Thật không tồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joohyun cho rằng sống trên đời là một sự trải nghiệm.

Bạn ăn một món ăn chưa từng nếm qua, đến một nơi chưa từng đến, gặp gỡ một người xa lạ, bắt đầu một công việc mới,... về cơ bản đều là trải nghiệm. Tình yêu cũng vậy.

Con người trải qua bốn giai đoạn trong đời gồm: sinh, lão, bệnh, tử nhưng một số lại không may mắn đến vậy. Mấy ai có thể chắc chắn được vòng nhân sinh của mình? Tình yêu cũng vậy.

Joohyun bình thản trước những sự đổi thay của cuộc đời không phải vì cô đã từng trải qua cay đắng mà thay vì vật vã, đau đớn thì cô chấp nhận nó như một lẽ thường tình rồi đối mặt với nó là được. Ở độ tuổi của cô hiện tại điều đó nghe có vẻ khá kỳ lạ, cô còn trẻ nhưng cách nghĩ lại khác nhiều với phần lớn những người trẻ khác. Cô nói với người bạn thân lâu năm rằng: "Khi nào cảm thấy không còn điều gì để trải nghiệm, đó là lúc mình rời khỏi thế giới này!" Người bạn này trả lời: "Đó là vì cậu chưa gặp được người mình muốn cùng trải qua cả đời. Nếu cậu gặp được chân tình, mỗi ngày đều là một ngày mới mẻ!" Joohyun chỉ cười xoà cho qua lời người bạn ấy, thay vì trông đợi vào vị thần tình yêu thì cô nghĩ kiếm ra nhiều tiền sẽ khiến mình hạnh phúc hơn.

Thế nhưng nếu ngày mai không bao giờ tới? Cô chưa từng tự hỏi bản thân câu hỏi ấy cho đến khi cô nằm trên giường bệnh và trúng tiếng sét ái tình với vị bác sĩ chữa trị cho mình. Lần đầu tiên trong đời cô nhận ra tim mình có thể đập nhanh đến cỡ nào khi thấy một người xa lạ. Lần đầu tiên cô có cảm giác trông ngóng được gặp ai đó vào mỗi buổi sáng hơn cả chờ tiền lương được chuyển khoản mỗi tháng. Rồi lại im thin thít mỗi khi vị bác sĩ ân cần thăm khám vì sợ chỉ cựa quậy dù chỉ là một chút cũng sẽ làm người ta biết tim mình đang đập thình thịch bên ngực trái.

Những ngày đầu ở bệnh viện, nhờ người bạn là điều dưỡng, cô thường được ngồi ở bàn trực đối diện phòng bệnh, lặng lẽ đợi vị bác sĩ ấy tan làm. Vì người ta thường về rất trễ và đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng do thiếu ngủ nhưng nụ cười chẳng bao giờ tắt trên môi. Người ta vẫn luôn thân thiện với mọi người, sẽ gật đầu chào bệnh nhân, sẽ chọc ghẹo đồng nghiệp thật vui vẻ. Những lúc như vậy, cô cũng ước mình là một trong số những người đó nhưng mỗi khi người ta vừa nhìn tới cô đã vội cuối mặt xuống giấu hai gò má đã đỏ ửng từ lúc nào.

"Bae Joohyun, cậu biết yêu rồi!"

Cô sửng sốt hồi lâu khi nghe được điều đó, à thì ra đó chính là rung động. Cái cảm giác mỗi ngày đều mong nhớ để được gặp người ta chính là yêu sao? Chưa bao giờ cô muốn nhanh chóng khỏi bệnh đến vậy, để có thể đứng trước mặt người ta và nói ra những lời vẫn luôn giấu kín. Cô đã cười nhiều hơn, trạng thái tinh thần tốt hơn là điều mọi người rất bất ngờ. Cô nhận ra trải nghiệm vui vẻ như thế thật không tồi chút nào!

Nhưng tình trạng của cô vẫn ngày một xấu đi. Thỉnh thoảng cô sẽ nhờ người thân đưa mình ra ngoài dạo và cố di chuyển thật chậm mỗi khi đi ngang phòng làm việc của vị bác sĩ. Xuyên qua lớp kính cửa trong suốt, lần đầu tiên cô bắt gặp vẻ lơ đễnh với đôi mắt mơ màng, thiếu ngủ của người ta. Những hành động rất nhỏ nhặt như chuyện người ta ngáp không che miệng, đầu tóc rối bù hay đẩy kính xuống tận sống mũi cũng có thể khiến cô cười tủm tỉm suốt vài ngày. À thì ra bác sĩ cũng sẽ có lúc ngốc nghếch đến vậy! Nhưng hình ảnh người ta chăm chú làm việc, thi thoảng chau mày suy nghĩ lại cho cô cảm giác yêu thích hơn cả. À thì ra dáng vẻ khi bận rộn của một người lại có thể hoàn mỹ đến vậy!

Đêm trước ngày cô lên bàn mổ, người ta, như mọi khi vẫn hoàn thành trách nhiệm của một bác sĩ, động viên cô đừng lo lắng vì bác sĩ sẽ cố gắng hết sức. Cô lấy can đảm nhìn thẳng vào mắt người ta, một vài giây im lặng trôi qua, cô thấy rõ sự bối rối trong đôi mắt ấy, chà, con người này lại đáng yêu quá rồi. Cô phá vỡ bầu không khí khó xử bằng câu hỏi:

- Tôi có thể biết tên của cô được không?

- À, à, được chứ, tôi tên.. - vừa nói, người ta vừa rút tấm thẻ bác sĩ trong túi áo đưa trước mặt cô - t...tên Kang Seulgi!

Cô bật cười thành tiếng vì hành động rút thẻ một cách ngốc nghếch khiến vị bác sĩ đỏ mặt, vội bỏ lại vào túi. Cuống quýt như vậy để làm gì nhỉ? Cô chỉ mới hỏi tên thôi mà?!

- Kang... gì ấy nhỉ? - cô tiếp tục trò đùa.

- KANG SEUL-GI! - người đối diện đáp to, rõ ràng và dõng dạc như thể đang báo cáo trước mặt chỉ huy.

- Được rồi bác sĩ Kang Seulgi, cô có thể hứa với tôi một chuyện chứ? - Cô nén cười tiếp tục cuộc trò chuyện.

- Cô cứ nói.

- Nếu ngày mai tôi không qua khỏi, bác sĩ có thể đến dự lễ tang của tôi không? Ý tôi là nếu lỡ có chuyện không may xảy ra.

- ...

Cô im lặng chờ đợi câu trả lời, trong phút chốc vẻ ngốc nghếch trước đó không còn hiện diện, ánh mắt vị bác sĩ trở nên nghiêm nghị:

- Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi cô khỏe lại. Giờ thì ngủ thôi, ngày mai, cứ giao cho tôi.

- Tôi chỉ nói lỡ như...

- Suỵt. Ngủ ngon!

Vừa nói, vị bác sĩ vừa đưa ngón trỏ đặt lên môi cô không cho cô tiếp tục rồi đi ra ngoài. Cô ngây người suốt một buổi, hành động vừa rồi hình như... có chút...ngại ngùng? Làm sao cô có thể nhắm mắt mà ngủ cho ngon được nhỉ?

Ca phẫu thuật mất hàng giờ đồng hồ để hoàn thành và may mắn thay, không có điều gì đáng tiếc xảy ra. Joohyun ở viện thêm vài ngày chờ sức khỏe ổn định nhưng suốt tuần cô không được gặp vị bác sĩ lần nào nữa. Cô nhờ bạn hỏi thăm thì được biết người ta đã xin nghỉ phép, cô phụng phịu, giọng hờn dỗi nói với người bạn: "Bác sĩ kiểu gì mà bệnh nhân vừa phẫu thuật xong đã vội nghỉ phép?". Cáu kỉnh là vậy nhưng mỗi ngày cô đều cầu mong thần may mắn sẽ mỉm cười dù chỉ một lần thôi cũng được.

Ngày cuối cùng ở bệnh viện, cô gần như tuyệt vọng vì không gặp được vị bác sĩ và người ta lại có đời sống riêng tư khá kín tiếng khiến cô không thể xin được thông tin cá nhân dù đã hỏi bạn mình rất nhiều lần. Thứ duy nhất níu lại hy vọng cho cô chính là việc cô có thể gặp lại người ta vào ngày tái khám nhưng là tận một tháng sau đó. Cô có thể giả vờ bệnh để được gặp sớm hơn không nhỉ? Cô tiếp tục vò đầu mình rối tung, tại sao cô lại trở nên "thủ đoạn" tới vậy chứ? Không xong rồi, cô tự thấy bản thân càng ngày càng không ổn, tim cũng không ổn, đầu óc cũng vậy. Cô nên tự điều chỉnh lại bản thân, sống như trước đây, mọi thứ chỉ là trải nghiệm cho vui, không thể để những thứ như vậy thu hút nữa.

Nhưng để làm được điều đó, cô nên gặp vị bác sĩ ấy trước cái đã!

Joohyun thích chí trước kế - hoạch - hoàn - hảo của mình nên vui vẻ rời khỏi bệnh viện. Dù gì bản thân cô cũng ngầm thừa nhận lời của người bạn ngày trước nói là đúng đắn, quả nhiên trải nghiệm khi yêu thương một người lại mới mẻ đến vậy. Cô chẳng quan tâm kết quả như nào, cứ vui trước đã.

Điều duy nhất cô không biết trong câu chuyện phía trên là có một vị bác sĩ ngốc nghếch nào đó vẫn luôn dành thời gian đến thăm cô mỗi ngày, sau khi cô đã ngủ. Người đã luôn chú ý đến ánh nhìn của cô dành cho mình, thỉnh thoảng lại giả vờ vô tình làm cô ấy bối rối. Người đã bị xiêu lòng trước vẻ đáng yêu của cô khi vô tình nghe thú nhận với người bạn:
"Lần đầu tiên tớ muốn yêu đương nghiêm túc với một người đến vậy đó. Tớ muốn hết bệnh và đứng trước mặt người ta để bày tỏ. Nhưng mà trông tớ không tệ đúng không? Có khi nào người ta bị hù chạy mất không nhỉ?"

Tự dưng vị bác sĩ phát hiện ra rằng cảm giác yêu đương cũng thật không tồi chút nào!

.
Hết
01.08.2020

Phủi bụi nhẹ nhàng.

Hôm nay là ngày kỷ niệm 6 năm debut của Vẹt, cũng không biết nói gì hơn ngoài việc mọi người đừng quá để ý đến lời của anti hay thậm chí lục đục nội bộ vì ba cái cfs xàm xí, nhẹ nhàng unlike mấy page đó là xong. Còn các thể loại ot4, 3, 2, 1 gì gì đó mà hãm quá thì block cho xong, cãi cọ mần chi cho nhọc lòng. Để sức yêu thương các bạn nhà mình nhé!
Red Velvet chính là Red Velvet khi có đủ 5 người. 🥰🥰 🥰


Đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon mơ đẹp... 💚💜💗🧡💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro