Đầu Thai Làm Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đầu Thai Làm Người...

(1) Tù lao.

"Jung Yun Ho, Jung Yun Ho ! ! ! ! Anh mau thả tôi ra... thả tôi ra!!!"

Thanh âm tê tâm liệt phế không ngừng vang lên bên trong một căn phòng ngầm, thế nhưng người bên ngoài lại không thể nghe thấy.

Chỉ có duy nhất chủ nhân căn nhà này là có thể nghe!

Khóe miệng Jung Yun Ho khẽ nhếch lên, đôi mắt tà mị ẩn chứa tâm tình khó đoán. 'Jae Joong, em không thể ngoan ngoãn một chút sao?'

Buổi tối, Yun Ho đem thức ăn đưa đến trước mặt Jae Joong.

Jae Joong nằm đó, bởi vì đã la hét cả ngày hôm nay mà thấm mệt nên ngủ thiếp đi, khóe mắt vẫn còn đọng lại hơi nước. Nhìn cậu bây giờ tựa như một đứa trẻ bị khi dễ, khả ái khiến cho người ta đau lòng.

Yun Ho để thức ăn xuống, đi tới bên cạnh Jae Joong đem cậu ôm vào lòng.

Người trong ngực nháy mắt liền thức tỉnh, "Anh... anh buông tôi ra!"

Yun Ho không trả lời, trực tiếp đem người thả đến trước bàn, chỉ chỉ thức ăn ở trên đó, "Em mau ăn đi!"

"Anh đây rốt cuộc là có ý gì, bắt tôi tới đây, vũ nhục tôi, mỗi ngày lại vẫn chuẩn bị đầy đủ đồ ăn. Anh tóm lại là có ý gì đây?" Jae Joong nhìn hắn, đôi mắt ngập nước ửng hồng.

Cậu biết bản thân mình không có năng lực chạy trốn, cũng không có năng lực kháng cự sự xâm phạm của Yun Ho, cậu chỉ có thể một lần lại một lần gánh chịu sự nhục nhã này.

Thù hận trong lòng, càng tích tụ lâu lại càng nhiều.

"Em mau ăn cơm đi, cả một ngày chưa ăn gì rồi, nhất định là đói bụng."

"Cút đi ! ! ! " Jae Joong vơ hết bát đũa trên bàn ném về phía Yun Ho, "Anh cút đi! Lập tức cút đi cho tôi! ! ! "

Nhìn mặt đất rơi đầy thức ăn, Yun Ho cũng nổi giận tiến lên phía trước hung hăng nắm tóc Jae Joong, "Em không muốn ăn cũng phải ăn, không muốn sống cũng phải tiếp tục cố gắng mà sống! ! ! Em nên nhớ cho kỹ, ở chỗ này rồi, em hoàn toàn là người của tôi, tôi muốn hoàn toàn có được em!"

"Anh đừng mơ tưởng! " Jae Joong dùng sức giãy khỏi cánh tay Yun Ho, hai tay liều mạng đánh lên ngực hắn.

Có điều đối với Yun Ho mà nói, mấy thứ này cũng chỉ như là gãi ngứa cho hắn mà thôi.

"Jung Yun Ho... thả tôi ra..." Jae Joong không còn khí lực giãy giụa nữa, cậu chỉ có thể nằm trên mặt đất điên cuồng khóc. Cậu thật không biết đến cuối cùng Jung Yun Ho bắt mình tới đây là có mục đích gì. Cho dù là vì hai nhà đang tranh đấu thì cũng không đến mức như vậy.

"Thả em? Chuyện này không phải là không thể, nhưng đó là sau khi ba em đáp ứng yêu cầu của tôi mới được!" Jung Yun Ho ngồi xổm xuống, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mắt của Jae Joong.

"Ba tôi nhất định sẽ không đáp ứng anh!" Trong mắt Jae Joong, ba cậu là một thương nhân thành thực thật thà, toàn bộ công nhân trong công ty căn bản là đều cùng ba cậu vào sinh ra tử gầy dựng sự nghiệp. Nếu toàn bộ đều rơi vào tay Jung thị, thật khó có thể nói trước kết cục sau này của bọn họ.

Lại nói, Jung Yun Ho lòng dạ độc ác như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ đây? Cậu không quên trước đây Jung thị sụp đổ, một phần chứng cứ phạm tội của họ chính là Kim thị nắm giữ.

Có điều không ai có thể nghĩ rằng, Jung Yun Ho trong vòng năm năm ngắn ngủi đã mang Jung thị đông sơn tái khởi, không những thế còn quét sạch các thế lực đối đầu, đem các xí nghiệp có mô hình nhỏ hơn toàn bộ thâu tóm. Hiện tại cũng chỉ có Kim thị nhà cậu là dám đối đầu với Jung thị.

Bọn họ tuyệt đối không thể cúi đầu, nếu dự án loại thuốc mới này bị Jung thị thâu tóm, vậy thì trong tương lai những người mắc bệnh nặng sẽ phải mua thuốc với giá vô cùng cao!
"Thế nào? Jae Joong, em tính toán thần phục với anh sao?"

"Không bao giờ, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra! " Jae Joong nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

"Vậy cũng tốt!" Jung Yun Ho lập tức đem Jae Joong bế lên ném tới trên giường, sau đó từ từ cởi nút áo, "Tối hôm qua tiếng rên của em khiến cho tôi cảm thấy cực kì hưng phấn..."

Jae Joong mở to đôi mắt tràn đầy sợ hãi, "Không...anh đi ra... anh mau đi ra khỏi đây."

"A, chuyện này còn tới lượt em làm chủ sao?" Nói xong, Jung Yun Ho liền nhào tới.

Jae Joong cắn chặt hàm răng, khống chế phản ứng trong cơ thể mình, cảm giác đau đớn khiến cho cậu càng thêm thanh tĩnh một chút.

Không biết ba cậu hiện giờ ra sao? Em gái cậu nữa? Còn có... Kim thị sao rồi?!

Mình bị bắt tới đây đã lâu như vậy, bọn họ hẳn là đã sắp phát điên rồi.

A, không biết mình bị bắt tới đây đã bao lâu rồi?

Trước mắt từ từ nổi lên mơ hồ, nguồ phía trên vẫn không ngừng ở trong cơ thể cậu ra vào. Sau đó, cảm giác của Jae Joong dần dần biến mất.

Jung Yun Ho, vào thời điểm nhiều năm trước nhìn thấy hắn, Jae Joong ngay lập tức động tâm.

Mơ mơ hồ hồ thích hắn, mặc dù cơ hội bọn họ có thể giao tiếp là vô cùng hiếm hoi, thế nhưng Jae Joong vẫn luôn ôm tâm trạng chờ mong. Ở trường học có rất nhiều người theo đuổi cậu, cậu cũng một mực không để ý tới, bởi vì trong lòng đã sớm có Jung Yun Ho rồi. Jae Joong mong đợi có một ngày, bọn họ có thể...

Thế nhưng không ai ngờ được rằng, Jung thị đột nhiên xảy ra chuyện.

Càng làm cho Jae Joong không nghĩ tới chính là, sau khi Jung thị gặp chuyện không may, quan hệ giữa hai nhà lại trở lên giống như nước với lửa.

Đêm hôm đó, Jung Yun Ho hẹn Jae Joong ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Cũng bởi vì ba mình bị bệnh, cho nên Jae Joong cũng dễ dàng đồng ý, cậu thậm chí còn nghĩ đây sẽ là cơ hội để hai người tăng tiến tình cảm.

Nhưng kết quả lại ngược lại, cuộc sống của Jae Joong giống như lạc vào lao tù.

Thời điểm trước khi nhắm mắt lại, Jae Joong giường như thấy được Yun Ho trong buổi dạ tiệc của năm đó, một thân tây trang màu trắng tựa như bạch mã hoàng tử, nhẹ nhàng xông vào trái tim cậu... Jae Joong còn nhìn thấy cả ba Kim, mẹ Kim, còn có em gái cậu - Jae Goon...

Không biết qua bao lâu, Jae Joong cảm giác cổ họng vô cùng đau rát. Mở mắt ra, lại đau lòng phát hiện mình vẫn còn đang ở trong căn phòng tối không có ánh mặt trời kia.

Thân thể đã được người ta tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Cả người trên dưới đau đớn giống như bị xe nghiền qua, Jae Joong khó khăn chống lên thân thể, từ từ hướng về phía trước, tính toán rót một chén nước để uống.

Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra.

Jae Joong theo bản năng lui về phía sau tránh né, ánh sáng bên ngoài khẽ len lỏi vào trong phòng, đâm vào mắt Jae Joong đến đau nhức không thôi.

Thì ra bây giờ là ban ngày a.

Tiếng bước chân rất nhẹ, đây không phải là Yun Ho. Bước chân Yun Ho phải là trầm ổn có lực.

Sự cảnh giác trong mắt Jae Joong nháy mắt liền biến mất, cũng không để ý người vừa tới là ai, tiếp tục rót nước uống.

Bởi vì cậu hiện tại đang rất khát.

"Mày chính là Kim Jae Joong? Quả nhiên dáng dấp cũng không tệ!" Người mới đi vào âm dương quái khí nói.

Jae Joong liếc hắn một cái, cũng không có trả lời.

Uống xong nước, lại tiếp tục trở lại nằm trên giường.

Người nọ bị Jae Joong không để ý tới, thẹn quá thành giận, xông lên trước đem Jae Joong kéo xuống giường.

"A" Jae Joong ngã xuống đất, toàn thân đều cảm nhânn được đau đớn.

"Hừ, tiếng kêu cũng đực lắm. Không trách Yun Ho đối với mày lại mê mẩn như vậy, thì ra là thanh âm rất dễ nghe! ! ! " Người nọ xông lên trước, nâng tay lên, "Chát" một tiếng đánh xuống một cái tát trên mặt Jae Joong.

Jae Joong bị đánh đến choáng váng đầu óc, theo bản năng vươn tay che má, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm bây người vừa tới, "Anh!"

"Tao cái gì mà tao!" Ánh mắt người nọ lộ ra hung quang, "Mày cái đồ tiện nhân này, cũng tại mày câu dẫn Yun Ho, khiến cho anh ấy vì mày... vì mày, Kim thị mới..."

Jae Joong vẫn còn choáng váng không nghe rõ người nọ nói cái gì, chỉ rõ ràng hai chữ 'Kim thị', cậu vọt tới dùng sức bắt lấy tay người nọ, "Kim thị... Jung Yun Ho đã làm gì Kim thị?"

Jae Joong sử dụng lực đạo đúng là kinh người, chính cậu cũng không nghĩ tới bản thân sẽ có khí lực lớn như vậy.

Hiển nhiên là người nọ bị bóp đau, "Ya, mày làm gì mà dùng sức như vậy, mau bỏ tay ra!"

"Anh nói đi, Jung Yun Ho đem Kim thị xử lý ra sao rồi? Anh mau nói cho tôi biết! ! ! !" Jae Joong dùng hết khí lực toàn thân, đem người nọ dọa sợ.

Cuộc đời của cậu vốn là rất tốt, như thế nào gặp Jung Yun Ho liền hoàn toàn phá hủy? Trước đây Jae Joong vẫn đi học đại học, cậu có rất nhiều bạn bè, hơn nữa còn được thầy cô rất yêu quý. Gia đình cậu sống rất hạnh phúc, mặc dù mẹ đã sớm qua đời, nhưng ba đối xử với cậu và em gái rất tốt. Cho dù công việc bận rộn vẫn sẽ dành thời gian làm bạn nói chuyện với hai ạn em. Thỉnh thoảng Jae Joong cũng sẽ đến công ty trợ giúp, mà mọi người trong công ty đều đối xử rất tốt với cậu, mà cậu, cũng dốc hết sức để giúp đỡ công ty.

Nhưng là, nhưng là tại sao? Tại sao chỉ qua một đêm mà tất cả đều bị phá hủy hết như vậy?

Cậu quen biết Jung Yun Ho, thời gian cũng không tính là ngắn. Khi đó Jung thị vẫn còn là một xí nghiệp bình thường, mà Jung Yun Ho cũng không phải là tổng tài. Kim thị khi đó gần như là công ty hàng đầu trong lĩnh vực về sản xuất thuốc.
Không bao lâu sau, Jung thị bị phát hiện là đang nghiên cứu một loại vi khuẩn gây bệnh mạn tính, từ đó muốn mình sản xuất ra loại thuốc có thể làm lũng đoạn thị trường.

Cái này dĩ nhiên khiến cho cả nước nổi lên sóng gió, chính phủ phải vào cuộc điều tra. Kết quả là Jung thị phá sản, Jung gia trừ bỏ Jung Yun Ho vừa lúc đang ở nước ngoài, những người khác đều bị bắt vào tù. Không lâu sau, xuất hiện tin đồn ông bà Jung sợ tội tự sát trong phòng giam.

Jung thị ầm ầm sụp đổ.

Thật ra những chuyện khi đó Jae Joong cũng không hiểu biết nhiều. Chỉ biết sau đó Jung thị đông sơn tái khởi, dưới sự dẫn dắt của Jung Yun Ho, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi liền đem Kim thị dồn đến tử lộ.

Lần này cùng với lần trước không giống nhau. Lần này Jung Yun Ho lấy được hết thảy chỗ dựa từ chính phủ, cơ hồ tất cả đều thuận buồm xuôi gió, mà lô thuốc Kim thị đang nghiên cứu lại liên tục bị thất bại.

Ba Kim vì thế mà sinh bệnh nặng, Jae Joong bị buộc phải dừng lại việc học, tới công ty chủ trì đại cục.

Không nghĩ tới . . . . . .

"Nói đi... anh mau nói cho tôi biết!" Jae Joong cặp mắt đỏ bừng , tay tiếp tục tăng thêm lực đạo.

Người nọ bị ép đến phát đau, cắn răng hung ác đáp lại, "Sụp đổ, phá sản rồi! Toàn bộ công ty, bao gồm cả ba mày đều đã bị bắt!!!"

"Cái gì?!" Nghe đến đó, Jae Joong đã hoàn toàn phát điên. Không để ý đến đau đớn trên thân thể, Jae Joong cả người nhào tới trên người người nọ, hai tay chế trụ cổ gã, "Anh nói cái gì ! ! ! Mau lặp lại lần nữa cho tôi nghe! ! ! Ba tôi, ba tôi không thể nào bị bắt được! Không thể nào!!!" Lực đạo trong tay càng ngày càng tăng thêm.

Người nọ bị siết đến thở không nổi, theo bản năng liều mạng giãy giụa.

"Không thể nào ! ! ! Tuyệt đối không thể nào ! ! Tất cả đều do Jung thị các người làm hại! ! ! " Jae Joong gào thét, lý trí hoàn toàn mất đi khống chế, đột nhiên cậu còn nhớ đến một người, "Em gái tôi thì sao?"

" Hừ , một đứa con gái. . . . . . Khụ khụ... ném vào trong trại giáo dưỡng... mày nói xem... kết quả của nó sẽ thế nào?" Người nọ không thương tình đáp lời. Gã hận Jae Joong thấu xương, là vì cậu xuất hiện đoạt đi sự chú ý của Yun Ho giành cho gã.

"Không thể nào ! ! ! Các người ! ! ! Các người ! ! ! " Jae Joong cơ hồ không thể nói chuyện , cả người run rẩy, "Các người đúng là một lũ khốn kiếp ! ! ! Jung Yun Ho ! ! ! Jung Yun Ho . . . . . " Lực đạo trên tay nháy mắt trở nên nặng hơn.

Ánh mắt người nọ cũng thay đổi, tay quào loạn đột nhiên bắt được một vật cứng, gã dùng hết khí lực toàn thân, đập nó lên người Jae Joong.

"A...." Jae Joong kêu thảm một tiếng, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra, nằm đè lên người người nọ, dần dần mất đi lực đạo.

Người nọ vội vàng đẩy Jae Joong ra mà lồm cồm bò dậy. Nhìn cả người Jae Joong đều là máu, gã run rẩy đưa tay đến trước mũi cậu kiểm tra...

Tiếp đó, thân thể lập tức sững sờ!

Jae Joong chết rồi! ! !

Jae Joong cảm thấy đầu rất đau , tiếp theo cả người không còn khí lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cử động.

Hô hấp dần trở nên khó khăn, cậu đã chết rồi sao?

Người nọ bị dọa sợ đến chân tay mềm nhũn, gã bò dậy, dùng lực lay lay thân thể Jae Joong, "Này, mày sao rồi?"

Thấy Jae Joong không có phản ứng, người nọ luống cuống đứng lên nhấc chân bỏ chạy.

Ngay lúc này, cánh cửa căn phòng đột ngột mở ra.

" Jae Joong ! ! ! ! " Jung Yun Ho sợ hãi chạy vội tới, thanh âm kia nặng nề đánh vào trong lòng Jae Joong.

Hắn tới... nếu như hắn thấy mình chết đi rồi, nhất định sẽ rất vui vẻ đi? Thế nhưng vì sao thanh âm của hắn lại tuyệt vọng như vậy? Hắn không phải rất hận mình sao ?

Thật tốt quá, rốt cục có thể giải thoát rồi.

Jung Yun Ho, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa.

Ý thức Jae Joong càng ngày càng mơ hồ, Jung Yun Ho giống như chạy tới ôm cậu, giống như đang gọi bác sĩ, giống như có nước giọt đến trên mặt mình, giống như . . . . . . .

Jae Joong bước đi trên một con đường trống trải, xung quanh rất tối.

Cậu đi rất lâu, rất lâu cũng không tìm thấy lối ra. Lúc này, Jae Joong liền nhìn thấy ba mẹ Jung Yun Ho, còn có cả mẹ cậu. Bọn họ đứng ở ven đường nhìn mình.

Mình tại sao lại nhìn thấy cái này?

Bọn họ đối với Jae Joong hiền lành tươi cười.

Jae Joong không nghĩ ra vì sao lúc này mẹ cậu lại xuất hiện ở bên cạnh bà Jung.

"Mẹ ! ! ! " Jae Joong đưa tay, nhấc chân lên muốn chạy tới bên kia, nhưng mặc kệ cậu làm thế nào cũng không nhúc nhích được .

"Mẹ, mẹ ơi! ! Sao mẹ lại ở chung một chỗ với họ chứ! Mẹ... mẹ! ! ! ! "

Jae Joong điên cuồng kêu gào, nhưng bọn họ giống như không nghe được tiếng gọi của cậu, chỉ tươi cười híp mắt nhìn cậu.

Sau đó xoay người rời đi.

"Mẹ! ! Mẹ ơi! ! ! ! "

Jae Joong sợ hãi dùng sức muốn nâng lên hai chân.

Trong nháy mắt, Jae Joong đột nhiên mở mắt. Hiện tại là ban ngày, bốn phía xung quanh đều rất sáng.

Jae Joong cố gắng chống lên thân thể, lúc này, một thân ảnh quen thuộc bỗng xuất hiện.

"Jae Joong à, con thế nào đã muốn dậy rồi, mau nằm xuống đi! "

"Ba?"

"Thế nào? Không nhận ra ba con nữa rồi? " Ba Kim từ ái nở nụ cười , "Xem con kìa, haizzz, chỉ là hoạt động của trường học mà cũng ra sức như vậy làm gì chứ!"

"Con . . . . . " Jae Joong không biết ba Kim đang nói cái gì, tại sao cậu lại ở đây? Tại sao lại nhìn thấy ba vào lúc này? Người nọ không phải nói ba cậu đã bị bắt sao ?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

"Bác sĩ, con trai tôi sao rồi? " Ba Kim hỏi bác sĩ bên cạnh.

"Không có chuyện gì, có thể là bởi vì một thời gian dài thiếu chất, cho nên còn có chút mơ hồ, ngủ một giấc, truyền một chai dịch này xong sẽ không sao nữa." Bác sĩ đơn giản ở một bên viết hồ sơ bệnh lý.

Ba Kim cười cười, "Thật tốt quá, cám ơn bác sĩ. "

Tiếp theo xoay người đối Jae Joong nói, "Được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt đi, ba về công ty trước, chờ chút nữa Jae Goon sẽ mang cơm tới cho con."

Jae Goon ? Em gái cậu?

Đây là chuyện gì đã xảy ra ?

Còn có, còn có người nọ đi đâu rồi? Còn Jung Yun Ho đâu?

Jae Joong nhìn phòng bệnh trắng toát, trầm tư lâm vào mê man. . . .

-------------------

(2) Gặp lại hay lần đầu gặp gỡ?

Jae Joong nằm ở bệnh viện ba ngày liền có thể về nhà, là ngôi nhà quen thuộc của cậu.

Ở trong bệnh viện mấy ngày, Jae Joong rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cậu trở lại khoảng thời gian sáu năm trước, thế nhưng vẫn có thể nhớ rõ ràng những chuyện đã xảy ra. Ngoài việc cho rằng linh hồn đã xuyên không, cậu thật sự không thể nghĩ ra lí do nào khác.

Như vậy, sáu năm sau cuộc sống của cậu sẽ thế nào?

Chết? Hay là gì khác?

Qua ba ngày này Jae Joong liền rút ra kết luận, có thể sống lại một lần nữa, so với bất cứ chuyện gì cũng đều tốt hơn! Lần này cậu nhất định muốn đem toàn bộ cục diện thay đổi, không thể để cho Jung Yun Ho có cơ hội lật ngược tình thế nữa.

Jae Joong âm thầm thề, cậu muốn đem Jung thị hoàn toàn đánh sụp, muốn cho Jung gia ở trên thế giới này mãi mãi biến mất.

Sau khi xuất viện về đến nhà, Jae Joong nói với ba Kim quyết định nghỉ học của mình, cậu muốn chuyên tâm giúp ba xử lý chuyện làm ăn của công ty.
Ban đầu ba Kim bị Jae Joong dọa cho sợ hết hồn, sau khi phục hồi lại tinh thần thì kiên quyết không đồng ý.

Jae Joong cũng lười dây dưa về vấn đề này, trực tiếp thôi học ở trường đại học. Sự kiện đã phát triển đến nước này, ba Kim cũng chỉ có thể thỏa hiệp, đồng ý để Jae Joong đến công ty hỗ trợ.

Bởi vì Jae Joong mới tới công ty, cho nên ba Kim chỉ có thể đưa cậu đến phòng hậu cần trợ giúp một chút. Mà Jae Joong cũng không nề hà gì, mặc dù cậu đã rất quen thuộc với hoạt động của công ty.

Dù sao thì tất cả đó cũng đã là chuyện của đời trước, bây giờ cậu có thể sống lại, có lẽ là do trời cao thương hại Kim gia, cho nên để cậu trở về cứu vớt công ty.

Nếu đây đã là ý trời, vậy thì chỉ cần Kim Jae Joong này còn sống, cậu tuyệt đối sẽ khiến cho Jung gia không thể ngóc đầu nên nổi. Hiện tại cũng sắp tới thời điểm Jung gia bị điều tra rồi, đến lúc đó cậu chỉ cần chuyên tâm đem Jung Yun Ho cũng diệt trừ là được. Như vậy những chuyện của đời trước cũng sẽ không phát sinh nữa.

Đêm nay là dạ tiệc của ngành dược phẩm, chính ở nơi này là lần đầu tiên Jae Joong nhìn thấy Jung Yun Ho, mà cũng chính ở nơi này, cậu thích Jung Yun Ho.

Lần này, cậu tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!

Buổi tối, Jae Joong đi theo ba Kim tham gia yến hội. Mẹ cậu đã sớm qua đời, lần này vốn là Jae Goon cũng sẽ đi cùng cậu và ba, nhưng không biết vì sao con bé lại gọi điện nói ở trường tạm thời có việc cho nên không thể trở về.

Cái này cùng đời trước không giống nhau!

Thế nhưng bất kể là chuyện gì xảy ra Jae Joong cũng đều cảm thấy bình thản, chỉ là muốn chờ tới lát nữa sẽ chạm mặt Jung Yun Ho. Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái. Nói chính xác hơn là, cậu không cách nào che giấu được một tia sợ hãi ở trong lòng. Dù sao ở kiếp trước, cậu ở trước mặt hắn chính là bộ dạng đáng xấu hổ nhất.

Khung cảnh xung quanh đối với Jae Joong là dường nào quen thuộc, có điều cậu vẫn giả vờ như đây là lần đầu tiên tham gia dạ tiệc này, ngoan ngoãn đi theo ba Kim, chào hỏi những người mình đã sớm quen biết.

Bọn họ tất cả đều là đám người giỏi đeo mặt nạ. Jae Joong còn nhớ rõ kiếp trước, thời điểm Jung gia rơi vào đường cùng, bọn họ ai nấy đều mang vẻ mặt ghét bỏ. Tới khi Jung Yun Ho trở lại, họ lại trở thành những con chó nhỏ theo đuôi suốt ngày chỉ biết a dua nịnh nọt. Hừ, quả thật là đủ ghê tởm!

Jae Joong tươi cười cùng một người tên là Jin Hong chạm cốc, kiếp trước Jung gia bị điều tra, chính người này cũng góp phần không nhỏ trong việc tìm ra chứng cứ đâu!

"Bác Jin, rất vui được gặp bác. Ba cháu vẫn thường hay nhắc đến bác trước mặt anh em cháu đó, ha ha."

Người trước mặt lập tức cười tới hai con mắt cũng híp lại thành một đường chỉ, "Ha ha ha, lão đầu tử Kim Hwan kia khẳng định ở trước mặt cháu nói xấu ta không ít đâu, có phải hay không a?"

"Nào có, ba cháu luôn nói bác Jin ở thành phố này được gọi là 'lão Hành tôn', chính là một trong những người đứng đầu của toàn ngành dược phẩm đâu. Ngành dược phẩm được hưng thịnh như bây giờ, một phần công lao không nhỏ chính là của bác đó." Công phu nịnh hót của Jae Joong chính là học được từ đời trước đó.

"Ha ha ha, con đứa nhỏ này thật là biết cách nói chuyện." Jin Hong dùng sức vỗ vỗ lên vai Jae Joong, "Đúng rồi, ba con đâu? Ta vừa đúng lúc có chuyện muốn tìm ông ấy đây."

"Ba con hình như vừa rồi đi qua bên kia." Jae Joong chỉ về phía hồ bơi nói.

"Vậy sao? Được rồi, bác qua bên đó tìm ba con đây." Nói xong, Jin Hong nhanh chóng rời đi .

Jae Joong xoay người, trong nháy mắt toàn thân đều ngây dại.

Jung Yun Ho đã sớm đứng ở sau lưng cậu, thế nhưng hắn tới đây lúc nào? Là khi cậu cùng với bác Jin nói chuyện sao? Mặc kệ là thế nào thì kiếp này bọn họ vẫn còn chưa quen biết, Jae Joong cũng không có ý định làm quen với Yun Ho nữa, cho nên dứt khoát nhấc chân muốn rời đi. Không quen biết, cũng không cần thiết phải chào hỏi.

" Jin Hong giường như rất thích cậu nha." Jung Yun Ho hướng về phía Jae Joong nói.

Jae Joong làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước.

"Kim Jae Joong!" Jung Yun Ho tiến lên một bước ngăn trở đường đi của Jae Joong.

"Anh!!!" Jae Joong nâng lên mí mắt, Jung Yun Ho vẫn đẹp trai như trước, có điều sao hắn lại mặc tây trang màu đen? Kiếp trước phải là màu trắng mới đúng! Vì sao kiếp này lại không giống?

"Tôi tên là Jung Yun Ho, xin chào!" Lúc này, Yun Ho đã đưa tay ra đối Jae Joong chào hỏi.

"Xin chào, làm sao anh biết tôi tên là Kim Jae Joong?" Jae Joong cũng đưa tay ra, có chút run rẩy, nhưng cố gắng vẫn có thể khắc chế.

Đời trước bọn họ gặp nhau như thế nào, Jae Joong đều nhớ rất rõ. Jung Yun Ho mặc một bộ tây trang màu trắng, vẻ mặt tự tin tràn đầy khí phách, chủ động đi tới cùng cậu chào hỏi.
Mà đời này, Jung Yun Ho mặc chính là tây trang màu đen , ánh mắt của hắn cũng không có lấy một tia khinh bạc, ngược lại nhìn qua khiến cho người ta có một loại cảm giác an tâm. Cặp mắt xếch mang lại vẻ thần bí, khóe miệng nở nụ cười thân thiện, nhìn qua liền thấy thoải mái không thôi.

Tại sao lại như vậy?

Jae Joong vẫn còn đang mải suy tư , Jung Yun Ho đã đem một cái ly đưa tới trước mặt cậu, "Được rồi, Kim gia đại thiếu gia, chúng ta cùng uống một ly có được hay không?"

"Được. " Jae Joong lấy lại tinh thần cùng hắn chạm ly, sau khi vội vã uống một ngụm liền muốn rời đi.

Thì ra đời này mình vẫn như cũ đối hắn động tâm!

"Jae Joong!" Yun Ho kéo Jae Joong lại, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, không ngại chứ?"

"Không ngại." Jae Joong không có cách nào thoát khỏi cánh tay của Yun Ho, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt trả lời.

"Jung thị chúng tôi muốn cùng Kim thị hợp tác một dự án sản xuất thuốc, không biết Kim thị các cậu có hứng thú với dự án này hay không?"

Dự án mới? Chính là cái dự án có vấn đề kia?

Đời trước Jung Yun Ho không có nói vấn đề này với cậu, chẳng qua chủ là nhẹ nhàng bắt tay một cái sau đó liền đi mà thôi. Jae Joong suy nghĩ một chút, dự án kia có vấn đề, Kim thị tuyệt đối không thể đụng vào! Vì vậy, cậu lập tức lắc đầu một cái.
"Tôi cảm thấy bây giờ chưa phải là thời điểm chúng ta nên hợp tác, ít nhất phương thức kih doanh của chúng ta có sự khác biệt rất lớn. Bất quá tôi cũng chỉ mới đến công ty mà thôi, chuyện trọng yếu như vậy vẫn là phải hỏi ý kiến của ba tôi một chút."

"Vậy được rồi." Jung Yun Ho cười híp mắt trả lời, khóe miệng lại lần nữa giơ lên, giống như sự cự tuyệt của Jae Joong căn bản đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

"Nếu không còn việc gì nữa, vậy tôi đi tìm ba tôi tới đây?" Jae Joong hỏi.

"Được, tôi ở chỗ này chờ cậu." Yun Ho gật đầu một cái.

Jae Joong xoay người rời đi.

Yun Ho nhìn bóng lưng của Jae Joong, như có điều gì suy nghĩ mà khẽ lắc đầu một cái.

Jae Joong cảm giác mình giống như là đang chạy thục vậy, thật vất vả mới chạy tới bên ngoài vườn hoa. Nơi này hẳn là không có ai, có thể dừng lại lấy hơi một chút.

Cậu đặt ly rượu xuống, thấy hơi nóng cho nên nới lỏng cà vạt, sau đó xụi lơ ngồi xuống một cái ghế.

Lúc này đột nhiên sau lưng cách đó không xa truyền tới thanh âm quen thuộc, Jae Joong lập tức cả người kích động đứng lên.

"Lão kim à, chuyện này xem ra có chút khó giải quyết!" Là âm thanh của bác Jin.

"Nhưng nếu như ông không chịu làm theo lời của tôi, vậy thì Kim thị và cái ghế hội trưởng của ông cũng không giữ được đâu." Đây là thanh âm của ba Kim!

"Hừ, ônh đây là đang uy hiếp tôi sao?" Thanh âm của Jin Hong trở nên có chút tức giận.

"Ông suy nghĩ một chút đi, đừng quên trước đây Kim gia chúng tôi đã giúp đỡ ông như thế nào, những tài liệu đó tôi còn giữ cũng không ít đâu." Đây là ba của mình sao? Như thế nào thanh âm lại khiến cho người ta chán ghét như vậy?

"Ông!!!" Jin Hong thở hổn hển, hình như là đang làm đấu tranh tư tưởng giữ dội. Qua hồi lâu, chỉ nghe lão thở dài một cái, "Chuyện này dù sao không phải là chuyện nhỏ, để cho tôi suy nghĩ lại một chút đi."

"Vậy cũng được, ha ha ha." Ba Kim sảng khoái cười.

Jae Joong đã lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe thấy, thì ra ba cậu cũng có thể cười một cách băng lãnh như vậy.

Jaw Joong ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, toàn bộ ý thức trong đầu đều là một mảnh trống không, chỉ còn dư lại đoạn đối thoại của hai người lẩn quẩn bên tai.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Tại sao cậu lại cảm thấy bất an như vậy?

"Jae Joong, thì ra là cậu ở nơi này a." Jung Yun Ho tươi cười đi tới.

Hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây? Jae Joong trong tâm không ngừng thắc mắc.

"Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, không thoải mái sao? " Yun Ho ân cần hỏi han, sau đó còn đi lên sờ sờ trán Jae Joong.

Jae Joong cảm nhận được nhiệt độ từ tay Yun Ho truyền tới, trong lòng bỗng nhiên lại thấy ấm áp. 'Mình không phải là rất ghét hắn sao? Nhưng mà... đời này hắn hình như... không có đáng ghét như vậy!'

Jae Joong đứng lên, "Tôi vừa rồi hình như uống hơi nhiều, cho nên mới ra đây ngồi nghỉ một chút."

"Nếu không cậu về sớm một chút đi? "

"Ừm, tôi đi nói với ba một tiếng rồi về trước." Jae Joong nói xong quay đầu muốn đi, có điều lại bị Yun Ho kéo lại.

"Để tôi đưa cậu trở về được không? Dù sao bác Kim có lẽ sẽ không về sớm như vậy được đâu."

"A?" Jae Joong thật muốn nói, 'Anh làm sao biết ba tôi không thể về sớm? Hừ, quả nhiên đã sớm điều tra về Kim gia chúng tôi mà!'

"Ba cậu chờ chút nữa còn phải nói chuyện và cắt băng."

"Ừm." Jae Joong trong đầu lại rối loạn. Không đúng, không phải là nên cắt băng trước yến hội hay sao?

"Tôi đưa cậu về. " Yun Ho một lần nữa yêu cầu .

"Thôi được rồi." Jae Joong không nghĩ ra lý do gì để tiếp tục từ chối nữa, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Jae Joong gọi điện thoại cho ba Kim, nói cậu bị đau đầu nên xin phép về trước, cũng không nói đến việc Yun Ho đưa cậu về.

Yun Ho lái xe dừng ở ven đường, vừa lúc chỗ này cũng gần biển , gió biển thổi vào thổi vào khiến tâm tình Jae Joong thoải mái không ít.

Sáu năm làm lại, cũng có rất nhiều chuyện tình không còn giống như lúc trước, cậu cũng không biết nên đối mặt với nó như thế nào.

Có lẽ, cậu sẽ có thể ngăn cản hết thảy những chuyện không tốt phát sinh.

"Jae Joong, đang suy nghĩ gì vậy? " Yun Ho đem tây trang của mình khoác lên trên người Jae Joong.

"Không có gì, tôi chỉ là... chỉ là cảm thấy nơi này thật đẹp!"

"Cậu chưa từng tới nơi này?"

"Tôi trước kia đều là ở trong trường học, rất ít ra ngoài chơi."

"Tôi nghe nói cậu không đi học nữa. "

"Ừm, tôi cảm thấy mình nêm sớm giúp ba lo lắng việc ở công ty một chút, em gái tôi còn nhỏ, mẹ lại mất sớm, ba tôi nhất định sẽ rất mệt mỏi."

"Cậu thật là một đứa bé ngoan." Yun Ho khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt Jae Joong.

Jae Joong đối với động tác thân mật bất ngờ của Yun Ho thì có chút kháng cự, theo bản năng lui về phía sau tránh né.

"Thật xin lỗi, tôi hù dọa đến cậu rồi." Yun Ho thu hồi ngón tay, sau đó tiến tới trước mặt Jae Joong, " Jae Joong, tôi thích cậu, tôi đối với cậu là vừa thấy đã yêu, không biết có thể hay không . . . . . . . "

"Không thể!" Jae Joong lập tức lớn tiếng hô, trong nháy mắt lại cảm thấy phản ứng của mình tựa hồ hơi quá, sau đó có chút hốt hoảng, khuôn mặt hồng hồng nói, "Anh đột ngột hỏi tôi như vậy... tôi... tôi không biết phải trả lời như thế nào."

"Không có chuyện gì , tôi cho em thời gian suy nghĩ. " Yun Ho ngồi thẳng dậy, một lần nữa khởi động xe chạy đi.

"Ừm." Jae Joong nhẹ nhàng trả lời, sau đó cũng không tiếp tục nói gì nữa. Yun Ho cho cậu một loại cảm giác hoàn toàn mới. Loại cảm giác này khiến cho cậu sinh ra cảm giác muốn hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Đây là một vũng bùn, không phải sao?

Đời trước, cậu chính là như vậy bị giam cầm, cuối cùng chết đi . . . . . .

Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ đối với Jae Joong. Cậu về đến nhà, tắm rửa xong liền nằm ở trên giường nhìn trần nhà mà thất thần.

Hồi lâu sau, Jae Joong đứng lên muốn đi rót nước uống.

Lúc đi ngang qua phòng của ba Kim, nhìn thấy bên trong đèn vẫn còn đang sáng. Hình như ba đang cùng với ai đó nói chuyện điện thoại. Lòng hiếu kỳ nổi lên, Jae Joong lén lút đi tới trước cửa phòng.

"Lão Jang, chuyện này vô luận như thế nào đều phải mau chóng giải quyết đi thôi, không thể để Kim thị bị phát hiện có dính dáng tới chuyện đó được . . . . . "

Ba sợ bị người ta phát hiện cái gì?

Jae Joong sinh nghi, nhưng bất đắc dĩ là sau đó âm thanh ba Kim nói chuyện ngày càng nhỏ, cậu cũng không thể tiếp tục nghe thêm được gì nữa.

Jae Joong bưng chén nước trở về phòng. Nhìn ngôi nhà quen thuộc mình đã sống bao nhiêu năm, cậu chợt cảm thấy đời này mình sống lại, những thứ luôn nói là quen thuộc ngược lại cảm thấy hết thảy đều rất xa lạ.

Mọi chuyện vẫn diễn ra hệt như đời trước, nhưng một số chi tiết lại hoàn toàn ngược lại. Như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kim thị đã có vấn đề gì? Tại sao đời trước mình lại không biết ?

Hết thảy hết thảy những nghi vấn dồn dập ập tới, khiến cho đầu Jae Joong đau như búa bổ.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên rung lên, có tin nhắn đến.
'Jae Joong, tối nay em đã đủ mệt rồi, ngủ sớm đi, chúc em mơ đẹp.'

Là tin nhắn của Jung Yun Ho.

Đọc được tin nhắn này khiến tâm trạng của Jae Joong yên ổn hơn một chút.

Mình không phải là rất ghét anh ta sao?

Jae Joong lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn một lúc, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười.

Nếu ông trời muốn cậu làm lại từ đầu, một lần nữa cùng Yun Ho 'lần đầu gặp gỡ', vậy thì hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi. Gặp một chuyện thì giải quyết một chuyện, gặp mười chuyện thì giải quyết mười chuyện!

Jae Joong nhắm mắt lại, trong tay vẫn cầm điện thoại di động, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Ngày mai không biết có chuyện gì sẽ phát sinh, là cùng sáu năm trước như nhau...

Hay là . . . . . . .


(3)Kinh biến.

Ngày thứ hai rời giường, Jae Joong phát hiện mình trong tay vẫn còn cầm điện thoại di động, vừa mở ra nhìn lại phát hiện có tin nhắn mới từ Yun Ho.

"Jae Joong, buổi sáng tốt lành, cùng nhau ăn sáng có được không?"

Jae Joong do dự một chút, sau đó liền đáp ứng.

Đánh răng rửa mặt xong, Jae Joong chọn một bộ quần áo giản dị sau đó đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày nghỉ cho nên không cần đi làm, Jae Joong chầm chậm đi bộ đến đầu đường nơi đã giao hẹn với Yun Ho, Yun Ho đang đậu xe ở đó đợi cậu.

"Thật ngại quá, bắt em phải đi bộ ra đây mà không thể đến nhà đón em." Yun Ho cười híp mắt nói.

"Không sao." Jae Joong nhàn nhạt trả lời.

"Em không vui sao? " Yun Ho tựa hồ nhận ra Jae Joong không có tâm trạng cho lắm.

"Tôi không sao, không phải nói là đi ăn điểm tâm sao? Tôi đói bụng rồi. "

"Được."

Ăn một bữa ăn sáng bình thường mà phải tới quán rượu cao cấp như thế này thì thật là xa xỉ, Jae Joong âm thầm đánh giá xung quanh.

"Chỉ là ăn một bữa ăn sáng mà thôi, nhưng nhìn nơi này tôi bỗng nhiên cảm thấy buổi trưa hẳn là không cần ăn cơm nữa rồi."

"Ha ha, tôi cảm thấy bữa sáng ở nơi này tương đối ngon miệng."

"Có chút khoa trương." Jae Joong theo bản năng chu cái miệng nhỏ nhắn.

Yun Ho trong lòng khẽ nhộn nhạo, vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Jae Joong, " Jae Joong . . . . . "

"Hửm? " Jae Joong vẫn còn đang ăn dở một cái bánh bao , khóe miệng còn vương chút vụn bánh.

Yun Ho cười cười, giơ ngón tay lên thay cậu lau đi, "Thử cho anh một cơ hội, chúng ta cùng chung một chỗ có được hay không?"

Jae Joong đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh đến lợi hại, "Anh... anh. . . . . . "

Trong lòng Jae Joong âm thầm suy nghĩ, 'Mình không phải rất ghét người này sao? Vì sao bây giờ ngay cả một tia chán ghét đối với anh ta cũng không có?

"Jae Joong!" Yun Ho nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười của cậu.

"Ừ." Jae Joong vẫn còn đang mải tập trung suy nghĩ, liền thuận miệng ứng một.

"Thật tốt quá, Jae Joong!" Yun Ho đem Jae Joong kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu.

Jae Joong cảm giác vùi mình trong lòng Yun Ho như thế này rất ấm áp, cậu không cảm thấy chán ghét chút nào cả. Đời trước không phải như vậy, đời trước cậu rất hận hắn!

"Jae Joong, hôm nay em phải tới công ty sao?"

"Không cần, hôm nay được nghỉ."

"Chúng ta đi dạo được không?"

"Ừm."

Nhận được sự đồng ý của Jae Joong, Yun Ho nhanh chóng lôi kéo cậu đi ra ngoài.

Jae Joong ngồi lên xe, cả người giống như vẫn còn ở trong sương mù, Yun Ho hôn lên má cậu, giúp cậu thắt lại dây an toàn sau đó lái xe rời đi.

"Tôi... anh không nên trông cậy tôi sẽ giúp anh về công việc kinh doanh." Jae Joong cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời này.

"Sẽ không, mặc dù anh rất muốn hợp tác với Kim thị, nhưng điều đó đối với chuyện anh thích em là không có quan hệ!" Yun Ho chăm chú lái xe, sau đó tiếp tục nói, "Anh biết Kim thị gần đây đang tiến hành nghiên cứu một loại thuốc mới, mà Jung thị bọn anh cảm thấy bây giờ thị trường đã bão hòa, cho nên bọn anh đanh cố gắng sáng tạo ra một lĩnh vực y dược mới để có thể đáp ứng nhu cầu của người dùng."

"A?" Jae Joong có chút kinh ngạc, theo cậu nhớ thì lúc này phải là Jung thị nghiên cứu lại thuốc mới chứ không phải là Kim thị nhà cậu. Không hiểu sao cậu đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại của ba Kim và Jin Hong hôm trước, còn có cuộc điện thoại trong thư phòng tối đó. Nghĩ đến đây, Jae Joong không khỏi run rẩy.

"Jae Joong , em không cần lo lắng, tình cảm của chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của hai nhà Jung - Kim đâu. Anh thích em, chính là chỉ thích một Kim Jae Joong là em thôi, cùng những thứ khác tuyệt đối không có quan hệ." Yun Ho cho là Jae Joong đã suy nghĩ nhiều .

Jae Joong cảm giác đầu mình càng ngày càng loạn, cho nên liều mạng lắc lắc, "Tôi nhức đầu quá."

Yun Ho lập tức đem xe dừng lại, vừa lúc đây là giữa sườn núi, " Jae Joong, chúng ta ra ngoài hít thở không khí một chút."

Jae Joong xuống xe, cậu phóng ánh mắt nhìn phong cảnh phía ngoài, không khí mát mẻ khiến cho trong lòng trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Yun Ho đi tới đem Jae Joong kéo vào trong lòng, "Lạnh không?"

Jae Joong lắc đầu một cái, nhìn Yun Ho, "Yun Ho..."

"Ừm? "

"Tôi . . . . . "

"Như thế nào lại ấp úng vậy? " Yun Ho nhéo nhéo khuôn mặt Jae Joong.

Jae Joong cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đời này với đời trước có quá nhiều chuyện không giống nhau.

Không bao lâu sau, Jae Joong cảm giác môi mình có thứ gì đó dán lên, một mảnh ấm áp.

Thì ra là Yun Ho đang cúi xuống hôn cậu.

Mình có phải hay không nên kháng cự?

Đời trước bị hắn lăng nhục, thậm chí còn cảm thấy mọi đụng chạm của hắn đều là ghê tởm! Nhưng bây giờ tay của mình lại không tự chủ được mà vòng qua hông hắn, ngửa cổ đáp lại .

Tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại không né tránh?

Mải thất thần suy nghĩ, Jae Joong vô thức cắn môi Yun Ho.

"A..." Jae Joong kêu lên một tiếng, "Anh không sao chứ? "

Yun Ho lắc đầu một cái, lau máu nơi khóe miệng, "Là tại anh dọa đến em, không sao. Tâm trạng đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừm... khá hơn một chút rồi." Cậu thật sự cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng cũng cả thấy ấm áp.

"Vậy có muốn tiếp tục hay không?"

"A? " Jae Joong nhìn Yun Ho, còn phải tiếp tục hôn nữa sao?

"Ha ha, ý anh là tiếp tục ngồi ở chỗ này ấy. " Yun Ho bị vẻ mặt đáng yêu của Jae Joong chọc cười.

"Ừm." Jae Joong chu miệng tựa vào trong ngực Yun Ho, nhìn cây cối xanh xanh phía trước, tâm tình thật tốt.

Cùng Yun Ho đi chơi cả một ngày, sau khi hai người ăn cơm tối xong, Jae Joong cũng trở về nhà .

Lúc này ba Kim đã về, đang đóng mình ở trong thư phòng. Jae Joong có chút bận tâm.

Chờ tới khi cậu rửa mặt xong, vừa định tới phòng bếp tìm nước uống thì thấy ba Kim lái xe đi ra ngoài.

Trễ như vậy ba còn đi ra ngoài làm gì?

Jae Joong bưng nước đi trở về gian phòng của mình, lúc đi qua thư phòng lại nhịn không được nhìn vào bên trong một chút. Đèn vẫn chưa tắt, cửa cũng không khóa, xem ra lúc đi ba có hơi vội vàng.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Jae Joong xoay bước đi vào thư phòng.
Ba Kim ngay cả máy vi tính cũng quên đóng, trên mặt bàn công văn rải rác khắp nơi. Jae Joong đi tới lắc lắc con chuột, nhìn những văn kiện trên mặt bàn, sắc mặt lập tức thay đổi. Tại sao ba lại có những loại văn kiện như thế này?

Jae Joong cầm một tập văn kiện mở ra . . . . . . .

A! Là ... là văn kiện cơ mật, hình như nói về việc nghiên cứu vi khuẩn nào đó.

Ôi trời ơi! Jae Joong cảm thấy tên loại vi khuẩn này có chút quen thuộc. Suy nghĩ một chút, đây không phải loại vi khuẩn mà năm đó Jung thị nghiên cứu để sau đó tạo ra thuốc điều trị đặc hiệu hay sao? Chỉ là cuối cùng bị người ta phát hiện, chính phủ đích thân vào cuộc điều tra.

Tại sao trong thư phòng nhà cậu lại xuất hiện thứ này? Rốt cuộc ba Kim đã giấu cậu chuyện gì?

Chẳng lẽ... Kim thị mới là công ty nghiên cứu loại vi rút kia?

Jae Joong bị dọa sợ đến tay cũng run lên, đúng lúc này cậu đột nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền tới. Cậu đem mọi thứ để vào chỗ cũ, sau đó nhanh chóng chạy về phòng mình, đứng ở sau cánh cửa, xuyên qua khe cửa nhìn tình hình bên ngoài.

Ba Kim trở lại, sau khi đi vào thư phòng một lúc thì tắt đèn. Lúc trở ra trên tay ông đang cầm một chiếc đĩa CD, mang theo nó đi ra ngoài.

Jae Joong cũng không suy nghĩ nhiều, cậu lập tức bám theo.

Chầm chậm lái xe giữ khoảng cách với ba Kim, Jae Joong thấy ông đến một công viên tĩnh lặng. Ở nơi đó, tựa hồ sớm đã có người đang đới.

Jae Joong xa xa mơ hồ nhìn thân ảnh kia, hình như có chút giống Jin Hong. Nhưng cậu không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy ba Kim giống như đem một ít đồ vật này nọ giao cho Jin Hong.

Chẳng lẽ chính là đĩa CD kia?

Jae Joong sợ bị phát hiện, rất nhanh liền lái xe về nhà.

Trong công viên, ba Kim nhìn Jin Hong nói, "Đây chính là tài liệu về vi khuẩn và loại thuốc kia, tất cả những chuyện sau đó đều dựa cả vào ông đó."

Jin Hong nhận lấy đĩa CD, gật đầu một cái, "Ừm, tôi đã biết. Tôi chỉ có thể khiến cho sự chú ý của mọi người lúc này hướng vào Jung thị, về phần nội bộ Jung thị lại phải nhờ vào ông."

"Chuyện này không thành vấn đề, đoán chừng hai ngày nữa người của tôi ở bên đó sẽ đem những nội dung này nhập vào hệ thống của Jung thị." ba Kim chắc chắn nói.

"Cái đó đối với tôi không quan hệ." Jin Hong nói tiếp, "Chỉ cần ông nhớ sau khi chuyện này kết thúc thì đem những tài liệu kia trả lại cho tôi là được."

"Quyết định như vậy đi! Đợi giải quyết xong chuyện của Jung thị, sau này chúng ta coi như là bá chủ ngành dược liệu rồi, tới lúc đó tiền nhất định sẽ vào như nước."

"Ha ha ha." Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười dữ tợn.

Jae Joong vừa về đến nhà, thừa dịp ba Kim chưa về liền chạy đến thư phòng, đem đống văn kiện kia ra xem xét một lượt. Cậu kinh ngạc phát hiện, thì ra kế hoạch nghiên cứu loại vi khuẩn này cùng với giống thuốc mới bị thất bại, mà đúng lúc này chính phủ lại phát hiện, cho nên bắt tay vào điều tra.

Mà Kim thị bởi vì đầu tư khá lớn cho dự án này, cho nên gặp phải tổn thất nghiêm trọng.

Jae Joong còn muốn tiếp tục xem tiếp, bất quá lúc này hình như ba Kim đã trở lại. Cậu vội vàng tắt máy tính, sau đó chạy về phòng của mình.

Jae Joong không biết phải làm sao để có thể điều tra rõ chuyện này. Jung Yun Ho tựa hồ vẫn không biết gì cả, với lại đời trước dự án này không phải của Jung thị hay sao?

Không nghĩ tới, xoay đi xoay lại chuyện này lại quan hệ với nhà cậu.

Ba tại sao phải biến thành người như vậy? Jae Joong vẫn có chút không dám tin tưởng. Ba vậu sẽ làm chuyện xấu như vậy sao? Lại nghĩ tới mấy hôm trước ba Kim có gọi điện thoại cho Jang bá, có lẽ ngày mai cậu sẽ tới công ty tìm Trương thúc dò xét một chút, nhất định sẽ tra ra một chút manh mối.

Ngay vào lúc này, Yun Ho lại gửi tin nhắn đến. Lời ngon tiếng ngọt khiến cho Jae Joong nhất thời quêm đi phiền não, tựa hồ lấy lại được bình tĩnh . Cậu cười híp mắt nằm ở trên giường cùng Yun Ho trò chuyện tin nhắn.

Ngày hôm sau, Jae Joong thật sớm liền rời giường, sau đó tới công ty, muốn đến phòng làm việc của Jang thúc. Không nghĩ tới, Jang thúc cũng đi làm sớm như vậy.

Gần tới phòng làm việc, Jae Joong nghe thấy Jang thúc hình như đang gọi điện thoại.
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ đem tài liệu gửi cho cậu, cậu phải lập tức mang nó nhập vào hệ thống tài liệu của Jung thị."

Cái gì thế này ! ! !

Jae Joong sợ ngây người, thì ra... thì ra Jung thị căn bản không có làm gì hết. . . . . . mà những thứ này tất cả đều là... tất cả đều là . . . .

Lúc này, Jang thúc đã mở máy vi tính ra, lấy một chiếc đĩa CD cắm vào trong rãnh cắm.

Jae Joong cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, ngay lập tức vọt vào bên trong cướp lấy đĩa CD, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Nguy rồi ! " Jang thúc bị chuyện đột ngột xảy ra này dọa sợ không kịp phản ứng, cứ thế giương mắt nhìn Jae Joong cầm đĩa CD chạy mất.

Lấy lại tinh thần, Jang thúc lập tức gọi điện thoại cho ba Kim. Xong xuôi đâu đó thì nhanh chóng chạy đi thu thập đồ đạc, đem những tư liệu trong máy tính thủ tiêu.

Trước khi rời đi, ông nhìn lại văn phòng đã gắn bó với mình suốt mấy thập niên qua. Lần này đi, sẽ không thể quay trở lại nữa. Dù sao thì... tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Ông cầm điện thoại lên gọi cho người nhà, để cho bọn họ đem hộ chiếu giả đã sớm chuẩn bị xong cùng với hành lý mang tới sân bay, sau đó bản thân cũng nhanh chóng rời đi.

(4) Chân tướng.

Jae Joong về đến nhà liền chạy thẳng vào phòng, cầm chắc đĩa CD ở trong tay, nhịp tim vẫn đập nhanh không dứt.

'Ba mình tại sao làm có thể làm như vậy? Tại sao chứ!' Trong lòng Jae Joong không ngừng tự vấn.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Jae Joong theo bản năng đem cửa phòng khóa thật chặt, thân mình nhịn không được mà run rẩy.

"Jae Joong! Jae Joong, là ba đây, con mau mở cửa cho ba đi." Ba Kim ở đên ngoài đập cửa.

Jae Joong im lặng không có trả lời.

"Jae Joong, ba biết con có ở bên trong, mở cửa cho ba được không? Ba sẽ giải thích với con." Thanh âm của ba Kim vô cùng hòa ái.

"Ba... ba là người xấu." Jae Joong nghẹn ngào.

"Jae Joong, con hiểu lầm rồi. Thật sự là hiểu lầm mà thôi. "

"Không có! Con không có hiểu lầm! Con nghe thấy ba cùng bác Jin nói muốn đem chuyện này đổ lên trên người Jung gia."

Hơi thở của ba Kim trong nháy mắt ngưng trọng, qua rất lâu sau mới chậm rãi mở miệng, " Jae Joong, con thật sự là hiểu lầm rồi, trong chuyện này chúng ta cũng chỉ là những người trung gian. Bất quá chính phủ đã tạo áp lực, chúng ta có muốn không làm cũng không được. Bây giờ chuyện đã xảy ra, bọn họ lại muốn Kim thị một mình ghánh chịu, làm như vậy thì còn gì là công bằng nữa."

"Coi như là như vậy, ba cũng không thể lôi kéo Jung gia vào chuyện này, bọn họ là vô tội, Yun Ho cũng không biết đến chuyện này."

"Haizz. " Ba Kim thở dài một cái, sau đó chậm rãi nói , " Jae Joong , con trước tiên mở cửa ra đi. Chuyện này ba còn cần suy nghĩ thật kỹ, con cho ba một chút thời gian có được không?"

"Ba... ba hứa không làm hại Jung gia nữa?"

"Được rồi, cái này ba bảo đảm với con, bây giờ con mở cửa được rồi chứ? Con cứ như vậy chạy về đây, thật sự là hù chết lão Jang mà." ba Kim dừng một chút, "Con yên tâm, ba đáp ứng con sẽ từ từ thương lượng chuyện này. Mở cửa cho ba đi, được không?"

Ba Kim ở bên ngoài âm thầm cầu khẩn.

Jae Joong ngơ ngác suy nghĩ, ba cậu từ trước đến nay chưa từng nói dối cậu, lần nay có lẽ thật sự bị chèn ép nên mới làm ra chuyện như vậy, có lẽ cậu nên tin tưởng ba lần này?

Jae Joong vươn tay run rẩy đến gần ổ khóa, nhẹ nhàng mở ra.

"Cạch." một tiếng, ba Kim vọt vào bên trong, Jae Joong không kịp phòng bị liền ngã nhào trên đất.

"Ba..." Jae Joong chau mày nhìn ba Kim mang vẻ mặt hung thần tiến vào, đây chính là người ba mà cậu vẫn biết đó sao?

"Con... cái thằng con bất hiếu này!" ba Kim hung tợn chỉ Jae Joong, một tay đem đĩa CD rơi trên đất nhặt lên.

"Ba... ba đã đáp ứng con..." Jae Joong nước mắt cũng đã rơi xuống.

"Hừ! Chuyện này đã đến bước đường cùng rồi, nếu không làm vậy thì thực sự cũng không còn cách nào khác", nói đến đây, thanh âm của ba Kim trở nên giữ tợn, "Chẳng lẽ con muốn ba mình phải chết sao?".
Ba Kim ngồi xuống vuốt tóc Jae Joong, "Ba chết rồi, con cùng Jae Goon phải làm sao bây giờ? Các con cái gì cũng không hiểu, dựa vào cái gì để kiếm sống đây?"

"Nhưng mà... ba... coi như là vậy, chúng ta cũng không thể hãm hại Yun Ho..."
Trong đầu lúc này đã hiểu rõ chân tướng của đời trước. Thì ra Jung gia là bởi vì bị Kim gia hãm hại cho nên mới tàn lụi như vậy. Không trách Yun Ho lúc đó đối với mình tràn đầy oán hận, lại đối xử tệ bạc với mình. Nếu đổi lại là mình, có lẽ ... đã sớm đem người kia giết chết.

Thì ra hết thảy... hết thảy đều là lỗi của Kim gia.

Nước mắt Jae Joong không ngừng tuôn rơi, cả người run rẩy, "Con... con sẽ không để cho ba làm như vậy! Như vậy là không đúng, ba à, chúng ta làm sai, cho dù phải chịu phạt cũng không nên hãm hại người khác."

"Chát!" Jae Joong cảm giác một bên má nóng đến bỏng rát.

Ba Kim ở bên cạnh gào thét, "Con cái đồ bất hiếu này, ta thật hối hận vì đã sinh ra con. Hừ, con cho rằng ba không biết con có tình cảm với Jung Yun Ho hay sao? Ba nói cho con biết, tốt nhất con nên ngoan ngoãn đi thì hơn."

Lời nói của ba kim vừa dứt, chỉ thấy mấy bảo tiêu mặc đồ đen đi vào trong phòng.

"Ba... ba đây là muốn làm gì vậy? Con là con trai ba mà!"

"Ta không có đứa con trai như vậy! Hừ ! Ta cũng sẽ không bởi vì con trai của mình mà để bị bắt đâu. Người đâu, bắt nó lại!"

Ba Kim phất tay, mấy bảo tiêu liền tiến lên giữ chặt lấy Jae Joong.

Jae Joong liều mạng giãy giụa, sau gáy đột nhiên bị vật nặng đánh lên, chìm vào hôn mê.

Qua hồi lâu, Jae Joong lờ mờ tỉnh lại. Cậu phát hiện mình đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cố gắng đánh chung quanh, nơi này là phòng thí nghiệm chế tạo thuốc của gia tộc.

"Ba." Cổ họng cảm thấy đau quá , miễn cưỡng mới có thể hô lên một chữ.

"Ông chủ... cậu Jae Joong tỉnh rồi." Một giọng nói của ai đó vang lên.

"Hừ, tỉnh rồi? " Khuôn mặt của ba Kim xuất hiện trước mắt Jae Joong.

"Ba."

"Đừng gọi ta như vậy! ! ! Ta không có một đứa con trai bất hiếu! " khẩu khí của ba Kim vô cùng hung ác.

Jae Joong không khỏi run rẩy, "Ba, con là con trai ba!"

"Hừ!" Ánh mắt ba Kim dửng dưng, trong mắt không có lấy nửa tia thân tình.

Đang lúc Jae Joong còn đang mơ hồ, liền nhìn thấy hai bóng người đi vào phòng, sau đó cậu came giác cánh tay truyền đến một trận tê dại.

"Ba à... ba..."

"Jae Joong, tha thứ cho ta, ta không phải chỉ lo cho bản thân mình, ta còn phải lo lắng cho toàn thể những ngươi trong Kim thị..."

"Ba... đây tất cả chỉ là ngụy biện mà thôi!!!"

Jae Joong nói xong thì bắt đầu cảm thấy mơ mơ màng màng. Cậu ngất đi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một địa phương hoàn toàn khác.

"Ba... tại sao lại làm vậy. . . . . " Jae Joong biết, ba vừa tiêm cho cậu một loại thuốc, loại thuốc này sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác.

"Jae Joong, đối với con mà nói, sống ở trong thế giới ảo có lẽ sẽ tốt hơn."

"Ông... ông không phải là ba tôi!!!" Đây là câu nói cuối cùng của Jae Joong trước khi mất đi ý thức.

Qua rất lâu, rất lâu sau, Jae Joong rất muốn tỉnh lại, nhưng cậu lại không có cách nào để tỉnh lại. Jae Joong nhìn thấy ba, nhìn thấy Jae Goon, còn nhìn thấy tất cả những người mà cậu quen biết.

Thế nhưng tại sao lại không có Yun Ho?

Jae Joong một mực đi ở trên một cánh đồng cỏ. . . . . .

"Jae Joong ~~" Một gương mặt quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện.

" Yun Ho ! ! " Jae Joong sợ hãi kêu lên, nhanh chóng chạy lên ôm lấy hắn, " Yun Ho! Yun Ho, anh không sao chứ?"

" Jae Joong...Jae Joong à. " Yun Ho ôn nhu nhìn cậu, cười híp mắt hôn lên môi cậu, " Jae Joong à, nên dậy đi thôi."

"A? " Jae Joong cảm thấy đầu đột nhiên thanh tỉnh hơn rất nhiều , cánh tay có chút đau , nhưng cả người không có lấy một chút khí lực nào.

Cậu tỉnh lại rồi!

Jae Joong cố gắng mở mắt, ánh sáng le lói khiến cho đôi mắt phát đau. Cậu theo bản năng nheo mắt lại, lúc này một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

"Yun Ho." Jae Joong cảm thấy trong lòng rất ấm áp, "Thật tốt quá, anh quả nhiên không có chuyện gì rồi."

"Đồ ngốc, anh không có chuyện gì, em yên tâm đi. " Yun Ho giúp đỡ Jae Joong ngồi dậy, để cậu tựa đầu vào trên gối, "Em cảm thấy thế nào rồi?"

"Em đỡ hơn rồi..." Jae Joong suy nghĩ một chút, lại phóng ánh mắt nhìn xung quanh, "Đây là nơi nào?"

"Đây là nhà anh."

Đúng lúc này, có người tiến vào.

"Yun Ho, Jae Joong đã tỉnh chưa?"

"A!!!" Jae Joong ngây dại, người mới đi vào chính là ba của Yun Ho, lúc trước cậu có gặp ông một lần ở yến hội.

Như vậy là có chuyện gì chứ . . . . .

Đời trước cậu nhớ rất rõ ràng, thời điểm Jung gia xảy ra chuyện, Yun Ho vẫn còn đang ở nước ngoài. Nhưng là lần này... lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn có , nếu Yun Ho bây giờ không có chuyện gì, ông Jung vẫn còn sống , như vậy không phải là kế hoạch của ba Kim đã thất bại rồi sao? Như vậy cũng chứng tỏ mọi chuyện sau này không giống như lúc trước nữa? Cũng có nghĩa là... ba của cậu.... Jae Joong thật sự không dám tiếp tục nghĩ nữa...

"Yun Ho, bệnh tình của Jae Joong ra sao rồi?" Ba Jung hướng Jae Joong nở nụ cười, sau đó xoay người hỏi con trai.

"Bác sĩ nói đã tốt hơn nhiều rồi ạ, sau này cũng không xuất hiện ảo giác nữa." Yun Ho trả lời.

"Vậy thì tốt rồi, nói cách khác, loại thuốc đó không ngờ lại đặc hiệu hữu dụng như vậy." Ba Jung lại nhìn Jae Joong một chút, "Được rồi, ta đi ra ngoài đây, hai đứa cứ thoải mái mà trò chuyện đi." Nói xong liền xoay lưng đi ra ngoài.

Yun Ho lại ngồi vào trước giường, ôm lấy Jae Joong, "Em mệt không? Có muốn ăn chút gì không?"

Jae Joong lắc đầu một cái, "Em không đói bụng, Yun Ho à, ba em... ba em sao rồi?"

Yun Ho không nói gì, sắc mặt trầm xuống, lại hôn một cái lên trán Jae Joong, "Tốt lắm, chúng ta trước tiên đừng nói tới chuyện này, em có muốn xem tivi một chút không?"

"Ừm, như vậy cũng được."

"Gần đây có một chương trình gọi là 《Bố ơi mình đi đâu thế》, rất thú vị!" Yun Ho đứng dậy đi mở tivi.

《Bố ơi mình đi đâu thế》 ! ! ! !

《Bố ơi mình đi đâu thế》 ! ! ! !

Jae Joong lập tức sợ ngây người! ! ! Đây không phải là chương trình của sáu năm sau sao? Mà hiện tại lại là lúc nào rồi? Mình không phải là trở lại sáu năm trước sao? Không phải là đã sớm chuyển kiếp trở về sáu năm trước, sau đó lại phát hiện hết thảy mọi chuyện là do ba gây ra sao?

Ai đó làm ơn nói cho cậu biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Trong đầu Jae Joong một mảnh hỗn loạn .

Yun Ho nhìn thấu sự hoảng loạn của Jae Joong, nhanh chóng tiến lên ôm cậu vào lòng, hôn lên môi cậu trấn an, "Em không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, được không?"

"Yun Ho..." Đôi môi Jae Joong không ngừng run rẩy, "Nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra?" Lời còn chưa nói hết đã liền hôn mê bất tỉnh!

Yun Ho hoảng sợ gọi lớn, "Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới!!!"

Toàn bộ suy nghĩ của Jae Joong rất hỗn loạn, cứ mơ mơ màng màng trôi qua mấy ngày. Những ngày qua, đều là Yun Ho mỗi ngày ở bên cạnh làm bạn với cậu.

Hôm nay ba Jung cũng tới đây, "Tình trạng của Jae Joong sao rồi?"

Yun Ho sắc mặt tiều tụy trả lời, "Bác sĩ nói, lúc trước thuốc ảo giác đã ảnh hưởng lớn tới em ấy, sau khi chúng ta dùng thuốc thì cũng coi như đã giải trừ được nguy hiểm, nhưng dù sao thì thần kinh cũng đã bị tổn thương . . . cho nên . . . " Nói tới chỗ này, Yun Ho cũng không nói nổi nữa.

Ba Jung vỗ vai con trai động viên, con đã chờ đợi được sáu năm rồi, chờ thêm một thời gian nữa nào có là gì. Ba tin con nhất định sẽ thành công.

"Dạ, cảm ơn ba." Yun Ho hít một hơi thật sâu, tiếp tục chiếu cố Jae Joong.

"Ba tính toán ngày mai đi viện dưỡng lão nhìn lão đầu tử Kim gia kia một chút." Ba Jung nhỏ giọng nói. Ông biết, qua nhiều năm như vậy nhưng sự thù hận của Yun Ho đối với ba Kim vẫn không giảm đi chút nào.

"Ba, chuyện này không cần phải nói với con, con không quan tâm chuyện sống chết của người đó!" Yun Ho cũng không quay đầu lại trả lời.

"Haizzz. " Ba Jung lắc đầu một cái, sau đó đi ra ngoài .

Jae Joong cảm thấy rất khát nước, cổ họng giống như đang bị lửa đốt vậy. Cậu cố gắng mở mắt ra.

"Jae Joong! Jae Joong! Em rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi! "
Như thường lệ, khuôn mặt đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Yun Ho.

"Ừm, em muốn uống nước."

"Được được được, anh đi lấy nước cho em! " Nhiều ngày như vậy, Jae Joong rốt cục cũng tỉnh lại, Yun Ho cả người cũng cực kỳ hưng phấn, vội vã xuống giường đi rót nước, kết quả là té lộn mèo ngay trước mặt Jae Joong.

Không lâu sau, rất nhiều người đi vào phòng. Có bác sĩ, có người giúp việc mang thức ăn tới, còn có Yun Ho tâm tình đang vô cùng phấn chấn.

Sau khi bác sĩ giúp Jae Joong kiểm tra toàn thân, xác định cậu không có chuyện gì, chỉ là tinh thần kém một chút liền rời đi.

Yun Ho nghe được tin tức này thì mừng rỡ như điên, ôm Jae Joong hết hôn rồi lại hôn.

"Em đói ~~~" Jae Joong chu cái miệng nhỏ nhắn , cậu thật sự là đói lắm luôn.

"Được được được, anh uy em ăn! " Yun Ho cười híp mắt bưng thức ăn bón cho Jae Joong.

Một lát sau, Jae Joong rốt cục ăn no. Cậu uống một ngụm nước, sau khi ổn định tâm tình rồi mới hỏi Yun Ho.

"Có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay chưa?"

Yun Ho xoa xoa tóc Jae Joong, cưng chìu nhìn cậu, "Em xác định mình có thể tiếp nhận?"

"Vâng!" Jae Joong gật đầu khẳng định.

"Được rồi! Chuyện là như vầy, ba em... đối với em... đối với em xuống tay. Đây là một loại thuốc mới có tác dụng rất mạnh, cái đó sẽ khiến cho em sinh ra các loại ảo giác." Suy nghĩ của Yun Ho trở lại sáu năm về trước .

"Lúc đó anh biết được tin em gặp chuyện từ chỗ Jang thúc, anh lập tức chạy tới phòng thí nghiệm của gia tộc em, tốn một khoảng thời gian mới có thể đem em cứu ra. Có điều ba em đã tiêm thuốc cho em được một thời gian rồi, cho nên không thể tránh khỏi sẽ sinh ra ảo giác, cảm thấy anh bắt cóc em, cảm thấy Jung thị gặp chuyện, còn có cảm thấy anh đối với em làm ra rất nhiều loại chuyện tình..."

"Nói như vậy, tất cả đều là ảo giác hay sao?" Jae Joong hoảng hốt, nguyên lai mình không chuyển kiếp trở về sáu năm trước, hết thảy đều chỉ là ảo giác mà thôi.

"Anh tốn rất nhiều khí lực, ở nơi này sáu năm nghiên cứu ra thuốc giải của loại thuốc đó. Rốt cuộc gần đây mới có thể thành công. Anh với các bác sĩ đều rất vui mừng, sau đó để cho em dùng thuốc. Thời điểm em nhìn thấy bác sĩ lại sinh rs ảo giác, cho rằng đó là thủ hạ của anh, còn cho rằng chính anh ấy đã sát hại em, mà chính em lại trọng sinh trở về sáu năm trước. Thật ra... thật ra đó chính là tác dụng của thuốc bọn anh mới nghiên cứu." Yun Ho dừng một chút, lại nói tiếp, " Loại thuốc này ngoại trừ việc có thể khắc chế em sinh ra ảo giác, cũng có thể chữa trị trí nhớ của em, khiến cho em nhớ lại tất cả những chuyện lúc trước."

"Nói cách khác, thật ra thì cả các sự kiện kia đều là do ba em giở trò quỷ?"

"... Ừm."

"Vậy ông ấy bây giờ đang ở đâu?"

"Bởi vì sự kiện kia, chính phủ đối với Kim thị đuổi tận giết tuyệt, ba em bị bắt vào trong ngục, chịu đủ mấy loại hành hạ, cuối cùng... cuối cùng... phát điên rồi ! "

"..." Jae Joong không nói gì, dù sao trong chuyện này ba cậu đã làm hại rất nhiều người.

"Sau đó ba anh đem ông ấy từ trong ngục cứu ra, ông cùng với chính phủ đàm phán, rốt cuộc đạt thành hiệp nghị, chính phủ cũng đáp ứng sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

"Vậy nhà anh thì sao?"

"Cũng không có việc gì lớn, chỉ là phải đáp ứng giúp bọn họ nghiên cứu miễn phí một loại thuốc mới mà thôi." Yun Ho nhẹ nhàng nói như vậy, nhưng Jae Joong biết, cái sáu năm qua Yun Ho nhất định là sống rất khổ sở.

"Em gái em thì sao?"

"Jae Goon ấy à, bị ba anh nhận nuôi rồi, bây giờ đang ở nước ngoài du học, phải tới giáng sinh mới có thể trở lại." Yun Ho ôm lấy Jae Joong, thật sâu hôn xuống.

Hồi lâu, hai người mới tách ra.

Jae Joong ngẩng đầu nhìn Yun Ho, "Những năm qua, cực khổ cho anh rồi."

"Jae Joong, cùng anh kết hôn đi, được không?"

Jae Joong tựa vào trong ngực của Yun Ho, im lặng không nói gì.

Hai người không cần phải giao tiếp bằng ngôn ngữ nhưng cũng có thể đủ biết đối phương đang suy nghĩ gì.

Đi qua hết thảy, cuối cùng mọi chuyện đều tan thành mây khói .

"Jae Joong, tin tưởng anh! Tương lai chúng ta sẽ rất hạnh phúc!"

"Em biết, có anh ở đây bên cạnh em, em nhất định sẽ hạnh phúc."

Hai người ôm nhau thật chặt, cùng nhau cảm thụ hơi thở của đối phương.

Thì ra, cảm giác hạnh phúc lại tốt như vậy!

END.



Ngoại Truyện.

Mặt trời đã lên rất cao rồi, lúc bấy giờ Jae Joong mới chịu tỉnh giấc. Cậu lật người nhìn khuôn mặt quen thuộc của người nằm bên cạnh mình.

"Jae Joong , em dậy rồi sao? " Yun Ho hôn một cái lên môi cậu.

"Ừm, bất quá em còn muốn ngủ tiếp! " Jae Joong hướng trong ngực Yun Ho tiếp tục chui vào.

"Được rồi, em đừng làm rộn, cẩn thận anh sẽ không nhịn được." Yun Ho cảm thấy trong người đang dâng lên một cỗ lửa nóng mãnh liệt.

"Ha ha, vậy anh đừng nhẫn nữa. " Jae Joong không sợ chết vươn tay sờ loạn ngực Yun Ho.

Kể từ khi Jae Joong biết được hết thảy đều chỉ là ảo giác, Yun Ho căn bản cũng không có chạm qua cậu.

Yun Ho đơn thuần cũng là bởi vì thích Jae Joong, cho nên mới có thể làm một tên ngốc âm thầm kiên trì chờ đợi cậu sáu năm. Phần tình nghĩa này sợ rằng một người với hai bàn tay trắng như cậu cả đời cũng không thể báo đáp lại. Bây giờ cậu chỉ có thể toàn tâm toàn ý, dành toàm bộ tình cảm của mình để yêu thương hắn mà thôi.

"Thân thể em vừa mới khỏe lại, anh sợ em không chịu nổi. " Yun Ho cắn răng nghiến lợi nói.

"Hừ, anh căn bản chính là 'lên không nổi'. "

"Ai nói vậy?" Yun Ho nhe răng trợn mắt lật người đè lên Jae Joong, "Em cái đồ tiểu quỷ này!"

Jae Joong vươn tay luồn vào trong vạt áo Yun Ho, những ngón tay khẽ lướt qua lồng ngực hắn.

Vóc dáng không tệ nha!

"Jae Joong . . . . . " Yun Ho cúi đầu gặm cắn cái cổ trắng mịn của Jae Joong.

Thực ra Yun Ho vẫn còn có một tia băn khoăn, hắn sợ thân thể Jae Joong sẽ không chịu nổi.

"Yun Ho, đừng lo lắng... em muốn chúng ta chính thức thuộc về nhau. " Jae Joong chủ động dán vào người Yun Ho khiến cho hắn phát hiện thì ra cơ thể cậu cũng nóng lên rồi.

"Jae Joong..." Thanh âm Yun Ho khàn khàn, truyền tới bên tai Jae Joong trở thành câm dỗ nóng bỏng.

Kế tiếp chính là mộ màn yêu thương cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.

Hai người 'vận động' đến tận chạng vạng tối mới ngừng nghỉ, Jae Joong mệt mỏi đến mức đầu ngón tay cũng không muốn cử động.

Thì ra làm loại 'chuyện ấy' sẽ mệt như vậy!

Yun Ho ôm Jae Joong đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi giúp cậu thay bộ đồ ngủ mới lại ôm cậu trở lại trên giường.

"Jae Joong, em có mệt không?"

"Em còn muốn ngủ . . . . . thắt lưng đau . . . . " Jae Joong bĩu môi oán trách, "Đã nói anh dừng lại mà anh không chịu dừng, hừ!"

"Là bởi vì em quá cám dỗ." Yun Ho ngay cả một chút ý tứ áy náy cũng đều không có, hắn hôn lên đôi môi có chút tái nhợt của Jae Joong, "Mệt lắm sao?"

"Hừ . . . . " Jae Joong lẩm bẩm, sau đó híp mắt vòng tay qua ôm lấy eo Yun Ho tiếp tục ngủ.

"Chúng ta ăn cơm trước được không? Nếu không sẽ đói bụng." Yun Ho ôm Jae Joong dỗ dành.

"Không muốn . . . . . Em còn muốn ngủ nữa . . . . . " Jae Joong làm nũng nói.

"Đừng làm rộn, ngoan, nghe lời anh. Em không ăm sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."

"Em muốn anh uy."

Yun Ho nhéo má Jae Joong, "Được . . . . Bất quá ăn cơm xong còn phải uống thuốc nữa đó!"

Jae Joong mặc dù đã khỏi bệnh rồi, nhưng trong cơ thể cậu vẫn còn tồn lại một chút độc tố, cho nên nhất định phải uống thuốc điều trị lâu dài mới có thể hoàn toàn loại bỏ hẳn. Cậu lười biếng dựa vào trong ngực Yun Ho, hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.

Mấy ngày nay thật sự là có chút . . . . . . . thoải mái a!

Lại qua mấy tháng, thân thể Jae Joong đã càng ngày càng tốt lên. Lễ giáng sinh gần đến, Jae Goon ở nước ngoài cũng sắp trở về. Jae Joong có chút khẩn trương, cậu đã lâu như vậy không gặp em gái, cũng không biết tình hình của nó ra sao rồi, liệu nó có bài xích Yun Ho hay không.

Bất quá theo lý thì chắc là sẽ không đâu, dù sao Jung gia đã nhận nuôi và chăm sóc nó như vậy mà.

"Jae Joong..." Yun Ho đi tới ôm lấy Jae Joong từ phía sau, "Em đang suy nghĩ gì mà lựa quần áo tới hai tiếng vậy?"

"Yun Ho, em có chút khẩn trương." Jae Joong xoay người tựa vào trong ngực Yun Ho, cảm giác thật là ấm áp.

"Đừng lo lắng, Jae Goon đối với người nhà họ Jung vẫn rất tốt." Yun Ho cũng phần nào hiểu được tâm trạng của Jae Joong.

"Vâng." Jae Joong gật đầu một cái, "Em còn có suy nghĩ... hai đứa tụi em thật vất vả mới được gặp nhau... cho nên..."

"Cho nên em muốn đi thăm ba em một chút?" Yun Ho đối với suy nghĩ của Jae Joong đều có thể đoán được rất dễ dàng.

Jae Joong nhón chân lên, chủ động hôn môi Yun Ho. Nụ hôn ngày càng trở lên ngọt ngào, bàn tay Yun Ho cũng không yên phận mà từ từ trượt xuống dưới.

"Ưm . . . . . " Jae Joong nhịn không được rên nhẹ một tiếng.

Động tác trên tay Yun Ho ngày càng không yên phận. Jae Joong mơ mơ màng màng vòng tay qua cổ hắn, "Em còn muốn chọn trang phục."

"Đợi lát nữa lại tiếp tục chọn cũng không muộn " Nói xong, Yun Ho không để Jae Joong có cơ hội kháng cự, nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng với hai thân ảnh quấn quít vào nhau.

Bị Yun Ho náo loạn cả một buổi sáng, thắt lưng Jae Joong lại tránh không khỏi bị đau. Nhưng cho dù là vậy thì cậu cũng không thể không đi đón em gái được. May là Jae Goon đã gọi điện báo buổi tối máy bay mới hạ cánh, như vậy cậu cũng có thêm một chút thời gian để nghỉ ngơi.
.
.
.
.
.
Thời điểm hai anh em gặp nhau ở sân bay, vốn là Jae Joong nghĩ rằng mình sẽ không nhịn được, thế mà đến cuối cùng kết quả lại là Jae Goon oanh oanh liệt liệt òa khóc.

"Anh hai , anh hai..."

"Ngoan, Jae Goon... anh hai không có chuyện gì, em đừng khóc a." Jae Joong có chút luống cuống tay chân.

"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta trước về nhà rồi lại nói sau. " Yun Ho vỗ vỗ lưng Jae Joong, sau đó tiếp nhận giúp Jae Goon kéo hành lý.

Jae Joong dắt tay Jae Goon thong thả đi bộ, vừa đi còn vừa không quên an ủi, "Em đừng khóc, anh hai không phải vẫn sống tốt đó sao, mọi chuyện đều đã qua đầu."

Jae Goon gật đầu một cái, nước mắt vẫn cứ như trước giọt ngắn giọt dài, "Anh hai, nhìn thấy anh thần trí đã thanh tỉnh, em thật sự thật sự rất cao hứng. Anh biết không, lúc anh Yun Ho cứu được anh ra ngoài, khi đó anh giống như đã trở thành một người khác vậy!"

"Được rồi, bây giờ mọi chuyện đều đã qua hết, cuộc sống sau này của chúng ta nhất định phải thật hạnh phúc!" Jae Joong nhìn bóng lưng Yun Ho đang kéo hành lý đi ở phía trước, khóe môi ngọt ngào nở nụ cười.

"Ai nha ai nha, thật là tình cảm quá đi. Anh hai, anh khi nào thì cùng anh Yun Ho kết hôn?"

"Tiểu quỷ, cái này mà em còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đợi lần này em trở về rồi."

"Oa, thật vậy sao? Thật tốt quá đi~" Jae Goon cảm thán.

"Jae Goon, anh muốn . . . . . " Jae Joong ấp úng, "Anh muốn... trước khi kết hôn chúng ta cùng đi thăm ba một chút."

Jae Goon đột ngột im bặt không nói gì, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

Lên xe, dọc theo đường đi đều là Jae Goon lôi kéo Jae Joong nói đông nói tây, nói nhiều tới mức ngay cả Yun Ho cũng không nhịn được mà hùa vào mấy câu.

Thì ra tính cách của Jae Goon và Jae Joong lại khác nhau nhiều đến vậy.

Hoạt bát, năng động , lại có thêm một chút mạnh mẽ, giống như là một tên nhóc nam hài vậy.
.
.
.
.
.
Buổi tối, người một nhà sau ăn cơm xong, Jae Goon liền bị ba Jung gọi tới hỏi thăm tình hình học tập. Trước lúc đó, Jae Goon đem Jae Joong kéo qua một bên nghiêm túc nói với cậu, "Anh hai, chúng ta... chúng ta ngày mai sẽ đi gặp ông ấy một chút."

Jae Joong biết Jae Goon đã đáp ứng với mình rồi. Cậu cũng biết Jae Goon vẫn như cũ không tha thứ cho ba Kim, bởi vì ông đã làm rất nhiều chuyện xấu, thậm chí ông còn đối với con trai ruột mình mà xuống tay.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e rằng nhất định sẽ bị người đời chê cười.

Jae Joong cảm thấy Jae Goon đồng ý đi gặp ba Kim đã là nhượng bộ lớn nhất của nó rồi. Bản thân cậu đã buông xuống mọi chuyện, cái gì đã qua thì cứ để cho nó qua đi!

Trở về phòng, Jae Joong và Yun Ho đánh răng rửa mặt xong thì cùng nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.

"Jae Goon có khỏe không? Hôm nay em đã nói chuyện kia với con bé chưa? " Yun Ho hỏi.

"Em hỏi rồi, hơn nữa con bé cũng đã đáp ứng..." Jae Joong tựa vào trong ngực của Yun Ho, "Yun, chúng ta cùng nhau quên hết những chuyện không vui trong quá khứ đi... được không?"

"Được, chúng ta cứ để những chuyện đó chìm vào quá khứ đi." Yun Ho vòng tay ôm chặt lấy Jae Joong, hai người từ từ bình yên chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Jae Joong, Jae Goon cùng Yun Ho và ba Jung cùng nhau tới viện dưỡng lão thăm ba Kim. Thật ra thì phần lớn thời gian thần trí của ba Kim đều không tỉnh táo, cũng không nhận ra ai cả. Cả ngày hầu như chỉ ngồi ngốc ở một chỗ.

Như vậy xem ra cũng tốt...

Jae Joong nói với ba Kim, nói cậu sẽ cùng Yun Ho kết hôn, nói bệnh của cậu đã tốt lên rất nhiều rồi, nói Jae Goon đi học thành tích cũng rất tốt. Nhưng là ba Kim giống như cái gì cũng không có nghe được, ánh mắt không có tiêu cự vô định nhìn về phía trước, ông căn bản không biết Jae Joong đang nói cái gì.

Tất cả mọi người đều thở dài lắc đầu, đem ba Kim đưa về phòng bệnh sau đó rời đi.

Cứ để cho ông sống nốt quãng đời còn lại êm ả như vậy... thật ra lại rất tốt.
.
.
.
.
.
Hôm nay là ngày vui lớn nhất của Yun Ho và Jae Joong. Cả hai người đều khoác lên mình bộ tây trang màu trắng, tiếp nhận mọi lời chúc phúc của bạn bè và người thân.

Jae Joong cùng ba Jung nói vài câu chuyện phiếm vui đùa, lúc này Yun Ho đi đến, sau lưng còn mang theo một người quen thuộc.

"Jang thúc!" Jae Joong sợ hãi kêu lên.

"Thiếu gia... tôi... cái đó... tôi..."

"Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, thúc đừng nhắc lại nữa." Jae Joong cao hứng lôi kéo cánh tay lão nhân gia, "Thúc có khỏe không?"

"Tôi rất tốt, nhờ có Jung lão gia và Jung thiếu gia, bây giờ tôi đã trở về làm việc trong nước." Jang thúc có chút bùi ngùi mà rưng rưng nước mắt.

"Vậy thì tốt rồi, thúc là làm việc ở công ty Jung gia sao? Thật tốt a, vốn dĩ kinh nghiệm của thúc rất tốt."

Jae Joong lại lôi kéo Jang thúc nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng phải nhờ tới ba Jung kéo Jang thúc đi, lúc đó Yun Ho mới có cơ hội ôm lấy bà xã mà uống rượu .

"Bà xã, em còn nhớ rõ sáng nay đã ở trước mặt cha xứ hứa những gì không?"

Jae Joong ngọt ngào nở nụ cười, nâng tay cùng Yun Ho chạm cốc, "Dĩ nhiên là nhớ! Em nguyện ......"

"Em nguyện cùng anh chung sống cả đời, vô luận là bệnh tật hay khỏe mạnh, vui vẻ hay sầu khổ, giàu sang hay nghèo khó..."

"Yun Ho . . . . . "

"Jae Joong . . . . . "

Ánh trăng vô cùng xinh đẹp chiếu xuống thân ảnh hai người đang dính sát vào nhau, nhìn qua càng thêm mê người...

Tin rằng, hạnh phúc chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi . . . . .

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro