Chân Vinh liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt
- Không thoải mái chỗ nào?
- Tim đập không đều
Chân Vinh rất muốn lật bàn, lần này con mẹ nó đã là lần thứ 10. Nhưng cậu vẫn nhịn được.
- Bắt đầu bị như thế từ khi nào?
- Khi thấy bác sĩ là em
- Tôi khiến anh bị như vậy, anh đừng tới chỗ tôi khám nữa thì có phải là không có việc gì nữa sao?
- Tôi chính là không nhìn thấy em sẽ bị khó thở
Xoẹt
Chân Vinh ném bút
- Con mẹ nó, Đoàn Nghi Ân. Tôi thật là hình như bị anh lây bệnh.
Wri: Miu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro