Chương 3: Vậy, vậy thì bây giờ... Cậu là ai nhỉ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu ấy thích anh."

"Anh ấy thích anh?"

"Phải, cậu ấy thích anh." Hongjoong rên rỉ, ôm chặt con thú nhồi bông trong tay như đang muốn bóp chết nó.

Yunho ngồi bên cạnh Hongjoong đã lắng nghe tất cả những lời than thở của chàng thuyền trưởng, nhướng mày thích thú.

Thật may mắn vì hiện tại chỉ có cậu ấy và Hongjoong ở căn cứ, nếu không mọi người chắc chắn sẽ phì cười vì một Hongjoong "ngớ ngẩn" khác xa đội trưởng mạnh mẽ mà họ vẫn thường nhìn thấy.

"Vậy thì hãy nói với anh ấy, hyung."

"Sao cơ?" Hongjoong khó hiểu nhìn lên.

"Ý em là, anh cũng thích anh ấy mà, vậy thì tại sao phải chần chừ? Không phải hai người đã bật đèn xanh cho nhau rồi sao?"

Hongjoong nuốt nước bọt, ngã phịch xuống giường. Đó là một trong những khoảnh khắc mà anh không phải là Red, không phải là Pirate Ranger mà chỉ là một Kim Hongjoong bình thường, một sinh viên đại học có tình cảm với người bạn thân của mình và ngay lúc này trông có vẻ vô cùng ngu ngốc.

"Nhưng nếu..." Hongjoong tiếp lời, mắt lo lắng đảo xung quanh.

"Nếu?"

"Em biết đấy, nếu cậu ấy phát hiện ra thì sao, về việc chúng ta thực sự là ai và... Và nói điều đó cho mọi người hay gì đấy?"

"Hyung, anh biết rằng anh là người tệ nhất khi yêu, đúng không?" Yunho nói, khịt mũi, "Anh có nhớ bao nhiêu người đã rủ anh tham gia buổi prom cuối năm khi chúng ta còn trung học không? Và anh đã từ chối tất cả bọn họ? Rồi năm ngoái, ai đó đã tỏ tình với anh theo đúng nghĩa đen và anh nói rằng anh không có hứng thú với nó?"

"Chà, đó là sự thật-"

"Vậy mà anh chàng Seonghwa này đã khiến anh tương tư trong nhiều tháng! Anh đã luyên thuyên quá nhiều về việc anh ấy là một người tốt đến mức nào, vì vậy em không nghĩ đó sẽ là một vấn đề. Đừng lo lắng cho bọn em, hyung, hãy lo cho chính mình."

Hongjoong nhắm mắt lại, không trả lời.

"Tùy anh thôi, hyung. Nhưng từ những gì em nghe được từ lời anh nói, thì em chắc chắn anh ấy sẽ không giống một kẻ xấu xa và tồi tệ đâu." Yunho vỗ vai Hongjoong, vẻ mặt nghiêm túc khiến Hongjoong phải dừng lại suy nghĩ.

Anh thở dài rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"... Được rồi," Hongjoong ậm ừ, "Anh nghĩ là em nói đúng, Yunho. Cảm ơn em, anh luôn tin tưởng em bởi vì em là đội phó và cũng là người bên cạnh anh đầu tiên và lâu nhất trong tất cả mọi người."

"Không có gì cả hyung, hãy dành thời gian cho bản thân anh nhiều hơn, đừng cố đặt trách nhiệm của một người đội trưởng lên vai mình nữa."


__________

Hongjoong đã quyết định trở thành người chủ động bằng cách anh sẽ tỏ tình trước.

Vì vậy, Hongjoong đã ở đây, sau khi nhắn tin hẹn gặp Seonghwa ở công viên giải trí vì anh đã mua hai vé để đi cùng San, nhưng San lại bất chợt thông báo rằng cậu có việc gấp cần phải rời đi.

Tất cả chỉ là một lời bào chữa ngu ngốc để Hongjoong đạt được mục đích của mình.


Seonghwa hơi sửng sốt nhưng cũng đồng ý mà không có bất kỳ lời phàn nàn hay nghi ngờ nào, và họ đã ở đó, đứng trước một con tàu cướp biển Viking, xếp trong một hàng dài để chờ đến lượt tham gia trò chơi.

Đáng ngạc nhiên là giữa họ không hề khó xử chút nào cả. Hongjoong đã có được rất nhiều niềm vui sau một khoảng thời gian dài ngập chìm trong căng thẳng và mệt mỏi.

Khoảng hai giờ chiều, cả hai ngồi nghỉ tại bàn và gọi đồ ăn sau khi đã thử rất nhiều trò chơi. Seonghwa đã trả tiền cho mọi thứ như một quý ông (Hongjoong cứ liên tục tranh giành về việc chia tiền nhưng Seonghwa không đồng ý và luôn nhanh trí lén thanh toán tất cả trước).

Hongjoong đã rất xấu hổ.

Họ nói về nhiều thứ, từ việc học ở trường đến việc làm khi ở nhà, thậm chí đến con mèo của San và các buổi hòa nhạc sắp tới của các nghệ sĩ họ yêu thích. Mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp cho đến khi Seonghwa nói câu tiếp theo.

"Tôi có vài điều muốn nói."

Hongjoong đã choáng váng, suýt chút nữa đánh rơi miếng khoai tây chiên đang cầm trên tay.

"C-Cái gì cơ?"

Lời tỏ tình? Phải nó không? Seonghwa định bộc lộ trước Hongjoong? Nhưng lý do họ ở đây là Hongjoong muốn trở thành người chủ động chứ không phải là ngược lại. Có phải kế hoạch của anh đã bị phá hủy rồi không? Hongjoong vừa kinh hoàng vừa bối rối.

Anh vẫn chưa sẵn sàng!

"Tôi đã từng..." Seonghwa nói một cách thận trọng, có chút ngập ngừng, "Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều để xem rằng tôi có nên nói với cậu điều này không."

"Nói... Nói cho tôi biết điều gì?"

"Thực ra tôi..."

"C-Cậu?"

Seonghwa đang rất lo lắng, Hongjoong có thể nhìn ra được điều đó.

"Tôi... tôi..." Anh ấy bặm môi, "Thực ra tôi-"

Một tiếng hét vang lên sau lưng họ, và cả hai đều quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Đối diện với nơi mà họ đang ngồi là một cửa hàng lưu niệm. Có rất nhiều búp bê và tượng sáp được trưng bày qua nơi cửa kính. Nhưng vấn đề là những thứ đó đang tỏa ra luồng ánh sáng đen tối kỳ ảo với đôi mắt đỏ ngầu ghê tợn, dần dần nở nụ cười rộng toát hệt như những con hề quái dị.

Chúng đã bị yêu tinh điều khiển.

Từng con bắt đầu di chuyển ra bên ngoài và bắt đầu đuổi theo mọi người xung quanh bằng tiếng cười khó nghe và man rợ của chúng.

"Ôi sh-" Hongjoong suýt chút đã chửi thề, tức tối vì ngày Chủ nhật tuyệt vời của anh sắp bị hủy hoại.

Ngay bây giờ bởi bọn khốn khiếp này.

Làm thế nào để Hongjoong có thể biến hình thành Pirate Ranger? Anh nhìn Seonghwa, người dường như đang có một sự phức tạp nào đó đang chạy trong tâm trí. Hongjoong quay lại nhìn cảnh náo động từ phía bên kia một lần nữa, thấy một nhóm trẻ nhỏ đang hét lên sợ hãi khi một trong những con yêu tinh với hình dáng búp bê tới gần.

"Khỉ thật." Hongjoong chửi thầm, nhìn thấy Seonghwa cũng đồng thời đứng lên. Hongjoong lao đến chỗ bọn trẻ, đá vào bụng con yêu tinh. Anh đá thêm một cú nữa trước khi nó có thể đứng dậy, nó rít lên gầm gừ giận dữ sau khi ngã xuống.


"Chạy!" Hongjoong hét lớn, nhưng bọn trẻ quá sợ hãi, thậm chí không thể nhấc nổi bàn chân.

Anh liếc nhìn xung quanh, thấy Seonghwa mang ra một cây gậy gỗ từ bên trong cửa hàng, quấn lên một mảnh vải mà anh xé ra từ chiếc váy trưng bày gần đó rồi châm lửa đốt nó lên.

Hongjoong thở hổn hển, tròn mắt ngạc nhiên.

Seonghwa biết yêu tinh sợ lửa?

Seonghwa bước đến, vung cây gậy đang bùng cháy, xua đuổi những tượng sáp yêu tinh khỏi lũ trẻ. Con yêu tinh gầm giận dữ nhưng vẫn không thể làm gì hơn, nó lùi ra xa.


"Có ai trong các em bị thương không?" Seonghwa nhẹ nhàng nói, cố gắng xoa dịu những đứa trẻ nhỏ, nhưng chúng dường như vẫn còn quá sợ hãi.

"Bọn anh sẽ đưa các em đến nơi an toàn, được chứ?"

Bọn trẻ ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi đi theo hai người.

Hongjoong quan sát Seonghwa từ phía sau, thực sự ngạc nhiên trước phản ứng bình tĩnh của anh.

Lạ lùng thay, một thường dân như Seonghwa đã xử lý tình huống này rất chuyên nghiệp như thể anh ấy từng trải qua rất nhiều lần.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của Seonghwa trước đây.

Chết tiệt, tim của Hongjoong sắp phát điên vì điều đó.

"Cha mẹ của các em đâu?" Hongjoong thắc mắc khi họ di chuyển, và một bé gái trong nhóm run rẩy giải thích.

"Cha mẹ đã cho phép bọn em đi theo nhóm để chơi tàu lượn siêu tốc." Bé gái chỉ vào đài phun nước lớn nơi cách họ vài mét, "Họ nói sẽ đợi bọn em ở đài phun nước ở cổng phía Đông."

Bọn trẻ có vẻ là học sinh tiểu học, Hongjoong nhận xét. Vẫn sẽ ổn nếu để chúng ở một mình, nhưng có vẻ như hôm nay khá xui xẻo.

Anh gật đầu với đứa trẻ, tỏ vẻ đã hiểu, "Bọn anh sẽ đưa các em về với bố mẹ, thế nên các em đừng hoảng sợ nữa được chứ? Mọi chuyện sẽ không sao đâu."

Họ quyết định đến rạp chiếu phim vì đây có lẽ là nơi vắng vẻ và an toàn nhất. Như bé gái đã đề cập, bố mẹ bọn trẻ đang đợi chúng ở cổng phía Đông, và rạp chiếu phim may mắn thay cũng ở cổng phía Đông.

Khi họ mở cửa rạp và bước vào bên trong, nó đã chật cứng người. Các nhân viên an ninh và cảnh sát đã ở đó, đứng thành một hàng với vũ khí đang kêu gọi thêm người tình nguyện giúp đỡ và trấn an mọi người xung quanh.

Những đứa trẻ đã tìm thấy cha mẹ của chúng ngay sau đó. Hongjoong đã cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy bọn họ đoàn tụ cùng nhau.

Chắc chắn lực lượng Rangers đã được gọi đến, Hongjoong tự hỏi liệu anh ấy có thể trốn ở đâu đó và biến hình không. Ngay cả khi các Ranger khác đang đến, anh cũng không thể để nguy hiểm tự do di chuyển vì có thể vẫn còn một số người đang mắc kẹt ở bên ngoài. Chàng trai tóc đỏ nhìn quanh, tìm kiếm một không gian kín đáo.

Hongjoong quay lại sau đó, nhìn thấy Seonghwa ngay sau lưng anh.


Ồ, tuyệt. Ngay cả khi có thì thật khó cho Hongjoong với Seonghwa đang bên cạnh mình. Hongjoong lập tức thay đổi kế hoạch, lần này là tìm kiếm một cánh cửa thoát hiểm. Nếu Hongjoong không thể biến hình, anh vẫn có thể tuần tra xung quanh và ngăn chặn lũ yêu tinh bằng phép thuật vốn có của mình.

Phải rồi, Hongjoong là một pháp sư mà nhỉ.

Khoan đã-

Seonghwa không biết Hongjoong là một pháp sư.

Điều này thậm chí còn trở nên khó khăn hơn. Có vẻ như Hongjoong sẽ phải chiến đấu bằng chính nắm đấm của mình. Tuyệt thật đấy.


"Cậu đang làm gì vậy?" Seonghwa nắm lấy cổ tay Hongjoong, chặn anh lại trước khi anh có thể mở cửa sau.

"Tìm kiếm những người khác." Hongjoong trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.

"Nhưng ở bên ngoài rất nguy hiểm." Seonghwa phản đối, "Lực lượng Rangers sắp đến rồi, cậu đừng lo."

"Bất cứ điều gì có thể xảy ra với bất kỳ ai ngoài đó, Seonghwa. Nó có thể xảy ra ngay bây giờ, ngay khi chúng ta đang nói chuyện như thế này."

"Không có nghĩa là cậu nên liều mình như vậy!" Seonghwa nói, hơi cao giọng.

"Tôi thà mạo hiểm bản thân hơn là thấy mọi người gặp nguy hiểm vì không thể tự vệ. Đừng cản tôi, Seonghwa." Sau đó anh đẩy cửa, bước ra khỏi rạp.

"Đ-đợi đã, Hongjoong." Seonghwa lắp bắp, lại vội vàng nắm lấy tay Hongjoong khiến anh quay lại, dò hỏi.

"Huh?"

"Hãy để tôi đi cùng cậu."

"Không, Seonghwa, không, cậu cũng không thể mạo hiểm chính mình." Hongjoong lắc đầu.

"Nhưng tôi không muốn để cậu ngoài đó một mình."

"Tôi có thể tự mình xử lý được, cậu không nên-"

"Làm ơn, Joongie." Seonghwa nài nỉ, và biệt danh mà Seonghwa đã gọi anh khiến chàng trai tóc đỏ khựng lại, "Hai vẫn tốt hơn là một."

Hongjoong im lặng, muốn từ chối nhưng vẻ mặt tuyệt vọng của Seonghwa dường như đã thuyết phục được anh.

Sau một lúc, Hongjoong thở ra, "Được rồi."

"Thật chứ?" Seonghwa hỏi lại, tìm kiếm sự xác nhận lần nữa từ phía anh.

"Thật. Đi thôi, nhưng hãy đảm bảo giữ an toàn, Seonghwa."

Họ chạy xung quanh toàn bộ công viên giải trí, tìm thấy một vài người đang lang thang khắp nơi, hoàn toàn xa khỏi rạp chiếu phim mà mọi người hiện đang ẩn nấp. Hongjoong đã cố gắng thông báo cho những người đó biết thêm nơi để trốn và cảnh báo rằng hãy cẩn thận.

Cả hai người đều gặp nhiều con yêu tinh đang chạy xung quanh và đã cố gắng hết sức để tự vệ. Trước sự ngạc nhiên của Hongjoong, Seonghwa đã tự vệ tốt hơn những gì mà anh nghĩ.

Có điều gì đó ở Seonghwa mà Hongjoong cảm thấy rất kỳ lạ và khó hiểu.

Suốt thời gian qua, chàng trai tóc đỏ chỉ nghĩ Seonghwa là một người tốt bụng, nhân hậu và không dùng bạo lực.

Dường như anh đã sai.

Seonghwa lúc này trông như thể anh ta có thể làm vỡ đầu ai đó chỉ với hai ngón tay qua cách anh ấy chống lại bọn yêu tinh.

Được rồi, Hongjoong sẽ không nói dối đâu, Seonghwa trông rất nóng bỏng và khác hẳn ngày thường.

Họ đến nhà vệ sinh công cộng ở cổng phía Nam sau khi nghe thấy một số tiếng la hét. Hongjoong đã lao về phía đó trước, nhìn thấy một phụ nữ đang trốn trong một nhà vệ sinh, cầu xin sự giúp đỡ khi một con yêu tinh đang cố gắng đột nhập.

Trước khi Seonghwa có thể bắt kịp Hongjoong, anh đã giơ thanh kim loại dài đang cầm trong tay lên và đâm nó xuyên qua người con yêu tinh. Hongjoong vội vàng mở cửa, trấn an cô gái.

"Bây giờ cô an toàn rồi, hãy mau chóng ra ngoài đi."

Người phụ nữ run rẩy nắm lấy tay anh, đứng dậy và rời khỏi đó nhanh nhất có thể. Seonghwa xuất hiện đột ngột khiến cô hơi giật mình, nhưng đã bình tĩnh lại sau khi Seonghwa chỉ cho cô nơi mọi người đang trốn.

Người phụ nữ chạy đi ngay sau khi cảm ơn họ, hướng thẳng đến tòa nhà đối diện nơi họ đang đứng.

Hongjoong thở dài, quay lại để kiểm tra xem có còn mối nguy hiểm nào nữa không.

Sau khi dành cả buổi chiều để tìm kiếm mọi người, Hongjoong nhận ra rằng cổng phía Bắc và phía Đông của công viên giải trí đã được đảm bảo an toàn vì hầu hết mọi người đều tập trung ở đó, không bị ảnh hưởng bởi các cuộc tấn công bất ngờ từ lũ yêu tinh.

Vì vậy, họ đi lang thang quanh hai cánh cổng khác là phía Tây và phía Nam và may mắn thay, ngoài một vài người bị thương không quá nặng thì những người còn lại đều bình an vô sự.

Phần duy nhất còn sót lại là hóa giải lời nguyền mà lũ yêu tinh này đã làm phép lên các con búp bê và tượng sáp lưu niệm.

Hongjoong sẽ rất vui nếu biết được con yêu tinh đầu đàn khốn khiếp nào đã đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Anh hoàn toàn sẽ lột da sống nó và đem đi nướng như anh đã làm với con Kraken.

Lũ yêu tinh hẳn đã chán sống vì dám phá hỏng cuộc hẹn của Hongjoong với Seonghwa khi Seonghwa sắp thú nhận tình yêu của mình với anh.

Vào thời điểm Hongjoong biến hình thành Pirate Ranger, bọn chúng tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đầy đủ.

Anh định quay trở lại cổng phía Đông sau lần tuần tra cuối cùng cho đến khi anh cảm thấy một động tĩnh phát ra từ sau lưng mình.

Ngoài góc phố nơi có số bụi cây, một con yêu tinh đột nhiên lao ra, nó cầm theo con dao, hét toáng lên và lao về phía họ. Hongjoong theo phản xạ xoay người kéo Seonghwa về phía mình, ôm lấy anh ấy và quay lưng về phía con yêu tinh. Nếu Hongjoong không thể tiết lộ danh tính của mình thì khốn khiếp, hy sinh vì Seonghwa có lẽ cũng sẽ không quá tệ.

Hongjoong nhắm mắt lại, chờ đợi một cơn đau đớn ập đến ở xương sống của mình.

Nhưng, không có gì xảy ra cả.

Cảnh giác mở mắt ra, và những gì trước mắt Hongjoong chính là thứ khiến anh kinh ngạc nhất từ ​​trước đến nay.

Thay vì ôm một Park Seonghwa đẹp trai chết tiệt, đó lại là Freeze trong bộ đồng phục màu trắng và xanh của anh ta.

Cái quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Hongjoong thậm chí không thể nhận ra rằng miệng anh gần như rơi xuống mặt đất.

"S... S-Seonghwa?! N-Nhưng... Nhưng cậu..." Hongjoong đảo mắt qua vai mình, nhìn thấy một khối băng khổng lồ đâm xuyên qua con yêu tinh tượng sáp. Con dao đã văng ra xa, và con yêu tinh tượng sáp không còn di chuyển, treo thân lơ lửng trên khối băng một cách vô hồn.

Freeze- À không, Seonghwa hất tảng băng ra khiến nó kéo theo con yêu tinh. Sau đó, anh ấy kiểm tra người Hongjoong và hỏi rằng liệu Hongjoong có ổn không.

Hongjoong vẫn ổn chứ?

Hoàn toàn không. Không hề.

"X-Xin lỗi, tôi...," Seonghwa ngập ngừng nói. "T-Tôi không cố ý giấu điều này."

"S-Seonghwa, c-cậu là Freeze?!" Hongjoong hốt hoảng thốt lên.

"Ừm... L-Lúc nãy tôi đã cố nói cho cậu biết sự thật, nhưng rồi lũ yêu tinh đã xuất hiện, sau đó tôi không biết nên tiếp tục thế nào và cậu cứ đòi ra ngoài một mình và tôi không thể để cậu làm như vậy nên tôi..."

Seonghwa buồn bã nói, nhưng não của Hongjoong đã cạn kiệt năng lượng để có thể hoạt động như bình thường.

"Từ từ, từ từ đã." Hongjoong nói, và người cao hơn dừng lại ngay lập tức, "Cậu đang nói với tôi rằng cậu chỉ cố thú nhận mình là Freeze, chứ không phải là thú nhận rằng cậu thích tôi?!"

"Ừ- Chờ đã, cái gì cơ?" Seonghwa nhìn anh chằm chằm, hoang mang.

"Park Seonghwa chết tiệt."

Seonghwa im lặng, không biết phải nói gì. Sau một lúc mới bắt đầu do dự nói, "C-Cậu... Đã biết điều đó?"

Hongjoong chế giễu, "Tôi biết rằng cậu thích tôi, đương nhiên rồi! Tôi chỉ không ngờ rằng cậu... cậu là Freeze."

"Phải, tôi... Đó là- Làm sao cậu biết? Tôi đã nghĩ rằng tôi đã che giấu rất tốt."

"Thực ra cậu đã giấu rất tốt, không sai. Tôi đã không biết điều đó cho đến tuần trước, khi cái cây của tôi quyết định quấn chặt vào cậu như thể cậu là chủ nhân của nó."

"Điều đó nghĩa là gì?"

"Còn nhớ khi tôi nói nó sẽ tự quấn lấy những người mà tôi quen biết không? Thực ra đó là một lời nói dối, nó quấn lấy những người thích tôi. Đối với người khác, nó chỉ quấn lấy trong một vài giây rồi sẽ tự buông ra, nhưng với cậu, nó lại quấn lấy cậu cả ngày, thế nên chỉ có một kết luận duy nhất."

Seonghwa vẫn đội mũ bảo hiểm Ranger của mình, nhưng Hongjoong đã can đảm để tháo nó ra. Seonghwa trông vô cùng xấu hổ và không dám nhìn Hongjoong. Gương mặt của Seonghwa giờ đây đã đỏ rực như mái tóc của Hongjoong.


Hongjoong quyết định thẳng thắn và vào ngay vấn đề chính.

"Từ khi nào cậu biết tôi là Red?"

Seonghwa sửng sốt trước câu hỏi của anh.


Freeze là một Ranger xuất sắc với tinh tế, kỹ lưỡng. Hongjoong có thể lường trước được rằng Freeze chắc chắn đã biết anh là đội trưởng của Pirate Rangers trong suốt thời gian qua, và trực giác của anh không bao giờ sai cả.

"Lúc gặp nhau lần đầu tiên." Seonghwa thành thật trả lời, "Khi chúng ta vô tình tráo sách giáo khoa cho nhau. Tôi không chắc liệu cậu có biết hay không nhưng ở trang cuối cùng của cuốn sách có vẽ một bản đồ điều hướng với biểu tượng ATEEZ trên đó."

Chà, chết tiệt. Đó là sự liều lĩnh và bất cẩn của chàng thuyền trưởng. Hongjoong tự mắng mình, nhắc nhở bộ não cá vàng lần sau phải thật sự cẩn thận hơn nữa.

"Tôi bắt đầu theo dõi đội của cậu bất cứ khi nào các cậu thực hiện nhiệm vụ bởi vì cậu biết đấy, mọi người liên tục bàn tán về các cậu. Tôi muốn xác thực tin đồn rằng có đúng là Pirate Rangers xấu xa như chính quyền vẫn luôn miêu tả hay không. Nhưng tôi đã hiểu rõ, các cậuuôn hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất có thể và không gây hại cho bất kỳ ai vô tội cả."

Đầu của Hongjoong đang trở nên rối tung.


"Chết tiệt."

Seonghwa chớp mắt hai lần, bối rối. "Sao cơ?"

"Vâng, cậu, đồ khốn, cậu có thể nói điều đó với tôi sớm hơn. Tôi sẽ không phải mất hơn ba giờ đồng hồ chết tiệt để suy nghĩ rằng tôi có nên tiết lộ tôi là ai hay không và tôi đã phải bộc lộ vẻ ngu ngốc của mình cho Yunho thấy chỉ vì thứ tình cảm mà tôi dành cho đồ khốn như cậu."

"Tôi đoán, uhm, nó là một bất ngờ?"

"Chúa ơi, tôi ghét cậu." Hongjoong bĩu môi giận dỗi.

Nhưng Seonghwa lại cảm thấy Hongjoong đang tỏ vẻ dễ thương, khẽ cười khúc khích.

"Ồ, có lẽ tôi xứng đáng với điều đó."

Chàng trai tóc đỏ hiểu sai ý của Seonghwa, bất chợt mở to mắt, lần này bắt đầu lắp bắp, "Khoan đã, không! Đồ ngốc, tớ cũng thích cậu. "

"Huh?"

"Huh?" Hongjoong hỏi ngược lại, tỏ vẻ bối rối.

Vâng, Seonghwa xứng đáng được như vậy.

"...Trông cậu thật là ngốc." Hongjoong nhìn Seonghwa, mong đợi một điều gì đó.

Seonghwa không trả lời, chỉ ngơ ngác đứng nhìn như một đứa trẻ, còn Hongjoong thì thở dài ngao ngán.

"Chúa ơi, Seonghwa, cậu có hôn tớ ngay không hay cậu sẽ chỉ đứng đó như một thằng ngốc thật sự?"

"Cậu biết đấy Hongjoong, cậu thật sự rất khắt khe và đòi hỏi, chắc hẳn đó là một đức tính vốn có của một đội trưởng nhỉ?" Seonghwa nhận xét.

"Điều đó không quan trọng, quan trọng là cậu thích tớ, vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

Sau đó, Icy Ranger mỉm cười, tiến đến khóa môi họ với nhau. Hongjoong ngạc nhiên, sau đó khẽ cười khúc khích.

Họ đứng đó, đắm mình trong hơi ấm của nhau cho đến khi Hongjoong cảm nhận được thứ gì đó đang đến gần. Seonghwa cũng có phản ứng nhưng chậm hơn một chút. Một con yêu tinh đang gầm gừ với họ từ phía sau Seonghwa, và trước khi anh ấy có thể tạo ra một mảnh băng nhọn để đâm qua nó, một viên đạn đã nổ ra, xuyên thẳng vào đầu con yêu tinh.

Cả hai tách nhau ra, và Seonghwa thấy Hongjoong đã biến hình, mặc bộ đồng phục Pirate Rangers màu đỏ, với khẩu súng bốc hơi nóng vắt ở bên hông.

Bất giác, Seonghwa thốt lên, "Chà, trông cậu rất hấp dẫn khi làm điều đó."

Hongjoong đã cười lớn, "Cậu hấp dẫn hơn tớ rất nhiều."

Sau đó, Hongjoong đã cởi mũ bảo hiểm của chính mình, ném nó sang một bên để họ có thể tiếp tục công việc trước đó. Seonghwa dường như hiểu rõ, đáp trả lại nồng nhiệt khi Hongjoong vòng tay qua cổ anh.

Cuối cùng họ lại lần nữa hôn nhau, giữa một công viên giải trí hoang vắng trong khi những người khác đang sợ hãi cho tính mạng của họ, chờ đợi lực lượng Rangers đến.

Nhưng cả hai Ranger có lẽ đang khá bận rộn. Có nhiều thứ quan trọng hơn ngay lúc này đối với họ, chẳng hạn như hôn.


"Tớ không thể tin rằng tớ đã phải mất vài tháng để được hôn cậu trong khi tớ có thể đã làm được điều đó từ rất lâu trước đây chỉ vì sự ngập ngừng chết tiệt. Tớ quả là một thằng ngốc." Hongjoong thở dài, hơi thở của họ cùng lúc hòa vào không khí với khoảng cách thân mật.

"Đúng vậy, cậu thật là ngốc." Seonghwa khẽ cười, môi họ chạm vào nhau hết lần này đến lần khác.

Họ thực sự là những kẻ ngốc.

Nhưng không sao, vì suy cho cùng, họ là những kẻ ngốc trong tình yêu.


_______________

"Nhìn đi, em đã bảo với các anh rằng Freeze là anh chàng Seonghwa mà Red hyung thích mà." Jongho nói, lấp ló đầu sau bức tường gần đó.

"Trời ạ, họ đang làm cái quái gì vậy? Hôn nhau trong lúc này ư?" Wooyoung nhăn mặt, giả vờ buồn nôn.

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi Blue, hyung ấy sẽ giết chúng ta nếu bị phát hiện đấy." San bịt miệng Wooyoung lại, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Hongjoong và Seonghwa.

"Và tại sao chúng ta lại phải trốn ở đây vậy?" Yeosang đứng dậy phủi quần, ngay lập tức bị các Pirate Ranger kéo xuống.

"Ngồi xuống, Pink! Ông muốn chúng ta chết à? Nhìn thấy không, chúng ta sẽ chết nếu chúng ta xuất hiện và phá đám "nụ hôn nồng cháy" của bọn họ, và chúng ta cũng sẽ chết nếu như bị phát hiện đang nhìn lén bọn họ." Mingi cảnh cáo, tay giơ thành hình nắm đấm hù dọa Yeosang, "Nếu không muốn bị nướng như con Kraken vừa rồi thì im lặng chút đi!"

"Chúa ơi, sao hai người họ lâu vậy?" Yunho thở dài mệt mỏi.

"Tôi chịu, buồn nôn quá!" Wooyoung lại tiếp tục, không nhịn nổi quay sang nơi khác, "Tôi sẽ nôn ra hết món takoyaki tôi vừa ăn lúc nãy mất!"

"Hyung, anh chưa hôn em lần nào cả." Jongho lùi xuống, nhích người lại gần Yeosang thì thầm.

"C-Có mà, đừng hòng lừa anh!"

"Nhưng không phải là môi!"

Yeosang tránh né Jongho, vội vàng đảo mắt, miệng lắp bắp không nói nên lời.

Chàng Ranger trẻ tuổi cũng không chờ đợi thêm, đặt lên môi Yeosang một nụ hôn nhẹ, thoáng qua như gió thoảng khiến Pink Ranger nhanh chóng đỏ bừng mặt, đánh vào người Jongho.

"Tuyệt, và giờ chúng ta sẽ phải buồn nôn mỗi ngày."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro