Chương 9.1: Tôi không thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9.1: Tôi không thay đổi

Bona chảy mồ hôi đầm đìa, uống nước ừng ực. Nhìn trên sân bóng vẫn có rất nhiều nam nữ sinh viên đang vung vợt, cô có cảm giác như mình trở lại trường làm sinh viên. Khi đó cô ngồi cạnh sân bóng, xem Seola và một nhóm sinh viên của khoa chính quy, nghiên cứu sinh đá bóng. Nói tới những môn thể thao liên quan tới bóng, Seola am hiểu hai môn, một là bóng đá, hai là bi-a, hai môn này trái ngược nhau, một động một tĩnh.

Khi chơi thể thao một hồi thì những sinh viên ấy đâu còn chịu mặc áo chứ? Bình thường đá chưa đến vài phút, đã cởi áo vứt xuống, nhìn như mới vớt từ trong nước. Nam thì khỏi nói, nửa trên không còn gì, nữ thì còn lại chiếc áo bra thể thao. Nhưng Seola rất coi trọng hình tượng, trước mặt mọi người, cho dù áo bóng đá của chị đã ướt đẫm, dính lên người, nhưng chị nhất định không cởi. Hết một hiệp, Bona thấy dáng vẻ của chị, cười hỏi chị, tại sao không cởi áo như người ta. Chị không trả lời, uống hết một chai nước mới nói:
"Loại phúc lợi này chỉ dành cho em thôi."

"Phúc lợi ở đâu nào?" Lúc đó Bona buồn cười lắm, trộm liếc cơ bụng 11 của chị.
Chị lại càng quá đáng hơn, nắm kéo tay cô chạm vào bụng mình.
Kết quả đương nhiên là bị Bona vừa mắng "Đầy mồ hôi bẩn chết đi được" vừa rụt tay lại.

Bona hắng giọng, cúi đầu nhìn mặt đất, che giấu dáng vẻ nhớ mong khi nghĩ lại chuyện xưa. Cô thấy, Seola khi đá bóng nhìn quá sát phạt, chẳng đẹp chút nào. Cô thích một Seola khi đứng trước bàn bi-a hơn, áo mũ chỉnh tề, lập mưu tính kế, dường như chỉ khi đó mới thể hiện được sự kiêu ngạo và bình thản bên trong con người chị. Đang nghĩ, bỗng thấy một đôi giày da màu đen hiện ra lọt vào tầm mắt.

Bona ngẩng đầu.

Cô chợt thấy hơi tự ti, khi đi chơi bóng cô để mặt mộc, lúc này mồ hôi đầm đìa thì thôi, tóc cũng bù xù rồi tung chẳng ra làm sao. Điều mà phụ nữ kiêng kỵ nhất chính là để người yêu cũ nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của mình. Bona chỉ hoảng hốt trong giây lát, cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh hỏi: "Giáo sư Kim cũng đến đây chơi bóng sao?"

Seola cười nhạt, ngồi xuống bên cô, "Khả năng quan sát của em chỉ nhạy bén mỗi khi thi đấu suy luận thôi." Nói xong, chị tiện tay cầm lấy chai nước mà Bona đã uống hết một nửa, nhấc tay, tay trái xoay nắp mở chai, dưới ánh mắt chằm chằm đầy kinh ngạc của Bona, uống mấy ngụm.

"Kim Seola!" Bona đột nhiên đứng bật dậy, câu chất vấn sắp thốt ra, nhưng sau khi quát lên họ tên đầy đủ của chị, lại như có xương cá mắc trong họng, ngột ngạt tới mức sắp nôn ra máu.
 
Seola chỉ đờ người trong nhát mắt, rồi lại bình tĩnh đặt chai nước xuống, "Trước khi em kêu la ba chữ ấy, tôi tưởng em đã quên mất họ tên tôi là gì."

"Tôi..."

"Họ tìm thấy một nam sinh tên là Đổng Chí Nham, một vài thông tin quan trọng nhất và hành vị thường ngày của cậu ta rất khớp với chân dung đặc tả của tôi hôm trước, nhưng bởi vì trùng khớp, nên có vẻ không quá giống với hung thủ của mấy vụ án này." Seola chuyển chủ đề luôn luôn đột ngột và ngắn gọn như vậy, dường như những chuyện xảy ra ban nãy chỉ là trò đùa, hoặc, vốn dĩ không hề tồn tại. Bona thật sự hoài nghi, trong cơ thể chị ẩn giấu hai con người, một là chị của thời đại học, một là... cỗ máy suy luận nào đó.

Bona do dự cầm tập tài liệu mà chị lấy ra từ cặp, ngồi xuống ở một chỗ cách xa chị, xem qua một lượt, lúc ngẩng đầu lên, định thử nói suy nghĩ của mình, thấy chị đang ngồi ở một đầu khác của ghế dựa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, cô thoáng hoảng hốt, lại cúi đầu điều hòa tâm tình một lúc, rồi mới tiếp tục đeo lên bộ mặt lạnh băng.

"Những hành vi của Đổng Chí Nham vừa thể hiện sự thiếu giáo dục, vừa là sự phản nghịch của thanh thiếu niên tuổi dậy thì, những việc này đều được giải quyết bằng con đường bình thường, là hành vi giải tỏa tâm trạng. Theo như mô tả của tôi về hung thủ, cậu ta rất giỏi kiềm chế tâm trạng của bản thân, tuy thành tích học không tốt lắm, nhưng trong mắt thầy cô và bạn học, cậu ta không phải là một đứa trẻ không thích học tập, cả ngày gây rắc rối khắp nơi. Mà ngược lại, nhìn bề ngoài cậu ta rất thích học hành, chẳng qua phương pháp học tập không đúng hoặc có những nhân tố khác tác động dẫn đến thành tích kém." Bona dịu giọng nói, cằm hơi nâng lên, nhưng ánh mắt rất bình thản, tạo cảm giác thanh cao ôn hòa.

Cô ngừng lại một thoáng, chuyển đề tài, công kích Seola, "Tâm lý tội phạm quả thực không phải sở trường của giáo sư Kim, con người thường có thái độ thù địch và kinh thường với những thứ mà mình không am hiểu."

Người đã sớm nhận định Đổng Chí Nham không phải là hung thủ - Seola tự bỏ qua câu nói cuối cùng của cô, đặt câu hỏi: "Em dựa vào đâu mà nhận định hung thủ có những đặc điểm ấy?"

"Trong cặp sách của cậu ta." Bona trả lời rất nhanh, "Chị quên mất một chi tiết, nếu Đổng Chí Nham quả thực hư hỏng như trong tài liệu chị mang cho tôi xem, vậy bình thường cậu ta đi học, đến lớp tự học buổi tối đều không mang theo sách, vở bài tập và hộp bút, huống chi là đi gây án. Hoặc là, học sinh như vậy, sẽ không bao giờ đi học lớp tự học buổi tối cho tử tế, bất kỳ tiệm internet nào cũng có sức hấp dẫn lớn hơn lớp học." Nói tới đây, Bona đột nhiên cảm thấy hơi bối rối, cũng không thể trách Seola tại sao không biết, bởi vì chị không có đứa em trai nào như Taeyong. Từ lúc Taeyong học trung học cơ sở, đừng nói trong cặp sách có vở và bút, có khi đến cặp còn chẳng thèm đeo, có lẽ đã quăng cặp trong bàn học, bỏ học, trốn lớp, không biết lêu lổng ở những nơi đâu.

Cô hắng giọng, nói tiếp, "Hung thủ có thành kiến với phụ nữ trung niên như vậy, cần tập trung vào điểm này, những việc mà cậu ta từng gặp khiến cậu ta sinh ra thành kiến vô cùng nặng nề với phụ nữ trung niên. Một học sinh trung học, số lượng phụ nữ trung niên mà cậu ta tiếp xúc rất hạn chế, có thể tạo thành tổn thương tâm lý nặng nề, dẫn đến biến thái lại càng ít, rất có khả năng là mẹ cậu ta, mẹ kế hoặc cô giáo."

"Hay lắm." Seola đứng lên.
Bona thầm thở dài, cuối cùng chị cũng đi.
Chị liếc nhìn cô, "Đưa tôi về Cục cảnh sát thành phố."

"Chị đến thế nào thì tự về thế ấy." Bona không tin, làm sao có chuyện chị không biết đường về, hơn nữa, lúc chị tới, tám phần mười là được bọn họ phái xe chở đi.

"Tôi là người ngoại tỉnh."

"Ra khỏi cổng, rẽ phải rồi đi qua đường lớn tới trạm bus ở phía đối diện, ngồi xe số 322 hoặc 8 đến trạm bus ở công viên Ngưỡng Sơn thì xuống, sau đó lên xe số 96." Bona nhấc vợt tennis lên, rõ ràng là dáng vẻ "Tạm biệt, không tiễn."

Seola cũng không lôi thôi, quay người đi luôn, năm đó Bona nói ra hai chữ "Chia tay" thì chị cũng bước đi dứt khoát như vậy. Chị cứ mãi mang dáng vẻ như vậy sao, lẽ nào không bao giờ chịu nhận thua?! Bona bình tĩnh đứng một lúc, tay trái nắm lại rồi thả ra, thả ra rồi nắm lại, bỗng nhiên thả vợt xuống, chạy đến trước mặt chị, ngăn chị lại, ngượng ngùng nói: "Tôi.... Tôi dẫn chị ra trạm xe buýt."

Bona thầm dối gạt bản thân, động viên chính mình, như lời chị nói, dù sao chị cũng là khách. Hơn nữa, đi theo xem rốt cuộc có xe đưa chị đến đây không, nếu có thì cô sẽ mặc xác chị.

Tài xế Mã nhận lệnh chờ ở ngoài sân tennis không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta thấy Seola và Bona cùng nhau đi ra, đang định khởi động xe thì đã thấy Seola sải bước thẳng qua xe, tay trái để sau lưng vẫy vẫy với ông ta, giống như đang nói "Không." Không? Không gì cơ? Lão Mã không hiểu ý của chị, trơ mắt nhìn Seola được dẫn tới trạm xe buýt ở phía đối diện đường lớn.

Giáo sư Kim muốn đi xe buýt?
Tài xế Mã gãi gãi sau gáy, chìa khóa xe trong tay không biết nên xoay hay không xoay.

"Sao bọn họ có thể keo kiệt như vậy, đến một cái xe cũng không phái tới đón chị?" Bona đứng ở trạm xe buýt, nhìn theo chiều xe tới, hỏi.

Seola cũng nhìn theo chiều xe tới giống cô, chị đứng sau lưng cô, liếc mắt có thể thoáng thấy Seola cũng nhìn theo chiều xe tới giống cô, chị đứng sau lưng cô, có thể nom thoáng thấy vài sợi tóc mướt mồ hôi dính chặt vào gáy cô, quần đùi thể thao bó chặt lấy mông, hai chân trắng ngần vừa dài vừa thẳng, tư thế đứng thoải mái lúc này, lại có một phong thái rất riêng. Seola dời mắt khỏi đùi Bona, giọng nói nhẹ hơn bình thường mấy phần, "Xe công không thể dùng vào việc tư."

"Chị đến tìm tôi, chẳng lẽ không phải vì công việc sao?" Bona vừa thốt lên câu ấy liền thấy hối hận vô cùng.

Đúng như dự đoán, Seola im lặng. Bona thấy xe số 322 đi tới từ đằng xa, cũng im lặng.
"Không phải."
Bona sững người, ngẩng đầu nhìn thì Seola đã lên xe buýt.
Cô ngày càng không thể hiểu nổi chị.

***

Tại trường trung học Gwangyeoksi số 7, lớp 12/8, chủ nhiệm lớp Mẫn Bạch Vân cầm giáo án về văn phòng Đoàn, thấy Đoàn trưởng dẫn mấy người vào, ban đầu cô còn tưởng là phụ huynh học sinh, không ngờ Đoàn trưởng gọi cô đến, nói bọn họ muốn tìm cô nói chuyện riêng. Mẫn Bạch Vân còn tưởng rằng đứa học trò quỷ nào không nghe lời lại đi gây rối, là Đổng Chí Nham, là Tạ Tử Khôn hay là Lạc Thành Lâm? Cô thở dài, đi theo Đoàn trưởng ra khỏi văn phòng.

Seola đứng sau mấy cảnh sát mặc thường phục, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu bọn họ, khuôn mặt vô cảm đánh giá Mẫn Bạch Vân từ đầu đến chân một lượt, chính chị cũng biết loại hành vi này là không lễ phép, cho nên mới đứng sau các cảnh sát mặc thường phục, để họ tạm thời che đi ánh mắt tìm tòi này.

Khoảng ba mươi lăm tuổi, hơi mập, trang điểm nhẹ, ngón áp út có đeo nhẫn cưới, trong mắt có sự áy náy và bất đắc dĩ. Khi nãy lúc cô tắt cửa sổ giáo án, màn hình máy vi tính là hình của một cô bé con, nhìn qua thì hẳn là con gái của cô.

Bình thường, đáng tin. Seola dời mắt, rũ mi mắt xuống.

"Các vị là cảnh sát?!" Mẫn Bạch Vân bối rối, trong thoáng chốc tỏ ra vô cùng căng thẳng, hỏi Đoàn trưởng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

"Là thế này, cô Mẫn, chúng tôi chỉ hỏi thăm theo thường lệ thôi, cô đừng lo lắng." Đội trưởng Jihoon cho Mẫn Bạch Vân uống một viên "thuốc an thần,", "Lớp của cô có học sinh nam nào như thế này không --- rất ít khi trốn học hay đi học muộn, im lặng ít nói, thành tích học tập không tốt nhưng cũng không ngang bướng, mồ côi cha hoặc mồ côi mẹ, điều kiện gia đình trung bình kém, cao khoảng 1m60-1m70cm, thích chơi game online?"

Rõ ràng Mẫn Bạch Vân vẫn chưa kịp phản ứng lại, do tâm lý bảo vệ và che chở học sinh, cô nhíu mày, lần lượt đánh giá từng người đứng bên cạnh Đoàn trưởng, tiếp tục dùng ánh mắt để dò hỏi Đoàn trưởng --- Có thể cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy?

"quan trọng nhất là có mấy đặc điểm sau..." Khi Mẫn Bạch Vân nhìn đến Seola, chị mở miệng nói, "Cậu ta rất ghét tiếp xúc với tất cả các bạn học nữ, bất kỳ bạn học nữ nào vô tình đụng chạm tới cậu ta đều khiến cậu ta tức giận; người giám hộ của cậu ta làm công việc mà thường xuyên phải trực ca đêm; trong những buổi lao động tập thể thường phụ trách lau quạt điện, cửa kính ở nơi cao..."

Mẫn Bạch Vân ngẩn người, trong đầu lập tức xuất hiện một học sinh nam, do dự hồi lâu, cô mở miệng nói: "Người mà các vị miêu tả rất giống với lớp phó lao động Sử Nạp Triết của lớp chúng tôi."

Đoàn trưởng vén mấy sợi tóc còn lại chẳng là bao của ông ta theo thói quen, nghĩ một hồi, "Là học sinh nam tự nhiên lại đánh bạn học nữ vào năm ngoái, còn bị gọi phụ huynh tới trường viết kiểm điểm đúng không?"

"Chính là em ấy. Sử Nạp Triết rất giống với lời miêu tả của các vị, cũng bởi vì khi tổng vệ sinh thì các bạn khác không muốn lau quạt, nên trước giờ luôn để em ấy lau. Tuy thành tích học tập không tốt lắm, ở mức trung bình yếu, nhưng tôi thấy học sinh chăm chỉ như vậy thì phải cố gắng động viên, nên để em ấy làm lớp phó lao động. Em ấy không thích nói chuyện, cũng không bao giờ gây rối, chuyện mà Đoàn trưởng nói, em ấy quả thực có lỗi, tôi đã nghiêm khắc phê bình rồi, sau này em ấy cũng không tái phạm nữa." Trong cách nói có thể nghe ra sự bảo vệ của Mẫn Bạch Vân đối với học sinh của mình.

Đội trưởng Jihoon hỏi: "Chuyện đánh bạn học nữ..."

Đoàn trưởng trả lời: "Bạn học nữ kia không cẩn thận va vào cậu ta trong lúc thu bài tập, cậu ta liền tát bạn nữ đó một cái, khiến cô bé ấy khóc ầm lên."

Đội trưởng Jihoon đăm chiêu suy nghĩ, gật đầu: "Vậy... tình hình gia đình cậu ấy thế nào?"

"Cha mẹ em ấy ly hôn năm em ấy học lớp 8, quyền nuôi dưỡng em ấy được trao cho cha. Sau đó cha em ấy lại kết hôn, không ngờ mới qua vài năm đã bị bệnh qua đời. Mẹ kế của em ấy không có con, một mình lo toan cho cả gia đình cũng rất vất vả, công việc bận rộn, quả thực thường xuyên phải đi làm ca đêm...." Mẫn Bạch Vân thở dài một tiếng nói.

"Chị gặp bà ấy bao giờ chưa?" Seola đột nhiên hỏi.

"Gặp rồi, gặp lúc họp phụ huynh. Nhưng tôi không ấn tượng lắm, là một người mẹ bình thường thôi."

"Tiết sau là môn gì?"
"Môn thể dục."
"Được rồi." Seola nói xong, lễ phép gật đầu với Đoàn trưởng:

"Xin các vị cho phép tôi đứng ngoài xem một lát."

Đoàn trưởng là người đã hiểu rõ lý do mà bọn họ tới đấy, chỉ cười gượng gạo: "Xin các chị cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro