6. Bắt Người Đưa Cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại chờ người đưa cơm của chị đến à?"

Nhìn thấy Joohyun cứ đi đi lại lại ở chỗ cửa lớn vẻ mặt có vẻ sốt ruột, Seulgi liền nở nụ cười trêu chọc nàng. Từ lần trước dẫn nàng đến quán cơm mà bạn Seulgi giới thiệu, sau đó để Joohyun gặp được người trong mộng của mình, nàng hôm nào cũng gọi điện đặt cơm ở đó. Cứ đúng giờ này Son Seungwan trong lòng nàng sẽ mặc một bộ đồng phục màu xanh rồi giao cơm đến và nàng sẽ ôm phần cơm đó mà vui vẻ cả một ngày.

"Ai...ai mà chờ."

Nghe được lời trêu chọc kia nàng xấu hổ bước đến ghế ngồi, tuy vậy nhưng ánh mắt vẫn hướng ra cửa. Son Seungwan chết tiệt, tại sao giờ này còn chưa đem cơm đến cho nàng, lẽ nào cô ấy trên đường đi gặp chuyện gì sao? Trong lòng Joohyun lại thấp thỏm không yên.

"Chị đừng có giả vờ. Chị thích họ Son đó cả thế giới này đều biết hết rồi."

Seulgi chán ngán trước trình độ nói dối tệ hại của Joohyun. Rõ ràng trên mặt nàng đang hiện câu "Son Seungwan hãy đến nhanh đi" vậy mà còn cố chối cãi.

"Rồi sao nào?"

Joohyun nghênh mặt đáp lại.

"Thích ai không thích lại đi thích một người đưa cơm, hơn nữa còn không cao, không soái bằng em nữa."

"Thôi ảo tưởng về bản thân nhé, Son Seungwan của chị soái hơn em, đáng yêu hơn em gấp trăm lần."

"Bâu giờ chị bênh crush của chị mà chê bai bạn chị như thế hả?"

"Ừ đấy!"

Đúng lúc cuộc cãi nhau chuẩn bị bước đến đỉnh cao thì xuất hiện tiếng gõ cửa. Joohyun ánh mắt sáng ngời rời khỏi ghế, hớn hở chạy ra nhận cơm.

"Phần cơm của chị đây ạ, em xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên em đành chạy bộ đến cho nên hơi trễ một tí."

Son Seungwan khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, tươi cười đưa phần cơm cho Joohyun, nàng nhận lấy. Tự dưng trong phút giây nào đó nàng thấy có chút cảm động, khóe mắt hơi cay, nàng nhận cơm rồi nói với Seungwan.

"Đợi chị một chút."

Nàng chạy nhanh vào trong, mở tủ lạnh lấy một chai nước mát rồi mang ra cho Seungwan.

"Cái này...cho Seungwan."

Nàng có chút ngượng ngùng vì món quà của mình, nhưng Seungwan đã cầm lấy nó, rồi mỉm cười cảm ơn nàng.

"Cảm ơn chị, chúc ngon miệng."

"Ừm."

Sau tiếng đáp của Joohyun, Seungwan vội vàng quay lại cửa hàng tiếp tục công việc. Trên đường cô cứ nhìn chai nước rồi thỉnh thoảng mỉm cười, một nụ cười của những kẻ ngu ngơ khi yêu.

"Nếu thích người ta như vậy sao không tỏ tình đi? Bày đặt ngày nào cũng gọi cơm làm gì không biết."

Seulgi ngao ngán thở dài khi Joohyun lại vui vẻ nâng niu phần cơm kia như mọi khi.

"Em làm như dễ lắm vậy? Tụi chị chỉ mới biết nhau 3 tháng thôi."

"Cứ chờ đến lúc hai người biết nhau lâu đi, khi đó Son Seungwan có người yêu cho chị sáng mắt ra."

     
"Mặc xác chị!"

Joohyun quát lên. Kang Seulgi đúng là một kẻ biết cách chọc cho nàng nổi điên mà.

---------------------------------

Đã hai hôm nay Joohyun không đặt cơm nữa, điều này khiến Seulgi vô cùng bất ngờ. Chẳng lẽ nàng hết thích Son Seungwan rồi sao? Ôi mẹ ơi, nếu đây là sự thật thì hôm nay Hàn Quốc có bão lớn. Nhưng mà dường như không phải thế. Theo những gì Seulgi quan sát thì hai ngày nay tâm trạng Joohyun không tốt, khuôn mặt nàng cứ như kiểu căm hờn cả thế giới vậy. Lẽ nào Son Seungwan chọc giận nàng?

"Này, chị bị gì thế? Hai ngày rồi không có đặt cơm nha."

Seulgi tiến đến ngồi cạnh khi nàng đang ôm gối rầu rĩ.

"Chị không ăn cơm ở đó nữa đâu."

Nàng dường như sắp khóc khi vừa dứt lời.

"Sao vậy? Son Seungwan chọc giận chị à?"

Joohyun im lặng vài phút mới chịu đáp lại câu hỏi của Seulgi, nhưng trước khi cất lời nàng thở dài một tiếng.

"Không hẳn."

Cái kiểu úp mở này của nàng khiến Seulgi càng thêm hiếu kỳ.

"Vậy rốt cuộc là chuyện gì khiến chị héo tàn như thế?"

"Son Seungwan có người yêu rồi."

Joohyun cúi đầu giấu đi đôi mắt mỗi lúc một đỏ của mình. Tối hai hôm trước khi nàng lướt instagram vô tình thấy người nọ đăng ảnh chụp thân mật cùng một cô gái kèm theo dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật bé yêu *hôn*", sau đó nàng đã tự xác định được tương lai cho tình cảm trong lòng mình. Kang Seulgi nói đúng, nếu khi ấy nàng gan dạ tỏ tình thì hôm nay chắc đã không đau lòng và hối tiếc như thế. Nhưng đời làm gì có cái giá như nào, Son Seungwan nàng thích cũng thuộc về người khác rồi.

"Em đã cảnh báo chị rồi mà."

Seulgi thở dài kéo Joohyun vào lòng dỗ dành. Bạn thân của cô đúng là một cô gái ngốc.

"Nếu Son Seungwan có người yêu rồi thì chị cũng hãy tìm người yêu để không nghĩ về cô ấy nữa. Yên tâm, bạn tốt của chị sẽ giới thiệu một người còn tuyệt vời hơn Son Seungwan cho chị."

---------------------------

Đã là ngày thứ năm Seungwan không thấy Joohyun gọi điện đặt cơm. Cô trong lòng vô cùng buồn bã nhưng vẫn nuôi hi vọng nhận được một cuộc điện thoại từ nàng. Cô không thể tập trung làm việc, cứ liên tục để ý chiếc điện thoại đặt hàng ở trên quầy.

"Xin chào quý khách."

Bên ngoài có người vào cửa hàng, Seungwan lịch sự cúi chào họ. Đến khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt mình ước ao bao ngày qua, Seungwan vui lắm, cô định đến bắt chuyện cùng Joohyun nhưng chợt khựng lại khi nhìn thấy người đàn ông đi cùng nàng.

Joohyun vừa nhìn thấy Seungwan, cảm giác cũ lại mạnh mẽ ập đến, nàng sợ mình lại mất bình tĩnh nên đưa tay ôm lấy cánh tay của anh chàng kế bên. Anh ta là một người mà Seulgi giới thiệu và bảo Joohyun hãy cho bản thân một cơ hội. Ban đầu nàng không đồng ý nhưng sự day dứt khi nghĩ về Son Seungwan khiến nàng muốn mượn một mối quan hệ khác để cắt đứt nó.

Hành động của Joohyun được Seungwan thu vào trong tầm mắt, nụ cười trên môi cô gượng dần rồi tắt ngấm. Son Seungwan có thể ngu ngốc nhưng cô cũng không ngu ngốc đến nổi không biết người kia chính là người yêu của Joohyun.

Chờ cho họ yên vị, cô mới bước đến gần chậm rãi hỏi.

"Xin hỏi, hai vị dùng gì?"

"Cho tôi hai phần cơm đặc biệt là được."

Chàng trai nói, sau đó quay sang mỉm cười với Joohyun.

"Vâng..."

Seungwan đáp một cách ỉu xìu rồi bước vào trong bếp. Cô gọi món cho khách rồi quay sang nói với quản lí Hong.

"Tự nhiên em thấy trong người hơi mệt, em xin về sớm ngày hôm nay nhé anh?"

Seungwan là một nhân viên được quý trọng nhất cửa hàng vì thế không có gì ngạc nhiên khi yêu cầu của cô được chấp nhận. Cô cảm ơn vị quản lí kia rồi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng. Khi đi ngang qua bàn Joohyun, cô có chút lưu luyến ngoáy đầu nhìn nàng, đáng tiếc ánh mắt ấy giờ đối với cô thật lạnh lẽo làm sao.

Chiều hôm đó, Joohyun kể cho Seulgi nghe về chuyện lúc trưa và bị cô ấy mắng là dở hơi. Cô ấy cho rằng nàng vẫn còn lưu luyến tới Son Seungwan mới rủ anh chàng kia vào ăn ở quán đó. Nàng im lặng không đáp. Kỳ thực nàng vẫn còn thích Seungwan nhiều lắm.

"Đói bụng quá, em đi gọi cơm ăn đây."

Seulgi gọi đến cửa hàng thường ngày Joohyun hay đặt, dĩ nhiên cô biết Son Seungwan không làm ca chiều theo lời kể của Joohyun, huống hồ phần cơm ở đây nhiều hơn những chỗ khác nên Kang Seulgi không dại gì không đặt.

Sau 30 phút, cơm được giao đến nhà, Seulgi hí hửng mang phần cơm vào trong để ăn. Lúc mở hộp cô suýt chút ngất xỉu vì lượng cơm vô cùng ít bên trong.

"Trời ơi Hyun chị nhìn này."

Seulgi điên tiết gào lên.

"Chuyện gì vậy?"

Joohyun vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe Seulgi ồn ào.

"Cái phần cơm khi trước chị đặt nhiều đến mức 3 người còn ăn không hết, hôm nay họ lại dối trá bán cho em một phần ít như thế này đây."

Seulgi bất mãn đưa hộp cơm tí tẹo cho Joohyun, nàng vô cùng bất ngờ. Nhưng rồi nàng cho rằng đây chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi.

"Em bình tĩnh, chắc là có sự nhầm lẫn thôi mà."

"Nhầm cái khỉ, em phải gọi điện thoại đến chỗ họ nói cho ra lẽ!"

Seulgi đặt hộp cơm xuống rồi hậm hực gọi đến chỗ cửa hàng kia. Khi vừa nghe người trực bên đó cất tiếng chào cô đã tức giận mà nói ngay.

"Cửa hàng các người làm việc kiểu gì vậy, tôi đặt một phần cơm mà các người bán cho tôi chỉ có 1/3 hộp, các người muốn chọc tôi điên có đúng không?"

Joohyun chỉ nghe được lời Seulgi nói, còn người trực bên kia đáp thế nào nàng không hề biết, chỉ thấy sau cuộc nói chuyện kia mặt Seulgi càng lúc càng xuống sắc. Kế đến cô ấy đáp một câu "tôi hiểu rồi", sau đó tắt máy quay sang nhìn Joohyun.

     
"Cửa hàng này nói trước giờ đều bán bao nhiêu đó, bảo em không tin có thể qua tận nơi xác thực. Vậy Hyun à, phần cơm của chị sao có thể đầy ắp như thế kia chứ?"

Nàng ngỡ ngàng trước lời nói ấy của Seulgi.

Son Seungwan là người mang cơm đến cho nàng mỗi ngày? Vậy có nghĩa cô đã làm điều gì đó với phần cơm của nàng rồi!

-------------------------

Làm thế nào để sở hữu một áng cầu vồng?
Làm thế nào để ôm trọn lấy một cơn gió mùa hạ?
Những vì sao trên cao như đang chế giễu con người dưới trần thế
Bởi họ vốn dĩ không học được cái gọi là “mãn nguyện”
Nếu như tôi đã đem lòng yêu nụ cười của em
Thì phải làm sao có thể khiến nụ cười đó chỉ thuộc về riêng tôi?
Nếu như hạnh phúc đích thực của em chẳng thể là tôi
Lẽ nào buông tay ra đi mới khiến em mỉm cười?
Khi gió nâng cánh diều vút bay trên nền trời xanh thẳm
Tôi sẽ dùng chân tình nguyện cầu và chúc phúc cho em
Đến cuối cùng khi bóng hình em mất hút vào biển người
Tôi mới nhận ra phải cười trong nước mắt mới chính là điều xót xa nhất

Seungwan hát vu vơ một bài hát cũ trên đường đến chỗ làm. Thật ra thì thất tình cũng không hẳn là bi kịch nhất. Dù sao thì Seungwan vẫn còn được chút an ủi khi nhìn thấy nàng đã tìm được một người để yêu. Cô hít một hơi, mỉm cười cố gắng xua đi nỗi buồn đang ẩn nơi đáy lòng.

Seungwan nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên cùng Joohyun, khi ấy nàng gọi món cơm đặc biệt của quán, vô tình cô là người mang nó đến cho nàng, chỉ với một ánh mắt, một nụ cười Son Seungwan đã biết mình bị nàng đẩy vào cái hố tình yêu thật sâu. Lần thứ hai gặp lại khi nàng gọi một phần cơm và vô tình Seungwan lại là người mang đến. Vậy đấy, Seungwan không thể nào không tin vào định mệnh. Kể từ đó chỉ cần là điện thoại đặt hàng của Joohyun, Seungwan đều ưu ái bảo đầu bếp thêm cơm cho nàng và dành được giao hàng. Thời gian cả hai gặp nhau thường xuyên như thế nhưng tâm ý của Son Seungwan, Joohyun chưa bao giờ biết.

Khi Seungwan đến trước cửa hàng, cô có chút kinh ngạc khi Joohyun từ khi nào đã có mặt ở đó. Lúc này nó vẫn chưa mở cửa, nhưng chẳng rõ vì sao Joohyun lại đến sớm như vậy. Trời về sáng còn chút hơi sương, Seungwan mặc một cái áo khoác nhưng vẫn còn cảm thấy lạnh, vậy mà nàng chỉ mặc vỏn vẹn một cái áo mỏng manh thế kia. Seungwan xót xa nhìn Joohyun đưa tay ôm lấy thân mình, cả người không thể đứng yên vì lạnh.

"Sao giờ này chị đến đây làm gì? Chị không thấy trời đang lạnh muốn chết sao?"

Cô đến trước mặt Joohyun, cởi áo khoác choàng cho nàng, khó chịu cằn nhằn.

"Chị chờ Seungwan đến."

Nàng e thẹn đáp, khuôn mặt phút chốc cũng đỏ ửng khi trông thấy ánh mắt Seungwan nhìn chằm chằm vào mình.

"Chờ em làm gì? Đặt cơm thì gọi điện thoại là được rồi."

Seungwan kéo mũ áo khoác trùm cho Joohyun khi thấy nàng vẫn còn lạnh.

"Tại sao phần cơm của chị lại nhiều gấp 3 lần của người khác vậy Seungwan?"

Sau khi biết được chuyện hôm qua, Joohyun không thể ngừng suy nghĩ về hành động của Seungwan. Nàng không dám chắc chắn với giả thuyết của bản thân nhưng vẫn vô cùng hi vọng nó là chính xác.

Bị lật tẩy, Son Seungwan đơ người, cô đưa tay gãi đầu chẳng biết phải giải thích thế nào vì sự thiên vị quá đáng kia.

"Seungwan..."

Nàng gọi khi thấy cô chỉ im lặng mà không trả lời. Nhìn biểu hiện của cô lúc này nàng nghĩ nàng biết câu trả lời rồi. Giữa buổi sáng lạnh lẽo thế này, Bae Joohyun thấy tim nàng ấm lắm.

"Chị thích Seungwan...cả thế giới này đều biết cả rồi..."

Nàng cười, bắt lấy bàn tay run rẩy của Seungwan. Tuy đây là một lời tỏ tình khoa trương nhưng nàng lại thích nó. Thật sự thì chỉ cần nhìn ánh mắt nàng khi nhìn Son Seungwan thì ai cũng biết nàng thích cô, chỉ có cô ngốc nghếch không hiểu ý con gái người ta mà thôi.

Son Seungwan ngơ ngẩn nhìn Joohyun, cô không tin được lời mình vừa nghe nữa, mãi cho đến khi nàng lao vào lòng cô, ôm cô thật chặt thì Son Seungwan mới dám tin đó là sự thật. Cô có chút xúc động, suýt nữa thì đã rơi nước mắt nhưng nhanh chóng kiềm chế, cô cũng ôm lấy nàng. Trái tim hiện tại đang run rẩy trong niềm hạnh phúc bất tận.

"Còn em yêu chị đến vậy, thế mà cả thế giới chỉ mình em biết..."

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro