chap 4 Nhật Kí của Mèo p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#

  Bốn năm đại học, các cô gái cùng phòng đã cho tôi trải nghiệm bao tình cảm khó quên mà xưa nay vẫn được mệnh danh là tình bạn. Tôi học được cách ngủ nướng, cách chơi game vài lần một tuần và đặc biệt là cách đọc sách "vững vàng gió thổi không bay" khi các thiếu nữ còn lại trong phòng đang tru như sói. Trong bốn năm ấy có hai người theo đuổi tôi và cả hai đều bị từ chối, tuy nhiên, so với đám ong ong bướm bướm của mọi người thì tôi chẳng khác gì "vườn hoang đất vắng" cả.

Có đôi ba lần, Noo đến trường tìm tôi. Vẫn nhớ lần đầu tiên gặp lại giữa khoảng cách nghìn dặm xa xôi ấy, anh mặc áo thể thao màu sáng tôn lên dáng người cao ráo, tóc ngắn tủn, đứng dưới nắng mặt trời nhìn rất sạch sẽ.

Ngó thấy tôi đến, anh cười hì hì, không hiểu sao, lúc đó tôi thấy mũi mình cay cay.

Anh chạy đến, chần chừ, tay vừa nâng lên lại buông xuống.

Tôi hỏi làm sao?

Anh nói, muốn ôm, nhưng sợ bị mắng.

Cái ôm đầu tiên là do tôi chủ động. Lúc buông tay mới thấy hốc mắt anh hồng hồng, tôi hỏi làm sao thế?

Anh trả lời: Xúc động quá.

Chúng tôi bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi từng thử nghĩ về mối quan hệ này kể từ khi bắt đầu và chợt nhận ra rằng, nó chẳng khác gì một cuốn album nhạt nhẽo và dài dòng.

Noo bật lại tanh tách: "Nhạt nhẽo cái gì! Cuộc đời anh còn chưa đủ chua xót sao!" sau đó tiếp tục, "nhưng dài dòng thì đúng thật, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành trọn cho em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm!"

Tôi hỏi lại: "Anh học lời thoại trong phim nào thế?"  

#

  Năm anh về, tôi còn đang học trong trường. Vì anh không hề nhắc đến chuyện về nước nên hôm ấy, vừa qua cổng ký túc xá, thấy anh đang đứng dưới lầu chờ tôi, chân tôi hoàn toàn bất động.

Anh bước đến ôm tôi, thì thầm: "Tường, tớ về rồi."

Sáu năm trước, ở Đà Lạt, anh kéo tay áo tôi trên đường quê nhỏ hẹp, nói: "Tường, năm sau tớ đi."

Sáu năm, nói dài không dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn.

Mặc dù tình yêu của chúng tôi không gặp nhiều trắc trở nhưng cũng đâu phải dễ dàng. Xa cách bao năm có thể nắm tay đi tiếp trên con đường này, phần nhiều là nhờ sự kiên nhẫn của anh, và tôi vẫn luôn muốn nói với anh rằng: Noo, cảm ơn anh vì đã luôn kiên trì.  

#

  Nhìn Noo lịch sự nghiêm túc thế thôi, thực ra anh gian lắm, không những gian trá mà còn gian ác. 

Ở ngoài giơ tay nhấc chân đậm chất lạnh lùng, nhưng về đến nhà là bắt đầu hát:  "Vì em anh như người điên mất trí, vì em anh như chẳng còn biết nghĩ suy...."

  Có một hôm bạn thân tôi gọi đến than thở: "Tao vẫn còn là gái trinh, là
thiếu nữ còn 'tem' sắp ba mươi tuổi đầu rồi đấy, trời ơi! Muốn tìm một
thằng đàn ông để dâng quách cái lần đầu tiên này đi cho xong cũng không
có!"

Tôi lau mồ hôi, an ủi: "Vét bồ thương kẻ ăn đong[*], tao cũng còn 'nguyên đai nguyên kiện' đây này."

(*: thông cảm những người cùng cảnh ngộ.)

Đúng lúc ấy, Noo vừa tắm xong, đang lò dò ra ngoài, nghe tôi nói thế
lập tức ngẩn ngơ tại chỗ rồi làm bộ thẹn thùng, "Anh đã sẵn sàng."

Tôi câm nín...

#

Có lần nói chuyện với bạn bè, nhắc đến vấn đề "tầm quan trọng về sự hài
hoà của 'chuyện ấy' trong đời sống vợ chồng và những người yêu nhau",
bất giác tôi nhớ đến ai đó, lòng thông cảm trào dâng thúc đẩy tôi nhắn
cho anh ấy một tin: "Tối nay chúng ta có cần... không?"

Noo nhắn lại: "Cần gì cơ?"

Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn trả lời: "Động phòng."

Một giây sau Noo gọi thẳng điện thoại đến, nói chuyện rất máy móc,
chắc đang có đồng nghiệp trong văn phòng: "Tôi không có ý kiến, hạng mục công việc cụ thể tối nay chúng ta sẽ nói tiếp, hi vọng quý khách
hàng... giữ lời."

Cuối cùng hôm đó kinh nguyệt của tôi đến sớm.

Khi về nhà, biểu cảm của Noo rất đa dạng, từ mặt mũi đỏ bừng sang
trắng bệch hãi hùng rồi uất ức tủi thân và cuối cùng là cô đơn lạc lõng, anh chốt lại một câu: "Lăng trì xử tử cũng không đến mức này."

Rồi mau mau chóng chóng chạy vào phòng tắm đổ nước đầy túi chườm ấm cho tôi, xong xuôi lại tí tởn vào bếp pha trà hồng đường.

  #

  Mỗi ngày của tôi, ngoài đi học đàn, viết viết nhạc, trong phòng lab hoặc vẽ vời nên cũng có thể coi như tương đối bận rộn; mỗi ngày của Noo đi làm là nhắn tin hỏi tôi đang làm gì - ở đâu - đi ăn cơm cùng anh không - có cần đón không, nên có vẻ khá buồn tẻ.

Tôi cứ lo anh sẽ thất nghiệp, trong khi đó anh lại như mặt trời giữa
trưa, còn tôi mới là người thường xuyên phải đổi lịch diễn vì mỗi học kỳ lại thay thời khoá biểu một lần.

Một hôm, anh cầm thời khoá biểu, kéo tay tôi, e lệ thẹn thùng hỏi: "My darling, bao giờ em mới xếp một tiết thực hành Noo Phước Thịnh?"

Tôi... bình tĩnh trả lời: "Hiện tại còn chưa có ý định thêm khoá học này."

Ai đó bắt đầu PR nhiệt tình: "Chỉ cần có anh là 100% em qua môn, không
những thế còn hoàn toàn được miễn học phí! Ngoài ra trong suốt thời gian học tập sẽ được anh tự hướng dẫn, không hiểu dạy lại, vẫn không hiểu
thì tiếp tục dạy lại, đến khi hiểu mới thôi, đảm bảo quý khách sẽ hài
lòng!"

Đôi khi nghĩ lại... thực sự công tử thanh nhã trong huyền thoại này quá lưu manh.

#

Gần đây Noo mua rất nhiều dụng cụ cắm trại, lều trại, túi ngủ,...
trong thầm lặng. Một ngày nọ, chắc là đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Noo đẩy cửa phòng sách đắm đuối đưa tình hỏi tôi: "Tường, bao giờ em mới được nghỉ phép?"

Tôi trả lời: "Trong thời gian tới thì không có."

Noo nghe xong, ủ dột về phòng.

Tối ấy, anh ôm tôi, chỉ lên trần nhà nói: "Nhìn kìa, sao."

"..."

Hôm sau cả hai đi cắm trại. 

#

  Dạo gần đây Noo rất bận, nghe đâu còn sắp đi lưu diễn nước ngoài, ngày
ngày buồn bã chán chường: "Nghĩ đến phải lên máy bay là đã thấy xa em
một vạn tám nghìn dặm, giống như quay về ngày xưa ấy, tưởng tượng thôi
đã thấy khó chịu rồi." Sau đó nói tiếp, "Tường, em an ủi anh đi."

Tôi nói: "Lại đây, người ta sờ một tí."

Anh sửng sốt, tai đỏ bừng, quăng một câu: "Đồ bỉ ổi!"

Tôi..............

#

  Hôm sau đang lướt web, tôi tình cờ đọc được đoạn truyện kinh điển trong tiểu thuyết Quỳnh Dao được đăng lại trên một diễn đàn.

Khi đọc: "Ngày đầu tiên Thư Hoàn đi, nhớ anh."

"Ngày thứ hai Thư Hoàn đi, nhớ anh nhớ anh."

"Ngày thứ ba Thư Hoàn đi, nhớ anh nhớ anh nhớ anh."

Tôi thấy rất thú vị nên kể cho anh nghe.

Ai đó trả lời rất nhanh, "Em xem bạn gái người ta rồi nhìn lại chính mình đi!!"

Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt so sánh, "Ngày đầu tiên anh đi, gửi tin
nhắn cho em, em nhắn lại: Đang ăn cơm, có gì tối gặp sau. Ngày thứ hai
anh đi, gọi điện cho em, em trả lời: Đang đi chơi với bạn, phải lái xe,
tít... tít... tít... Ngày thứ ba anh đi, nói với em: Ngày kia anh về
rồi. Em đáp: Ô? Nhanh thế à?"

Kết lại bằng một câu: "Tôi phải sống thế nào đây!"

Tôi... vì trước khi đi, anh cứ lượn qua lượn lại trong nhà, lẩm bẩm, lần này nhất định phải đi hai tuần, những hai tuần!  

#

Ngày đính hôn, Noo ăn mặc đặc biệt... điển trai và lịch lãm. Vừa nhìn thấy tôi đã hỏi "trông anh thế nào?" Tôi trả lời, cũng được. Lúc ăn cơm quay sang, hỏi "trông anh thế nào?" Tôi đáp, cũng đẹp. Một lần nữa khi rót rượu lại tiếp tục bài ca "trông anh thế nào?" Tôi mất kiên nhẫn,nói, đẹp trai lắm! Mọi người xung quanh quay sang nhìn, anh cười:

"Không có gì đâu, vợ tôi khen tôi đẹp trai ấy mà."

"..."  

#

Sau khi đính hôn, Noo đòi đi du lịch, đăng kí lịch trình xong xuôi.

Vừa lên xe anh đã tựa vào vai tôi ngủ, tôi thấy rất khó hiểu, người ầm ĩ
đòi đi du lịch bằng được là anh mà người lên ''xe du lịch'' chưa được
bao lâu đã lăn quay ra ngủ cũng chính là anh.

Tôi đẩy đẩy đầu anh nói: "Anh nghĩ cái gì thế?"

Anh cười ha hả: "Để anh hồi tưởng lại cảnh em ngồi xe trước anh ngồi xe sau năm xưa một tí, hôm ấy lượn kiểu gì cũng không gặp được nhau, vậy nên
bây giờ thoả mãn anh chút đi."

Tôi im lặng một lúc rồi nói: "Câu vừa rồi của anh có lỗi ngữ pháp đấy."

Noo: "..."  

#

  Hai ngày nay trời oi bức, Noo chỉ mặc quần dài, để trần đi đi lại lại
trong phòng, thấy tôi liếc qua đôi lần, anh nhăn nhó tung ra một câu:
"Đừng giở trò lưu manh đấy nhé."

Nhưng khi không nhìn nữa, anh lại lượn là lượn lờ không yên trước mặt tôi.

Cuối cùng tôi đành đầu hàng: "Được rồi, anh muốn làm gì?[1]"

( [1] Câu này của Tường còn có thể hiểu là "Được rồi, anh muốn làm à?" )

Anh đỏ mặt trả lời: "Muốn."

Tôi mất một khoảng thời gian tương đối dài để tiêu hoá xong câu trả lời của anh.

Khi đó mới thấu hiểu câu nói "Không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hoá".   

#

  Tài khoản, mật khẩu facebook hay gmail của tôi, Noo đều biết hết từ A đến Z, tôi cũng thường để anh đăng nhập hộ. Về vấn đề này, bạn thân tôi cảm thán: "Sự tin cậy và tự tin như thế chẳng còn tồn tại bao nhiêu trong xã hội này." Rồi hỏi tiếp, "Mày đã vào tài khoản của người yêu bao giờ chưa?"

Tôi đáp chưa. Sau đó, nó bắt đầu ra sức giật dây tôi đi tìm hiểu. Thấy bạn
mình nói say sưa, tôi cũng không nỡ làm nó phật ý đành thuận miệng ừ.
Hôm ấy về nhà, khi mở máy tính tôi cũng tiện hỏi một câu: "Noo, có cần em đăng nhập facebook hộ không?"

Anh nghệt ra: "Không cần!"

Tôi thấy là lạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh giấu diếm gì đó thật? Nhưng lúc ấy
cũng chẳng mấy để tâm, sau này, có một hôm, tôi vào phòng sách thấy máy
tính đang mở, không thấy tăm hơi đâu. Rất trùng hợp là tài khoản của anh đang online, tôi vô tình đọc được cửa sổ hiển thị trên màn hình:

"Thịnh già, hôm nào có thời gian ra ngoài ăn cơm đi, nhớ mang theo bạn Mèo con của mày nữa!"

"Ông không có thời gian, Cô ấy lại càng không có thời gian."

"Chúng mày đang tích cực sản xuất báo đáp nước nhà hay sao mà bận rộn thế? Anh em muốn thấy vợ chú là chính, lâu lắm rồi không gặp."

"Mày thân thiết lắm à mà đòi gặp?"

"Đồng chí Noo, đừng ngang bướng, cẩn thận gặp vợ đồng chí tôi sẽ báo cáo tình
hình thời cấp 3, ngày nào đồng chí cũng YY người ta trong phòng ngủ! Noo Phước Thịnh, ôi hình tượng cao quý của mày ha ha ha ha ha!"

"Ồ, vậy ít nhất mày phải gặp được cô ấy đã chứ."

"... Noo, đôi khi, mày thực sự rất độc ác."

Tôi... đóng cửa sổ, nhìn phân loại trong mess của anh: Bạn học, đồng nghiệp,
nước Đức, người thân, người yêu. Trong ''người yêu'' chỉ có một tài
khoản, là của tôi, được anh ghi chú: My Love!

Tôi thầm nghĩ, thật đơn giản dễ hiểu.

Khi đang đứng lên, bỗng tôi bị người phía sau nhấn xuống, nói thật là lúc
ấy tim tôi có đập nhanh hơn một tí ti. Ngẩng đầu thấy anh đang nhìn tôi, cười tủm tỉm, vui vẻ lan từ chân mày sang khoé mắt, nói: "Cuối cùng cũng đợi đến một ngày em kiểm tra tài khoản của anh, anh rất xúc động."

"..."

#

  Cuối tuần tôi đến trường xử lý một số chuyện, Noo cũng đi theo. Anh không
thích lái xe, trước giờ toàn dính lấy ghế phụ, hôm nay hiếm hoi được
buổi tự làm tài xế, tôi ngồi cạnh nhìn anh một cái đầy nghi ngờ, anh
vui vẻ nói: "Gia, hôm nay rất vui."

Gần đây, câu cửa miệng của anh là: Gia...

Trước kia tôi từng hỏi, "Anh học từ này ở đâu thế?"

Anh trả lời: "Cậu em trai 'sói hoang' của em tự xưng là tiểu gia, được, vậy anh đây phải là đại gia, nhưng ngẫm lại thấy đại gia nghe không đáng
tin cho lắm, vậy nên rút lại thành gia, tuyệt không? Rất phù hợp với
hình tượng của anh phải không?"

Tôi nhìn người bên cạnh, trước mặt tôi tính cách của anh vẫn luôn
giống như thời cấp ba. Tôi không nhịn được sờ sờ gò má anh, anh hỏi: "Em sao thế?"

"Không có gì." Chỉ là tự cảm thấy mình vô cùng may mắn, không có anh, hẳn là
cuộc đời tôi sẽ rất nhạt nhẽo và buồn tẻ với học hành, tốt nghiệp, tìm
một công việc ổn định, rồi đến độ tuổi nào đó được cha mẹ sắp xếp đi xem mặt, và có thể sẽ kết hôn với một người nhìn vừa mắt dù tình cảm chẳng
có bao nhiêu.

Tôi nói: "Noo, anh đẹp trai lắm."

Anh mừng rỡ, "Bây giờ em mới phát hiện ra sao!"

Một người chưa bao giờ thiếu thốn sự tự tin.   

#

  Trước khi trang trí nhà, mẹ dặn tôi vẽ hai bức tranh treo trong phòng khách,
đỡ phải đi mua, phí tiền. Thế là tôi bắt đầu loay hoay vẽ tranh, nhưng
có vấn đề mới nảy sinh: màu dính khô đặc, vải vẽ đã "xử lí" hết từ khi
chuyển nhà nên hôm sau tôi đành lọ mọ đi chợ mua vật liệu. Đang mua thì
em trai gọi điện đến, vừa nghe: "Where are you?"

Tôi nói đang mua sắm, nó lại hỏi tiếp: "When back?"

Tôi cảnh cáo: "Nói tiếng Việt đàng hoàng vào cho chị!"

Em trai ném điện thoại, "Ai đó nói tiếng Anh sao chị không mắng? Anh ta
còn nói tiếng Đức nữa đấy! Quá bất công, quá vô lí, sao chị lại thiên vị như thế? Em là em trai chị cơ mà!"

Một tay xách bàn vẽ, một tay lỉnh kỉnh ôm màu nên tôi phải kẹp di động dưới tai, nghe vậy, cáu: "Thì sao hả, anh ấy là chồng chị!"

Bên kia im lặng vài giây, sau đó tôi nghe thấy giọng Noo, "Ha ha,
nhóc, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua, nhả tiền ra đây! Đấu với
anh? Chú em còn gà lắm."

Tôi bất lực...   

#

  Ngày thứ hai về nhà, tôi thấy chữ ký trên IG của em trai đổi thành: "Về nhà thật là chán quá đi! Còn chán hơn ở trường nữa."

Lập tức, tôi chạy sang phòng, nhéo tai nó: "Còn chán không? Chán không?"

Em trai nhỏ gào oa oa thảm thương: "Chị gái dịu dàng là người xấu!" Sau đó gọi mẹ cứu mạng!

Tôi phản ứng vô thức: "Gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu!"

Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Noo đang chình ình trước cửa, bình tĩnh hỏi: "Anh phải cứu ai?"

Tối đó, tôi bị Noo kéo sang phòng, anh vừa tắm xong, nằm trên giường,
vạt áo he hé mở, chớp mắt quyến rũ nói: "Tường, em cũng nói một câu
'Gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu' với anh đi."

Thật là...   

#

 Em trai cuối cùng không thể ngồi ở nhà thêm nữa, chưa được bao lâu đã ầm ĩ kêu sắp mốc lên rồi, muốn ra ngoài đi lại! Sau đó lôi tôi cùng lượn đường. 

Nó ngó nghiêng đủ kiểu người đẹp, chân dài, mặc quần áo thời thượng tấp
nập trên đường, quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn người đẹp, rồi lại nhìn
nhìn tôi, cuối cùng chân thành đặt một câu nghi vấn: "Sao anh Noo có
thể thích chị mình được nhỉ?"  

#

  Hồi ở nước ngoài, Noo  chơi game khá nhiều.

Tên nhân vật của anh là: Người đàn ông của Cát Tường. Khi bắt gặp, tôi được dịp "đông cứng" một phen.

Có đôi lần em trai ầm ĩ đòi chơi game với anh, vì không giết được ngoài đời nên đành xả hận trong game!

"Chẳng qua vì... anh ta dùng tên chị nên em không giết được thôi, nhưng, mẹ
kiếp, nhìn chữ 'người đàn ông' dính đằng sau em lại đặc biệt ngứa tay!"
Mỗi khi chơi game xong, nó lại gào khóc y một câu như vậy. Cho đến một
hôm, không nhịn được nữa, nó nổi bão: "Noo Phước Thịnh, anh có phải đàn ông không hả?! Thuở đời lại đặt cái tên như thế, sửa ngay cho tôi!"

Noo thản nhiên nói: "Anh là đàn ông, ghi rõ rành rành ở tên tài khoản còn gì?"

Em trai: "Anh không đặt nổi cái tên nào bình thường được à!?"

Noo: "Ý em là tên 'Cát Tường' không bình thường?"

Em trai: "Anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi nói tên chị tôi không bình
thường bao giờ! Aaaa tức chết, anh mới không bình thường! Cả nhà anh mới là không bình thường!"

Noo quay lại phía tôi nói: "Tường, em trai em nói nhà mình toàn người không bình thường, bây giờ anh là người của em, em xem có phải nó
đang nói em không..."

Em trai hộc máu: "Anh, anh, anh... Chị kìa!!!!!"

Em trai đáng thương trước nay chưa bị ai bắt nạt bao giờ, nhưng hễ về nhà
lại tức đến giơ chân vì anh rể, nó cứ thua là đánh, cứ đánh là thua.
Tôi rất muốn nói với nó rằng, em không thắng được đâu, Noo là loại
người có thể khen một bí thư thành phố rằng "Kiểu tóc được đấy" trong
khi vị lãnh đạo kia đầu trọc lốc, nghe nói lúc đó cha Noo còn "phì"
luôn tại chỗ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro