22.09.19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từng có ước muốn yêu một người thật lâu dài, yêu thôi chứ không cưới vì nếu hết yêu đồng nghĩa với việc không còn ràng buộc nữa. Nghe có vẻ nhẫn tâm nhưng sự thật là vậy, tôi sợ cái cảm giác sống chung một nơi, ở cùng một phòng nhưng lòng người lại không hướng về nhau nữa. Hơn cả thế, mọi người nhận xét rằng tôi sẽ trở thành một kẻ điên vì yêu! Có lẽ vậy nên tôi chỉ chấp nhận một cuộc đời an toàn, để mình không bị bỏ rơi!

Và tôi đã có một mối quan hệ trên mức chị em với Kang Seulgi - người mà tôi nghĩ là an toàn - ít nhất là đối với tôi vì em ấy hiền tới nỗi khá là chắc kèo rằng tôi sẽ chẳng bị bỏ rơi dù lý do gì đi nữa. Em ấy thể hiện tình cảm với tôi bất cứ khi nào có thể, nhiều đến độ người khác thấy ganh tỵ. Cứ nhìn cái bĩu môi của Yerim hay cái nhìn khinh khỉnh của Seung Wan mỗi khi Seulgi nắm tay tôi dưới bàn ăn thì biết! Khỏi phải nói tôi đã tự mãn thế nào.

Có lần em ấy bận việc nên trễ hẹn lại còn mắc mưa nhưng vì quá bực bội, tôi vùng vằng đòi chia tay, đó là lần thứ hai tôi thấy Seulgi khóc, lần đầu là khi tôi nhận lời yêu em ấy, suốt một tuần em ấy năn nỉ và xin lỗi như thể đó là lỗi của em ấy dù tôi thấy mình có hơi quá đáng nhưng không hiểu sao tôi lại như vậy nữa. Sau đó chúng tôi quay lại, vì - tôi - muốn - thế! Ai cũng bảo Seulgi lụy tôi đến mức ngu ngốc và tôi hài lòng với điều đó, tôi đã luôn là người giữ thế chủ động trong mối quan hệ này, cho đến hôm qua.

Seulgi đứng tựa vào cửa phòng và nói chúng tôi chia tay đi, bình thản và nhẹ nhàng như thể hẹn tôi ngày mai đi đâu đó. Tôi đang gấp dở vài bộ quần áo vừa ủi xong, dửng dưng.

"Tùy em".

"Ừ, chẳng ai ngu ngốc mãi được, mong một ngày chị biết rằng sự ích kỷ của chị là thứ giết chết mối quan hệ này!"

"Ý em là sao?" - Tôi dừng việc đang làm, lạnh nhạt nói.

"Chị đã bao giờ đặt mình vào vị trí của em chưa? Hẳn là chưa! Em vẫn luôn nghĩ chỉ cần em cố gắng rồi đến một ngày chị sẽ đáp lại thôi, nhưng em sai rồi. Cả tuần nay em ở đâu, làm gì chị có biết không? Em cố tình không báo thử chị có quan tâm không nhưng hình như em đánh giá cao chị quá. Một dòng tin nhắn hỏi thăm chị cũng tiết kiệm với em thế kia mà. Vậy nên dừng lại đi, chạy theo chị mãi em mệt rồi."

"Em sẽ lại hối hận cho xem."

"Trước giờ là vậy, nhưng lần này thì không!"

Seulgi dập cửa để tôi lại một mình, tận lúc ấy tôi vẫn cười khẩy, lại còn dám giận hờn nhăn nhít với tôi cơ. Ấy vậy mà tôi đã trải qua một giấc ngủ chẳng mấy yên ả và hậu quả là tôi dậy trễ hơn thường lệ tận hai tiếng đồng hồ. Dù thật tình thì tôi đang cố chối bỏ lý do mình vẫn nằm ì trên giường đợi Seulgi sang gọi mình dậy như mọi ngày - thứ vốn dĩ đã tồn tại suốt vài tháng nay, kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Cơn choáng váng ập tới khi tôi vừa đi được vài bước. Tôi níu lấy tay nắm cửa, cố giữ bản thân đứng vững trên mặt đất rồi ra ngoài.

Cả ký túc xá lặng như tờ, bốn cánh cửa phòng im ỉm không có chút tiếng động. Mấy đứa nhỏ chắc mẩm đã đi đâu đó trong ngày nghỉ hiếm hoi như này. Khung cảnh xung quanh làm tôi có cảm giác như bị bỏ rơi, không gian đặc quánh lại càng khiến tôi khó thở. Tôi uể oải ngồi xuống bàn ăn, nhìn hộp ngũ cốc và sữa tươi trước mặt, Seulgi ăn xong lại không bỏ vào chỗ cũ. Cái con người đó...tôi lắc lư đầu mình, cố xua đi bầu không khí đang dần trở nên xấu đi.

Đổ sữa tươi vào tô, tôi muốn thử nhấm nháp thứ mà sáng nào Seulgi cũng ăn, thứ mà tôi luôn chê là nhạt nhẽo dù Seulgi có khen ngợi như nào đi nữa, chưa một lần tôi coi những lời nói ấy là nghiêm túc.

Tiếng máy giặt kêu tít tít sát cửa nhà tắm kéo tôi về thực tại. Tay cầm tô ngũ cốc, tôi mon men lại nơi vừa phát ra tiếng động. Toàn bộ đều là quần áo của Seulgi. Trong phút chốc tôi tự hỏi cả tuần qua em ấy đã đi đâu, làm gì? Và nhận ra mình không hề có chút manh mối nào cho một câu trả lời chính xác.

Hoàn thành việc dọn dẹp bàn ăn và phơi đống quần áo cho em ấy trong vòng nửa tiếng, tôi lại thừ người ra, cảm thấy trống rỗng không tả được. Tôi nhìn về cửa phòng em ấy, đột nhiên tôi có khao khát muốn biết Seulgi bây giờ đang ở đâu, làm gì, có vui vẻ hay...có đang nghĩ về tôi không? Chắc là không nhỉ?

Tôi đẩy cửa phòng em ấy, nhẹ đến mức tưởng chừng mình là một tên trộm, căn phòng nhỏ nhắn và hơi bừa bộn. Cuốn sổ nhật ký mà em ấy hay dùng để ghi chú và vẽ nguệch ngoạc đang nằm lăn lóc trong góc giường, dưới tấm chăn lông cừu chưa được gấp. Tôi rón rén tiến lại nhặt cuốn sổ lên, một cơn gió thoáng qua cũng đủ làm tôi sởn tóc gáy. Tôi đang làm gì thế này? Vô phòng người khác mà chưa xin phép? Thậm chí xem lén đồ riêng tư của người ta? Nhưng không phải chỉ là một quyển sổ bình thường thôi sao? Bỏ qua tất cả, không phải Seulgi và tôi đã là chị em mười năm trời, chắc tôi cũng có quyền được xem chứ nhỉ?

Tôi giở trang giấy gần nhất, vài dòng chữ đơn giản và những hình vẽ minh họa dí dỏm nhưng ngày tháng trên đó cho tôi biết Seulgi đã không viết thêm gì nữa từ bảy ngày trước. Tôi đặt quyển sổ xuống giường và nằm vùi mặt vào chiếc chăn của em ấy. Kỳ thực tôi chưa bao giờ nhận ra mùi hương này lại quen thuộc và tạo cảm giác ấm áp tới vậy.

Không có bất kỳ manh mối gì cho biết em ấy đi đâu, làm gì vào hôm nay, tâm trạng lại không thích hợp để ở nhà một mình tôi bắt đầu dò tìm một vài địa điểm trên Internet. Nếu là Seulgi, một nơi nào đó thiên về nghệ thuật sẽ là lựa chọn hàng đầu vào một ngày như vầy. Tôi chợt nhớ lần chúng tôi đến làng Haenggung ở Gyeonggi, trong ký ức của tôi nó được phủ kín bởi những bức tranh tường đầy màu sắc. Lần đó em ấy một mực năn nỉ tôi đi cùng, nhưng khi đến nơi, ngược lại với sự thích thú của em ấy, tôi ra vẻ chán nản làm em ấy áy náy, nghĩ do tôi mệt mỏi vì lịch trình dày đặc nên vội đưa tôi về. Tôi đã vờ như không thấy gương mặt tiu nghỉu ấy vì thất vọng nhưng vẫn cố vui vẻ mà cười nói với tôi.

Thì ra tôi đã bỏ qua quá nhiều thứ như thế. Tôi chợt hiểu rằng Seulgi đã nhún nhường tôi nhiều tới mức nào, đó là tình yêu ư? Vậy tôi có xứng nhận được nó không? Hay vẻ thảm hại hiện giờ phù hợp với tôi hơn? Tôi đã trở thành một người kiêu ngạo như vậy từ bao giờ? Khi mà tôi từng đối xử với em ấy còn xa cách hơn "người dưng" nữa.

Bức tranh hôm Noel cùng nhau vẽ vẫn còn treo trên giá, cái nón đen cả hai hay dùng chung vẫn nằm trên bàn. Những bộ quần áo đôi còn y nguyên trong tủ. Seulgi phải trân trọng tôi đến mức nào đây bởi từng góc phòng em ấy đều hiện diện những thứ minh chứng cho mối quan hệ giữa chúng tôi. Nực cười thay khi căn phòng rộng lớn của tôi lại chưa hề tồn tại bầu không khí như vậy.

Tôi bật khóc nức nở, lần đầu tiên tôi hiểu được tấm lòng của em ấy, rõ ràng Seulgi đã trưởng thành hơn những gì tôi vẫn nghĩ. Em ấy không còn là đứa trẻ ngô nghê như mười năm trước, tôi mới là kẻ tồi tệ khi làm cho em ấy trở thành như vậy. Và tôi hối hận, tôi vùi mặt vào gối, cố nén chặt tiếng nức nở phát ra. Con người đúng là một thực thể kỳ lạ, chỉ đến khi đánh mất mới tiếc nuối những thứ đã từng.

Tôi không nhận ra mình đã ngủ quên sau đó, giật mình tỉnh dậy vì tiếng lục đục dưới bếp. Tôi dụi mắt ra ngoài và đón nhận gương mặt đầy biểu cảm của Sooyoung. Em ấy trợn to mắt và tôi chợt hiểu lý do.

"Ch...chị ở trong phòng chị ấy từ bao giờ vậy?" - tay phải cầm xẻng chiên trứng, tay trái cầm chảo, em ấy chắc có ý định tấn công tôi bằng hai thứ đó?

"À...chị...ngủ quên, vừa nãy chị vô lấy đồ rồi ngủ quên không hay." - Tôi lúng túng bịa đại một lý do, không biết nên ăn nói thế nào cho phải.

"Em còn tưởng chị đi đâu không có ở nhà." - Em ấy quay lưng lại với tôi, đặt chảo trứng lên bếp, tiếp tục nói - "Chị Seulgi về nhà ba mẹ rồi, chị ấy nhờ em nhắn lại vậy."

"À..." - Tôi khá bối rối dù em ấy không hề nhìn trực diện vào tôi.

"Mấy đứa có thấy chị đáng ghét không?"

"Tụi em có nghĩ thế nào cũng không bằng chị ấy nghĩ ra sao. Em không muốn xen vào chuyện của hai người nhưng tình cảm chị ấy dành cho chị là thật và nếu biết mình sai thì hãy sửa lỗi nhé. Hừm, dù kết quả có như nào đi nữa..." - Em ấy nói rồi nháy mắt nhìn tôi đầy trìu mến.

"À mà vừa nãy chị khóc hơi nhiều nhỉ? Mắt sưng húp cả lên kìa".

Tôi vội đưa tay lên che mặt lại, tiến về phía cửa, Sooyoung nói đúng, dù sao thì tôi cũng không thể để mọi chuyện cứ vậy trôi qua được, tôi sẽ phát điên mất.

-------

Ngồi trên chiếc taxi vào buổi chiều muộn, tôi không hy vọng Seulgi sẽ tha thứ cho mình thế nhưng cho dù em ấy có quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ theo đuổi em ấy lần nữa. Lần này là mãi mãi!

Hết.
21.09.19

Vài từ gửi cho đám anti và shipper mù quáng đang làm phiền Yerim😏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro