Chương 2: Tình cờ? Tôi không nghĩ thế. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã không gặp cậu vào thứ tư, có chuyện gì đã xảy ra sao?" Seonghwa lo lắng nói, ngồi xuống ghế đối diện.

Hongjoong lần này đang ở trong thư viện, vẫn đang căng thẳng làm việc với bài luận văn có hạn nộp vào cuối tuần này.

Ôi, những bài luận văn cùng các deadline khốn khiếp.

Họ thường gặp nhau vào buổi chiều thứ Tư hàng tuần, nhưng kể từ khi sự cố Purple Spikes xảy ra, Hongjoong đã gửi email cho các giáo sư của mình để xin phép nghỉ vì anh không cảm thấy khỏe cho lắm. Và có vẻ như anh cũng hoàn toàn quên mất cuộc gặp gỡ nhỏ vào thứ Tư của họ.

Hongjoong quên nói với Seonghwa về điều đó.

"À vâng, tôi bị sốt vào ngày hôm đó, cảm thấy không ổn nên không thể đến trường. Xin lỗi nhé, tôi không cố ý để cậu ở đó một mình chờ đợi hay có ý gì xấu khác đâu."

"K-Không," Seonghwa nhanh chóng phủ nhận, "Không sao đâu, vậy bây giờ cậu đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Tôi đã uống một ít Tylenol* vào hôm đó nên bây giờ tôi thật sự tốt hơn nhiều rồi." Hongjoong ngượng ngùng cười, nhìn vào màn hình laptop của mình để tránh bị phân tâm.

Seonghwa gật đầu trong khi tay lục balo và lấy ra một cây kẹo mút vị dâu tây.

"Đây, cầm lấy cái này."

Hongjoong nhìn lại anh ấy, bối rối.

"Tôi nghĩ cậu cần nó, nó sẽ giúp cậu không bị tuột đường bất chợt. Gần đây tôi thấy cậu có vẻ làm việc quá sức đấy, Hongjoong."

"Nhưng tôi không nghĩ rằng tôi nên lấy đi cây kẹo yêu thích của cậu, phải không Park-Seonghwa-người-u-mê-dâu-tây" Hongjoong cười đùa trêu chọc.

"Tôi đã đưa nó cho cậu mà." Seonghwa cười khúc khích, "Tôi vẫn còn rất nhiều trong balo. Cứ cầm lấy nó đi Hongjoong ah."

"Nếu cậu đã nói vậy." Hongjoong do dự nhưng vẫn nhận lấy cây kẹo mút, "Cảm ơn nhé, Seonghwa." Sau đó, anh mở nó ra, đưa vị ngọt vào trong khoang miệng.

Điện thoại của họ vang lên cùng một lúc.

Seonghwa nhìn vào điện thoại của mình, có vẻ như đã nhận được một tin nhắn dài, trong khi Hongjoong đã kiểm tra và thấy một cuộc gọi từ Jongho.

Anh liếc nhìn Seonghwa, thấy anh ấy cau mày nhìn điện thoại của mình như thể đang đọc một cái gì đó rất nghiêm trọng. Và không chần chừ thêm nữa, Hongjoong đã nhấc máy.

"Jongho, làm sao đấy?"

"Hyung! Đến tàu của chúng ta đi, bọn em phát hiện ra một người khổng lồ gần trường của chúng ta!"

Hongjoong giật mình khi nghe Jongho hét, suýt đánh rơi điện thoại của mình. Anh cuống cuồng lên, vội vàng lấy tay che loa điện thoại ngay cả khi đã chỉnh âm lượng nhỏ, thì thầm đáp.

"Kích thước như thế nào?"

"Wooyoung-hyung nói ít nhất là chừng mười lăm mét. Nó có màu xanh lá cây, vì vậy em cho rằng nó là một loại thực vật đột biến nào đó."

Hongjoong thở dài, kiểm tra bài tập trên laptop của mình một lúc trước khi gật đầu, "Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi. Anh sẽ đến đó."

Hongjoong thở dài, vẫn còn rất nhiều phần anh cần phải hoàn thành xong sớm nếu không muốn những con F xuất hiện trong bảng điểm của mình. Khi anh nhét đồ đạc của mình vào trong balo, Seonghwa dường như cũng làm vậy, gương mặt cũng toát lên vẻ vội vàng như anh.

"Tôi phải đi gấp." Người tóc đen nói, và Hongjoong gật đầu, đi theo anh ấy ra khỏi cửa.

"Tôi cũng vậy."

"Tôi đoán tôi sẽ gặp cậu vào tuần tới."

"Ừm, tôi sẽ nhắn tin cho cậu sau."

"Tạm biệt Hongjoong."

"Tạm biệt."

Họ chạy đi theo hai hướng khác nhau.

______________

"Liệu người của chính phủ có đuổi theo chúng ta không?" Yunho lo lắng nói, đi đi lại lại trên boong tàu khi Hongjoong xoay bánh lái, điều khiển con tàu đến nơi con quái vật đang ở.

"Nếu họ làm thế, chúng ta chỉ cần trốn thoát." Wooyoung trả lời ngắn gọn, "Chúng ta có thể khiến con tàu trở thành những chiếc máy bay khẩn cấp mà."

"Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta ở gần trung tâm thành phố như thế này. Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, ông biết đấy, và cái đầu của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm nếu bọn họ phát hiện ra."

"Không có nghĩa là chúng ta nên phớt lờ và để cái thứ xanh lè, xấu xí và ghê tởm đó giẫm lên các tòa nhà thành phố." Mingi nhanh chóng trả lời, cầm khẩu đại bác lên. "Chỉ cần làm nhanh là được. Chúng ta đánh bại nó bằng con tàu của chúng ta và rời đi trước khi lực lượng Rangers của thủ đô đến, tôi cũng không muốn cái đầu của chúng ta nằm trong tay bọn họ đâu."

Tất cả những gì Yunho có thể làm là thở dài lo lắng.

Cuối cùng họ cũng đến được nơi cần đến, nơi có một con khổng lồ xanh cằn cỗi di chuyển xung quanh, và tiếng la hét của người dân vang vọng khắp nơi đánh dấu sự sợ hãi. Hongjoong đảo mắt, cân nhắc một giải pháp sáng suốt.

Cho đến khi anh nhìn thấy Freeze nhảy qua bề mặt mà anh ta đã đóng băng bằng phép thuật của mình trong không khí trước khi hạ cánh xuống gần chân con khổng lồ hơn.

"Freeze? Anh ta đang làm gì vậy?" San thở hổn hển, nhìn Freeze rút hung khí và đâm xuống đất. Trước khi nó di chuyển, băng trên đường đã nứt ra và đóng băng chân của con khổng lồ tại chỗ.

"Chết tiệt, tôi ước tôi có thể làm được điều đó, trông anh ta như Elsa ấy, ngầu bá cháy." Mingi há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào hiện trường.

"Anh ta có vẻ như có thể tự xử lý được, hyung.", Yeosang nói. Cậu không đội mũ bảo hiểm của Pirate Rangers, chỉ mặc mỗi bộ đồng phục màu hồng vì họ đang ở trên boong tàu cách xa tầm mắt của công chúng, "Có lẽ chúng ta không cần phải ở đây lần này, hãy quay trở lại căn cứ trước khi bất kỳ ai trong số họ nhìn thấy chúng ta."

Hongjoong đồng ý, đã chuẩn bị sẵn sàng để con tàu của họ rời đi trong không khí. Nhưng trước khi mọi thứ có thể diễn ra, một tiếng rắc lớn vang lên và anh quay lại, chứng kiến ​​con khổng lồ dùng tay phá nát băng.

Freeze lùi lại, né tránh khối gạch băng mà con khổng lồ ném vào anh ta. Anh ta chạy đến cầm theo vũ khí bên mình, chồm lên tới đầu gối của nó, cắm súng vào đó, xoay và bắn ra từng phát đạn.

Nó hét lên đau đớn, cố gắng xác định vị trí của anh ta, nhưng Freeze đã nhanh hơn một bước và phóng đến đầu gối còn lại của nó, thực hiện hành động tương tự ban nãy. Con khổng lồ xanh lúc này kêu gào thảm thiết, bất lực ngã xuống đất.

Freeze di chuyển ra khỏi nơi nó ngã, nghĩ đến việc lấy mạng nó càng nhanh càng tốt, hoặc là làm nó có thể gây ra ít thiệt hại nhất, nhưng con khổng lồ đã nhanh chóng đứng dậy trở lại. Trước sự bối rối ngạc nhiên của Freeze, nó đã tìm thấy vị trí của anh ta.

Freeze không có đủ thời gian né tránh khi cành cây của nó đập vào người anh, khiến Icy Ranger văng ra xa, cả cơ thể anh đập vào một bức tường xi măng gần đó tạo thành một vòng tròn lớn.

Hongjoong thở gấp, lo lắng nhìn Freeze.

"Chúng ta có nên giúp anh ta không, hyung?" Jongho đề xuất, bồn chồn kiểm tra từ đằng xa.

"Các Ranger khác gần như đang ở đây, Green." Dù muốn giúp đỡ thế nào nhưng Hongjoong cũng không thể mạo hiểm để đưa đội của mình vào tình thế nguy hiểm.

Nhưng anh ấy cũng không thể chịu được khi thấy Freeze bị thương.

Hongjoong nuốt nước bọt, đặt tay lên bánh lái. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Icy Ranger, dường như đang suy tính lựa chọn nhưng họ biết họ cần phải rời đi vì sự an toàn cho cả đội.

Hongjoong lại nhìn xuống, thấy Freeze đã tự đứng dậy. Con khổng lồ nằm trên đường với cơn đau mang theo ở chân vẫn cố gắng di chuyển. Chàng thuyền trưởng nhìn thấy một phần mũ bảo hiểm Ranger của Freeze bị nứt, và thứ gì đó trông rất giống như máu chảy ra từ đó.

Freeze vẫn ngồi đó, thở dốc. Anh ta đang chảy máu.

Hongjoong cắn môi, đầu sắp nổ tung vì suy nghĩ cho đến khi anh thở dài một hơi.

"Yellow, cầm lái."

Yunho đột ngột quay lại, ngạc nhiên mở to mắt trước thông báo của chàng thuyền trưởng, "C-Cái gì? Hyung, anh đang làm gì vậy?!"

Hongjoong phớt lờ câu hỏi của Yunho, trang bị vũ khí vào hông sau khi cắm đạn vào bên trong băng đạn.

"Hãy đảm bảo thuyền rời đi nhanh nhất có thể và giữ an toàn cho mọi người. Anh sẽ trở lại căn cứ sau."

"Đ-đợi đã, hyung! Anh không thể- "

Trước khi có thể nói bất kỳ lời phản đối nào, Hongjoong đã nhảy ra khỏi tàu và rời đi.

"Ôi trời ạ, đội trưởng vẫn cứng đầu như thế." San chế giễu, chống tay lên thành tàu.

"Tôi cá với các ông là có gì đó đáng ngờ giữa hai người này." Wooyoung tiến về phía Yunho, đưa mắt nhìn Hongjoong vừa rời đi.

"Vậy là thật sao? Hyung ấy có hứng thú với Freeze-"

"Black, quyển sổ ghi chép của tôi đâu? Ông đã mượn nó ba tuần rồi. Tôi không thể hoàn thành báo cáo cuối tháng nếu không có nó." Yeosang bước đến, bàn tay ghim chặt vai Mingi, trầm giọng hỏi.

"A-Ahahaha, tôi nhớ là tôi trả cho ông rồi mà nhỉ... À phải rồi! Blue đã mượn nó sau đó-"

Yeosang quay người tìm kiếm Wooyoung, nhưng cậu ấy đã trốn ở đâu đó, để lại Jongho đang cầm một quyển sổ tay rách nát, nhăn nhúm và ướt nhẹp có ghi tên Yeosang đã bị phai mờ ở phía góc phải.

"Không phải em làm!" Jongho vội vàng xua tay, giấu đi quyển sổ sau lưng mình.

Yunho đập tay lên trán, thở dài, lái con tàu rời đi trong lúc Yeosang đang mỉm cười trói Mingi, Wooyoung và Jongho (nhưng Yeosang đã nới lỏng dây trói của Jongho một chút, có lẽ vì lo lắng người bạn trai trẻ tuổi của mình sẽ bị đau) vào cột buồm chính.

"Làm đội phó cũng không khá khẩm hơn khi phải quản lý đám bẩn bựa này đúng chứ, Yellow?" San chống tay lên hông mình, vỗ vai Yunho.

"Thứ nhất, tôi được cho phép để trói tất cả các ông lại và treo lên đỉnh tàu. Thứ hai, "đám bẩn bựa" mà ông nói không bao gồm tôi, mà là ông đấy, Gray. Tôi chỉ đang cố gắng cư xử thân thiện với gương mặt mà các ông luôn cho là 'trông như cún con' thôi. Giờ thì quay lại vị trí của mình đi."

Yunho mệt mỏi cảnh cáo.

________________

Hongjoong chạy đến chỗ Icy Ranger nhanh nhất có thể, nửa quỳ xuống nơi anh ta đang ngồi.

"Red?" Freeze ngạc nhiên khi nhìn lên, giật mình trước sự xuất hiện của Red Ranger, "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

"Giúp cậu một tay." Anh nói dứt khoát, vẫn đang kiểm tra vết máu trên mũ bảo hiểm của Freeze

"Tôi không cần sự giúp đỡ, Red." Freeze cáu kỉnh.

"Tôi biết là cậu không cần, nhưng cậu đang chảy máu, Freeze. Hãy để tôi giúp."

Giờ đây Freeze dường như đã nhận ra điều đó, cuối cùng cũng chạm vào mũ bảo hiểm của mình. Chiếc găng tay trắng chìm trong màu đỏ ngay lập tức, nhưng anh đã từ chối lòng tốt của Hongjoong.

"Đừng bận tâm, tôi có thể tự xử lý được, đó chỉ là một vết thương nhỏ."

"Mũ bảo hiểm của cậu bị nứt, Freeze. Nó không thể 'chỉ là một vết thương nhỏ'." Hongjoong chế giễu.

"Vậy tại sao cậu không giết nó trước khi nó quay trở lại?" Freeze nói, nghiêng đầu về phía con quái vật đang nằm, "Hãy lo cho tôi sau."

Hongjoong đảo mắt, Red Ranger không đồng ý với yêu cầu này, nhưng Freeze có những ưu tiên khi thực hiện công việc của mình. Nhiệm vụ trước, thương tích sau.

"Red." Anh ta gọi Hongjoong một lần nữa, giọng điệu có phần cầu xin lần này.

Hongjoong rên rỉ và chịu thua, "Được rồi! Tốt hơn là cậu nên xử lý vết thương trước khi nó bị nhiễm trùng."

Freeze chỉ đơn giản gật đầu, để cho vị Pirate Ranger chạy về phía con khổng lồ khi anh ta rút súng ra, nhanh trí nhắm thẳng vào tim nó.

Con khổng lồ xanh kêu lên lần cuối trước khi nó ngã lăn ra, ngọ nguậy, sau đó từ từ thu nhỏ lại thành một cái cây nhỏ bé.

Ồ.

Nó thực sự trông khá dễ thương.

Hongjoong cầm nó lên, cân nhắc kích thước để đặt nó vào chậu cây tương xứng. Gen đột biến trong nó đã chết cùng với viên đạn của anh, loại đạn đã từng đánh bại những loài này.

Hongjoong đặt nó vào bên trong áo khoác đồng phục màu đỏ của mình, quay trở lại chỗ của Freeze.

Anh không hỏi được gì sau đó vì đã nghe tiếng máy bay trực thăng vang vọng trên bầu trời.

"Chết tiệt." Hongjoong lầm bầm trong hơi thở, và Freeze hiểu ý anh.

Các Ranger khác đang đến.

"Đi đi." Freeze thúc giục.

"Nhưng vết thương của cậu-"

"Tôi sẽ xử lý nó sau. Đi mau đi." Hongjoong bực bội thở dài, sau đó anh gật đầu và chạy đến một con đường gần đó, lẩn trốn.

May mắn thay, anh tìm thấy một nhà vệ sinh công cộng trống cạnh một cửa hàng gần đó. Sau khi thay quần áo bình thường trở lại, Hongjoong rút điện thoại ra, gọi cho đội của mình.

"HYUNG, ANH ĐANG Ở ĐÂU?!" Wooyoung hét lên với cái giọng quãng tám của mình từ bên kia điện thoại, khiến Hongjoong nhăn mặt, đưa điện thoại ra xa tai.

"Anh đã ra khỏi nơi đó rồi, đừng lo lắng. Bọn em về căn cứ chưa? " Một tiếng thở dài mãn nguyện tập thể vang lên ở phía bên kia, và Yeosang đáp lời chàng thuyền trưởng.

"Vâng, bọn em đang ở đó, không nhận thấy có ai theo dõi cả. Bây giờ anh cần phải quay lại đây ngay nếu không Wooyoung sẽ chạy ra ngoài và tự mình lôi anh về lại căn cứ. Cậu ấy nói quá nhiề- Ngồi xuống Wooyoung, đừng có giựt lấy điện thoại nữa!"

Hongjoong cười khúc khích, bật GPS của mình lên để anh có thể đến nhà nghỉ bỏ hoang, nơi mà họ đã đặt chiếc rương dịch chuyển tức thời ở đó.

"Anh đang trên đường đi, bảo mọi người đừng lo lắng nữa- " Chàng thuyền trưởng chớp mắt, anh đang ở một ngã tư, chờ đèn đường dành chi người đi bộ chuyển sang màu xanh.

Hongjoong đã rất hoang mang khi nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ phía bên kia của đèn giao thông.

Seonghwa?

Tại sao cậu ấy lại ở đây?

"À, anh sẽ trở lại sớm thôi, gặp lại sau nhé."

"Ah hyung-" Yeosang thốt lên ngạc nhiên.

Và Hongjoong vội vàng cúp máy.

Seonghwa dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, anh ấy ngẩng đầu lên, và mắt của cả hai chạm nhau, sau đó họ trao cho nhau một ánh nhìn khó xử. Hongjoong nghiêng đầu, hơi bối rối. Anh quyết định băng qua đường trước, đi về phía Seonghwa.

"S-Seonghwa." Hongjoong bắt chuyện. Seonghwa gật đầu đáp lại, ngượng ngùng cười với anh.

Hongjoong nhìn thấy bàn tay của Seonghwa đang che đi gò má, không có ý định buông ra.

"Cậu đang làm gì ở đây vậy?" Hongjoong hỏi.

"Bà tôi hết thuốc và cần thêm một số thứ nên nhờ tôi đi mua. Nhà bà ấy nằm trong khu phố này nên tôi đã đến hiệu thuốc gần nhất ở đây." Sau đó, Seonghwa giơ một túi nhựa trong tay của mình lên, nơi Hongjoong nhìn thấy một vài bông băng và lọ thuốc bên trong đó.

"Ra là vậy." Hongjoong gật đầu, mhưng có một điều vẫn khiến anh khó hiểu.

"Răng của cậu bị đau à, Seonghwa? Từ ban nãy cậu cứ ôm chặt gò má của mình."

Seonghwa lo lắng liếc nhìn xung quanh.

Hửm?

Điều đó rất đáng ngờ.

"Đừng lo lắng. Không có gì đâu."

"Hửm?" Hongjoong đã hỏi, một cách tò mò hơn.

"T-Tôi, ừm-" Seonghwa nhìn anh, ngập ngừng. "Má của tôi bị trầy bởi một cành cây."

Hongjoong lo lắng nhìn anh chằm chằm.

Huh?

"Cậu bị trầy bởi một cành cây?" Seonghwa có thể rất vụng về, nhưng Hongjoong chưa bao giờ thấy anh ấy bất cẩn đến mức này.

"Ừm- T-Tôi, tôi, ừm..." Seonghwa lắp bắp, "Tôi thấy một con mèo bị mắc kẹt trên cây nên tôi đã trèo lên để cứu nó."

"Và một cành cây đã làm má của cậu bị trầy?" Hongjoong nhấn mạnh câu hỏi, có chút ý trêu chọc.

"P-Phải, cành cây đó khá nhọn. Yah, đừng có cười tôi, tôi chỉ cố gắng để giúp con mèo!"


Vào thời điểm đó, Hongjoong đã nhận ra tại sao bản thân mình lại thích tên ngốc to xác (nhưng lại vô cùng đẹp trai, nhấn mạnh lần nữa) này.

Seonghwa đôi khi quá tử tế chỉ vì lợi ích của người khác hơn cả chính anh ấy.

Thật là, ừm, ngọt ngào nhỉ?

Hongjoong đã thực sự rơi vào một tình trạng còn tồi tệ hơn cả ban đầu.

"Còn cậu thì sao? Tại sao cậu lại ở đây?" Seonghwa hỏi ngược lại khiến chàng trai tóc đỏ có chút hoảng hốt, cố hoạt động não hết công suất để kiếm lý do bao biện cho mình.

"À- cậu biết không, Choi San ấy? E-Em ấy có một con mèo. San nhờ tôi chăm sóc nó vì em ấy phải tham gia một cuộc thi nhảy mà lại không có bất kỳ ai để giúp em ấy trông nó cả."

"Vậy thì cậu đã xong việc chưa?" Seonghwa thắc mắc, nhìn anh đầy nghi ngờ.

Seonghwa nhận thấy rằng không có con mèo nào bên cạnh Hongjoong.

"Ồ, ờm, vâng, San đã trở lại rồi."

"À." Seonghwa có vẻ sẽ tin lời anh. Chàng trai tóc đỏ thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi phải đi rồi." Hongjoong cho biết, anh cần phải quay trở lại tàu nếu không điện thoại của anh nổ tung vì quá nhiều cuộc gọi bất cứ lúc nào.

"Cho tôi gửi lời thăm đến bà của cậu nhé."

"Chắc chắn rồi." Seonghwa mỉm cười với Hongjoong, "Tôi sẽ nhắn lại với bà."

Hongjoong hơi đỏ mặt, suýt chút nữa thì vấp ngã bởi bậc thềm vỉa hè. May mắn thay, anh đã cứu được khuôn mặt khá ưa nhìn của mình.

"G-Gặp lại sau nhé, Seonghwa."

"Cậu cũng thế."

Sau đó, cả hai đường ai nấy đi, với khuôn mặt của Hongjoong gần như trùng khớp với màu tóc của mình, hệt như một trái dâu tây.

___________________

Mối quan hệ vụng về của họ đã phát triển tốt hơn, theo một hướng "mập mờ" trong một vài tuần sau đó.

Hongjoong thậm chí còn không nhận ra.

Sau cuộc chiến với con không lồ, Hongjoong quyết định nuôi một thứ gì đó. Anh không biết điều gì đã thu hút mình, nhưng anh muốn có một sự thay đổi trong khoang thuyền trưởng. Nó đã trông như thế quá lâu rồi, nhàm chán và không có gì đặc biệt. Vì vậy, Hongjoong quyết định chào đón cậu bạn nhỏ anh đã đánh bại từ cuộc chiến ấy vào trong phòng của mình.

Loài thực vật đột biến đã xuất hiện từ lâu, nó là một loại cây đặc biệt và bằng cách nào đó nó vẫn có ký ức của riêng mình.

Nhưng tất nhiên, cái cây không thể nói chuyện. Bất ngờ là nó có thể hiểu lời Hongjoong bất cứ khi nào anh ấy nói chuyện với nó. Hongjoong dần trở nên thích thú với mọi khoảnh khắc anh ở cùng nó, giống như một cách để giảm đi sự căng thẳng.

Lúc đó cái cây mọc ra nhiều nhánh và sẽ cuộn quanh cổ tay của Hongjoong, tạo ra hình dáng của một chiếc vòng tay như thể nó đang nắm lấy anh.

Một ngày nọ, Hongjoong đã nói đùa rằng nó nên quấn lấy bất cứ ai yêu thích anh.

Thật ngạc nhiên và bất ngờ, bất cứ khi nào một thành viên phi hành đoàn của anh bước vào cabin căn cứ, bất kể lý do họ đến là gì, cái cây sẽ vươn ra với chiều dài kỳ diệu và quấn cành của nó quanh cổ tay họ. Như thể nó biết ai sẽ đánh giá cao sự tồn tại của Hongjoong và yêu quý anh.

Nó làm hài lòng chàng thuyền trưởng, anh đã biết rằng các đồng đội của mình tôn trọng và quý trọng anh nhiều như anh đã làm với họ.

Nó làm cho anh cảm thấy hạnh phúc rất nhiều.

Hoặc giống như một bài kiểm tra dành cho các thành viên về chàng thuyền trưởng của họ.

Hongjoong cảm thấy hơi tệ khi liên tục để người bạn xanh nhỏ xinh trong căn phòng ngộp ngạt và nghĩ cách thay đổi bằng cách đưa nó đến trường. Có lẽ nó sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn khi được tắm dưới ánh nắng mặt trời.

Anh ấy bỏ nó vào túi áo khoác của mình, sau đó bước vào quán cà phê nơi anh ấy luôn hẹn gặp Seonghwa.

Seonghwa chào anh bằng một nụ cười ngọt ngào, ngồi xuống chiếc bàn mà họ vẫn thường hay ngồi.

Họ đã làm những việc mà họ vẫn thường làm: Trò chuyện, kể cho nhau nghe về những gì đã xảy ra trong tuần vừa qua. Đôi khi họ tiết lộ một chút bí mật của mình, ở mức độ vừa đủ, và về những việc nhỏ họ đã làm ngoài học tập và làm việc.

"-Và cậu có biết rằng giáo sư Lee vừa kết hôn không?"

Hongjoong đã há hốc mồm kinh ngạc vì tin tức này, "Thật sao? Tôi không biết điều đó đấy! Có lẽ tôi nên gửi một món quà chúc mừng, cô ấy đã giúp tôi rất nhiều trong các bài thuyết trình tổng kết."

"Ừm, cô ấy đã kết hôn vào Chủ nhật tuần trước. Tôi cũng không biết về điều này cho đến khi một người bạn cùng lớp của tôi kể cho mọi người nghe."

Bất chợt, nụ cười của Seonghwa đột nhiên trở nên căng thẳng. Hongjoong không biết nguyên nhân cho đến khi anh nhìn vào cổ tay của Seonghwa, nơi có một nhánh cây màu xanh đang quấn chặt lấy. Seonghwa cau mày nhìn cành cây, nhíu mày bối rối.

"O-Oh." Hongjoong bối rối cố gắng kéo cành cây ra khỏi tay Seonghwa khi anh nhận ra cây của mình đang làm gì.

Nhưng thay vì thả Seonghwa ra, cành cây lại quấn lấy anh ấy chặt hơn.

"Y-Yah!" Hongjoong lắp bắp, "Đừng làm phiền cậu ấy!"

Seonghwa hỏi, thích thú. "Cái này là gì vậy?"

"Đó là một- Uh...."

Chúa ơi, anh phải nghĩ ra điều gì đó. Nhanh lên nào Hongjoong, phát huy não của mày đi.

"À thì, đ-đây là một giống thực vật đột biến. Tôi có một người chú làm việc trong phòng thí nghiệm dành riêng cho các loài đột biến. Nó đã được điều chỉnh để trở nên vô hại. Và ừm, tôi đang nuôi nó." Hongjoong thậm chí không biết giải thích điều này như thế nào cho hợp lý, lắp bắp cố gắng liên kết các câu từ lại với nhau.

Seonghwa nhìn chằm chằm vào nó một cách hoài nghi nhưng vẫn gật đầu. "Tại sao nó... cứ quấn lấy tôi vậy, Hongjoong?" Anh ấy cố gắng kéo cành cây ra nhưng vô ích.

"À, nó chỉ làm điều đó với những người thích- "

Hongjoong giật mình ngừng lại, nhìn chằm chằm cành cây đang bám trên cổ tay Seonghwa như thể vừa chứng kiến ​​một vụ án mạng.

Không đời nào.

Đây không thể nào là những gì Hongjoong nghĩ, phải không?

Cái cây chỉ quấn lấy những ai... trân trọng và yêu quý anh.

Không thể nào.

Sự im lặng của Hongjoong bắt đầu khiến người đối diện cảm thấy lo lắng, nhưng Seonghwa chỉ ngây ngốc nhìn Hongjoong.

Vì thế nên-

Điều này có nghĩa là... là Seonghwa trân trọng anh?

Và thậm chí đang là loại tình cảm nào? Đó có phải là kiểu tình bạn đơn thuần không?

.... Hay là đó là loại Y?

Yêu??!!

Hongjoong thực sự ước mình có thể chồm người đến nắm lấy cổ áo sơ mi của Seonghwa và hét lên thành tiếng ngay bây giờ.

"... Nó làm điều đó với những người tôi quen biết." Hongjoong kết luận, sau đó gật đầu liên tục như thể anh đang tự thôi miên mình thoát khỏi ảo tưởng.

Giờ đây cái cây hoàn toàn quấn lấy Seonghwa, như thể Seonghwa mới là chủ nhân thực sự của nó chứ không phải Hongjoong - Người đã chăm sóc nó suốt mấy tuần nay. Nó chưa bao giờ làm điều này với bất kỳ thành viên nào trong đội của anh, bởi vì với các thành viên, nó chỉ quấn lấy họ trong một vài phút ngắn ngủi và sẽ buông ra.

Cái quái gì vậy?

"S-Seonghwa ya, tôi xin lỗi. Tôi không biết tại sao nó lại trở nên như thế này. Nó cũng làm điều này với bạn bè của tôi, nhưng tôi không biết tại sao nó không chịu buông cậu ra." Hongjoong nói, đỏ bừng mặt khi cẩn thận tháo những cành cây trên tay Seonghwa.

Cái cây lại càng cứng đầu quấn chặt lấy người đàn ông, không có ý muốn rời đi.

"Yah!" Hongjoong phát cáu lên, "Dừng lại đi!"

Nhưng Seonghwa chỉ cười, "Không sao đâu Hongjoong, tôi ổn, nó không làm tôi cảm thấy đau đớn."

"Cậu có chắc không? Tôi không muốn làm phiền cậu-"

"Cậu chưa bao giờ làm tôi cảm thấy khó chịu cả, Hongjoong. Ổn mà, tôi thực sự thích anh chàng nhỏ bé này, có hơi nhột một chút thôi."

Hongjoong cảm thấy mình có thể tan chảy vì sự ngọt ngào của Seonghwa.

"Rất dễ thương."

Nhưng thay vì nhìn vào cái cây, chàng trai tóc đen lại nhìn vào Hongjoong khi nói điều ấy.

Không ổn chút nào.

Không, hoàn toàn không.

Giá mà Seonghwa biết rằng tất cả những lời vớ vẩn mà anh ấy đã nói có thể khiến trái tim của chàng trai tóc đỏ đập loạn xạ và nhanh đến mức nào.

Seonghwa đã có thể đã giết chết Hongjoong hết lần này đến lần khác.

Họ vẫn tiếp tục cuộc tán gẫu như thường lệ với một Hongjoong luôn phải kiềm chế để gương mặt của mình không còn bốc cháy nữa, và cái cây vẫn không có dấu hiệu rời khỏi Seonghwa cho đến khi cả hai đứng lên, nói lời tạm biệt nhau.

______________

*Tylenol: Thuốc giảm đau và hạ sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro