Smile

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình vẫn luôn rất thích nụ cười của Wonwoo
-

"Đeo khẩu trang vào."

Ngón tay Kim Mẫn Khuê niết lấy cằm anh, xoay mặt anh qua, tay kia cầm khẩu trang vừa bị kéo xuống kéo lên lần nữa.

Toàn Viên Hựu bị bắt xoay người lại, đôi mắt ngập nước. Lúc bấy giờ, một cơn gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, thổi tung mái tóc rối bù, vài sợi tóc dài cọ cọ nơi mí mắt và đầu mũi đem lại cảm giác ngứa ngáy. Mẫn Khuê cầm hai bên dây đeo luồn vào tai anh, ngón tay cậu lạnh buốt, cảm xúc mát lạnh cùng với chút ngưa ngứa ấy kết hợp làm một, chọc anh bật cười khúc khích.

Anh hơi cúi đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu, mắt không chớp lấy một cái. Như cảm giác được anh nhìn mình nên cậu bèn ngẩng đầu, khoảnh khắc bốn mắt giao hòa động tác trên tay lập tức dừng lại.

Đôi mắt anh đong đầy tình yêu dịu dàng, nửa ngây thơ nửa nồng cháy, hơn nữa còn có vài phần bất đắc dĩ khi thấy bạn trai của mình sững người một hồi lâu. Chốc lát sau cậu mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng khiêu khích khóe môi anh, giọng nói buồn bực: "Đừng cười vậy nữa."

"Tại sao?" Ngón tay của Kim Mẫn Khuê rất lạnh, anh ngửa ra sau trốn, trong lời nói còn ẩn chứa ý cười, giả vờ nôn nóng: "Em đeo là việc của em, anh cười là việc của anh chứ."

"Thôi nào, anh cứ cười vậy, em không muốn bắt anh đeo khẩu trang nữa đâu." Tay cậu dừng giữa không trung, giải thích.

Toàn Viên Hựu cười rộ lên trông cực kỳ đáng yêu, không, phải nói đúng hơn là từ ngày hai người yêu nhau, trong mắt cậu, hành động nào của anh cũng đáng yêu cả. Đánh răng đáng yêu nè, cắt rau dễ thương nè, ngủ gật đáng yêu nè, uống sữa cưng ơi là cưng nè, tiếng rên rỉ và tiếng khóc thút thít trên giường cũng đáng yêu ơi là đáng yêu luôn. Song, nụ cười của anh thì khác, chúng được diễn tả bằng nhiều cấp độ khác nhau, ví dụ như khi anh cười để lộ đôi môi hồng và hàm răng trắng, cảnh đẹp bắt mắt ấy không những đẹp mà còn có sức hấp dẫn, làm người khác không nỡ dời mắt. Thậm chí, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến người xem thỏa mãn, khơi dậy khao khát được hôn lên bờ môi tươi cười đó, giấu tiếng cười rạng rỡ ấy trong cổ họng.

Viên Hựu vừa nghe cậu nói vậy bèn ngoan ngoãn ngậm miệng lại ngay, có điều mèo lớn lại liếc thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu, như chạm trúng huyệt cười nào đó mà không nhịn được bật cười thành tiếng. Mẫn Khuê liếm môi theo bản năng, nhìn bả vai anh run run theo từng nhịp cười, đáy lòng thầm nghĩ muốn ôm lấy anh hôn một cái cho bõ, nhưng mà trong tay cậu còn có khẩu trang đây này, sự thật đáng buồn không cho phép cậu làm vậy đâu.

Thế là, vậy nghiêng người đi về trước vài bước, xác định bốn phía không có ai liền xoay người, hôn cái chốc xuống hai bên má anh.

Toàn Viên Hựu bị cậu đánh úp bất ngờ, sợ đến độ nín thinh, mất vài giây sửng sốt mới đảo mắt, hoảng loạn nhìn xung quanh.

Kim Mẫn Khuê dùng vài giây đó nhanh chóng đeo khẩu trang cho anh. Khẩu trang y tế che một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt to tròn, lúng liếng chớp chớp.

"Chỗ này không có ai đâu." Cậu bị dáng vẻ của anh chọc cười. Cây kéo nhẹ phần gọng cứng của khẩu trang xuống, véo chóp mũi anh, thẳng thắn bày tỏ: "Lúc nãy em muốn cùng anh hôn lưỡi đó."

"Đờ mờ, hôn lưỡi á? Lá gan em lớn quá nhỉ!" Viên Hựu tức giận mắng, tay túm lấy tay cậu đưa cả hai ra ngoài. Mẫn Khuê vui vẻ theo sát, thích thú nhìn bộ dạng thẹn thùng của mèo lớn nhà mình, ngoài trời gió thì lạnh mà tim cậu lại nhảy nhót không ngừng.

Cậu sóng vai với anh, nói: "Sớm muộn gì cũng công khai, anh căng thẳng làm gì?"

Anh không đáp, tranh cãi với người này chỉ khiến anh mệt hơn mà thôi. Anh im lặng một lúc rồi đút cả tay mình và tay cậu vào túi áo khoác, nhỏ giọng dặn: "Lần sau phải đeo bao tay, lạnh lắm."

Kim Mẫn Khuê lập tức trả lời: "Được."

Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, mười ngón đan xen trong túi áo khoác, tựa như nắng ấm sau ngày tuyết tan. Hai người lén lén lút lút nắm tay nhau ngồi xe quay về khách sạn. Ngoài trời tối sầm, sương mù giăng kín, bốn phía vắng lặng, ven đường có thể thấy rõ từng ngọn đèn soi sáng từng căn nhà nhỏ, bởi vì tình hình dịch bệnh nên phố xá thưa thớt hơn mọi ngày rất nhiều, dù hiện tại có là năm mới cũng không thay đổi được thực tế đó. Khi cậu đang nhìn con đường ngoài cửa xe thì bàn tay xong túi bị anh siết nhẹ. Ngón tay của anh người yêu không có chút lực nào, êm dịu bao lấy, đoán chừng anh đã ngủ rồi. Nhưng ngay sau đó, anh liền ngắt nhẹ lòng bàn tay cậu.

Khách sạn cách nơi hai người lên xe khá xa, hiện tại xe vừa vào cao tốc, chuẩn bị lái vào đường hầm. Chính lúc đó, Mẫn Khuê quay đầu lại nhìn anh, ánh sáng từ ngọn đèn đường dừng vài giây trên gương mặt anh, tiếp theo đó thì bị đường hầm âm u cắn nuốt. Tựa như một cảnh trong phim điện ảnh, khuôn mặt của hai người cũng kề sát nhau trong khoảnh khắc giao thoa giữa sáng và tối ấy.

Toàn Viên Hựu nhắm mắt, rướn người, khẽ chạm nhẹ môi cậu qua lớp khẩu trang.

Giữa hai chiếc khẩu trang, Mẫn Khuê vẫn có thể xác định được hình dáng đôi môi anh, bàn tay cậu luồn ra sau lưng ôm siết thắt lưng anh, không nói tiếng nào hôn trả. Giây phút đó, lông mi anh run run, đôi mắt long lanh hé mở. Nơi ấy, tầng nước lấp lánh kết hợp với ý cười sâu sắc là điểm sáng duy nhất giữa đường hầm tối màu. Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt đó, theo bản năng áp lên mặt anh, lặng lẽ hôn môi, đuôi mắt cong cong, rõ ràng là dáng vẻ đang cười, giống như hai cánh môi đã thật sự chạm trúng nhau.

Xe sắp sửa rời khỏi đường hầm, Viên Hựu lùi lại một chút, hai vầng trán cọ lấy nhau, âm thanh dịu dàng chôn giấu dưới lớp khẩu trang.

"Chúc mừng năm mới."

Lời còn chưa dứt đã bị vô số ánh đèn đường từ ngoài chiếu vào. Hai bên đường là hàng chục ngọn đèn tỏa sáng rực rỡ, bao phủ chiếc xe chở hai người yêu nhau.

"Chúc mừng năm mới." Kim Mẫn Khuê nói nhỏ, tiếp đó lại mở miệng: "Phải chú ý sức khỏe nhé."

Chắc chắn Toàn Viên Hựu đang cười, bởi hai mắt anh cong cong, giống như vầng trăng khuyết sáng rực giữa muôn vì sao. Cậu đã từng nói, nụ cười của anh rất có sức hấp dẫn mà.

Anh đáp: "Anh nhớ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro