" Xuống ăn sáng "
" Cút "
" Có xuống hay không ? "
Mân Thạc phớt lờ , vùi người vào trong chăn , biểu tình không mấy hợp tác
" Muốn tự xuống hay để tôi bế xuống , anh họ ? "
Không để Mân Thạc trả lời , liền lại giường xốc người cậu lên vai . Thế Huân căn bản chẳng phải hỏi , chỉ là muốn thông báo với Mân Thạc rằng mình sẽ động thủ mà thôi
" Ah ! Ngô Thế Huân cút ngay ! "
Mân Thạc bài xích , vừa giãy giụa vừa đấm thình thịch vào tay Thế Huân nhưng anh vẫn lờ đi không buồn ngó tới , đi thẳng xuống bếp , tuỳ ý thả cậu xuống ghế rồi thấp giọng nói
" Ăn đi "
" Không ăn "
" Hay để tôi đút ? "
" Khỏi "
Mân Thạc nóng mặt , mạnh bạo cầm lấy nĩa ghim vào lát bánh mì , ngó phía khác rồi nhanh chóng ngốn hết vào miệng , chửi thầm trong đầu
" Tên khốn "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro