10 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 北邙冢葬西子人

Translator: Arrebol; & Editor: Linie

Bản dịch ĐÃ sự cho phép của tác giả, chỉ được đăng duy nhất ở wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng là không đạo văn!







Note: Cảm ơn cả nhà vì đã chờ ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶

10 tuổi - "Tuyệt đối không đòi hỏi"



「1」

"Tớ nghĩ như nào vẫn thấy, đó là công lao của đội thám tử nhí chứ bộ."

Tsuburaya Mitsuhiko không ngừng xoa cằm, nhíu mày thật chặt. Cậu bé 10 tuổi đã bước vào giai đoạn dậy thì phát triển nhanh chóng, tóc của cậu ngắn đi đôi chút, những vết tàn nhang trên mặt còn đấy nhưng mờ nhạt hơn những năm trước. Trong đầu nhiều lần kiểm chứng suy luận của mình, suy xét từng chi tiết và manh mối, cậu thực sự không muốn đem công sức phá án của mình tặng không cho phía cảnh sát.

Kojima Genta sung sức bên cạnh cậu cũng bĩu môi ấm ức: "Đúng đó, rõ ràng chúng ta phát hiện vết cà phê trên chiếc ly vỡ, Conan tại sao cậu lại không cho phép bọn tớ ra mặt?"

"Có những phạm vi, đừng nên va chạm quá sớm."

Cậu bé tóc đen dừng lại hành động tâng bóng ở chân, quả bóng giữa chân cậu linh hoạt như thoi đưa, sau một lúc trở về nằm yên trong tay cậu, "Chúng ta cùng lắm chỉ là nhân chứng, không phải việc của mình thì đừng nên xen vào. Hơn nữa, chúng ta vẫn còn nhỏ, quá thể hiện bản thân chỉ càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo mù quáng, đem đến những rắc rối không đáng có."

"Này Conan, ba năm trước cậu đâu có thế."

"Hả vậy sao, ha ha ha..."

Haibara lặng lẽ thu lại tầm mắt của mình, lời nói của đứa trẻ kích thích đến cô, cô cảm thấy hơi khó chịu, cúi đầu ho khan vài tiếng, trong cổ họng lập tức dậy mùi đắng chát.

"Ai-chan, cậu không sao chứ?" Yoshida Ayumi lập tức nắm lấy tay cô, hỏi với vẻ lo lắng.

"Đừng lo, tớ không sao."

Cô lắc đầu an ủi nói.

Edogawa Conan không khỏi ngoảnh đầu nhìn cô, cô gái đằng sau híp mắt ngáp dài, màu tóc nâu của cô so với hai năm trước đã nhạt đi một tông màu ấm, giống như đám cỏ phơi khô vào mùa thu, hỗn độn trong làn gió ẩm ướt đầu hè. Và khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt của cô ấy được che lấp bởi lớp khẩu trang lớn, dưới đôi mắt màu nước xanh có lớp thâm tím nặng.

Khi những đặc điểm đáng sợ này đều hiện rõ trên nước da trắng bệch của cô, Haibara Ai đi bên cạnh Yoshida Ayumi không khác gì một xác sống lên men sau nhiều tháng ở tầng hầm bệnh viện. Từ "tiều tụy" đã không còn đủ để lột tả sự tác động thị giác cô mang lại cho Edogawa Conan.

Bệnh tật là thứ khiến con người ta đau đớn, bất kể là thể xác hay tinh thần.

Vào tháng tư, Haibara lâm bệnh nặng, lúc đầu không nói không rằng ngất xỉu trong phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, sau khi được đưa đến bác sĩ kiểm tra thì phát hiện bị thủng dạ dày, không được chăm sóc tốt nên lại nhiễm gió lạnh dẫn đến viêm phổi. Sau hơn hai tháng dày vò, cô gái nhỏ vốn gầy gò gần như mất dạng, không còn nhận ra cô là cô gái lai xinh đẹp nữa.

Chưa kể khi đang ở độ tuổi đẹp như này.

Cậu dừng lại, nhìn cô đang rũ mắt từng bước đi về phía mình, rồi dừng lại trước khi đến gần, ngước mắt nhìn cậu.

"Khó lắm mới xuất viện, cậu mỗi tối đều làm gì đấy?"

Cậu rõ biết vẫn hỏi.

"Bận nói chuyện với bạn trai người Mỹ."

Cô cũng lười trả lời cậu một cách nghiêm túc.

"Hả! Bạn trai?!" Đội thám tử nhí liền trở nên náo loạn.

Đã ba năm trôi qua, thứ lớn lên không chỉ mỗi chiều cao, mà còn cả tình cảm mông lung trong trái tim thiếu niên và cô gái, sự ganh đua bí mật giữa Tsuburaya Mitsuhiko và Kojima Genta rất rõ ràng, nhìn ra Yoshida Ayumi cũng nghĩ đủ mọi cách để chải chuốt bản thân, nhưng khi cụm từ "bạn trai" thoải mái thốt ra từ trong miệng Haibara, vẫn khiến những đứa trẻ ngây thơ không khỏi ngạc nhiên.

"Kiểu, kiểu bạn trai như nào cơ?!" Tsuburaya Mitsuhiko lo lắng hỏi.

Edogawa Conan vốn không mấy xem trọng câu trả lời của cô, cậu hóng hớt nhìn sang Haibara Ai, nhưng lại thấy đối phương ra vẻ "người trong nghề", ung dung bảo: "Sinh ra ở Monaco, bây giờ đầu quân cho Mỹ tham gia nghiên cứu y học, về tính cách có chút tệ nhưng khiến người ta không thể nào dứt khỏi."

"Người, người trưởng thành sao?" Mặt Yoshida Ayumi ngay lập tức đỏ bừng, "Ai-chan giỏi thật đó."

Haibara Ai nghiêng đầu suy nghĩ: "Cũng cỡ 20 tuổi."

"Này này..." Cậu nhíu mày.

Cô nghe thấy liền trở nên có chừng mực dừng lại: "Tớ đùa thôi, chúng mình còn nhỏ, đừng nghĩ tới mấy chuyện không đâu."

Dứt lời, cô còn lố lăng nhún vai, lại nheo đôi mắt mệt mỏi nhìn cậu, tựa như đang nói: Như vậy được chưa?

Đây là kiểu trêu chọc của riêng cô ấy, hay nói đúng hơn là hài đen[1].

[1] Hài đen/Black comedy: một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị.

Sinh ra ở "Monaco với cờ đỏ trắng", phải "chuyển sang Mỹ nghiên cứu" do trang thiết bị và kỹ thuật hạn chế, hành hạ cô ấy một cách "tồi tệ" nhưng khiến cô ấy "không cách nào dứt khỏi", "bạn trai" của cô ấy ra đời được 20 năm.

Trận quyết chiến với tổ chức áo đen sắp diễn ra, dù cậu âm thầm ẩn mình với những người xung quanh, hay tham gia bố trí nhiệm vụ cả ngày lẫn đêm, nhưng cậu chưa bao giờ cho cô một câu trả lời rõ ràng. Nhưng sự che giấu của cậu không ngăn được quyết định của cô ấy, cô ngày đêm đảo điên, cả người kiệt quệ, tất cả chỉ vì viên thuốc đỏ trắng—— APTX4869.

Bọn họ đều giỏi trong việc diễn "một bộ phim hài", giữa đau khổ và tiếng cười, đem những sự thật lố bịch và phản ứng bình yên không tương xứng đan xen với nhau. Họ cùng nhau diễn vở kịch này trong ba năm, giờ đây đã sắp hạ màn, cậu cảm thấy hai diễn viên chính sắp đánh mất nhau.

Đám trẻ ồn ào đi đằng trước, nhưng Edogawa Conan vẫn đứng ở đó nhìn cô, Haibara nhìn cậu, sau đó dời mắt đi chỗ khác, đưa mu bàn tay ra sau chậm rãi tiến về trước.

Bóng của hai người giao nhau rồi lại tách ra dưới nắng sớm.

"Haibara,"

Edogawa Conan gọi cô lại,

"Cậu đừng có... Ép buộc mình quá."

Haibara Ai không ngoái lại, chỉ vẫy tay với cậu.





[2]

Haibara Ai chỉ mới gặp Kudo Shinichi được vài lần.

Từ cái liếc nhìn vội vàng trong xe, ở trong nhà cậu tỉ mỉ xem bức ảnh, những lần khác cũng chỉ là sau khi cậu uống thuốc giải, quan sát cậu dần dà bớt đi vẻ non nớt, biến trở về chàng trai liều lĩnh kiêu ngạo ban đầu.

Quá trình lớn lên của chàng trai luôn mang đến sự ngạc nhiên không ngờ tới, cô khi đó hóa trang thành Edogawa Conan, nhìn anh mặc bộ đồ đen đi đến, thân hình 17 tuổi che giấu dưới lớp áo choàng quấn quanh người, khi bước đi sẽ lộ ra đôi chân thon thả khỏe khoắn, và lúc anh cởi bỏ chiếc mũ trên đầu, đường nét quai hàm vốn tròn trịa non nớt được thời gian 10 năm mài dũa trở nên góc cạnh sắc bén, giọng nói trẻ con nguyên bản cũng ngày càng trầm, trở nên khàn đặc và chín chắn.

Kudo Shinichi có đôi mắt xanh và đôi lông mày sắc nét giống Edogawa Conan, nhưng ánh hào quang xung quanh anh so với Edogawa Conan lại càng rõ nét hơn, tỏa ra khí khái của một anh hùng, dáng vẻ kiêu ngạo bình thản toát ra sức hút của bản thân.

Không hiểu tại sao cô lại nhớ rõ mồn một, đến nỗi trong giấc mơ của cô còn tái tạo một Kudo Shinichi giống y như đúc.

Anh dang rộng vòng tay với cô, anh muốn ôm cô vào lòng.

Haibara Ai không khỏi thở dài, bạn thấy đấy, cô ấy biết rõ đây là mơ, bởi vì anh ấy không thể xuất hiện nơi đây, cũng không thể cho cô ấy một cái ôm không lý do.

Bạn phải biết rằng, cái ôm của một người như vậy thật sự rất ấm áp, nhưng cô—— Người đón nhận nó có ý nghĩa quan trọng gì đối với anh? Là cộng sự sao, vậy cô vẫn có tư cách có được cái ôm đó, nhưng không thể nào giải thích được tham vọng kêu gào từ sâu đáy lòng.

Chàng trai lạc quan tỏa sáng ấy chầm chậm thu nhỏ trong lòng cô, xung quanh cơ thể anh bốc lên làn khói trắng, vẻ mặt chật vật đau đớn, anh không chịu được thét lên. Cô để mặc những ngón tay anh cào cấu vào lưng mình, sau đó trong nỗi mất mát to lớn của cô, anh biến thành một cậu bé già trước tuổi và trầm tĩnh...

Trái tim cô cũng theo đó chết dần.

Nhưng cô nhìn thấy cậu mỉm cười với cô, nói: "Haibara, cậu đừng nên... Gò ép mình quá."

Haibara Ai thức giấc, cả người biếng nhác, chắc do cô nằm trên chiếc giường êm ái, dễ chịu quá đi mất, không muốn cử động tí nào.

Cho đến khi cô từ từ tỉnh lại, nhưng không cách nào mở đôi mắt nặng nề, tựa như có người lấy keo dán dính lại hai mi mắt của cô, cảm giác này vô cùng khó chịu, cô chỉ có thể đưa tay lên xoa.

Đúng lúc này có người nắm lấy bàn tay đang cử động cô, đặt chiếc khăn mềm giúp cô lau đi vết khô khan và bám dính trên mắt. Trên khăn có hơi nước khiến cô thoải mái, nhưng kỹ thuật của ai đó không được nhẹ nhàng cho lắm, cô có chút tức giận giật lấy vùi mặt vào trong khăn, qua một lúc lâu mới chịu ngước mắt lên nhìn cậu.

"Ai bảo cậu sử dụng mắt quá nhiều, nên lúc ngủ dậy mới chịu khổ như thế."

Cậu không khỏi cằn nhằn.

Cô ngồi dậy, lấy tay đỡ lấy đầu óc không được tỉnh táo hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Hưm, gần mười giờ rưỡi." Edogawa Conan nhìn đồng hồ trên tay, "Tính ra ngủ được cỡ 14 tiếng đó, không ngờ cậu cũng ngủ trâu phết."

"Hơ, tối qua cậu dùng súng gây mê với tớ?" Giọng điệu cô bực dọc.

"Nếu không làm vậy, tớ sợ cậu lại mệt xỉu dưới phòng tầng hầm không người." Cậu nói mà không biết ngượng.

Haibara Ai không thèm để ý đến cậu, dứt khoát ngã thẳng xuống giường, đắp mền qua đầu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong mơ có thể khôi phục cái ôm thực sự của cậu, ước chừng người trước mắt sau khi gây mê liền ôm cô trở về phòng.

Đừng hiểu lầm, theo quan điểm của cô điều này không hề lãng mạn chút nào.

Qua hồi lâu, cô cảm thấy oi bức, vén mền bực bội hít một hơi thật sâu, sau đó giật nảy trước người vẫn luôn ngồi bên cạnh giường.

"Sao cậu vẫn còn ở đây?"

Nhìn thấy phản ứng của cô, trên mặt Edogawa Conan đột nhiên nở nụ cười không rõ ý.

Sau khi ngủ đủ giấc, khuôn mặt gầy gò của cô gái cũng trở nên khỏe mạnh hồng hào, mái tóc nâu dài ngang vai của cô xõa rối tung trên giường, nhưng trạng thái của cô ấy so với hai ngày trước đã có cải thiện đáng kể, dáng vẻ tự làm khổ mình của cô vừa nãy mang chút hờn dỗi, phát hiện cậu vẫn còn ngồi ở đây thậm chí còn có hơi bối rối.

Rất hiếm khi thấy Haibara như vậy.

Tâm trạng của cậu theo đó cũng trở nên thoải mái hơn, nhưng miệng lại chọc ngoáy cô: "Ai bảo cậu sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, giờ trí nhớ cũng suy giảm chức năng rồi đó! Đám nhóc ấy đã hẹn hôm nay cùng nhau đi lễ hội pháo hoa ở sông Sumida, cậu tốt hơn hết nên nhớ lại đi!"

Haibara Ai từ khuôn mặt của Edogawa Conan chuyển mắt nhìn lên trần nhà cao vời vợi của nhà mình, nghĩ lại hình như đúng là có chuyện này. Trong suốt dịp hè bắt đầu từ tháng 6 đến tháng 10 sẽ luôn có lễ hội pháo hoa không cùng thể loại qui mô lớn nhỏ, thậm chí một số blogger trên IG còn tuyên truyền quá đà "Nhất định phải cùng người mình thích tham gia lễ hội pháo hoa". Cô bé Yoshida rất hăng hái trong chuyện này, nói không chừng bị mê hoặc bởi những kẻ nhận tiền làm nên chuyện.

"Tớ không muốn đi nữa."

Cô quay lưng lại với cậu.

"Khi không hủy kèo, cậu trước giờ có thế đâu."

Edogawa Conan có lẽ đã lường trước cô sẽ bỏ ngang giữa chừng, cậu vươn tay lắc nhẹ vai cô, "Cậu sẽ không yên tâm để Ayumi chạy theo ba đứa bọn tớ, phải không?"

"Nếu cậu còn dám ở trước mặt tớ nhắc đến Ayumi, thì cậu tin bây giờ tớ vứt thuốc giải cho chó ăn không?"

Cô rề rà ngồi dậy, giận dữ vặn bẻ bàn tay đang đặt trên vai mình.

"A a a đau..."

Miệng thì kêu đau, nhưng trong mắt Edogawa Conan lại mang theo niềm vui, cậu trở tay thoát khỏi tay của Haibara Ai, nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay cô.

"Haibara, chúng ta cùng đi xem pháo hoa nhé."

Khi cậu nói lời này, ánh mặt cậu là sự nghiêm túc chưa từng có, sự ích kỷ trong bản thân quá lớn, cho nên có chút dịu dàng không tên hòa quyện cùng những cảm xúc cẩn thận ấy, khiến cô không cách nào mở miệng từ chối cậu.

Cô không thể từ chối cậu ấy.

Cô cụp mắt, rút cổ tay của mình ra khỏi tay cậu với vẻ mặt bình thản, xoay người sang bên khác nhảy xuống giường.

"Tớ đi tắm."





[3]

"Không ngờ chúng ta sẽ đi đến bước này, Haibara."

Cậu cầm súng nhìn cô, khóe miệng cong lên tự giễu.

"Chà, tớ cũng không ngờ tớ và cậu lại phải đối đầu như thế này."

Cô nheo mắt, tiện cho cô dễ dàng căn chỉnh dấu chữ thập trong ống ngắm.

"Vậy bây giờ làm thế nào để giải quyết ngõ cụt này đây?"

"Đếm ngược ba giây chúng ta cùng bắn."

"Cậu đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn."

"Nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, nạp đạn đi, hôm nay không phải cậu chết thì tớ chết."

Ba... hai... một...

"Pằng"








Hai viên đạn bay ra gần như cùng một lúc, trong vài giây, thú bông cách đó 20m theo tiếng vang rơi khỏi kệ.

Ông chủ quầy ngồi đối diện gãi bụng, thong thả đi tới, nhặt chú gấu bông rơi dưới đất, ngó phi tiêu nhỏ đâm vào chú gấu, sau đó hướng về phía họ hét lên: "Bên đỏ trúng!"

"Ôi chết tiệt!" Edogawa Conan đặt cây súng trường mô phỏng xuống kêu gào thảm thiết, "Haibara cậu quá đáng ghê, làm tớ quê mặt giữa chốn đông người."

Cô gái tóc nâu đứng thẳng người, cô thong thả chỉnh lại bộ yukata màu trắng, nhận lấy con gấu nhồi bông từ chủ cửa hàng sau đó lại đưa cho Yoshida Ayumi đang mang vẻ mặt chờ mong, cười nhạo nói: "Khả năng bắn súng của cậu cần phải được rèn luyện thêm."

Những quầy bán hàng rong trong lễ hội mùa hè rất đa dạng, có wagashi, takoyaki, gà rán, câu yoyo và cá vàng, nhắm bắn và ném vòng... Nhóm bạn trẻ đắm mình trong cuộc vui, đám con trai vì những con gấu bông các cô gái yêu thích mà trổ hết tài năng của mình. Khi đến lượt tặng cho Ayumi, Haibara Ai đột nhiên xắn tay áo đi đến, chen ngang Edogawa Conan đang chơi vô cùng hăng say: "Để tớ."

Edogawa Conan đương nhiên không chịu, khoác lác qua lại liền thành cuộc chiến đọ súng giữa hai người.

Về kết quả, ừm, đúng như những gì Haibara Ai dự đoán.

Cậu nhóc lầm bầm trong miệng, hất mép áo bước nhanh đến khẩu súng.

"Này Haibara, cậu có muốn gì không, tớ bắn cho cậu!"

Ánh mắt của cô chần chừ trước dãy kệ rực rỡ muôn màu, lúc sau lắc đầu, ung dung nói: "Không có."

Nói xong còn không quên bổ sung thêm một câu chế nhạo, "Nếu như có, tớ tự bắn còn hơn, kỹ năng bắn súng của cậu, hơ hơ, không đáng xem."

Cậu không bao giờ có thể cãi lại cô gái mồm miệng lanh lợi này, cậu sớm đã biết.

Xách theo "những chiến lợi phẩm" túi lớn túi nhỏ, cầm theo nhiều món ăn vặt đa dạng, mọi người chậm rãi đi đến thảm dã ngoại của họ.

Hai bên sông Sumida là vỉa hè rộng rãi, hè đến xuân đi, hoa anh đào nở rộ hai bên nay được thay bằng lá cây um tùm xanh mướt, mà bãi đất phẳng màu xanh thích hợp làm nơi cắm cọc thưởng thức pháo hoa. May thay bác tiến sĩ Agasa đã giúp họ chiếm chỗ từ lúc trưa, không thì với tình hình biển người đông đúc như bây giờ, e rằng họ chỉ có thể đứng xem pháo hoa đến hết buổi.

"Không ngờ Conan còn mời cả chị Ran và những người khác..."

Ngay cả khi đã lấy được con thú bông mình thích, Yoshida Ayumi vẫn có chút thất vọng. Haibara Ai cảm thấy, có lẽ trong lòng cô gái nhỏ này cho rằng người con trai mình thích vẫn luôn để ý người chị lớn hơn mình mười tuổi, ngay cả màn bắn pháo hoa cô dày công lên kế hoạch "cùng đến đây với người mình thích", Edogawa Conan cũng rủ thêm Mori Ran, nên cô mới buồn bã đến thế.

Nhưng lúc này không chỉ mỗi Mori Ran, người giám hộ của đội thám tử nhí tiến sĩ Agasa không thể không đến, Hattori Heiji và Toyama Kazuha từ Osaka cũng có mặt ở đây, Mori Ran đương nhiên sẽ mời Suzuki Sonoko, Suzuki Sonoko còn tiện thể mang theo bạn trai của mình, nói tóm lại họ đang đi đằng trước thảo luận ríu rít sẽ đi đâu chơi trong kỳ nghỉ hè sắp tới...

"Lễ hội pháo hoa" thật là khác người, so với "công viên hay hội chùa" chỉ hơn không kém. Dù biết người đó vô tình, nhưng Haibara cảm thấy cần phải quở trách cậu ta, hy vọng cậu ta sau khi biến trở về đừng có để lại bóng đen tâm lý cho cô gái nhỏ tốt bụng như vậy.

"Có vấn đề gì đâu, Conan-kun có dụng ý khác, cậu tuyệt đối đừng nên đau khổ vì những thằng đàn ông không có mắt."

Cô hút ly nước việt quất trong tay, an ủi câu như thế.

"Ai-chan thoải mái thật đấy, tớ phải học hỏi thêm nhiều thứ từ cậu." Yoshida Ayumi mỉm cười, "Có lẽ do cậu là một cô gái như thế, nên mới có nhiều người ngoảnh đầu quan tâm đến cậu."

"?" Haibara nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu trước lời nhận xét của Yoshida.

"Có lẽ trong tình yêu, càng bám lấy cậu ấy hi vọng cậu ấy cho mình câu trả lời, thì càng không được đáp lại, mà điều đó còn khiến cậu ấy cảm thấy phiền phức."

Nghe xem, đây là điều mà một cô gái 10 tuổi có thể nói sao?

Yoshida Ayumi còn bảo, "Ai-chan là một cô gái thông minh sáng suốt, không đòi hỏi mọi thứ quá trọn vẹn, 'anh ấy yêu tôi thì cứ mặc cho anh ấy yêu, anh ấy không yêu tôi thì tôi đây cũng chả phiền lòng'. Thái độ này làm cho những người theo đuổi càng nóng lòng muốn chinh phục, cũng khiến bản thân không bị tổn thương, thật tốt làm sao."

"Bạn Yoshida..."

Haibara hết cách cắt ngang lời cô, "Không phải cái gì cũng không đòi hỏi trọn vẹn, chỉ là có những thứ quan trọng trên đời, phải cho đi thì mới có được thứ gì đó. Mà nhắc đến tình cảm, không nói không có nghĩa không quan tâm, nói rồi chưa chắc đã có được, cho nên dứt khoát không ôm lấy những mơ mộng hão huyền ngay từ đầu."

Yoshida Ayumi thở dài thườn thượt: "Ai-chan... Cậu nói sâu xa quá, tớ không tài nào hiểu được, tại sao phải trải qua mất mát? Vả lại tớ luôn nghĩ, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, tớ cũng muốn thử, nếu chưa thử mà đã bỏ cuộc, thì tớ sẽ cảm thấy hối tiếc khi nhìn thấy cậu ấy ở bên người khác."

Haibara bĩu môi nói: "Cậu nghĩ như thế, thì cũng đúng, như vậy cũng tốt... Chỉ là đối với một số người, muốn giữ gìn thứ quý giá nhất của họ, thì không thể không trả cái giá nào đó."

Nhưng ngay lập tức, cô nheo mắt nói ra lời châm biếm đầy ẩn ý, "Nhưng tớ nói trước với cậu, cái loại như Edogawa, vẫn là thôi đi."

Cũng không biết người phía trước có phải mọc tai đằng sau hay không, cậu liền ngoái đầu.

"Quyết định vậy nhé, bác tiến sĩ sẽ đưa mấy cậu đến Hokkaido chơi vào kỳ nghỉ hè."

Edogawa Conan trông có vẻ "phấn khích" nói, "Tớ và anh Hattori phải tham gia buổi cắm trại CLB thám tử trong trường Đại học của anh ấy, nên không đi với mấy cậu được!"

"Haibara cũng thế."

Cậu chợt gọi tên cô, "Hokkaido có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu cậu không canh chừng bác tiến sĩ cho tốt, thì bác ấy thể nào cũng ăn linh tinh cho xem."

Mori Ran mỉm cười hùa theo: "Tiếc quá đi mất, trường Đại học của chị có hoạt động thực tế vào mùa hè. Nhóm nào cũng phải nộp báo cáo thí nghiệm nên không đi cùng mọi người được."

Trùng hợp làm sao, Suzuki Sonoko và Toyama Kazuha cũng có lý do để không tham gia, những lý do này đều không giống nhau, chỉ vừa khéo chung một khoảng thời gian. Nói cách khác, điều người chỉ huy muốn tất cả mọi người ở đây đều có lý do để người khác không nghi ngờ. Bằng cách không quá lộ liễu để đưa họ rời khỏi thị trấn Beika đầy nguy hiểm rình rập.

Haibara im lặng xách túi vải nhỏ, tiếng guốc gỗ của người đi bộ gõ lên con đường lát đá xanh, vang lên tiếng "lộp cộp" khiến cô hơi buồn bực.

Có thời gian lo lắng cho bác tiến sĩ ăn uống bừa bãi, cũng không để người khác lo lắng cậu có làm càn hay không.

Edogawa Conan vẫn là Edogawa Conan ấy, cậu lúc này đang được nhóm người vây quanh bước về trước, bóng lưng màu xanh thẫm rơi vào trong mắt cô nhưng lại như ánh trăng tròn cô đơn trong màn đêm hiu quạnh.

Cảm giác này thật mệt mỏi, Haibara Ai vẫn luôn đặt mình ngang hàng với Edogawa Conan, cô luôn cảm thấy họ là "những người chung số phận", bất kể là tội ác tày trời do tổ chức gây ra, dù là vực sâu thăm thẳm hay mưa đạn phía trước, họ đều phải sát cánh đối mặt, không ai có thể trốn thoát.

Nhưng cậu ấy không nghĩ như vậy.

Cậu sẽ nhận lấy viên thuốc giải độc cô nghiên cứu chế tạo ngày đêm, sau đó nhốt cô vào chiếc lồng chật hẹp, để cô tận mắt nhìn cậu chật vật chạy trốn khỏi biển lửa, hoặc để ngọn lửa nuốt chửng lấy cậu.

Haibara Ai thấy nực cười, không chỉ cậu mà cả bản thân cô.

Cậu là một người không biết trời cao đất rộng, từng muốn một mình chống chọi số phận quá quắt này, muốn dùng sức mình gánh vác những sự thật và xấu xa trên thế giới. Cậu sẽ lao vào dầu sôi lửa bỏng chỉ vì chính nghĩa, mặc kệ hậu quả, đến khi cậu ngã từ trên cao xuống cũng không ai đưa tay đỡ lấy cậu—— Giúp làm gì, cậu không phải giỏi về mọi mặt sao?

Sau này, họ chung sống với nhau ba năm, tính đi tính lại, Kudo Shinichi cũng là một người trưởng thành 20 tuổi rồi. Những năm tháng biến dạng tạo nên một Edogawa Conan quá đỗi bình tĩnh, không còn xuất đầu lộ diện, không còn tự cao kiêu ngạo, ngày càng có nhiều người tài giỏi tập trung xung quanh cậu, bọn họ sẽ giúp cậu, thậm chí lắng nghe sự điều động của cậu, nhưng họ sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của cậu.

Chỉ có điều, cậu chia sẻ những việc lặt vặt thường ngày với cô, gánh vác mọi vui buồn tủi hờn, nhưng bắt đầu từ khi nào, giá trị của Haibara Ai đối với cậu chỉ còn dừng lại ở "viên thuốc giải" vậy, có phải vì sự hèn nhát lâu ngày của cô, khiến Haibara Ai trong mắt cậu trở thành đóa hoa trong nhà kính, gặp mưa gió liền héo đi?

Sao cũng được.

Kém cỏi quá đi mất.

Nhưng không thể phủ nhận, cô vẫn luôn có nhận thức này.

"Haibara?"

Người con trai phía trước dừng lại nhìn cô, bởi vì cô dán mắt vào cậu quá lâu, lâu đến mức khiến cậu không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lúc này Yoshida Ayumi thì thầm vào tai cô: "Tớ nghĩ, Conan-kun rất quan tâm đến cậu..."

Haibara bừng tỉnh, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, thở dài nói ra những lời thấm thía: "Cậu ấy chỉ mong tớ để ý đến bác tiến sĩ. Về phần tớ, giống với những gì đã nói ba năm trước: 'Tớ không có cảm giác đó với cậu ta'."












[4]

Edogawa Conan và Yoshida Ayumi sánh bước trên con phố đông người.

Đi bên cạnh nhau, ánh mắt của cậu bé có hơi né tránh, cậu không kìm được vân vê lớp vải yukata.

Đây không phải ý định ban đầu của cậu, dễ nhận thấy đội thám tử nhí bất cứ lúc nào cũng kề vai sát cánh, đôi khi ba đứa nhỏ quá hiếu động, nên cậu và Haibara Ai luôn bị tuột lại đằng sau. Ban nãy người quá đông, dòng người đông đúc đều hướng về phía dòng sông, thân hình non nớt của đứa trẻ không khỏi chìm vào biển người. Edogawa Conan theo thói quen dựa vào người Haibara Ai, cố gắng nắm lấy cổ tay cô ấy để tránh đi lạc, nhưng có người đã nắm lấy tay cậu trước.

Cảnh tượng đó quá đỗi quen thuộc, ngay sau đó Edogawa Conan bắt gặp Yoshida Ayumi trong bộ yukata màu hồng phấn, trên góc áo được thêu hình ngôi sao khéo léo, bộ trang phục tuyệt đẹp mà một cô gái nên có trong độ tuổi này. Mặt mày thanh tú của cô gái trùng khít với người bạn thanh mai trúc mã xưa kia, đến cả sự dịu dàng và khẩn cầu hiện lên trong mắt cũng giống hệt nhau.

Ngoảnh đầu nhìn lại, trong biển người đâu còn bóng dáng màu trắng nữa?

Cậu vuột mất cô ấy, cô ấy cũng không quay đầu nhìn cậu, giống như tương lai đã được định sẵn.

Cậu thở dài ngao ngán.

Yoshida Ayumi đi bên cạnh, kề sát bên cậu. Cô đã rất cố gắng theo kịp nhịp chân của cậu, thậm chí muốn nắm lấy tay cậu, nhưng cậu đã không cho cô cơ hội đó. Bước chân của cô gái từ từ chậm lại, một lúc sau, giọng nói non nớt của cô vang lên phía sau.

"Tớ đã khiến Conan-kun cảm thấy khó xử sao?"

"Không có."

Sợ cô ấy bị dòng người cuốn đi, Edogawa Conan cũng thả bước chậm lại, cậu lắc đầu mỉm cười, sau đó nghiêng đầu hỏi, "Sao Ayumi lại cảm thấy thế?"

"Tớ luôn cảm thấy, Conan-kun càng ngày càng biết che giấu bản thân." Cô gái nhỏ thở dài nhìn cậu, "Cậu xem, bây giờ cậu ở bên cạnh tớ, tớ tự hỏi bản thân rằng tớ cùng cậu lớn lên, chúng ta cùng chơi đùa, thám hiểm, nhưng tớ chưa bao giờ hiểu được cậu đang nghĩ gì."

Edogawa Conan chắp tay ra sau, lắc đầu nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ đâu có bí ẩn như cậu nghĩ."

"Vậy thì trong lòng Conan-kun, tớ là một người như thế nào?"

Cậu quay đầu nhìn Yoshida Ayumi, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: "Tấm lòng lương thiện, đối xử với mọi người chân thành, điều này không cần phải bàn cãi. Hơn nữa cậu so với những cô gái bình thường khác dũng cảm hơn nhiều. Tớ từng cho rằng con gái không quan tâm đến suy luận, cũng không thích Sherlock Holmes, cậu là người đầu tiên thay đổi quan niệm của tớ."

Nói đến đây, cậu liền mỉm cười, "Nhưng Ayumi cũng giống những người như chị Ran, đôi khi dễ bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài và tin tưởng người đó vô điều kiện, cho rằng người đó là người tốt. Những người đó ở trước mặt người khác có thể hào nhoáng bóng bẩy, nhưng họ hết lần này đến lần khác đều khiến cho người thân thiết gặp nguy hiểm, thảm hại không thể tả. Cho nên mấy cậu phải chú ý hơn, mọi người đều không muốn nhìn thấy mấy cậu bị thương."

Những lời này nói ra rất hay, chỉ ra cái đẹp và sự khác biệt của cô gái nhỏ, đồng thời gửi gắm lời chúc chân thành. Nhưng không hiểu tại sao, những câu nói về sau của Edogawa Conan như có ẩn ý gì đó, khiến người khác không thể tiếp lời.

"Vậy... Ai-chan thì sao?"

Yoshida Ayumi chần chừ hồi lâu, trong giây lát cô dường như hiểu rằng Edogawa Conan đang tự chế giễu bản thân cậu, cho nên cậu mới đẩy họ ra xa, những cô gái ngây thơ nhưng mỏng manh ôm lấy những hão huyền về cậu.

Nhưng bên cạnh cậu có một người, có ý nghĩa khác đối với cậu, cô biết.

"Hả?" Câu hỏi này khiến cậu trở tay không kịp. Edogawa Conan nhìn ngang nhìn dọc ánh mắt lay động, lại xoa vết nước không rõ từ đâu đến trên tay, trong một lúc không tìm ra tiếng nói của mình.

Nếu như Haibara Ai ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ cốc mạnh vào đầu cậu—— Ở trước mặt đứa trẻ đang trưởng thành, cho dù bạn có lớn hơn, nhưng hành vi mất kiểm soát như thế cũng sẽ bị nhìn ra đầu mối.

"Tớ phải làm thế nào mới có thể trở thành một cô gái giống như Ai-chan?"

Yoshida Ayumi thở dài.

Nhìn thấy ánh mắt suy sụp của Yoshida Ayumi, cậu rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, lúc mở miệng không biết đang bất lực hay là uể oải, giọng nói đè nén: "Mỗi người sinh ra là duy nhất, cậu không cần phải trở thành bất cứ ai. Haibara à... Cô ấy vừa cứng đầu vừa ngu ngốc, nói một đằng nghĩ một nẻo."

"Cậu sao lại..." Cô gái nhỏ khó hiểu, cô gái tài giỏi trong lòng cô hiểu biết sâu rộng và tốt bụng, sao ở trong miệng Edogawa Conan lại thành thế này?

Edogawa Conan nhướng mày mỉm cười.

Vì cô ấy vẫn luôn là cô gái ngốc nghếch trong lòng cậu. Mạnh mẽ lại khôn ngoan, khắt khe lại dịu dàng, một chút cũng không đáng yêu, không thật lòng với cậu xíu nào, thậm chí còn âm thầm đẩy cậu ra xa thật xa.

Nhưng đã sao, trên thế giới này không ai có thể thay thế được giá trị và ý nghĩa của họ dành cho nhau. Cô biết thấu sự chịu đựng và trưởng thành của cậu, cậu hiểu sự hiếu thắng và quyết tâm của cô, nhưng cậu đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy, dốc hết tư duy ngốc nghếch này, liều mình dùng cánh tay gầy guộc để cô ấy không phải run rẩy vì sợ hãi, không còn để cho cô ấy khép mình tự trách cứ bản thân.

Khi đó, cậu sẽ trong thân phận Kudo Shinichi đi ôm lấy Miyano Shiho, bọn họ sẽ sống cho riêng mình mà không cần phải lo lắng điều gì nữa.

Đây không phải tình yêu, nhưng nó còn hơn cả tình yêu.

"Nè Ayumi, cậu nhớ kéo theo Haibara đi chơi thật vui ở Hokkaido nhé. Nếu như bên tớ kết thúc sớm, tớ sẽ tới tụ họp với các cậu. "

Khi nói câu này mắt cậu ấy sáng lên, "Tớ nhất định sẽ đến, các cậu phải chờ tớ nhé."

Cậu trông rất khác khi nhắc đến cô ấy.

Hai người này thực sự là những con người kỳ quặc, họ biết tất cả mọi thứ, nhưng lại làm những việc khiến người còn lại tổn thương. Nhưng có lẽ họ đều cố gắng vì một mục đích chung, bởi vì họ chắc chắn tương lai sẽ như những gì họ mong đợi.

Yoshida Ayumi thầm tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, cô mở lời: "Conan-kun, tớ có chuyện muốn nói với cậu..."

"Cậu có thể, đừng nói được không."

Cậu cắt ngang lời cô không báo trước.

Suy cho cùng cũng chỉ là cô gái mười tuổi, không cần biết trong ba năm trưởng thành như thế nào, trên mặt vẫn lộ rõ mọi cảm xúc. Cô cúi đầu sụt sùi, nước mắt cô bắt đầu chảy ra khi cô ngước nhìn cậu lần nữa.

"Gần đây tớ luôn có linh cảm rằng Conan-kun sẽ rời xa bọn tớ. Bây giờ không nói ra, sau này chắc sẽ không còn cơ hội nữa."

Cô có lẽ đã hạ quyết tâm nói ra tất cả những lưu luyến, yêu thương, sự tôn thờ trong lòng mình, dù cho có bị từ chối cũng chẳng sao, bọn họ vẫn nhỏ, thời gian còn dài.

Lời vừa dứt, cậu bé trước mặt một tay tháo kính mắt trên sống mũi xuống.

Gọng kính đen bình thường có hơi buồn cười đó, bọn họ đều cho rằng trong đó chứa phát minh đáng tự hào nhất của bác tiến sĩ Agasa, chống đạn chống mờ, có thể nhìn xuyên màn đêm, nhìn xa, theo dõi và nghe trộm...

Chưa bao giờ cô phát hiện nó vẫn còn chức năng ngụy trang.

Cậu bé tháo kính ra, gấp lại và cài vào cổ áo, sau đó ngước lên nhìn cô.

Bầu trời đêm mênh mông và ánh đèn neon lờ mờ phía sau làm nổi bật đôi mắt xanh khiến người khác không dám đối diện, như cơn sóng lớn cuồn cuộn ập đến, hay dải ngân hà nơi xa xôi, hoặc là nơi chôn cất vạn vật tại thế gian.

Cô đương nhiên không biết, cậu đã dùng một cặp kính như thế, giả làm một người xa lạ trong suốt ba năm trời.

"Ayumi, nếu Edogawa Conan không phải là Edogawa Conan, cậu ta đối với cậu là ai?"

Cô gái lặng đi, cô khó hiểu.

"Conan-kun, cậu đang nói cái gì vậy? Cậu... Dĩ nhiên vẫn là Conan-kun mà."

Cô vội vàng nói thêm,

"Cậu là chàng trai tớ thích, là Edogawa Conan mà tớ cực kỳ thích."

Cậu mỉm cười nhìn cô, đôi mắt nhợt nhạt, hàng lông mày dịu dàng.

"Không, tớ không phải."







「5」

Haibara Ai đứng trên bãi cỏ xanh mướt ngước nhìn bầu trời đêm vô tận.

Gió mùa hè vẫn luôn ẩm ướt, mây trôi lăn tăn phía trời xanh thẵm xa xôi, nơi giao thoa giữa chân trời và mặt đất được ánh đèn neon nhuộm thành hồng sẫm, những đốm sáng hình ngôi sao treo trên màn sân khấu màu hồng, khiến người khác không khỏi bùi ngùi trước thứ ánh sáng nhân tạo không xúc cảm kia lại có thể trở nên thơ mộng đến thế.

Cả một bãi cỏ chật kín người đến xem pháo hoa.

"Nào, Ai-kun."

Tiến sĩ Agasa gọi cô, ông mở chiếc túi nhỏ màu xanh lá lấy ra vài miếng dán, "Miếng dán chống muỗi này dùng tốt lắm, dán lên là 'No Mosquito'! Đây đây, cho đứa con gái bé bỏng của bác miếng dán hình mèo siêu đáng yêu nè."

"Bác tiến sĩ, cháu không còn là đứa con gái bé bỏng nữa đâu." Cô bĩu môi.

Loài muỗi rất thích chốn đông người, nhưng chúng không đến làm phiền cô, có lẽ bởi vì máu của cô quá đắng, cũng không có sức sống nào, không hợp làm thức uống ngọt no nê thỏa thích trong cái đêm hè náo nhiệt khác thường này. Nhưng cô vẫn nhận lấy miếng dán người già đưa đến, nhẹ nhàng dán lên chiếc túi nhỏ trên người mình.

"Cho dù cháu bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, trong mắt bác cháu vẫn luôn là cô gái nhỏ." Người già cười rộ lên, cái bụng tròn cũng dao động theo tiếng cười của ông, như một đứa con nít nghịch ngợm có tuổi, "Mười tuổi, độ tuổi thật đẹp, Ai-kun, cháu hãy cứ tận hưởng nó đi."

"Tiến sĩ Agasa thương bé Ai thật đó." Mori Ran ở bên cạnh cười nói, "Lời này giống y hệt những gì ba cháu từng nói."

"Đương nhiên rồi, bác đã xem con bé là con gái mình rồi." Ông lão lắc đầu vui mừng.

Đúng vậy, cho dù là 10 tuổi, hay là 20 tuổi, độ tuổi nào lại chẳng được cha mẹ cưng chiều cơ chứ.

Mũi Haibara có chút chua xót, lẳng lặng ngồi gần bác tiến sĩ Agasa thêm một chút, để mặc bản thân tận hưởng cảm giác được cha yêu thương, nhưng miệng vẫn chả buông tha ai: "Bác tiến sĩ, bác có nói những lời ngon tiếng ngọt đi nữa thì cũng không được ăn thịt viên chiên đâu!"

"Hả QAQ... Được rồi, Ai-kun hông cho ăn thì bác hổng ăn..."

Cách đó không xa, Edogawa Conan cuối cùng cũng đưa Yoshida Ayumi trở lại, giữa hai người không ngượng ngùng như cô nghĩ, chỉ là đôi mắt của cô gái vẫn đỏ hoe, cô đã khóc, nhưng không đau khổ.

Cô nên khen cậu ấy, ba năm qua sống không uổng công, không cần tốn hơi sức liền có thể khiến cô gái nhỏ buông bỏ thứ tình yêu trong mơ, còn rất tự nhiên dẫn dắt cô bé vào mối quan hệ "anh em". Nhưng khi Yoshida Ayumi ôm lấy cô, Haibara Ai vẫn không nhịn được lườm Edogawa Conan, ngón trỏ cậu bé gãi lên má, mỉm cười ngượng nghịu với cô.

Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên xuất hiện đốm sáng mang theo chiếc đuôi dài, cô dõi theo ánh mắt ngạc nhiên của cậu ngoảnh đầu, vừa hay trông thấy chiếc đuôi đó hoàn toàn lao vào đốm sáng ấy, bất chợt biến mất nơi chân trời. Ngay lập tức, pháo hoa cực lớn nổ ra từ nơi điểm sáng biến mất, giống như nhụy hoa thi nhau đua nở, nhưng so với nhụy hoa lại dày đặc và lộng lẫy hơn. Vô số tia sáng vàng bạc tản đi khắp nơi, tiếp đến cùng nhau mất hút trên bầu trời xanh thẫm, hóa thành vô số các vì sao rơi xuống theo tiếng reo hò của các du khách.

Cô còn chưa kịp cảm nhận vẻ đẹp chói lọi thoáng qua.

"Đừng buồn, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Cậu lặng lẽ đứng bên cạnh cô, kịp nói với cô lời như thế. Lúc này năm người của đội thám tử nhí cũng tụ họp lại với nhau, đưa mắt nhìn theo trận pháo hoa thứ hai theo sau những vì sao đang rơi xuống, nổ ra vòng sáng to hơn.

Dần dần, họ dường như không nhìn thấy đuôi lửa bốc lên, chỉ kịp nhìn thấy từng chùm sáng thắp sáng cả bầu trời đêm, màu cam sáng, xanh lá, đỏ rực, xanh nhạt và hồng phấn, những màu sắc này không chỉ chiếu sáng bầu trời đêm trong lúc chúng nở rộ, chúng còn biến thành mây khói khắp bầu trời, lan tỏa và hòa quyện cùng làn gió, sau đó lại được thắp sáng bởi ánh sáng của một loạt pháo hoa trong lượt tiếp theo, che phủ nét u ám ban đầu của bầu trời, đẹp đến mức không gì sánh bằng.

Lúc sau, như đoán được các du khách sẽ không còn say đắm vẻ đẹp chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vô số pháo hoa nối tiếp nhau, không ngừng nổ tung trên bầu trời, khiến bầu trời không còn cơ hội chuyển đen được nữa.

Cô dường như mất đi khả năng ngôn ngữ, những cuốn sách cô đọc qua trước đây đều chẳng có tác dụng gì, lúc này đến một lời khen ngợi cô cũng chả thể thốt ra. Không thể chớp mắt, cô không thể, đôi mắt của cô chỉ chăm chăm vào bầu trời đêm rực rỡ, nếu không sẽ không kịp chứa đựng mỗi một đốm sáng lấp lánh.

Điều này cũng không có gì phải xấu hổ, ai mà chẳng giống cô ấy chứ?

Bọn họ chỉ có thể "a", "wow", mỗi trận pháo hoa trong tiếng reo hò của mọi người muôn vàn muôn vẻ, chúng từ lúc phóng lên cho đến khi tỏa sáng trên nền trời, không phải đang đợi những lời khen ngợi này hay sao?

"A——"

Bên cạnh cô đột nhiên vang lên tiếng hú dài lố lăng, giọng nói trầm thấp hơn so với ba năm trước, nhưng sẽ không bao giờ mất đi sức cảm hóa ấm áp lại dữ dội.

"A——Pháo hoa tuyệt quá——Đẹp quá trời——"

Như chịu ảnh hưởng từ cậu, cô gái nhỏ trong lòng cô cũng hét theo, tông giọng cao vút, khiến cô ở kế bên cũng giật mình.

"A——Đội thám tử nhí là tuyệt nhất——!!!"

"A——Tớ rất muốn ăn cơm lươn——!!!"

"Này Genta??"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha Genta làm mất hứng quá đi mất ha ha ha ha ha!"

Đám con trai trở nên ồn ào, họ đùa giỡn, vui cười, hướng bầu trời đêm cao giọng hò hét, đến những người xung quanh cũng bắt đầu hét lên, giống như tiếng kêu của núi, tiếng gào của biển, gió thổi xuyên rừng, bọn họ vì pháo hoa mê người nở rộ trên nền trời mà gào thét, khen ngợi.

Có lẽ những pháo hoa ấy chỉ là trong nháy mắt, có lẽ cảm xúc hiện tại chỉ là nhất thời dâng trào trong lồng ngực, có lẽ kiếp người cũng giống như pháo hoa nhanh nở chóng tàn, nhưng nỗi xúc động và ấm áp chúng mang đến vào lúc này không gì có thể sánh bằng, không gì có thể thay thế được.

Bỗng có thứ gì đó chắn ngang tầm nhìn của cô.

"Này, Haibara, cậu cũng làm đi."

Haibara Ai quay đầu, cô bắt gặp khuôn mặt không đeo kính của cậu bé, đôi mắt xanh như mặt biển ấy chứa đựng tất cả pháo hoa nơi xa xôi, rực rỡ lại cháy bỏng, chói lóa nhưng kiên định.

Trái tim cô cũng theo đó ngân vang, có một sự thôi thúc chưa từng có ập vào tâm trí của cô, chiếm giữ toàn bộ lí trí trong đầu cô, cô mở rộng vòng tay, ngẩng mặt, hét lớn vào đóa pháo hoa màu tím vừa chớm nở:

"Thật tuyệt khi có thể đến xem lễ hội pháo hoa——"

Không hiểu vì sao, cô và Yoshida Ayumi đã khóc ngay tại chỗ.

Cô gái nhỏ mạnh mẽ lau đi nước mắt, giọng nghẹn ngào gào lên:

"Được cùng người mình thích xem pháo hoa, tớ rất hạnh phúc——"

Haibara Ai ôm lấy vai cô, không kìm được hét theo:

"Mấy thằng đàn ông con trai trên đời này không một ai tốt cả——!"

"Đúng——Không sai——!"

"Ê—— Hai cậu quá đáng rồi đó——"

Hai cô gái ôm nhau cười rộ lên, ba chàng trai bên cạnh họ lớn tiếng phản đối, giọng nói của họ hòa vào tiếng pháo hoa dồn dập, vang vọng trong làn gió mùa hè mát rượi.

Cô đón lấy cơn gió cười thật to, trong lòng là người bạn thân yêu nhất của cô, bên cạnh là chàng trai cô thích thầm, ngồi đằng sau là người đàn ông lớn tuổi yêu thương cô như người cha ruột thịt, xung quanh còn có rất nhiều người bạn quen biết.

Đây là điều ba năm trước cô thậm chí còn không dám nghĩ đến.

Cười một lúc, nước mắt cô càng rơi lã chã, không hề giống cô tẹo nào. Cô ngắm bầu trời đầy pháo hoa, nức nở nghẹn ngào:

"Có thể quen biết mấy cậu, tớ không còn hối tiếc gì nữa."

Đột nhiên có người nắm chặt lấy tay trái của cô, cậu giơ tay cô qua đầu, hét lên bầu trời đêm:

"Từ giờ trở đi vào mỗi dịp hè, chúng ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau——"

Yoshida Ayumi nắm chặt tay phải của cô, tay phải của Yoshida Ayumi nắm lấy Tsuburaya Mitsuhiko, tay phải của Tsuburaya Mitsuhiko nối liền với Kojima Genta. Tất cả mọi người đều giơ hai tay qua đầu, hướng bầu trời đêm lớn tiếng cầu nguyện:

"Từ giờ trở đi vào mỗi dịp hè, chúng ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau——"

"Từ giờ trở đi vào mỗi dịp hè, chúng ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau——"

"Từ giờ trở đi vào mỗi dịp hè, chúng ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau——"

Cô không còn là chính cô nữa, vì vậy cô cũng hét theo họ:

"Từ giờ trở đi, mỗi dịp hè sau này, chúng mình nhất định sẽ đi ngắm pháo hoa với nhau——"

Cuối cùng, một chùm pháo hoa đỏ rực nở rộ ở phía chân trời, quả pháo hoa này rất lớn, lan rộng hàng trăm mét, lần nữa thêu đốt cả bầu trời đêm, và đuôi sáng nổ ra không tắt đi, mà phân nhánh nổ thêm những chùm pháo hoa nhỏ mới, cứ như vậy nối tiếp nhau hệt như tế bào thần kinh liên kết chặt chẽ, sao lại không giống những cảm xúc từ vô số điều nhỏ nhặt trong cuộc sống mang đến cho con người được chứ, những cảm xúc này xuyên qua dây thần kinh chặt chẽ lại khéo léo, truyền đạt những cảm xúc chân thật nhất tại thời điểm đó, khiến con người có được tiếng cười và nước mắt, giữa niềm vui và nỗi buồn này, họ mới có thể dựng lên mối liên kết sâu sắc.

Những thứ ràng buộc đó, sẽ giúp đỡ họ đi hết một đời.





「6」

"Cho nên, cậu đưa tớ về nhà là có mục đích đúng không?"

Cô xách cái túi nhỏ tay ve vẩy quạt, không nhìn thẳng cậu bé đằng sau, "Còn xúi bác tiến sĩ về nhà, khiến người ta cảm thấy cậu như có ý đồ riêng."

"Đừng nói như vậy, tớ có lòng muốn đưa cậu về nhà mà ôi."

Edogawa Conan đi nhanh vài bước để đuổi kịp cô ấy, sau đó chặn ngay trước bước chân của cô, cẩn thận lấy ra một quả cầu sáng long lanh, đưa đến trước mặt cô.

"Nè, tặng cậu đó."

Đây là quả cầu pha lê nhỏ bọc vỏ thủy tinh, chứa chất lỏng giống như món thạch, chất lỏng mang màu xanh thẳm sáng trong, bên trong còn bao bọc những hạt kim tuyến màu vàng hình trăng sao.

Ở quầy ngắm bắn, ánh mắt cô dừng ở quả cầu ước nguyện chần chừ rất lâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi mắt cậu.

Nhưng cô không nhận lấy, khi không ra vẻ nịnh bợ, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Edogawa Conan nhìn cô, cô cũng nhìn cậu, cô trông thấy cậu trong vô thức nắm chặt quả cầu ước nguyện trong tay, đáy mắt hiện lên tia sáng run rẩy dữ dội, cậu mím môi thật chặt, đôi môi vốn dĩ không dày dường như vẽ thành một đường thẳng.

Nghe nói những người môi mỏng, bạc tình bạc nghĩa.

Cậu nói: "Cảm ơn..."

Cô không đợi cậu nói hết, đưa tay vào túi vải, lấy ra viên thuốc nhỏ một cách cẩn thận và bùi ngùi.

Cô nhìn thấy đồng tử của cậu trong nháy mắt co rút, nhưng hốc mắt lại trợn to, bàn tay đưa ra trước mặt cậu bắt đầu hơi run rẩy.

"Cái này... Là gì?"

Cậu gượng cười, rõ biết nhưng vẫn cố ý hỏi.

"Thuốc giải độc APTX4869, phiên bản vĩnh viễn."

Cô nói rất bình tĩnh, cô gọi anh, gọi anh ở nơi sâu thẳm trong cái lớp vỏ bọc nực cười này,

"Kudo Shinichi, cuối cùng tớ... Cũng có thể hoàn trả con người chân thật nhất của cậu."

Haibara Ai không thể nào quên những lời anh đã nói với Yoshida Ayumi, cô khi đó đứng nhìn họ ở phía xa, nghe anh hỏi: "Nếu Edogawa Conan không phải là Edogawa Conan, cậu ta đối với cậu là ai?"

Những lời này, đối với Yoshida Ayumi, thậm chỉ cả Mori Ran nghe vào đều bối rối. Nhưng cô biết, cô là người duy nhất biết câu nói này mang theo biết bao đau đớn, vật vã và chế giễu của một người. Anh không còn trả lời các cuộc gọi đến từ Mori Ran, anh thẳng thừng từ chối tình cảm của Yoshida Ayumi, anh lừa dối bất cứ ai thích mình, dùng thứ thân phận và vẻ bề ngoài giả dối để chung sống với họ, thời gian càng dài, sự đau khổ đó càng dữ dội.

Chàng trai trước mặt giờ đây đã không còn thể hiện tài năng, không còn hăng hái như trước, vì chính nghĩa, để tiêu diệt tổ chức, anh đã giấu "Kudo Shinichi" đi, thu lại thứ ánh sáng vốn thuộc về mình, cũng cắt đứt quyền được yêu một cách quang minh chính đại.

Từ nay về sau cô cuối cùng cũng có thể, lần nữa gặp lại Kudo Shinichi,

Nhưng anh có biết rằng, cô cũng là người có tâm hồn thuần khiết hi sinh tất cả để yêu lấy anh mà.

Làm sao cô nỡ nhìn anh chịu dày vò.

Quả nhiên, sự mừng rỡ bao phủ đôi mắt xinh đẹp của cậu, cậu hào hứng cầm lấy viên thuốc trên tay cô, nhìn thẳng vào cô, vội vàng nói: "Trời ơi, cuối cùng cũng có thể chơi những trò chỉ dành cho 1m4 trở lên rồi, mặc dù phải mua vé người lớn để vào công viên giải trí... Này! Haibara, à không... Miyano Shiho, cậu sẽ đến Teitan để trải nghiệm cuộc sống học sinh trung học chứ?"

Cô gái mặt không cảm xúc lắc đầu nguầy nguậy.

"Chỉ có cậu thôi, đồ ngốc."

Tiếng cười của cậu chợt tắt.

Cô vỗ vai cậu, lời nói sâu xa: "Chàng trai trẻ à, hãy theo đuổi người mình yêu đi, bà già 87 tuổi này sẽ chúc phúc cho cậu."

"Tại sao?"

Cậu nhìn cô chằm chằm hỏi ra từng chữ, ánh mắt khó tin của cậu như muốn thêu đốt cô.

"Bởi vì..."

Dáng vẻ của cậu dần dà mờ đi, nhưng cô cố gắng mở to mắt, cố gắng nhớ lấy cậu, dáng vẻ này, là dáng vẻ cô yêu.

"Bởi vì mỗi dịp hè sau này, tớ sẽ đi xem pháo hoa cùng với đám trẻ đó, tớ đã hẹn với tụi nhỏ rồi."

Cô sẽ cố gắng, sẽ cố đi xem pháo hoa cùng họ.

"Nhưng biến trở về hình dáng ban đầu, chúng ta vẫn có thể đi xem pháo hoa chung với tụi trẻ mà."

Cậu vội vàng cãi lại.

Mà cô lắc đầu.

"Vậy... Cậu không muốn lấy nó sao?"

Cậu lại đưa quả cầu ước nguyện đến trước mặt cô, thứ đó dường như muốn va vào mũi cô, cô đem thứ xúc cảm tràn trề nhịn xuống, lại không dám tiến lên một bước.

Haibara Ai nhìn xuống quả cầu ước nguyện, xanh thẳm như biển, bên trong chứa những vì sao, cô thích nó vô cùng, nó giống như đôi mắt của cậu, giống y hệt cậu ấy.

Chỉ là mọi thứ trên đời này, đâu có thứ gì dễ dàng có được một cách trọn vẹn...

Cô từng có quyết định vì cậu đâm đầu vào chỗ chết, nhưng lại không dám mơ tưởng xa vời sánh đôi cùng cậu.

Cho nên, cô mới nói.

"Không, tớ không muốn."






Note:
Mình đã đọc qua ở đâu đó nói như thế này: "Ran thích Shinichi nhưng lại không thể thích Conan, Ayumi thích Conan nhưng sẽ không thích Shinichi. Chỉ có Haibara mới thích và hiểu rõ Kudo Shinichi một cách trọn vẹn, mà Ran và Ayumi chỉ thích một phần của anh mà thôi." Mình thích Haibara vì lý trí hơn người của cô ấy, hy sinh thầm lặng, bề ngoài khắt khe nhưng bên trong luôn để ý và chăm sóc những người xung quanh từng li từng tí. Thứ tình cảm này theo năm tháng chuyển từ thích sang thương từ lúc nào chẳng hay, nên khi đọc đến cảm xúc của Haibara trước thứ mà cô yêu thích nhưng lại không dám nhận lấy, mình cảm thấy nó lột tả quá chân thật, vì chân thật nên càng đau lòng.

Hai chương đầu (nói điều này có hơi quá sớm? Vì mình còn chưa đăng chương 2 mà haha) mọi người xem xong có thể nghe bài "One last time" của Ariana Grande và "Hold on" của Chord Overstreet để thấm cùng mình nhé, dạo trước khi đọc được fic này hai bài đó cứ mãi ám ảnh trong đầu mình. (Cũng một phần tuôi lên cơn xấu tính không muốn khóc một mình á)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro