Chap 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều thú vị khi sống với một người như Taehyung là cảm giác giống như đi tàu lượn siêu tốc không có điểm dừng, một trò chơi mà rất nhiều người trả tiền để được trải nghiệm nó rồi sau đó quay trở lại xếp hàng chờ đợi để được chơi lần nữa, nhưng Seokjin không phải là một fan hâm mộ cuồng nhiệt.

Taehyung, nói một cách đơn giản, là bạn cùng phòng tồi tệ nhất trong lịch sử ở chung với một ai đó của anh. Cậu ta ồn ào, đáng ghét và sáng chói vào buổi sáng. Cậu ta không bao giờ tự dọn dẹp cái gì hết, có lần Seokjin thấy chiếc tất của cậu ta làm nghẽn bồn rửa và cứ để thế mãi cho đến khi anh không thể chịu nỗi phải vác thân đi làm. Cậu ta cũng vô cùng bướng bỉnh, thỉnh thoảng lẻn vào giường Seokjin ôm chầm lấy anh cọ qua cọ lại, có lần cậu ta làm chuyện ấy xong, theo cậu ta nói, nó không đủ thỏa mãn và cần âu yếm anh tìm kiếm sự an ủi. Nhưng không phải lúc nào cậu ta cũng đáng ghét, nhiều lúc cũng thực sự rất dễ thương, tiêu biểu như cái hành động bĩu môi chu mỏ là đang thể hiện không vừa ý chuyện gì đó, và mỗi lần cái hành đồng ngốc nghếch kèm nụ cười hình hộp xuất hiện là tôi không thể nổi cáu lên được, nó quá mức đáng yêu.

"Tôi nguyền rủa cậu, Kim Taehyung!". Anh hét lên, khi lướt qua tủ quần áo lần thứ ba. Cái áo len Seokjin yêu thích, và tình cờ sao cũng là món đồ yêu thích của Taehyung đã bị lấy mất, bởi vì Taehyung, trên tất cả mọi thứ khác, là một tên trộm. Cậu ta rất hay lấy quần áo Seokjin để mặc lởn vởn quanh khắp nhà, mặc chúng ngủ hoặc có khi ôm chúng ngủ. Seokjin không nghĩ nhiều về điều đó.

Anh nhìn vào đống lộn xộn trong phòng, và nghĩ nên kiếm bộ khác để mặc, không nhất thiết phải là cái áo len xanh navy có hình cá voi trắng đó, mặc dù nó rộng rãi, mềm mại và rất thoải mái.

"Chết tiệt", Seokjin chửi rủa, hùng hổ đi đến phòng của Taehyung. Anh lưỡng lự khi những ngón tay cuộn tròn quanh tay nắm cửa. Họ đã sống với nhau gần một năm nay và Seokjin chưa bao giờ vào trong phòng của Taehyung khi cậu ta không có nhà. Bởi vì anh là một con người đứng đắn, có ý thức về sự riêng tư cá nhân. Nghiêm túc mà nói, Taehyung chết tiệt đã làm điều này với anh. Nếu Taehyung có thể không xem anh ra gì vô tư bước vào phòng của anh, mở tủ quần áo và lấy trộm chiếc áo len yêu thích của anh thì Seokjin cũng có thể làm như vậy để lấy lại cái áo mà không cảm thấy tội lỗi.

Anh thầm khích lệ bản thân, mở cửa bước vào. Căn phòng trong tình trạng hỗn loạn hết sức, quần áo vứt vương vãi khắp nơi, tấm poster thì rách nát vì Taehyung thay đổi thần tượng yêu thích của mình ba tuần một lần, và những tách trà rỗng. Anh nhăn mũi và chế giễu, chuẩn bị bài thuyết giáo đã chuẩn bị sẵn trong đầu dành cho Taehyung vào giây phút cậu ta bước vào căn hộ.

Anh nhìn thoáng qua thấy thứ gì đó màu xanh và mững rỡ đưa tay ra để chộp lấy nó mà không cần suy nghĩ. Đó là áo len của anh, chính nó, nhưng anh thấy một cái gì đó nằm phía dưới.

Một cái gì đó màu hồng.

Tâm trí anh dừng lại hoàn toàn, chớp mắt dữ dội. Không từ nào diễn tả và cảm nhận được sự khủng hoảng của Seokjin lúc này, một dương vật giả màu hồng.

Một dương vật giả màu hồng nóng bỏng không quá lớn. Nó còn có hai quả bóng gắn liền và tất cả mọi thứ, thậm chí một chút tĩnh mạch. Và wow, nó thực sự là một dương vật giả màu hồng chết tiệt trên giường của Taehyung, dưới áo len của anh.

Có lẽ Taehyung đã sử dụng tối qua.

Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra và anh đang cố ngăn chặn nó, nhưng hình ảnh Taehyung, đỏ ửng và khát khao, hai chân dang rộng và đắm mình trên món đồ chơi này, rên rỉ và-

Fucking hell.

Anh chạy ra khỏi phòng đó rất nhanh, và rất ngạc nhiên khi anh không bị gãy chân với tốc độ đó. Khi đã vào trong phòng mình, anh đặt một tay lên trái tim đang đập dữ dội như muốn thoát ra khỏi lồng ngực để rồi muộn màng nhận ra anh vẫn đang giữ chiếc áo len, chiếc áo len phủ bên trên dương vật giả. Một ảo mộng khác lóe lên trước mắt anh, tương tự như lần trước nhưng lần này, Taehyung chỉ mặc chiếc áo len này-

Ôi Chúa ơi. Seokjin là thẳng . Anh là trai thẳng và anh chưa bao giờ nghĩ về một anh chàng như thế này. Cũng không hẳn nhưng không phải chi tiết như thế này, nhưng với Taehyung, anh không thể ngăn những hình ảnh đó hiện lên dù có làm thế nào đi chăng nữa.

Anh ném chiếc áo len vào giỏ đồ bẩn cần giặt và lấy một cái khác, gần như tự động, bởi vì anh biết nếu anh nghĩ về bất cứ điều gì, nó sẽ biến thành thứ mà anh không muốn nhìn thấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro