Yêu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu hay không yêu?

Liệu em có nên yêu anh không?

Liệu em có nên chấp nhận lời tỏ tình muộn màng đó không?

Liệu em có nên để trái tim mình chiến thắng không?

Bây giờ em phải làm sao?

Ngày nào em cũng phải nhìn thấy anh, ngày nào em cũng phải nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ đó.

Anh mong chờ gì ở em? Anh mong chờ gì ở một người đã từng muốn kết liễu cuộc đời anh.

Em chỉ là một kẻ sát nhân – một tên máu lạnh không biết đến tình người.

Em chưa một lần được cảm nhận hơi ấm gia đình, chưa bao giờ được yêu thương.

Em muốn, à không, em thèm muốn được yêu, thèm muốn được quan tâm chăm sóc.

Em muốn yêu anh, thực sự rất muốn yêu anh… Nhưng mà em sợ anh à…

__________________________________

Anh yêu em…

Thật lòng anh rất yêu em…

Anh đã chờ đợi và sẽ mãi mãi chờ đợi câu trả lời từ em.

Em biết không? Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã không còn sở hữu trái tim mình nữa. Nó đã bị em cướp mất rồi. Nó đã tự nguyện dâng hiến mình cho em. Nhưng sao, em cứ luôn từ chối nhận lấy nó.

Kể từ khi yêu em, anh đã biết thế nào là bị từ chối. Thực sự rất đau đó nha. Bất cứ lúc nào anh muốn đến gần em, em cũng đều chạy trốn hoặc là sẽ cho anh ăn cước.

Ngày hôm đó thực sự là một kỉ niệm đẹp đối với anh. Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng nó lại có máu. Anh đã tìm thấy em ngồi đó, trong đêm mưa với đôi bàn tay dính đầy chất lỏng đáng sợ đó. Anh đã lại gần, ôm lấy thân hình nhỏ bé của em, cố gắng truyền hơi ấm cho em. Nhưng em lại từ chối nó. Em đã gạt anh ra và bỏ chạy. Trước khi đi, em nói: ” Đừng yêu em, đừng yêu một người như em, em cầu xin anh đấy. Hãy tìm một người khác, một người có thể khiến anh rung động một lần nữa, có thể khiến anh yêu lại từ đầu…”. Nhưng mà em ơi, làm sao anh có thể yêu lại khi mà trái tim anh đã mãi thuộc về em.

__________________________________

- Không còn cách nào khác sao?

- Không.

- Em chắc chứ?

- Chắc…

Câu trả lời của em như ngàn lưỡi dao cứa vào trái tim tôi. Em có biết tôi đã đau như thế nào không?

Tôi biết, tôi chỉ là kẻ thứ ba, một kẻ tự dưng đi xen vào giữa em và hắn. Tôi xin lỗi vì đã khiến em phải khó xử. Nhưng mà con người, ai cũng phải có lúc ích kỉ chứ.

Tôi muốn biến em trở thành người của tôi, của riêng mình tôi. Nhưng tôi lại không nỡ. Nhìn những giọt nước mắt đau khổ của em, tôi lại cảm thấy mình vừa đáng thương vừa đáng trách. Đáng trách vì tôi đã làm em khóc, đã làm em phải đau khổ. Còn đáng thương? Chắc là vì tôi đã quá ngu ngốc khi yêu một người đã mãi mãi thuộc về người khác.

__________________________________

- JongIn, anh đến đây làm gi?

- SeHun, độ này LuHan có gọi điện cho anh không?

- Không, lần cuối em ấy gọi cho tôi là cách đây 1 tuần.

- Anh có thắc mắc, bây giờ em ấy đang ở đây không?

- Anh biết em ấy đang ở đâu ư? Có thể nói cho tôi biết được không?

- Anh thực sự muốn biết ư?

- Tất nhiên rồi. Tôi xin anh đó.

- Được rồi, vậy hãy đi theo tôi.

__________________________________

Cậu ấy dẫn anh đến một nơi đầy nắng và gió. Sau một hồi ngỡ ngàng, anh đã nhận ra, đây chính là nơi lần đầu tiên anh gặp em.

- Này SeHun, anh có định đi không hả?

- Có, có chứ.

__________________________________

Hắn đang cười… Hắn đang cười đấy sao?

Liệu hắn có thể cười sau khi nhìn thấy em không?

Liệu sau khi biết được sự thật hắn có thể cười nữa không?

Mặc dù tôi đã hứa, sẽ không nói chuyện của em cho hắn. Nhưng mà LuHan à… Em ngốc lắm đó, em biết không?

Em nghĩ rằng lâu ngày không gặp em, hắn sẽ quên em sao? Em nhầm rồi… Hắn ta sẽ không bao giờ quên được em. Một kẻ đã theo đuổi em trong ngần ấy năm làm sao có thể dễ dàng buông xuôi như vậy.

Hắn ta đã rất hạnh phúc khi tôi nói rằng tôi biết em đang ở đâu. Liệu tôi có quá độc ác không?

__________________________________

- JongIn, LuHan đang ở đâu vậy? Sao tôi vẫn chưa thấy em ấy đâu cả?

- Anh cứ lên đó đi rồi anh sẽ nhìn thấy em ấy.

- Cảm ơn anh nha, JongIn.

- Ừ, tôi về trước đây. Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Anh nhìn theo bóng dáng xa dần của JongIn. Cậu ta cũng là một người tốt đấy chứ. Mặc dù đôi lúc cậu ta phá đám anh và em nhưng ít ra cậu ta vẫn còn tốt bụng.

Anh đi nhanh về phía mà JongIn đã chỉ. Anh leo lên ngọn đồi chong chóng gần đó. Mong muốn được gặp em khiến cho guồng chân của anh ngày càng nhanh hơn. Nhưng sao khi lên đến nơi anh lại không thấy em. Mà thay vào đó lại là một bia mộ có khắc tên em trên đấy.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao em lại???

Bàng hoàng nhìn bia mộ, anh thực sự không hiểu, tại sao em lại nằm đó? Đã có chuyện gì xảy ra với em?

Có một bức thư được đặt gần đấy… Là thư em gửi cho anh. Những nét ngay ngắn, tuyệt đẹp ghi chép lại những lời cuối cùng của em dành cho anh. Cầm lên đọc. Những dòng chữ đó đã bị nhòe đi đôi chỗ. Chắc hẳn em đã khóc rất nhiều khi viết nó. Em không phải là người thích nói nhiều nên bức thư cũng chỉ ngắn thôi. Nhưng những con chữ đó lại đủ sức để quật ngã anh.

Tại sao em lại độc ác như vậy hả LuHan? Tại sao em lại khiến anh phải đau đớn như thế này?

LuHan, rốt cuộc em là thiên thần hay ác quỷ vậy? Em vừa mang đến cho anh hạnh phúc, vừa mang đến cho anh nỗi đau. Nhưng cuối cùng những gì em để lại cho anh cũng chỉ là sự đau đớn và tuyệt vọng.

Em nói rằng em muốn anh tiếp tục sống, muốn anh không được làm điều ngu ngốc, dại dột. Anh sẽ nghe lời em. Nhưng, còn điều em muốn anh quên em đi thì anh xin lỗi, Luhan à, anh sẽ không bao giờ quên em. Cả đời này anh sẽ không bao giờ quên em…

=========================

Bức thư của LuHan gửi SeHun.

__________________________________

SeHun à.

Thực sự em cũng không muốn viết bức thư này đâu. Nhưng mà JongIn bắt em phải viết nó. Anh ấy muốn em phải nói cho anh biết sự thật.

Em yêu anh, SeHun à. Vì yêu anh nên em quyết định sẽ hi sinh để bảo vệ anh. Nếu em không làm thế, thì chính tay hắn sẽ tìm đến anh và kết liễu anh.

Em biết anh sẽ rất đau khổ nhưng anh không được làm điều dại dột biết chưa hả? Không được phép đau buồn để rồi anh hưởng đến sức khỏe, rõ chưa?

Và còn điều này nữa, anh có thể quên em đi được không? Em biết em đã nói câu này rất nhiều lần rồi. Nhưng anh hãy quên em đi nha. Hãy quên đi mối tình này và hãy bắt đầu một tình yêu mới.

Em yêu anh.

LuHan.

=========================

Anh nói rằng, em vừa là thiên thần vừa là ác quỷ. Vậy, nếu như em là thiên thần, em nguyện sẽ làm thiên thần hộ mệnh ở bên cạnh anh suốt đời. Còn nếu em là ác quỷ, em sẽ ngăn chặn tất cả những mối nguy hiểm đe dọa đến anh, em sẽ khiến chúng phải tránh xa anh.

Chúng ta là có duyên nhưng không có phận. Nhưng nếu kiếp sau, anh và em lại có duyên đến với nhau,thì em, sẽ là người tìm thấy anh trước để thay đổi số phận của chúng ta.

=========================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro