#2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

antoinette, chị đã về lại bên tôi rồi. đêm ấy, tôi thức trắng mà xoa nhẹ lên những vết bầm, sẹo trên làn da mỏng của chị. chốc chốc, tôi lại ôm chị vào lòng, để chị đừng vuột mất.

chị gầy lắm. tóc chị xơ, những ngón tay thon dài hãy còn rướm máu. đưa tay với qua, tôi khẽ nắn hai bàn tay chị. chị ngủ khì, nàng thơ mang tên antoinette của tôi ơi, trông chị đẹp xiết bao! khi cái ánh trăng buồn của marseille phủ lên hai gò má hao gầy, khi nắng chiều buông trên vai chị, khi sóng vỗ rì rào và mắt chị mờ đi trong làn khói thuốc. paris đã hủy hoại phần nào vẻ đẹp ấy, và giờ, chị về marseille để ngoái lại với cái xinh xắn xưa kia. tóc chị xõa trên gối, hơi thở chị đều đều. tôi thấy mình có phúc lạ. được cạnh bên để chở che và ngắm nhìn chị, còn gì sung sướng hơn cho tôi. nhìn xem, chị đã phải trải qua những gì! khốn nạn, trời tặng cho antoinette cái xinh đẹp ấy chỉ để phá hủy nó qua thời gian thôi sao? 

tôi giật mình, chị đang khóc, nỉ non. hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài, thấm lên gối. sương đêm lành lạnh xoa lên nước mắt chị. tôi vội kéo vạt áo mình lên lau mặt cho chị. người con gái ấy đang phải hứng chịu điều chi? tiếc thay, tôi chẳng tài nào giúp được chị, dù bản thân đang cạnh bên, chỉ có thể làm nhòa đi chút ít những nỗi khổ đau sầu muộn mà chị giấu sâu thẳm trong lòng. antoinette, sao chị lại khóc, một lần nữa? 

không kìm lòng, tôi hôn chị, hôn lên nước mắt nóng hổi trên má, hôn lên khuôn mặt kiều diễm đã chóng nhạt phai đi cái sắc xuân của chị. giọt lệ vẫn không ngừng buông trên khóe mi, nỗi buồn của chị mông mênh đến thế sao?

thương antoinette, tôi cứ mặc cho cái buồn của chị vơi đi, tôi để chị khóc trong khi mơ màng giấc ngủ.  

cầu mong ngày nào đấy, chị tôi ơi, đừng khóc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro