1.Chỉ là nỗi nhớ đẫm sương đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả căn phòng nhá nhem tối, ánh đèn lờ mờ không nhìn rõ ai trong phòng, chỉ thấy từng tiếng nấc nho nhỏ hoà trong làn gió lạnh buốt lùa qua cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng một khuôn mặt đẫm nước mắt khiến người ta đau lòng.

Chợt căn phòng vụt sáng, khuôn mặt kia lập tức bị che đi bởi chiếc áo khoác, sống mũi nho nhỏ thở đều đều làm người vừa bước vào an tâm rằng đã ngủ. Âm thanh trong phòng nhỏ dần, người vừa bước vào cẩn thận không phát ra tiếng động nào nhưng lại khiến cậu thiếu niên kia tò mò. Đi đâu rồi chứ?

Do Kyungsoo len lén nhìn qua mép áo, ánh sáng lọt vào làm cậu trong vô thức rụt tay lại. He hé mắt nhìn ra cậu thấy một bóng người cao lớn, một chiếc áo khoác mỏng che đi bờ vai rộng lớn, cặp kính trên sống mũi tôn lên đôi mắt long lanh, lặng yên như bức tranh thuỷ mặc. Từng ngón tay dài gõ gõ lên ghế, từng nhịp từng nhịp ân cần, trái tim Do Kyungsoo cũng vì nhịp gõ ấy mà đập nhanh hơn một chút. Cậu rụt tay lại nghe tim mình đập thình thịch, thì ra là đang nghe nhạc, thảo nào yên lặng tới vậy. Cậu thực sự rất rất muốn nói điều gì đó với hắn, nhưng biết nói thế nào, mai hắn đi rồi?

Lúc này cậu chỉ muốn quay lại hai tiếng trước, cái giây phút anh quản lí chưa thông báo rằng Chanyeol sẽ đi show. Ở cái nơi rừng rú, khỉ ho cò gáy như vậy Chanyeol sống ra sao? Bị thương sẽ có ai chăm sóc? Khóc sẽ ai đưa khăn giấy cho? Trong đầu Kyungsoo chỉ mòng mòng mấy câu hỏi ấy rồi chẳng biết nước mắt đã rơi từ lúc nào. Rốt cuộc cho tới giây phút Chanyeol bước vào phòng Kyungsoo mới hiểu, thì ra mình, không muốn xa cậu. Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi mặt Kyungsoo đã đỏ bừng, không biết phải đối diện với Chanyeol ra sao, những câu chúc may mắn hằng ngày dường như vô dụng, đã bị nỗi buồn cuốn trôi đi mất.

Xoay bàn tay đang đeo chiếc nhẫn đôi cùng Chanyeol, Kyungsoo chậm chạp thở hắt ra.

-Vẫn chưa ngủ hả? Sao còn ngọ nguậy vậy? Làm mình cứ tưởng cậu ngủ rồi!?

Chanyeol kéo phắt cái áo đang trùm trên đầu Kyungsoo ra. Ánh sáng ùa vào khiến một kẻ "đang đắm chìm trong một màu đen rực rỡ" như Kyungsoo đưa hai tay lên che mặt. Khuôn mặt trắng trẻo bỗng chốc ửng đỏ, các bộ phận trên cơ thể dường như đã trở lên thừa thãi. Quái khỉ, sao cậu có cảm giác mình vừa làm một hành động rất xấu xa nhỉ?

Park Chanyeol nhìn con "chuột trũi" sợ ánh sáng mà phì cười, hai tay vô thức xoa đầu Kyungsoo. Kyungsoo trợn ngược đôi mắt to tròn biết nói nhìn Chanyeol rồi cuộn người vào trong lòng cậu. Chanyeol thoáng giật mình nhưng rồi cũng co hai chân lên giường, chỉnh lại đầu cho Kyungsoo thoải mái. Cả hai chẳng ai nói câu nào, chỉ có đôi tay của Chanyeol lượt qua mái tóc màu đen của Kyungsoo.

-KyungSoo này, mai mình phải đi show đấy, cậu có buồn không? Nếu không có tôi cậu phải ăn mặc cho hẳn hoi, không được làm nũng, sáng phải dậy sớm, nghe chưa?

KyungSoo khịt mũi, lấy hai tay chống vào ngực của Chanyeol rồi đẩy cậu ra xa. Đôi mắt to tròn như muốn nuốt chửng hình ảnh của cậu để khắc sâu vào tim cho dù đi đến chân trời góc bể vẫn mang trong mình hình bóng ấy.

- Ờ!

- Chỉ vậy thôi hả? - Chanyeol làu bàu lườm KyungSoo.

KyungSoo mặc kệ tiếng nói của Chanyeol đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cậu, một lúc lâu sau thì làu bàu mấy tiếng rồi nhắm mắt vào ngủ.

Chanyeol mỉm cười nhìn KyungSoo cuộn tròn trong chăn như con mèo rồi nhấc chân bước xuống giường. Đột nhiên một vòng tay nhỏ bé bao quanh lấy eo cậu, chẳng cần đợi lâu sau khuôn mặt mềm mại áp sát vào lưng và giọng nói như thầm thì cho cả cậu và mình nghe.

- Cái đồ ngốc này, càng nhìn càng không muốn cậu đi mà!

Chanyeol ngạc nhiên quay đầu lại thì bị Kyungsoo giữ lại không cho quay. Chanyeol cau mày:

- Có bỏ ra không?

KyungSoo nũng nịu, lắc đầu.

- Không!

Giọng Chanyeol lập tức mềm lại.

- Tại sao?

- Vì...vì nó đỏ lắm!

Chanyeol bật cười hai tay ấm nóng xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé của Kyungsoo. Đôi mắt hiền hòa nhìn thẳng vào hai mắt cậu. Kyungsoo cúi đầu như một nàng dâu nhỏ, hai má đỏ bừng càng khiến Chanyeol muốn trêu chọc.

- Hai người đang làm gì vậy?

Cả hai cùng ngước mắt lên thấy Kai đang đứng ở ngưỡng cửa, trên vai là một chiếc áo khoác vẫn còn vương tuyết. Kyungsoo như muốn trốn tội vùng chạy ra khỏi cửa chỉ để lại câu nói.

-Tôi đi tắm!

* Sáng hôm sau mọi người cùng dậy thật sớm để đưa Chanyeol ra sân bay.

Suho nhìn hai con người đang đứng gần Chanyeol. Hai người như hai thái cực, đối chọi lẫn nhau. Khuôn mặt Kai thì đen xì lạnh lùng như băng còn KyungSoo thì hai má đỏ bừng như là núi lửa. Nhìn hai người này Suho tự hỏi mình xem có chuyện gì xảy ra trong phòng hôm qua.

Kyungsoo chân tay líu ríu mấy lần muốn bắt chuyện với Chanyeol đều bị những người khác xô ra xa. Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, chính cậu cũng không dám lại gần Chanyeol nữa. Kai hừ nhẹ nhìn Kyungsoo, ánh mắt như muốn giết người của cậu Kyungsoo mấy lần định bật khóc.

-Vậy hyung không định tạm biệt luôn hả? -Kai tựa người vào thành ghế, ánh mắt trôi tuột về phía nào, hơi thở nhẹ toát ra một mùi hương nam tính.

Kyungsoo hai má đỏ bừng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thở ra hít vào mấy lần mới nói được một câu.

- Kai này, cái chuyện hôm qua ấy, không... không như em nghĩ đâu!

Kai đột nhiên bật cười, một tay kéo Kyungsoo tựa vào lòng mình.

-Hyung biết em nghĩ gì sao?

Kyungsoo đưa bàn tay toan đẩy Kai ra thì lập tức bị cậu chặn lại. Đôi môi mềm mại của Kai cọ nhẹ vào vành tai của Kyungsoo làm cậu khẽ cọ đầu vào hõm cổ Kai, nhìn vào chỉ như cậu là người tình nhỏ đang làm nũng.

Chanyeol nhìn con người tối hôm qua 'giữa đường đứt gánh' lúng ta lúng túng mà không biết nên cười hay nên khóc. Tên nhóc đó mấy lần toan bước lại gần cậu lại bị mấy hyung lớn xô ra, vẻ mặt gần như đã sắp khóc.

- Này Park Chanyeol, nàng dâu nhỏ của cậu bị sao vậy hả? Suốt đường đi đều nín thin thít, trông thật dễ thương đến muốn véo cho cái.

Beakhuyn nháy mắt nhìn Chanyeol khiến khuôn mặt đang vui tươi kia chợt tối sầm. Cậu mệt mỏi thở dài, hai tay đưa lên vò đầu.

- Chẳng biết nữa, tôi sắp phát điên lên rồi!

Đột nhiên Beakhuyn kéo kéo tay áo của cậu, hai mắt mở lớn.

- Ngài Park, cô dâu nhỏ của cậu ngoại tình rồi, phải 'bỏ rọ trôi sông' thôi!

Chanyeol tâm trạng đang không tốt, gạt phắt tay Beakhuyn ra.

- Sông sông cái đầu cậu ấy! Lão tử đang bực mình, nói chuyện khác đi!

- Kia kìa, kia kìa, đằng kia kìa.

Chanyeol nheo mắt nhìn theo hướng Beakhuyn chỉ. Chết tiệt! Cả sáng nay một câu tạm biệt cũng không có vậy mà giờ còn dám ôm ấp với Kai thế kia. Rốt cuộc thì cái hành động tối hôm qua là sao chứ, đừng nói là ma nhập đấy nhé!

Beakhuyn nhìn theo vạt áo đen của Chanyeol mà cười tủm tỉm. Các anh chị master-nim à, chụp đi, HQ cũng được mà preview càng tốt, chụp đi chụp đi, aaaa.... chúng nó thật là đệp đôi mà!!!

- Do Kyungsoo!

Kyungsoo ngẩng phắt mặt ra khỏi ngức của Kai, nhìn con người đang chắn trước mặt mình. Chanyeol hôm nay mặc một chiếc áo dạ trùm gối, mũ tai bèo màu đen che đi mái tóc nâu, chiếc áo len mỏng bên trong dịu dàng bao lấy tấm lưng thẳng tắp kia. Ánh mắt cậu nhìn Kyungsoo có gì đó đau khổ, tiếc thương, mệt mỏi và cả hụt hẫng.

Kyungsoo bị kéo đi, bàn tay to lớn trùm lên tay cậu, Kyungsoo không nói gì, nhón tay nhỏ nhắn khẽ siết chặt tay người kia rồi dường như cảm nhận được thiếu cái gì đó, cậu nhìn xuống bàn tay kia, lông mày không kìm được chau lại thành một đường thẳng.

- Ngồi xuống! -Chanyeol hạ giọng nói với Kyungsoo.

Kyungsoo hậm hực giằng tay mình ra khỏi tay Chanyeol, quay ra nhìn Xiumin đang nghe nhạc khẽ mỉm cười chào. Xiumin cảm nhận được ánh nhìn của cậu thì quay lên gật gật đầu, rồi nhìn qua vai Kyungsoo thấy ai đó mặt đang như cơn giông thì lập tức lật người giả bộ bận bịu.

Kyungsoo quay người, trùm mũ áo lên đầu, hai tay để tựa trên thành ghế, không thèm bận tâm tới người bên cạnh mình. Chanyeol cũng sầm sì không nói câu gì.

Không khí giữa ba người gần như bị đóng băng lại, mắt Kyungsoo đảo trên chiếc bảng điện tử ở phía xa, nhưng chấm xanh đỏ khẽ khàng di chuyển như kéo cậu xa khỏi thực tại. Thẫn thờ một hồi, đôi tay nhỏ bé vô tình trượt khỏi thành ghế chạm vào vạt áo của ai kia. Chanyeol hừ nhẹ, kéo hai vạt áo khép lại gần người, thái độ này chưa bao giờ Kyungsoo thấy, tủi thân đến mức sắp bật khóc. Đôi mắt to tròn đảo vài vòng nhăn dòng nước mắt, môi cũng khẽ mím lại, hậm hực siết chặt tay. Khoé miệng Chanyeol khẽ kéo lên cong cong tựa hạt đậu xanh, biểu cảm của người bên cạnh đúng là khó đỡ mà, thấy mắt ai kia long lanh nước thì lập tức giơ tay chịu trói.

- Kyungsoo! -Giọng Chanyeol nhẹ nhàng tựa như nước chảy hoa trôi làm người kế bên ngưng khóc lại, hai bàn tay nhỏ bé lập tức thả lỏng, bày ra bộ mặt thoả mãn khôn cùng.

Ngón tay Chanyeol chạm nhẹ lên mũ của cậu, dưới lớp áo màu cam đỏ dịu nhẹ người kia như đứa trẻ làm bằng thuỷ tinh đáng yêu không tả xiết. Như thói quen Chanyeol bắt đầu nghịch ngợm, hai sợi dây buộc ở mũ của Kyungsoo lập tức rơi vào tầm ngắm của cậu. Mắt Kyungsoo trợn tròn lên, nhất định không nói câu gì nhưng đôi môi trái tim đã tỏ vẻ hờn dỗi rõ ràng. Xiumin nhìn hai đứa trẻ bên cạnh mà hơi thở cũng đều trở lại, đúng là bọn giết người không cần dao kéo mà!!!!

'Chuyến bay X tới Y số Z đã sắp bắt đầu, hành khách chuẩn bị hành lí tới cửa A để làm thủ tục để xuất cảnh'

Quản lí Ki của EXO vội vàng tiến tới giục Chanyeol, ánh mắt như vô tình như cố ý lướt qua đôi tay dài mảnh khảnh của Chanyeol đang đặt trên ngực Kyungsoo. Chanyeol mệt mỏi nhìn đứa trẻ hờn dỗi bên cạnh không có vẻ gì là muốn níu kéo nên thở hắt ra, hai tay chống lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy. Xiumin cũng đứng dậy, không hỏi gì Kyungsoo nữa, tự động bước về phía trước thì đột nhiên một bóng áo màu cam vụt lên, chầm chậm bước theo bóng áo màu đen kia.

Bước chân Kyungsoo nhanh dần rồi chậm lại. Qua tấm chắn hắt sáng hành lang sân bay quá ít người hay con người chia quá cô tịch đến nỗi làm người ta cảm thấy xót thương. Kyungsoo bước tới đầu ngón tay chạm nhẹ vào lớp da trơn bóng của chiếc áo, một cảm giác lạnh giá từ đầu ngón tay truyền thẳng đến tim.

Khuôn mặt Chanyeol bất giác đông cứng lại, trong lòng chỉ mong người ấy là ai kia nhưng nếu thực sự là người ấy cậu cũng chẳng biết đối diện ra sao.

Một chất giọng khàn khàn vang lên, mùi hương quen thuộc bao lấy Chanyeol. Thì ra đúng là cậu.

- Tại sao?

Tại sao? Tại sao cái gì? Chính anh mới là người phải hỏi cậu câu ấy. Tại sao ngay cả một câu tạm biệt cậu cũng thấy quá thừa thãi với anh? Tại sao ngay cả một cái ôm như những người bạn cậu cũng không cho anh? Tại sao tối hôm qua cậu lại đối xử với anh như vậy để cho anh đem lòng tơ tưởng rằng chỉ một chút thôi nhưng cậu cũng có tình cảm với anh?

Anh quay đầu một cách cứng ngắc, ánh mắt sâu thẳm như muốn xem trong con người ấy rốt cuộc là có cái gì? Có cái gì mà sắt đá đến nhường ấy? Hay chẳng qua từ trước đến nay con người đang đối diện với anh luôn coi anh như một người anh trai.

- Tại sao cậu lại tháo nhẫn ra? Cậu, cậu, có phải là ghét tôi rồi không?

Ánh mắt của Chanyeol nhìn KyungSoo chăm chăm rồi như vô thức anh xòe bàn tay phải ra, ngoài chiếc đồng hồ kia ra trên tay anh không có bất cứ vật trang sức nào khác.

- Nhẫn?- Anh ngờ nghệch hỏi lại cậu, bộ dạng tức giận lúc trước bị ánh mắt ấm ức của cậu gột sạch sẽ.

- Ờ, đừng nói là cậu không nhớ với tôi.

Kyungsoo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Chanyeol vặn óc mãi mới hiểu được cậu nói gì. Cậu kéo con người kia vào lòng mình, lần này Kyungsoo không ngọ nguậy gì , chầm chậm tựa lên vai Chanyeol. Chanyeol vuốt bàn tay đeo nhẫn mà Kyungsoo giấu sâu trong ống tay áo, cảm giác lạnh băng từ chiếc nhẫn kim loại khiến cậu cảm nhận được một điều: cậu vẫn ở đây, vẫn luôn tồn tại bên mình.

- Để ở ký túc xá rồi, mang ra đấy mất thì có trời mới đền lại được!

Kyungsoo ngẩng phắt đầu lên, đối diện với đôi mắt của ai kia. Sự ấm nóng tràn vào tận nơi sâu thẳm của trái tim cậu. Rất thật.

Hai người im lặng sóng đôi bước vào trong sân bay thì lập tức tất cả đều quay lại nhìn. Xiumin cảm thấy bầu không khí băng giá lúc nãy đã tan đi hoàn toàn nhường chỗ cho mùa xuân tươi mát thì cảm thấy trái tim già cũng được thêm phần an ủi , không bị chúng nó dọa cho tới chết.

Chanyeol mặc kệ mọi người nhìn, tay đẩy giá hành lí tiến lên phía trước rồi chầm chậm quay người nhìn KyungSoo. Chen khều khều tay Chanyeol bật lực:

- Đừng có như một đi không trở lại như thế chứ, có Tao đi cùng với chú mà.

Kyungsoo bất giác đưa mắt về phía Kris đang dặn dò Tao, lòng bỗng trở nên nhẹ nhàng.

- Cười cái gì chứ?

KyungSoo nhìn về phía người kia chợt Chanyeol nghiêng người đưa tay chạm lên má cậu, động tác mềm mại như chạm vào đóa hồng nhung vẫn còn đẫm sương đêm. Không cần nói gì, tất cả nỗi nhớ như được thể hiện qua cái chạm má ấy. Một người đi, một người ở lại nhưng trong lòng biết rằng sẽ rất nhanh được gặp lại mà sao trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò?

Chỉ là nỗi nhớ đẫm sương đêm ♥




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro