#WonHui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuyến khích mọi người nghe kèm bài nhạc được đính phía trên nha ╮(╯▽╰)╭
----------

Hôm nay là một ngày rất quan trọng đối với Wen Junhui, là ngày cậu vinh dự cầm trên tay tấm bằng cử nhân đại học sau bốn năm miệt mài không ngừng nghỉ. Điều đó cũng có nghĩa là cậu phải rời xa ngôi trường này, rời xa chỗ ngồi thân thuộc, và rời xa người ấy...

~~~~~~~Flashback~~~~~~~

Một ngày mưa tầm tã của mấy năm về trước, cậu thiếu niên Wen Junhui với vốn tiếng Hàn ít ỏi, hai tay mang theo hành lý nặng trịch đang cố gắng nép vào mái hiên mà đi. Junhui cứ đi mãi, đi mãi. Trong màn đêm tăm tối này cậu thực sự không thể tìm được địa chỉ ký túc xá được ghi trên tờ giấy. Junhui mới đáp chuyến bay từ Trung Quốc đến đây trưa nay thôi, người quen thì không có, đường đi thì mù tịt, toàn thân sau một hồi dầm mưa đã ướt không ít, tình cảnh bây giờ thật sự là khóc không ra nước mắt luôn. Junhui lạc quan thường ngày đang dần cảm thấy bất lực, cậu ngồi phịch xuống trước một cửa hàng tiện lợi, hai mắt cụp xuống như cún con đi lạc. Kiểu này ở ngoài đường chắc rồi!

- Cậu sinh viên sao? - Một người con trai với khuôn mặt sắc nét, cao ngang tầm Junhui, tay cầm chai coca và một túi đồ lỉnh kỉnh bước ra từ cửa hàng tiện lợi. Người đó đứng ngay phía sau cậu, giọng nói ôn tồn.

- ... - Junhui ngẩng đầu lên, cái nón vốn dính liền với chiếc hoodie do cử động của cậu mà vô tình phủ xuống che kín một nửa khuôn mặt.

- Không tìm được đường về túc à? - Người kia có chút buồn cười nhìn cậu, sau đó hắn tiến lên gỡ cái nón đang chắn tầm nhìn của cậu xuống.

- Tôi tên Wen Junhui mới chuyển đến từ Trung Quốc, không rành đường xá... - Junhui hơi giật mình vì hành động đó, nhưng sau khi được đại khai nhãn giới thì mắt cậu bắt đầu mở to quan sát người kia kỹ càng. Cậu phát hiện trên cổ hắn có đeo thẻ sinh viên Đại học Hàn Quốc nơi cậu sẽ theo học trong thời gian tới. Junhui cảm thấy yên tâm được mấy phần. Cậu tiếp tục lên tiếng. - thể chỉ đường cho tôi về túc Đại học Hàn Quốc được không?

- Tôi tên Jeon Wonwoo, tôi thể giúp cậu. Nhưng bây giờ trời đang mưa rất to, tôi lại không mang theo , chỉ sợ bị ướt. Mùa này đi mưa rất dễ bị cảm lạnh. Đành ngồi chờ một chút vậy. Cậu đã ăn chưa? - Wonwoo nghiêng đầu dò hỏi, sẵn tiện đánh giá Junhui một chút. Khuôn mặt xinh đẹp, cao ráo, đường nét cân đối, còn có vẻ đáng yêu. Đúng là cực phẩm.

- Tôi chưa... từ lúc từ sân bay về đây, tôi bận tìm đường, không thời gian... - Junhui lúc này mới nhận ra là mình chưa ăn gì, đành lấy tay xoa xoa cái bụng.

- Đây, cho cậu. - Wonwoo lục trong túi mình rồi đưa cho Junhui một cái sandwich.

- Cám... cám ơn cậu. - Junhui nhận cái sandwich từ tay Wonwoo, mặt hơi ửng đỏ khi bắt gặp ánh mắt của người kia. Có thể nói Jeon Wonwoo là người đầu tiên giúp đỡ cậu trên cái đất Hàn Quốc này. Cậu cảm thấy biết ơn vì điều đó.

- Ắt ... - Junhui không tự chủ mà hắt xì một cái. Chắc đây là tác hại của việc dầm mưa khi nãy rồi.

Wonwoo thở dài không nói gì, một tay kéo Junhui vào trong chiếc áo khoác rộng thùng thình của mình.

Trong đêm mưa đó, mối quan hệ giữa hai người họ bắt đầu.

~~~~~~~End flashback~~~~~~~

Junhui ngồi ngẩn người nhớ lại lần đầu tiên gặp Wonwoo, mọi thứ đều rất rõ ràng cứ như vừa mới xảy ra. Và Junhui cũng biết, ngay từ lúc đó, Wonwoo đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cậu. Dù như thế nào đi chăng nữa, được ở bên cạnh Wonwoo, hoặc chí ít là nhìn thấy người ấy hạnh phúc, bản thân cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Wonwoo à, cậu nhất định phải sống thật vui vẻ nhé, tháng ngày sau này mình sẽ không thểbên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi nữa. Cậu phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, biết không?

- Junhui, tập trung xem Wonwoo biểu diễn kìa! - Soonyoung - một người bạn thân khác của cậu lên tiếng, thành công kéo cậu trở về với hiện tại. Wonwoo đã hát gần xong bài hát. Giọng hát trầm ấm cùng tiếng guitar êm dịu của Wonwoo có thể chạm vào trái tim của bất kì ai. Nhưng điều đáng nói ở đây là bài hát mà Wonwoo hát, rất quen thuộc, vừa vặn lại chính là bài hát mà Junhui rất thích.

...

那些年错过的大雨

Cơn mưa rào đã bỏ lỡ của những năm tháng ấy

.

那些年错过的爱情

Tình yêu đã vuột mất của những năm tháng ấy

.

好想拥抱你

Anh rất muốn được ôm lấy em

.

拥抱错过的勇气

Ôm lấy dũng khí mà anh đã đánh mất

.

曾经想征服全世界

Đã từng muốn chinh phục cả thế giới

.

到最後回首才发现

Nhưng cuối cùng đến khi ngoảnh đầu nhìn lại

.

这世界滴滴点点全部都是你

Thế giới này từng chút từng chút một đều ngập tràn bóng hình em

--

那些年错过的大雨

Cơn mưa rào đã bỏ lỡ của những năm tháng ấy

.

那些年错过的爱情

Tình yêu đã vuột mất của những năm tháng ấy

.

好想告诉你

Anh rất muốn nói cho em biết

.

告诉你我没有忘记

Nói với em rằng anh chưa từng quên đi

.

那天晚上满天星星

Bầu trời đầy sao của đêm hôm ấy

.

平行时空下的约定

Lời ước hẹn tại thế giới song song

.

再一次相遇我会紧紧抱着你

Khi gặp lại nhau lần nữa anh nhất định sẽ ôm thật chặt lấy em

.

紧紧抱着你

Ôm thật chặt lấy em

.

(Those years - Hồ Hạ
V-trans: Na Xiaholic)

Những câu chữ cuối cùng vừa kết thúc, Wonwoo đã nhanh chóng cầm micro đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Junhui, sau đó chậm rãi lên tiếng:

- Wen Junhui, mình yêu cậu, chúng ta... cùng một chỗ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro