Cô đang bắt chuyện với tôi à ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoán Đổi Tình Yêu - phần 2

"Cuộc đời tôi thay đối bắt đầu từ quyết định đó."

Lúc nói câu này, giọng tôi đây vé nuôi tiếc như số phận đã an bài, quyết định đó khiến tôi đánh mất cuộc đời bình thường, và tôi rất muốn biết, con người ấn náu trong sự bình thường, có thể tránh được bao nhiêu nguy hiểm.

Hiện giờ, tôi bị ép buộc phải rời bỏ cuộc sống đã thành thói quen của mình, một mình đối mặt với bão táp thế tục và sự vô thường của thế giới.

Chính vào lúc này bằng một cách kì diệu tôi tìm đến cậu ta Jimin- chú mèo Magic shop , tôi không biết từng có bao nhiêu người tìm đến anh để trao đổi bí mật, cũng không biết có bao nhiêu người có được sức mạnh tái sinh từ đây, và bao nhiêu người đánh mất ý nghĩa cuộc đời, cũng tại đây.

"Um, tôi biết, vì chồng chưa cưới của cô cũng từng đến tìm tôi." Jimin nói.

"Anh ấy đến đây à? Chúng tôi suýt chút nữa thì... kết hôn rồi."

Tôi có phần ủ rũ, sau vụ cá cược đó, chúng nguy hiểm. tôi đã không còn dũng khí để đối mặt với nhau.

"Sao cô không liên lạc với anh ấy?"

Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng không phải cho câu hỏi này.

Jimin nhìn tôi rồi đổi giọng hỏi: "Câu hỏi này đối với cô chắc chắn không còn quan trọng nữa, tôi muốn hỏi hon cả là, tại sao cô muốn tìm đến tôi ?"

"Vì tò mò, vì sự tò mò đối với SeokJin." Tôi đáp.

"Tôi hiểu sự tò mò của đàn bà đối với đàn ông có nghĩa gì." Jimin bỡn cợt.

Khi ấy tại sao tôi lại đồng ý với vụ cá cược đó? Tôi chưa đủ hiểu về bản thân, có lẽ cuộc sống quá mức thuận buồm xuôi gió khiến tôi hơi hoang mang, về bản chất sâu trong thâm tâm mỗi cô gái đều khao khát mạo hiểm.

Khi chúng tôi quyết định nắm tay nhau bước vào cuộc sống hôn nhân, cũng đồng nghĩa sẽ phải đối diện với việc sinh con, dạy con, già đi xấu đi, tôi thừa nhận tôi rất khủng hoảng, mặc dù tôi chưa bao giờ nói với anh ấy.

Hội chứng khủng hoảng tiền hôn nhân nhiều người đều mắc phải, nhưng chịu khó khắc phục là được. Jungkook đưa ra vụ cá cược đó, cái giá là một 30 triệu won, tôi vốn định hừ mũi khinh thường, nhưng đột nhiên lại nghĩ mình vẫn còn rất quyến rũ, thử một chút xem, chúng tôi cũng chẳng mất mát gì, tay trong tay bao nhiêu năm, đương nhiên sẽ tìm được đường quay về thôi.

Lần phóng túng cuối cùng trước hôn nhân, tôi tháo nhẫn bỏ vào túi áo, coi đây là một đêm độc thân đặc biệt trước khi kết hôn. Giống như Luffy cao giọng hét: "Ta muốn trở thành vua hải tặc", cảm giác mạo hiểm điên cuồng nhảy múa trong lòng tôi.

Người đàn ông đó vào nhà vệ sinh, tôi ở trong nhà vệ sinh nữ, đợi, anh ta vừa ra, tôi lập tức sải bước ra theo, vờ như đang giặm lại phấn, bất cẩn va vào anh ta, đồ trang điểm còn chưa kịp thu về.

" Xin lỗi . " Chúng tôi đồng thanh nói .

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, mày kiếm mũi cao, hai mắt như đang cười, rõ ràng là người dễ chịu. Chinh phục được người đàn ông như thế là một thành tích không tồi nếu không chinh phục được, cũng chẳng coi là mất mặt.

Tôi quay đầu nhìn, chồng tương lai của tôi đang trò chuyện cùng cô gái xinh đẹp tóc quăn đầy hào hứng.

Tôi nhìn chiếc quần bị dính bẩn bởi bột phấn phủ của mình, vội vàng xin lỗi: " Thật ngại quá, là lỗi của tôi, quần anh trông rất đắt tiền... tôi phải làm thế nào để đền cho anh đây? "

Anh ta cười: " Không sao, cô không cần lo." rồi sải bước định đi.

Tôi cuống lên, dù sao tôi ít khi bắt chuyện với đàn ông một cách có chủ đích.

" Hay là, cho tôi số điện thoại nhé, anh cứ báo số tiền, tôi sẽ chuyển cho anh. "

Anh ta dừng chân, quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ như hoa đào: " Cô đang bắt chuyện với tôi à? "

Lòng bối rối, nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ vẻ như thánh nữ bị xúc phạm, chau mày: "Đương nhiên là không! Quần của anh thế này chắc chắn không dùng được nữa, tôi thấy áy náy quá. "

Anh ta gật đầu, lấy di động ra: " Thì ra không phải, vậy thì đáng tiếc thật đấy. Còn tưởng vận đào hoa đến, có một cô gái xinh đẹp nhường này tới làm quen. "

Tôi nghe câu đùa đó liền bật cười, trao đổi số điện thoại với anh ta: "Xử lý quần xong nhớ cho tôi biết, tôi sẽ gửi lại cho anh. "

" Được. " Anh ta đáp, sắc mặt tối sầm lại ..

Tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy chồng chưa cưới của mình cùng bạn gái anh ta đi ra ngoài.

Tôi bảo: "Hình như là bạn tôi, anh quen à? "

Anh ta lắc đầu: "Không quen, nhưng cô gái bên canh anh ta là ... em gái tôi. " Anh ta trầm ngâm một lúc mới nói.

Tôi trấn an: "Anh yên tâm, bạn tôi là người tốt."

Anh ta cười: "Cô ấy... đã lớn thế rồi, tôi có gì không yên tâm đâu. "

Chúng tôi tạm biệt nhau, tôi thấy anh ta quay lại chỗ ngồi cầm áo khoác, bèn nhanh chân đi ra cửa trước, đúng vẫy xe.

Anh ta bước ra, quả nhiên nhìn thấy tôi: "Cô đi đâu? "

" Tôi gọi xe. "

" Chỗ này khó gọi xe lắm, tôi tiễn cô một đoạn."

Mặc dù là một đề nghị thú vị, nhưng tôi vẫn hơi do dự, nói cho cùng đôi bên mới chỉ vừa quen, không cần phải vì một trăm nghìn tệ mà mạo hiểm lớn như thế này.

Anh ta nói: "Trong đầu cô có phải vừa nghĩ đến hàng ngàn vụ án hình sự không? Yên tâm đi, sẽ không xảy ra đâu. "

Tôi hừ một tiếng: "Ai biết chứ, mặt người dạ thú nhiều lắm, ngộ nhỡ anh có ý định gì bất chính với tôi, giam tôi trong tầng hầm ở biệt thự nhà anh thì sao? "

Anh ta phá lên cười, lái xe đến, tôi nhận ra logo Jaguar.

Anh ta mở cửa xe: "Có lên không? "

Tôi làm bộ làm tịch ra phía sau chụp lại biển số, mặc dù nói là làm bộ làm tịch, nhưng cũng là thật, bởi dù sao vẫn có độ nguy hiểm nhất định: "Để tôi đăng lên SNS, kết giao với người giàu nên phải khoe khoang một chút. "

" Được, tôi hiểu mà. "

Anh ta rất lịch sự, hoàn toàn không tức giận. Ngồi trên xe, xe mở nhạc tình ca... không ngờ một người đàn ông nhìn có vẻ rất thành công lại mang tâm hồn đa cảm như phụ nữ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro