của Soujirou bắn thêm một phát hú họa vào đối thủ. Không còn gì phải đưa đầu ra ngoài nữa, Kuro ngồi trở vào tháp pháo. Kẻ địch chưa vào tầm bắn nên Ken cũng rảnh tay. Vừa nạp sẵn vào nòng một viên khác, anh bèn hỏi Ryukou:

-Tớ thắc mắc tại sao phát súng đầu tiên cậu lại không hạ ngay một trong năm chiếc xe tăng ấy?

Kurogane tựa khuỷu tay vào hầm đạn dự trữ và chống má mình lên luôn bàn tay. Trong giờ phút như thế này mà chỉ huy của Okinawa vẫn điềm nhiên trả lời:

-Mục đích của chúng ta không phải là tiêu diệt họ! Nếu ta chống cự quá quyết liệt, chắc chắn họ sẽ ngưng lại để cố thủ. Trong khi đó, ta lại cần họ dẫn xác đến nơi mà chúng ta muốn!

Vừa dứt lời, Ryukou đã nghe thấy tiếng động cơ ở phía sau. Nhìn qua khe quan sát, cả năm chiếc xe tăng của Bovington đều đã xuất hiện, các nòng súng của họ nhằm vào chiếc Tiger trước mặt mà bắn xối xả. Bụi đất bị đạn bắn tung lên mịt mù, có vài mẩu đã lọt qua khe nắp và rơi luôn vào tháp pháo của chiếc xe tăng bị truy đuổi. Nhằm ngay vào một chiếc ở xa, Soujirou bóp cò.

ĐOÀNG!

Kreengg...

Viên đạn đã trúng mục tiêu, nhưng bởi chạy trên địa hình gồ ghề nên đường bay đã chệch quá góc cho phép khiến nó văng lên cao rồi rơi xuống, chiếc xe tăng may phước đó không hề hấn gì. Vỏ đạn nóng vừa được đẩy ra, Ken lập tức nạp ngay một viên khác. Trước khi Soujirou kịp bắn thêm một phát nữa, Kurogane khuyên anh pháo thủ ngay:

-Cậu nhắm chếch xuống dưới một chút rồi bắn, sẽ chính xác hơn!

-Tớ hiểu!-Date đáp lời, anh không bắn vội mà hạ nòng súng xuống một chút theo lời khuyên của bạn. ĐOÀNG! Khẩu pháo của Tiger một lần nữa lên tiếng, trúng ngay gầm dưới của Centurion Mk.I. Viên đạn này khiến tổ lái của Mountbatten bị một phen chấn động, chỉ huy của Bovington hỏi Wellesley:

-Có thiệt hại gì không?

-Không có thiệt hại về bộ phận hoặc nhân sự, thưa chỉ huy!-Cậu lái xe trả lời.

Chiếc Tiger của đối phương đang ngày một mở rộng khoảng cách với tốp xe của Mountbatten, anh không thể để con mồi chạy thoát trong tầm tay như thế này được, bèn ra lệnh:

-Toàn xa đội, tiêu diệt chiếc Tiger đó!

Mệnh lệnh được đưa ra, các nạp đạn viên liền tăng tiến độ nạp đạn, cũng vì thế mà cơn mưa bụi đất xung quanh chiếc xe tăng chạy trốn ngày càng dày đặc hơn. Thật quái lạ! Cả trong tình huống cấp bách thế này mà Kurogane vẫn xem như không có gì xảy xa, Ken liền hỏi khi vừa nạp đạn xong:

-Này, Kuro! Đến bao giờ cậu mới cho bọn tớ biết kế hoạch của cậu đây hả?

Lấy từ trong hầm đạn dự trữ, giữa những viên đạn ra một bộ bài rất lạ. Vừa xem từng lá bài trên tay, xa trưởng vừa hỏi:

-Đố các cậu ai là vị chỉ huy quân sự được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức danh Shogun trong thời Chiến Quốc?

Dẫu đang tập trung lái xe, Hajime vẫn có thời gian suy nghĩ ra được đáp án, anh trả lời:

-Takeda Shingen!

-Vậy cậu có biết bộ binh pháp nổi tiếng nhất mà ông ta đã sử dụng không?

-Tớ bó tay!-Cậu lái xe phải lắc đầu vì câu này. Vậy thì để Kurogane giải đáp luôn:

-Đó là sáu chữ trong Binh pháp Tôn Tử! Phong – Lâm – Hỏa – Sơn – Âm – Lôi. Và giờ đây...

Rút ngay một lá bài hình cơn cuồng phong, xa trưởng của chiếc Tiger nói:

-Sẽ là "Phong" – Nhanh như gió!

Đoạn, anh ra lệnh:

-Tăng tốc tối đa!

-Rõ!-Hajime và mọi người không hiểu những gì mà Kuro nói ban nãy, nhưng mệnh lệnh thì vẫn thi hành. Đẩy cần số lên mức cao nhất, lái xe của đội nhấn ga, chiếc Tiger lướt về phía trước như tên bắn, chẳng mấy chốc đã dần bỏ xa đối thủ lại phía sau.

Nhìn qua khe quan sát, Mountbatten tỏ vẻ đắc ý, anh nói với Wellesley:

-Có vẻ họ đang làm một hành động tự sát đây!

-Nghĩa là sao?-Tay lái của chiếc Centurion chưa hiểu.

-Tiger là một chiếc xe tăng có động cơ không ổn định!-Xa trưởng đáp-Họ ép cho động cơ phải hoạt động quá công suất như vậy, chẳng mấy chốc sẽ chết máy và trở thành miếng mồi ngon cho chúng ta.

Tuy đã lường trước điều ấy, nhưng Mountbatten hoàn toàn không ra lệnh cho các xe tăng khác tăng tốc đuổi theo chiếc Tiger đang cách xa dần. Anh chỉ huy của Bovington đã tin chắc rằng, chẳng bao lâu nữa thôi, chiếc xe tăng ấy sẽ chết máy, khi đó làm hư hại động cơ của mình cũng chẳng đem lại ích lợi gì. Chạy một hồi, các xa đội của người Anh đã thấy tại cửa ra của hẻm núi là những chiếc xe tăng của Okinawa đang chực sẵn. Hiểu ra cái trận địa này của Ryukou, Mountbatten nói:

-Có vẻ như họ đang định nhử chúng ta vào cái thế đóng cổ chai đấy mà!

Vị chỉ huy ấy không lo lắng, trái lại còn tỏ vẻ khá lạc quan. Hai chiếc xe tăng của Học viện Okinawa trông thấy chiếc Tiger đang bị bám đuổi rất sát, nhưng vì chưa có lệnh của chỉ huy nên họ chưa dám nổ súng. Vừa rẽ vào sườn núi khuất, Kurogane lập tức ra lệnh sau khi đặt lá bài hình rừng cây xuống – đè lên trên lá bài cơn gió:

-Các xa đội, khai hỏa!

Chiếc Ho-Ri và IS-2 lập tức thực thi mệnh lệnh. Một trong hai phát súng đã trúng ngay chiếc Churchill mà Soujirou đã bắn trúng lúc nãy, buộc nó phải dừng lại với lá cờ trắng từ nóc xe bung lên. Thiệt hại mất một chiếc, Mountbatten vẫn bình tĩnh cho lực lượng tiến lên, bất kể đối phương giờ đã có thêm hỏa lực đáng sợ từ họng súng của chiếc Tiger với Soujirou đang giữ cò. Xếp gọn cái vách ngăn giữa hai khoang tháp pháo lại, Kurogane cắp sẵn một viên đạn trên tay mình, trong khi tay kia thì cầm một lá bài khác hẳn lá bài ban nãy:

-Vững chắc như ngọn núi!-Chỉ huy của Okinawa mỉm cười.

ĐOÀNG! Viên đạn của Ken vừa được bắn xong, xa trưởng Ryukou nạp ngay viên trên tay mình ban nãy vào nòng, Soujirou chỉ việc ngắm và bóp cò tiếp. Đội chiến xa của Bovington đã bắt đầu có thương tích, nhưng điều đó không làm Mountbatten nhụt chí. Khi đã ra khỏi hẻm núi, anh chỉ huy ấy mỉm cười ra lệnh:

-Tiến hành bao vây!

Lập tức, bốn chiếc xe tăng của Anh chia đều thành hai cánh và đi dọc theo hai bên sườn núi để thọc sườn đối phương. Thấy tình hình như vậy, Kurogane bèn ra lệnh:

-Xa đội Ho-Ri giữ yên vị trí! Tôi sẽ đến hỗ trợ các cậu ngay.

-Rõ, thưa chỉ huy!-Bên kia đáp lại rất to và rõ ràng.

Đúng lúc đó, chỉ huy của Okinawa rút ra luôn những ba lá bài. Giơ lên lá đầu tiên, anh nói qua điện đàm:

-Đội mai phục, xông lên đi!

Lá bài đó là chữ "Âm" – tức là bóng tối. Từ trên đỉnh của hai sườn núi cao, hai chiếc Panther và T-34-85 được Ryukou chỉ định chờ lệnh tấn công đã xuất hiện trước sự bất ngờ đầu tiên của các xa đội của Học viện Bovington, trong đó có cả chỉ huy Mountbatten. ĐOÀNG! ẦM! Những khẩu pháo của Okinawa nã tới tấp vào các chiếc xe tăng Anh làm pháo thủ và nạp đạn viên của họ không kịp trở tay. Trong khi đó, Kurogane lại giơ lên lá bài thứ hai có hình sấm sét, tay kia thì vừa nạp vào nòng một viên Sabot, miệng thì nói:

-Chớp nhoáng như sấm...

Giờ chính là lá bài thứ ba – cũng là lá cuối cùng, hình ngọn lửa.

-Và dữ dội như lửa!

Không biết các xa đội của Okinawa có phải đang thực thi theo những lá bài của Ryukou không, tốc độ khai hỏa của các xe tăng đang tăng lên một cách đáng kể. Chính điều này càng khiến cho bên Học viện Bovington trở nên lúng túng, Mountbatten lập tức ra lệnh:

-Lui ra khỏi sườn núi! Tất cả quây thành vòng tròn.

Các xe tăng bèn tập hợp lại trước miệng hẻm núi và quây quanh lại. Luân phiên cùng Ken nạp đạn vào nòng súng, Kurogane ra lệnh cho các xa đội của mình:

-Các xa trưởng hãy hỗ trợ tối đa cho nạp đạn viên nếu có thể! Và hãy ưu tiên bắn vào những chiếc nào để lộ điểm yếu.

-Rõ!-Bốn giọng nói của bốn xa trưởng kia đều như một. Họ và cả Soujirou nhanh chóng thực thi mệnh lệnh của Ryukou. Thiệt hại đang ngày càng trở thành gánh nặng cho Bovington, họ chỉ bắn hạ được chiếc Ho-Ri và làm bị thương nặng chiếc T-34-85 của Okinawa trong khi mất những hai chiếc Churchill cho trận đấu pháo này. Vừa bắn xong một phát đạn, Kurogane bèn ra lệnh:

-Ken, cậu và tớ chuẩn bị Sabot đi!

-Tới luôn, anh bạn!-Cậu nạp đạn đang say men chiến đấu nên nhiệt liệt tán đồng. Đạn đã ở trên tay của hai người, Kurogane đút một viên vào trước và nói với Soujirou:

-Nhằm vào mặt của chiếc Centurion mà bắn!

"Hmm..."

Date chỉ cười mỉm, anh xoay nòng về phía chiếc xe tăng mà Mountbatten đang ngồi bên trong. Đúng cái góc chếch có thể xuyên được, pháo thủ của Tiger bóp cò...

ẦM!!!

Chiếc xe tăng đó trúng ngay một phát đạn chí tử, tay lái của Wellesley bị điện giật khiến chàng trai rụt tay lại. Trong sự bất ngờ của Mountbatten, anh quay lại khe quan sát và nhìn chiếc Tiger đằng xa...

ĐOÀNG! ẦM!!!

Chỉ trong một giây đồng hồ, họng súng đen ngòm đó lại khai hỏa. Một tiếng nổ chát chúa khác cất lên, trong khoang xe run bần bật, pháo thủ thảng thốt báo cáo:

-Tháp pháo và hầm đạn đã bị vô hiệu hóa, thưa xa trưởng!

Mountbatten như bị dội một gáo nước lạnh. Anh đã không thể ngờ đến cái kết cục này của mình. Chỉ vài phút sau khi chiếc Centurion giơ cờ trắng đầu hàng, chiếc Churchill cuối cùng cũng đã chịu chung số phận. Đến lúc ấy, điện đàm của cả hai Học viện cất lên:

"TẤT CẢ XA ĐỘI CỦA HỌC VIỆN BOVINGTON ĐÃ BỊ VÔ HIỆU HÓA! HỌC VIỆN OKINAWA CHIẾN THẮNG!"

Tin chiến thắng ấy đã khiến cho tất cả tổ lái của Học viện Okinawa vỡ òa vì sung sướng. Lần đầu tiên phân đội dự bị tham chiến và chiến thắng trước một đối thủ tầm cỡ quốc tế như Học viện Bovington dẫu chỉ mới là một cuộc tập trận nhỏ. Trong khoang xe của Tiger, các thành viên cùng tán thưởng nhau trước chiến thắng này. Kurogane cũng hiểu việc chia vui như thế này sẽ có ích như thế nào, nên anh cũng không tiếc lời khen ngợi sự hoạt động năng nổ của các thành viên trong lúc tác chiến, kể cả việc bắt điện đàm tuyên dương các xa trưởng khác nhờ sự cống hiến hết mình của họ.

...

Hết ngồi trên xe tăng, Kurogane cùng các bạn trong tổ lái của anh đứng xem những chiếc xe tăng bị bắn hạ của hai đội được kéo về. Đến bên chỉ huy của đội bạn, Mountbatten đã trở lại vẻ điềm tĩnh ban đầu của mình. Anh mở lời:

-Quả thật qua trận đấu này, cậu đã làm tôi bất ngờ đấy, Ryukou ạ!

-Tôi chỉ cố gắng mà chỉ đạo cho tốt thôi!-Kurogane bắt tay chỉ huy đội bạn và đáp.

-Mà tôi muốn hỏi!-Mountbatten ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp-Cậu đã từng tham gia Chiến xa đạo chưa?

Khẽ lắc đầu, Ryukou trả lời:

-Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một trận đánh như thế này!

Điều này làm cho chỉ huy bên Bovington rất ngạc nhiên. Chưa tham gia một trận đánh nào, thế mà chỉ huy của Okinawa đã đánh bật được hết tất cả các dự đoán và chiến lược của anh, một chỉ huy mà tên tuổi đã được đăng trên trang chủ của Học viện đến từ Xứ sở Sương mù này. Mỉm cười, Mountbatten phải công nhận:

-Cậu là một tài năng đấy, Ryukou ạ! Trước khi đến đây, tôi có nghe về một trận mà các nữ sinh bên nước chúng tôi đã suýt thua nếu không có lớp vỏ bọc dày của Churchill cứu nguy. Tôi thiết nghĩ, Chiến xa đạo của Nhật sắp bước vào Thời kỳ Hoàng kim rồi đấy!

Anh chỉ huy ấy khen hơi quá lời, điều này Kurogane cũng chẳng cảm thấy thích thú, chỉ tươi cười đáp lại:

-Tôi chỉ cố gắng thực hiện tốt vai trò của mình thôi! Nhưng,

Bắt tay Mountbatten, chàng trai tóc tro kết thúc phần còn lại của câu nói mình đang dang dở:

-Tôi cảm ơn vì các cậu đã đến đây và giúp chúng tôi mở rộng tầm mắt! Nếu có gì, hẹn khi thi đấu chính thức, chúng ta sẽ lại gặp nhau.

Chỉ huy của Bovington vui trước nhã ý của đội bạn, anh gật đầu:

-Chắc chắn rồi!

...

Chiều hôm đó, tại buổi tổng kết cuộc tập trận vừa qua, Kitagawa nói sau khi cho mọi người xem xong đoạn băng tường thuật trận chiến:

-Tôi có lời khen cho tập thể phân đội dự bị! Tôi vốn không mong chúng ta chiến thắng trận này, nhưng rõ ràng các cậu đã vượt xa sự mong đợi của tôi.

Quay sang tổ lái của Kurogane, Hội phó nêu đích danh xa trưởng của chiếc Tiger:

-Tôi đặc biệt tuyên dương sự lãnh đạo xuất sắc của chỉ huy phân đội dự bị, Ryukou Kurogane! Với một lực lượng kém hơn về chất, anh vẫn có thể đánh bại một đội xe tăng mạnh và tinh nhuệ như của Học viện Bovington. Tôi sẽ xem chiến thắng này là một mốc thăng tiến quan trọng của Ryukou trong Hội Chiến xa! Rất mong anh sẽ tiếp tục cố gắng và phát huy các thế mạnh của mình cho các trận chiến trong tương lai.

Tập thể phân đội dự bị vỗ tay tán dương Kurogane, Ken cũng cặp cổ anh và chúc mừng cho người bạn chỉ huy kiêm xa trưởng xuất sắc của mình. Ai ai cũng vui, trừ chính cái người được tưởng thưởng. Đơn giản là vì Ken làm anh ngộp thở quá...

"Ken. Ngộp thở quá!" Kurogane kêu lên một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro