cãi vả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình thi xong rồi không biết còn ai nhớ đến mình không nhỉ??

( ai không nhớ cốt truyện nhớ đọc lại nha)
______________/////_____________

Hàn Phong nhanh chóng bước đến trước mặt Nhạc Di, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, thay vì chọn cách sợ hãi thì cô lại kiên quyết đối đầu:

- Nhạc Di, anh hỏi em, đã có chuyện gì xảy ra?

Cô thản nhiên đi thẳng đến sofa ngồi như chẳng có chuyện gì, gương mặt vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, ánh mắt bình lặng như mặt hồ vào mùa hạ, không tý gợn sóng, làm đối phương muôn phần không thể hiểu, giọng nói vẫn đầy uy quyền:

- Tiếp tục làm việc đi, đừng có ở đây hóng chuyện. Thư kí đóng cửa lại cho tôi và không cho ai làm phiền cho tới khi tôi cho phép.

Giờ thì căn phòng đã trở lại trạng thái tĩnh lặng ban đầu, nhịp thở đều đặn của cả 3 người khiến bầu không khí ngày một tĩnh lặng. Vương Hàn Phong lúc này mới tiếp tục tra khảo chuyện vừa nãy:

- Giờ thì chẳng còn ai nữa, chỉ có 3 người nên em mau nói đi.

Khóe môi cô nâng lên nụ cười quyến rũ, không nhanh không chậm tay nâng ly rượu vang còn dở uống cạn, sau đó mới lên tiếng:

- Nếu muốn hỏi nguyên nhân có một bãi hỗn chiến ở đây thì nên hỏi cô Lam Gia Khuê đây, theo riêng bản thân phỏng đoán thì cô ta tới đây để dành anh Vương đây nhưng vì gặp loại người mặt dày như tôi bám lấy anh không chịu buông nên đã tức ném ly rượu vang đỏ trong tay. Bên cạnh đó, cả hai không hài lòng đối phương nên động thủ nhau .......

Đôi mắt anh thể hiện rõ sự tức giận, tông giọng lúc này vô cùng cao:

- Là ai đã động thủ? Là cô ta? Hay là em?

Khi nghe câu hỏi ấy của Hàn Phong khiến Lam Gia Khuê nức lên mở miệng:

- Hàn Phong, đừng nghe cô ta nói nhảm, em không có làm gì cả, động thủ gì chứ, nực cười, cô ta cố tình nói thế để anh ............

Lời của cô ta chưa tròn ý rõ nghĩa đã bị chặn lại bởi sự tức giận của anh:

- Tôi đã hỏi cô sao?

Anh quay hẳn người đối diện với Nhạc Di, tông giọng nghiêm nghị ấy vẫn không thay đổi:

- Anh hỏi em.! Nói!

Nhạc Di là kẻ rất ngông đương nhiên rất không thích bị ra lệnh, cô thừa biết rõ Hàn Phong rất ghét vòng vo chính vì thế cô càng thích chơi trò trêu chọc người khác:

- Vậy anh đoán xem, đoán thử là tôi hay cô ta đã thực hiện cái tát ấy.

Hàn Phong bị câu nói này trở nên tức giận, ánh mắt lạnh lùng, hung ác như con dao găm giết chết đối phương:

- Dương Nhạc Di! Tôi đang rất nghiêm túc không rãnh để chơi trò vòng vo với em, mau nói là ai đã thực hiện cái tát?

Lần đầu tiên Hàn Phong nổi nóng với cô và cũng là lần đầu Nhạc Di bị mắng như thế dù rằng trước đó bị bà mẹ kế mắng nhưng nó hoàn toàn khác, trong lòng cô dâng lên nỗi tức giận nhưng đâu đó lại có chút mất mác, cô nặn ra nụ cười bên khóe môi, cô đứng dậy bước lại gần anh, mặt đối mặt ở cự li rất gần, mang theo tông giọng câm phẫn:

- Muốn biết kết quả đến thế sao? Muốn biết là ai để trừng trị kẻ đó hả?........ Hahaha........ Vậy để tôi nói cho anh rõ, đáng lẽ cô ta đã có cơ hội đánh vào mặt tôi nhưng đáng tiếc bị tôi ngăn lại đã thế còn trao cho cô ta một cái tát thật đau. Đó là tất cả giờ thì anh muốn trừng trị tôi ra sao? Tôi đã đánh người phụ nữ của anh đấy, anh thấy sao? Chính xác là tôi đã làm đấy..........

Tông giọng cao dần lên rồi đột nhiên chợt tắt nhường chỗ cho không gian tĩnh lặng, cô không nói nữa, nắm tay đã nắm thành nắm đấm từ lâu, ánh mắt thấy rõ tia lửa hận. Cô chỉ thẳng vào Hàn Phong và Gia Khuê, nghiêm túc ra lệnh:

- Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn việc. Mời cả hai ra ngoài. Không tiễn.

Nói xong cô quay lưng đi về phía vị trí của mình, nhẹ nhàng cầm kính cận đeo lên, đôi mắt chăm chú vào màn hình vi tính và xem như chẳng còn ai trong vòng. Hàn Phong cực kì ghét cô như thế, lúc cô bảo mình là người thực hiện cái tát khiến lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng nhưng câu nói "Tôi đã đánh người phụ nữ của anh đấy" đã khiến cho thái độ Vương Hàn Phong thay đổi ngoạn mục:

- Dương Nhạc Di, em thật sự phải chọc tức tôi như thế mới được phải không?

Cô tháo kính ra, tay đung đưa gọng mỉm cười:

- Tôi thật sự không dám chọc giận ngài, nếu tôi làm sai mong hãy nhân từ bỏ qua. Nếu không còn gì mới ngài về.  Hãy chủ tịch Vương vẫn còn chuyện gì muốn bàn với tôi sao? Hay chủ tịch vẫn không hiểu ý tôi nói?

Anh đã hiểu, cô đang tức giận và anh cũng thế, anh thẳng thừng bỏ đi không thèm nói thêm lời nào nữa, còn Lam Gia Khuê cũng xách ví lon ton theo sau cố gắng minh oan.

Cánh cửa vừa đóng lại, cùng lúc ấy trái tim cô cũng khép kín, nước mắt từ khi nào đã rơi, cô cũng biết yếu đuối, nãy giờ sự mãnh mẽ để đối đầu với anh là tất cả sự cố gắng cuối cùng, là ranh giới mà cô cố vạch ra, ngay giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.

Thư kí đột nhiên bước vào, cô giương đôi mắt thấm đẫm nước lên đầy khó chịu, còn thư kí vô cùng lúng túng:

- Chủ tịch, tôi... tôi không phải cố tình không gõ cửa, tôi...thật ra đã gõ hơn 3 lần gọi mãi không thấy trả lời nên...tôi chỉ muốn nói còn 30 phút nữa sẽ có thêm một cuộc họp, tôi hủy cho chủ tịch được không?

Cô gật đầu:

- Cảm ơn, phiền cô .

Thư kí của Nhạc Di vẫn chưa đi ra cô còn đứng lại để an ủi ấm áp:

- Chủ tịch cô cứ việc khóc thật lớn, ở đây sẽ không ai nghe đâu, tôi sẽ cho người cách xa nơi này, chủ tịch khóc đi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn đấy. Tôi không chê chủ tịch yếu đuối đâu.

Cô ngẩn đầu lên mỉm cười:

- Sao cô không làm thế ?

Cô thư kí ấy rất chân thật thẳng thừng đáp:

- Bởi vì chủ tịch mạnh mẽ quá lâu rồi.

Trước khi đi ra thư kí còn để lại lời nhắn:

- À mà chủ tịch, cô cười đẹp hơn là khóc đấy.

___________________________________________
Phải cô đã mạnh mẽ quá lâu, cô luôn phải sống như thế bởi vì cái xã hội này khắc nghiệt vô cùng, nếu như cô rơi nước mắt cô sẽ thua, mà thua thì mãi mãi sẽ không thể ngốc đầu lên vì thế nước mắt đối với cô mà nói là thứ xa xỉ, không được mà chính xác hơn là không thể để rơi một giọt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro