Thừa Tướng, Có Tin Hay Không Ta Sẽ Chém Đầu Ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thừa Tướng, Có Tin Hay Không Ta Sẽ Chém Đầu Ngươi!

...

Trên Kim Loan điện, cả khuôn mặt Tại Trung âm trầm đen lại, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm đám quần thần phía dưới. Tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến không dám nói lời nào, không ai bảo ai, khóe mắt tất cả đều lơ đãng liếc nhìn qua Thừa tướng Trịnh Duẫn Hạo đứng ở đầu hàng.

Văn võ bá quan âm thầm cầu nguyện trong lòng, 'Ai ya, Thừa tướng à, ngài mau mau tiến lên nói vài lời đi, nếu không chúng ta liền thật sự bị Hoàng thượng đem đi chém đầu đó!'

Kim Tại Trung ngồi ở trên sao lại không biết ý định của bọn họ, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ, 'Trịnh Duẫn Hạo, ngươi nếu dám tiến lên nói nửa câu, ta lập tức hạ lệnh chém đầu ngươi. Đừng... đừng cho là ta không dám, hừ!'

Thế nhưng chuyện đúng là không theo ý muốn, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo khẽ lắc đầu một cái, sau đó bước ra khỏi hàng đi lên phía trước cung kính nói, " Hoàng thượng , thần cũng đồng ý với ý kiến của các vị đại thần, đã đến lúc người nên chọn hoàng hậu rồi. "

'Hoàng hậu em gái ngươi!' Hoàng đế rất không khách khí ở trong lòng mắng một câu thô tục.

"Thừa tướng, sao ngay cả ngươi cũng nói như vậy? " Tại Trung nở một nụ cười âm trầm, " Ta xem các ngươi tất cả đây là muốn làm phản rồi có phải hay không? Hừ ! "

Duẫn Hạo tiếp tục cung kính nói, " Hoàng thượng, chúng thần cũng là muốn nghĩ cho xã tắc mà thôi, hoàng thất không thể không có người nối dõi. "

" Trịnh Duẫn Hạo!!!" Tại Trung rốt cục không nhịn được hé lên, "Người đâu, mau đem Trịnh Duẫn Hạo kéo xuống... kéo xuống chém đầu cho ta!!!"

"Tuân lệnh ! ! ! " Đám thị vệ nhanh chóng nhận lệnh, ba chân bốn cẳng đem Trịnh Duẫn Hạo đưa ra bên ngoài.

"Các ngươi đều thấy rồi đó, nếu ai còn dám nhắc chuyện này trước mặt Trẫm nữa, vậy kết quả của người đó cũng sẽ giống như Trịnh Duẫn Hạo. Bãi triều!"

Đám quần thần bên dưới bối rối, không nghĩ tới hoàng đế lại hạ lệnh chém đầu Thừa tướng. Bình thường quan hệ của hai người rất tốt cơ mà?!

Bên ngoài đại điện, mấy thị vệ cũng cùng mang tâm trạng hoang mang giống như các vị đại thần.

"Ta nói nè Lý đại ca, chúng ta thật sự phải chém đầu Thừa tướng đại nhân sao? " Một người trong số đó hỏi người bên cạnh.

"Ôi trời, đừng nói là ngươi , ngay cả ta cũng đang cảm thấy nghi vấn đây này. Thật sự phải đem Thừa tướng đi chém sao? Hoàng thượng cùng Thừa tướng là . . . . . "

Những thị vệ khác cũng vây quanh cấp trên để nghe bọn họ bàn luận.

"Ta cảm thấy . . . . . . " Thị vệ đứng đầu cũng chính là Lý đại ca suy nghĩ một chút sau đó nói, "Như vậy đi, chúng ta cứ đem Thừa tướng mang đến tẩm cung của Hoàng thượng, sau đó để cho hai người họ từ từ giải quyết."

"Ha ha, vẫn là Lý đại ca nói đúng, chuyện này cứ để hai người họ tự mình giải quyết đi."

Cứ như vậy, Thừa tướng đại nhân bị mang đến tẩm cung của Hoàng đế .

Đợi đến khi Tại Trung trở lại tẩm cung của mình, thái giám tùy thân đã sớm nói cho y biết tên khốn kia đã được đưa tới đây, còn đang bên trong chờ y trở lại.

Tại Trung đổi thường phục, khí thế uy nghiêm trên người đã biến mất, ngược lại lại tràn đầy khí chất tuyệt mỹ mà ưu nhã. Một thân thường phục màu xanh nhạt, thoạt nhìn khắp thiên hạ cũng không thể tìm thấy ai có thể xinh đẹp được như y. Khó trách dân chúng khắp nơi đều nói, ở đất nước chúng ta người có dáng dấp xinh đẹp nhất chính là đương kim Hoàng thượng! Cái này tuyệt đối không phải là tự khen, bọn họ chỉ nói đúng sự thật mà thôi.

"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi biết mình sai lầm rồi sao? " Tại Trung nhìn chằm chằm Duẫn Hạo, y hiện tại chính là đang ngồi ở... trên đùi của hắn.

"Ta không phải là muốn giúp ngươi giải vây hay sao?" Duẫn Hạo vòng tay ôm lấy tiểu hoàng đế, hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của y, "Đời nào ta lại chịu nhường ngươi cho kẻ khác chứ?!"

"Không chịu... hừ, không chịu mà ngươi còn nói như vậy. Đừng có đụng vào ta." Tại Trung ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thân thể vẫn cùng Duẫn Hạo càng dán càng gần, đến cuối cùng liền trở thành hai cái lưỡi không ngừng dây dưa.

Qua rất lâu sau, Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc cũng được hôn thỏa mãn, hắn nhìn cái miệng nhỏ nhắn của tiểu hoàng đế đã trở nên sưng đỏ, hài lòng đem y ôm vào trong ngực.

"Ngươi đó! Nhưng mà một quốc gia nếu không có hoàng hậu thì sao được? "

"Nhưng... nhưng ta không nên cùng người khác cùng nhau. " Khuôn mặt Tại Trung vùi ở trong ngực Thừa tướng, lắc đầu , "Nếu không... ngươi làm hoàng hậu của ta đi?"

"A? Cái này . . . . . . Hình như không tốt cho lắm. " Khuôn mặt Duẫn Hạo nổi đầy hắc tuyến.

"Có cái gì không tốt chứ? Làm như vậy chúng ta liền thành danh chính ngôn thuận rồi. "

"Nhưng mà... nhưng mà . . . . . . " Duẫn Hạo trong lòng tuyệt đối không đồng ý... hắn thế nhưng chính là 'ở trên' đó...

"Tại sao lại không thể ? Không cho phép nói nhưng! ! ! Nếu ngươi lại nói ta liền chém đầu ngươi!"

"Ngươi dám!"

"Ta... ta... ai nói ta không dám ........ ngô ........"

Xem ra lần này Thừa tướng đại nhân muốn hung hăng làm tiểu hoàng đế mấy lần , để cho y không thể rời giường, cũng sẽ không thể nói lung tung nữa.

Trịnh Duẫn Hạo cứ như vậy dùng hành động chứng minh đây hết thảy.

Kết quả là, ngày hôm sau tiểu hoàng đế không có lâm triều, bởi vì y thực sự không còn sức lực để đứng lên nữa rồi! Này chính là tự làm tự chịu a ~~~~

"Khốn kiếp! Trịnh Duẫn Hạo , ngươi tối hôm qua, tối hôm qua chính là muốn mạng của Trẫm mà. " Tại Trung nằm khóa người bên trong ổ chăn ấm áp lầm bầm oán trách, khóe miệng lại nhịn không được mà cong lên.

"Ngươi tối hôm qua không phải là liều mạng nói muốn tiếp tục muốn tiếp tục sao, hơn nữa hình như còn rất thoải mái đó? "

"Câm miệng! Không cho phép nói nữa, có tin hay không... ta liền chém đầu ngươi?"

"Lại dùng tới chiêu này?" Duẫn Hạo tà tà nở nụ cười, "Ngươi bây giờ hình như đang rất có tinh thần phải không ? Được rồi, chúng ta tiếp tục chuyện đang làm ngày hôm qua đi?!!! "

"A a a a a! ! ! Ngươi... ngươi... ngươi đừng tới đâyyyyy! ! ! "

Kết quả là, tiểu hoàng đế liên tục ba ngày không thể lâm triều.

Ngày thứ tư, trong triều truyền tới tin tức mới, Hoàng đế chịu lập rồi!!! Thế nhưng mà, hoàng hậu là ai vậy?

A, không phải chính là Thừa tướng đại nhân vốn đã bị chém đầu mấy ngày trước đó sao?

Đám quần thần đứng ở trên điện nghe thánh chỉ đều cùng dùng bốn chữ để hình dung, chính là "Chuyện trong dự liệu."

Tất cả mọi người ai nấy đều sảng khoái thảo luận, không biết mấy ngày nữa nên chuẩn bị lễ vật gì cho ngày đại hỷ của cả nước đây? Đừng cho là chúng ta già rồi nên không biết đến bí mật nho nhỏ của hai người nhé!!!

Ha ha, đây chính là bí mật công khai của cả nước đó.

Bên trong tẩm cung, Duẫn Hạo từ khi biết tin mình được phong làm Hoàng hậu liền lập tức chạy vọt tới Dưỡng tâm điện, hắn nhìn chằm chằm Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, nhìn mãi nhìn mãi đến nửa ngày.

"Duẫn Hạo , ngươi đừng nhìn ta chăm chăm như vậy, ta sẽ không có cách nào chuyên tâm phê duyệt tấu chương được. "

"Kim Tại Trung! ! ! Ngươi thật đúng là quá đáng mà. "

"Đâu có đâu có, ta không phải là dựa theo đề nghị của ngươi tuyển chọn Hoàng hậu sao? " Tại Trung tiếp tục giả bộ.

"Ngươi ! "

Duẫn Hạo cũng lười đôi co với Tại Trung, hắn đi lên ôm lấy Tại Trung, đem y đè xuống án thượng, bàn tay bắt đầu không an phận mà chui vào quần áo y làm loạn.

"Nè nè nè, ngươi làm gì vậy? Đừng có chạm vào chỗ đó... Ngươi cái tên bại hoại này, có tin hay không ta chém đầu ngươi đó. "

"Không tin ! "

Duẫn Hạo trả lời vô cùng thành thực, cũng vô cùng sảng khoái.

"A a a ! ! Ngươi... ngươi to gan..."

"Ha ha, ta chính là to gan như vậy đó!"

"Ưm... nhẹ một chút... đau a~..."

" Tại Trung ngoan ~~~~~~~~"

"Ưm ~~~~~"

Cứ như vậy , cuộc sống tú tú ân ái của Hoàng thượng cùng tân Hoàng hậu bình thản trôi đi, bọn họ cùng nhau thống trị quốc gia, mang đến cuộc sống ấm no hạnh phúc cho muôn dân.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro