CHƯƠNG I: NHỮNG BÍ MẬT ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRÒ CHƠI QUỶ ÁM

#CHAP2

Bác Tám ngồi trên chiếc ghế gỗ vẫn tụng kinh đều đều, tiếng tụng mỗi lúc một to dần lên thì trên lầu bỗng nghe tiếng hét lớn:

- Má..má làm sao vậy, mấy đứa bây vô phụ tao cái coi - Bố tôi nhìn đám thanh niên mà hét lên.

Nhưng chưa kịp hoàn hồn trở lại thì bà tôi lại phát ra một nụ cười the thé, miệng gầm gừ điều gì đó trong rất đáng sợ. Đôi mắt của bà giờ đây không phải của người già nữa, mà dường như nó đang bị một linh hồn nào đó nắm giữ. Vì nó đanh lại và rất sắc khi nhìn mọi người xung quanh.

- Nó....nó phải chết...phải chết...há há...hí hí - Vừa nói, bà vừa chỉ tay về phía chiếc giường có tôi đang nằm ở đó.

Bố mẹ tôi và những người khác trong căn phòng lúc này rụng rời chân tay khi nghe bà nói. Không một ai dám lên tiếng quát tháo hay đáp lại, mà chỉ nghe tiếng nấc nghẹn đang cố nén lại của mẹ bất chợt phát ra.

Mãi một lúc sau bà mới nằm vật ra sàn nhà, thấy vậy mọi người đỡ bà lên chiếc giường và để nằm cạnh tôi. Người thì lấy khăn lau vết mau đang khô lại trên miệng cho bà, người thì chạy xuống bếp pha cốc nước chanh. Cả nhà hoảng loạn hết cả lên, chẳng ai có thể giữ nỗi bình tĩnh khi vừa chứng kiến những gì đã xảy ra, nhất là đám đàn bà con gái.

Mặc tiếng hét loạn cào ở trên lầu, bác Tám của tôi và những người khác ở bên dưới vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếng gió vẫn rít gào, tiếng sủa của những con chó nhà hàng xóm, cùng tiếng cào cấu của những bàn tay ma quái vẫn chưa hề biến mất, mà mỗi lúc càng dữ dội hơn.

Tiếng tục kinh của bác Tám to dần đều, khiến cho mọi người có cảm tưởng như bác đang hét lớn để cố lấn át cái sự quỷ dị ở bên ngoài. Khoảng nửa tiếng sau, mưa tạnh đi, khung cảnh yên bình của làng quê lại trở về. Tiếng cào cấu, la hét cũng tắt hẳn.

Đã hơn 12h đêm, ai nấy cũng đều thấm mệt nên bác Tám bảo mọi người ở lại nhà tôi ngủ luôn, sáng mai sẽ tính tiếp.
Sau khi cài then chốt cửa cẩn thận, mấy anh thanh niên và các bác của tôi trải chiếc chiếu ra nằm ngay giữa gian phòng khách, cạnh đó là cửa chính ra vào.

Còn bác Tám sau khi lo bên dưới vừa xong, thì chạy nhanh lên lầu xem tình hình của bà và tôi. Đến nơi, thấy mẹ tôi khóc vật vã đến lả cả người bác quát:

- Mợ út, lúc này không phải là lúc yếu đuối, mọi người phải giữ bình tĩnh để lo liệu cho cái Lam Chi. Chờ đến 4h sáng, cậu chở tôi đến chùa Sơn Tự gặp thầy. Giờ thì ổn rồi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.

Nói xong, bác Tám bỏ đi xuống lầu rồi tiến tới căn phòng được đặt ở phía sau bàn thờ mà nghỉ ngơi. Còn không quên nói với ra ngoài:

- Mọi người nằm đó, nếu thấy có gì không ổn thì gọi tôi nhé!

Mọi người vâng vâng dạ dạ, rồi cũng chìm vào giấc ngủ thật sâu khi trải qua một cơn ác mộng dài trước đó.

Đến tầm 2h đêm, tôi bỗng giật mình thức giấc thì thấy bố mẹ đã ngủ hết nên trong lòng không còn lo lắng nữa, vì tôi nghĩ có bố mẹ bên cạnh chắc sẽ không sao. Nhưng sự thật thì tôi đã lầm các bạn ạ!! Nếu lúc đó không có sự nhanh trí của bác Tám và mọi người, thì tôi đã chết trong tay con quỷ dữ kia rồi.

Cái thời điểm khi tỉnh lại, tôi cứ như vừa trải qua một giấc mơ kinh hoàng nên đầu óc còn đôi chút choáng váng. Định nằm xuống giường ngủ tiếp, thì tôi nghe loáng thoáng tiếng ai đó gọi mình.

- Lam Chi, Lam Chi...mở cửa cho Lan, mở cửa đi...nhanh lên - Giọng nói vừa gấp gáp, vừa nhỏ rồi bắt đầu vang lên to dần ấy kéo tôi rơi vào cõi mơ hồ.

Vô thức bật dậy rồi đứng trước gương săm soi, tôi nở một nụ cười ngờ ngệch rồi với cái lược ngay trên bàn để chải tóc. Vừa chải, vừa lầm bầm:

- Mai Anh, tao nhớ mày....mày có nhớ tao không?

Lời nói của tôi vừa dứt, thì cánh cửa sổ lại va đập kịch liệt như có ai đó lấy đá ném vào. Tiếp đó là tiếng gọi, rồi tiếng kêu gào cứ vang lên liên tục:

- Lam Chi, Lam Chi...mở cửa đi...mở cửa nhanh lên, tao là Lan nè....- Thanh âm cứ như gần như xa thúc đẩy lí trí tôi phải làm theo.

Cũng chẳng hiểu vì sao tôi lúc đó lại không mở cửa sổ, mà lẩn thẩn bước xuống lầu để mở cánh cửa ở phía sau nhà bếp. Nhìn quanh một hồi thấy chẳng có ai, nên tôi đóng cửa lại lòng thầm trách tiếng gọi của cái Lan. Nhưng chưa kịp, thì một luồng gió mát rượi phả thẳng vào mặt...một bóng trắng không đầu lướt qua chập chờn ngay trước mắt, khiến tôi như thoát khỏi cơn mộng mị lúc nãy. Miệng không thốt ra nổi một lời, tôi cứ lùi dần trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Cái bóng trắng ấy cứ khiêu khích rồi quẳng cái đầu nó vào người tôi, khiến tim tôi như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Mái tóc nó dài lắm, đôi mắt đen sâu hoắm chẳng thấy đáy đâu, kèm theo đó là máu cứ dần dần tuôn ra trên khóe môi đã lúc nhúc dòi bọ, khiến cho tôi nôn thốc nôn tháo. Hoảng loạn cầm lấy ly nước bên cạnh đưa lên để uống, tôi một phen kinh hãi khi thấy có đôi mắt chằm chằm đang nhìn mình, kế đó là dòng máu đen đậm đặc chưa kịp khuếch tán.

Khi bóng trắng dần biến mất, tôi vô thức mở toang cánh cửa rồi bước thẳng ra ngõ sau căn bếp mà đứng cười khành khạch. Tiếng cười vang vọng như ở cõi âm ty khiến người nghe không khỏi rùng mình và ớn lạnh. Chen chúc qua mấy đám mía lau sau vườn, tôi nhảy thót qua hàng rào bước thẳng về phía bến sông Hạ mà đi như có ma xui quỷ khiến, dù trước đó tôi chưa hề biết leo trèo lần nào.

Ra đến nơi tầm 10p, tôi bỗng nghe thấy giọng nói vừa lạnh lẽo vừa quen thuộc của cái Mai Anh mời gọi mình:

- La.....Lammm Chiiiiii....xuống nước tắm với taooooooo, mát lắm há há...

Nghe tiếng nó, tôi mỉm cười rồi bước thẳng xuống dưới nước mà không biết rằng đã bị con quỷ nơi bến sông này dẫn dắt. Mãi sau này nghe thầy giải thích, tôi mới biết là mình đã bị con quỷ đó che mắt bằng cách giả dạng Mai Anh để kéo theo tôi chết chung, vì nó cần có người bầu bạn và giúp nó đầu thai lại thành kiếp người.

- Lammm Chi....quay lại...quay lại ngay - Đang thẩn thờ vì sắp chìm dưới dòng nước sâu lạnh ngắt, tôi nghe tiếng hét quen thuộc của bố mẹ và các bác vang lên thất thanh.

- Mấy đứa nhanh đi, mau lôi con bé lên...nó bị con quỷ ở đây dụ rồi - Bác Tám gào lớn nhìn đám thanh niên, tay cầm sẵn một bát máu tanh nồng khiến ai cũng lấy làm lạ.

Đang chới với ngụp lặn giữa dòng nước xoáy mà không biết phải làm thế nào, thì bỗng nhiên tôi cảm nhận được có một bàn tay lạnh toát ở bên dưới cứ nắm chặt lấy cổ chân của tôi mà kéo mạnh, khiến tôi uống hết mấy ngụm nước mà la lớn.

- Bố mẹ ơi, cứu con....cứu con...

Thấy tôi như thế, mẹ thì ngất xỉu đi vì sợ mất tôi, còn bố lúc ấy lại quýnh lên mà rủa:

- Ma quỷ phương nào mau ra đây đối mặt với tao, muốn giết thì giết tao đây này, đừng hại đứa trẻ đó.

- Cậu út, im ngay! Nó đang đứng gần đây, đừng có ngu mà rước họa vào thân, rồi sẽ có cách giải quyết - Bác Tám liếc bố tôi, rồi nói bằng chất giọng đầy đe dọa.

Vừa nghe bác nói xong, thì da gà da vịt của bố tôi nổi lên, một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến bố rùng mình hết mấy cái. Các mợ và một số người khác đã về nhà lo chăm sóc cho mẹ tôi, ở đây chỉ còn lại bố, bác Tám và mấy anh thanh niên.

Khi vừa được đưa lên bờ, chẳng hiểu sao tôi lúc ấy cứ thấy mình như khỏe hơn hẳn, chứ bình thường các bạn cũng biết là người bị đuối nước sẽ không còn đủ sức để mà làm loạn phải không.

Đôi mắt tôi khi đó cứ đanh lại như muốn ăn tươi nuốt sống mọi người vậy, còn miệng thì cứ ư ử phát ra tiếng nói nhão nhoẹt:

- Trả mạnggggg...trả mạng cho taoooo....

Biết không phải là tôi đang thốt ra lời nói đó, nên bác Tám nhanh chân chạy tới hất thẳng bát máu chó mực vào người, khiến cho nó hét lên điên cuồng:

- Aaaaaaaa....rồi tụi bây sẽ phải đền mạng....sẽ phải đền mạnggggg....

Tiếng hét ai oán vừa vang lên, thì từng cơn gió rít gào kéo tới, bụi cát bay lên mịt mù hòa lẫn vào màn đêm u tối, trông vô cùng ghê rợn. Khi thấy tôi vừa ngã vật dưới đất, bác Tám ra lệnh cho người đến bế tôi đi thật nhanh ra khỏi bến sông Hạ, miệng không quên dặn dò mọi người đừng ngoái đầu nhìn về phía sau nhằm tránh gặp phải những tai họa khác.

Trên đường về nhà, ai cũng im phăng phắc đến độ một con muỗi bay qua cũng nghe thấy. Sự căng thẳng còn dâng lên đến đỉnh điểm khi bên ngoài tiếng cào cấu, la hét và cả tiếng cười cứ đua nhau bám chặt vào chiếc xe ô tô đang chạy bon bon trên đường.

Tôi lúc đó chưa kịp vui mừng vì đã thoát chết trong gang tấc, thì lại run lẩy bẩy khi nhìn thấy những khuôn mặt quái dị đang áp sát dưới lớp cửa kính của xe ô tô. Máu me hằn rõ lên chiếc áo trắng, miệng của nó nhỏ dãi như đang thèm khát tôi lắm. Đôi mắt đầy lửa hận thù nhìn xoáy sâu vào tận tâm can tôi, khiến tôi ôm ngực thở dốc. Thấy đứa con bé nhỏ động đậy trong lồng ngực mình, bố tôi mới mở lời hỏi han.

- Lam Chi tỉnh rồi hả con, thấy sao trong người rồi?

- Con sợ lắm bố ơi, nó...nó đang bám theo mình.

Nghe thấy tôi nói vậy, bác Tám ngồi ở ghế trước trầm ngâm một hồi rõ lâu, rồi mới lên tiếng nói.

- Con nhìn thấy những gì hả Lam Chi?

- Dạ con thấy khuôn mặt bọn chúng xanh xao lắm, người thì mất đầu, kẻ thì mất tay chân, có...có cả đứa bé nữa bác Tám ơi - Tôi toát mồ hôi run run kể lại cho bác và mọi người nghe.

- Thôi chết....lớn chuyện rồi, bác tài chạy nhanh giúp tôi một chút.

Nghe bác nói mà mặt tôi nghệch ra như con dở hơi, liệu còn điều gì kinh khủng đang ập đến tôi nữa chăng? Sao mặt bác Tám lại nghiêm trọng đến thế? Mãi chìm trong đống suy nghĩ, tôi đã thiếp đi trên tay bố lúc nào mà chẳng hay.

Vừa thấy tôi ngủ lại, bố định lên tiếng hỏi bác Tám thì chiếc điện thoại reo lên kéo không khí căng thẳng càng dâng cao.

- Alo tôi nghe đây mình.

- Anh và mọi người về nhanh lên, má...má hình như...

Chưa kịp nói hết câu, thì bà tôi ở đầu dây bên kia đã nhanh tay đập mạnh chiếc điện thoại của mợ Tám, miệng phát ra thanh âm ghê rợn khiến ai nấy cũng thất kinh hồn vía.

- Tao giết mày....giết chết gia đình màyyyyy....dám phá taoooooo - Đôi bàn tay bà nhanh thoăn thoắt bấu chặt lấy cổ của mợ Tám, khiến mợ khó thở mà vùng vằng dữ dội.

Mấy bác trai khác thấy vậy thì lôi vội bà ra ngoài, nhưng bà vẫn cứ gào lên quằn quại vì uất ức. Được một lúc sau thì bác Tám gọi điện thoại cho bác Cả mà hỏi thăm tình hình ở nhà.

- Anh Cả, mẹ sao rồi?

- Má mới vừa thiếp đi đó em, rõ là khổ, nhưng mà khi nào thì mới chấm dứt được chuyện này hả? - Bác Cả lo lắng hỏi.

- Em sẽ cố gắng, anh yên tâm. Một chút nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, anh và mọi người trong nhà cũng không được mở cửa. Ai gọi cũng nhất quyết không được thưa nha....nếu không sẽ có người chết đó. Khi nào về em sẽ gọi điện cho anh, còn nữa anh lấy giúp em mấy lá bùa dưới lư hương ngay bàn thờ tổ tiên, rồi đưa cho mỗi người cầm một lá trong tay và kèm theo chuỗi hạt tràng em thỉnh về từ bên Tàu nữa. Nhanh lên đi anh...

Nghe bác Tám hối thúc, bác Cả vội cúp máy rồi chạy nhanh xuống dưới lầu cầm lấy lá bùa và chuỗi tràng lên đưa cho mọi người. Vừa đưa đến tay người cuối cùng, bên ngoài trời đổ một cơn mưa tầm tã. Có lẽ là mưa đá, nên tiếng va chạm trên mái tôn dội lại rất to.

Bên trong căn nhà lúc này, mọi người ai nấy đều hồi hộp vì lo sợ có sự xuất hiện của một nhân vật bí ẩn nào đó. Đang mông lung suy nghĩ, thì tiếng đập cửa ầm ầm ở phía dưới lầu khiến mọi người không khỏi kinh hãi.

- Anh Cả mở cửa đi, em và mọi người về rồi.

Bỗng nhớ lại lời dặn của bác Tám, nên bác Cả không lên tiếng, vội quay lại ra dấu cho tất cả mọi người im lặng thì tiếng gọi đó ngày một dồn dập hơn, nó thôi thúc lí trí của bác phải mở cửa.

- Anh...nhanh lên, mở cửa cho em vào đi, không thì cả nhà mình nguy mất... - Lời nói ở ngoài vẫn cứ vang lên, khiến cho mọi người trong nhà bán tín, bán nghi

Nhưng rõ ràng là thằng Tám đã dặn khi về thì sẽ gọi điện thoại cơ mà! Sao bây giờ lại....

Bác Cả nhanh trí rút điện thoại gọi cho bác Tám, nhưng hơn cả chục cuộc vẫn không được, quay qua gọi cho bố tôi thì cũng chẳng thấy bắt máy, bác bực mình mà đá mạnh cái ghế gỗ ngã cái rầm. Khi tiếng ồn vang lên, cũng là lúc tiếng nói bên ngoài im bặt. Mưa lúc đó cũng ngớt hẳn, gió nhẹ thổi qua khe cửa đem cái mát dịu của khí trời len lỏi vào căn nhà đang vô cùng ngột ngạt ở bên trong.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một chút, thì tiếng nói bên ngoài kèm sự rung chuyển mạnh mẽ của cánh cửa chính, đã làm cho mọi người bủn rủn hết cả chân tay, chẳng ai còn đứng vững nữa.

- Anh Cả...nhanh mở cửa cho em....thằng Tí nhà mình nguy rồi...

Nghe nhắc đến thằng Tí, bác Cả và mọi người bỗng quay lại nhìn thì thấy nó nằm vật ra sàn, miệng sùi bọt mép, mặt mày dần chuyển sang màu tím. Trên cổ còn có vết bầm đen và dấu răng từ một vật thể lạ. Mợ Cả thấy con như vậy thì chạy lại ôm thằng Tí khóc rống lên, bác Cả và những người khác tay nắm chặt lá bùa và trì chú Đại Bi. Chưa được mấy phút sau, chuỗi tràng trên tay bác Cả lại bị đứt. Tiếng hạt xâu chuỗi vang lên như bóp nghẹt trái tim của những người còn lại, vì sao nó lại bị đứt trong lúc này kia chứ...hay là...

Có lẽ vì quá lo cho thằng cu Tí, nên chẳng ai để ý đến bà tôi. Lúc này trông bà lạ lắm! Ánh mắt cứ trầm ngâm rồi lại hằn học nhìn mọi người rất chi là khó hiểu. Ngay thời điểm đang rất hỗn loạn đó, thì bà đã nhanh chóng bỏ đi ra ngoài lúc nào mà chẳng ai hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro