[Đoản] Đã từng... Bởi... Giá như...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Genre: Fluff, Tragedy, SE.

https://youtu.be/0yjl04dzDik


Em đã từng yêu...

Em yêu khi bản thân còn trẻ, khi em mười chín, một rung động bất chợt giữa các ngưỡng đẹp nhất của cuộc đời, hay mọi người còn gọi là "thanh xuân". 

Em đã từng muốn nói ra tình cảm của mình.

"Em yêu anh."

Em đã từng muốn ôm lấy anh và thì thầm vào tai anh khi trở trời.

"Nhớ giữ gìn sức khỏe."

Em đã từng muốn trao cho anh những cái ôm thiết tha nhất, những nụ hôn nồng nàn nhất.

Em đã từng muốn sà vào lòng anh mà làm nũng như nhũng cặp tình nhân khác và khẽ khàng gọi anh.

"Anh yêu!"

Nhưng rồi em nhận ra, bản thân không có can đảm để nói ra. 

Cứ thế mà im lặng, mặc cho thời gian dần xóa đi những cảm xúc mong manh nhưng chân thành ấy.

***

Tôi đã từng được yêu...

Em... yêu tôi sâu đậm hơn bất kì, yêu hơn cả chính mình. 

Dường như em dành cả thanh xuân của mình chỉ để yêu tôi. 

Tôi đã từng chờ đợi em thốt lên "Em yêu anh" và tôi sẽ đáp lại "Anh cũng yêu em!"

Tôi đã từng muốn ôm chặt lấy em, sưởi ấm cho em khi trời trở lạnh những ngày đông. 

Tôi đã từng mơ được ở cạnh em, được hôn em thật sâu. 

Khi em khóc, tôi cũng đã từng mong em chạy đến gục vào lòng mình mà khóc, làm nũng thật dịu dàng, rồi tôi sẽ vỗ về em với tư cách một "bạn trai". 

Nhưng rồi tôi biết mình không có đủ can đảm. 

Đành lặng yên nhìn em từ xa mãi mãi không thể chạm vào dù con tim tôi khao khát có được em biết bao!

***

Em của ngày mù sương, khi em đứng giữa con đường London sầm uất, đông đúc nhưng em cô đơn đến lạ. Có lẽ em đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất đời mình...

Em ước mình đủ mạnh mẽ mà nói ra tất cả. 

Ít nhất em thấy mình nhẹ lòng hơn!

Bởi, em đã yêu anh quá nhiều, Woojin à!

***

Khi cái tuổi trẻ đã đi qua, cảm xúc cũng đã không còn dễ rung động như trước là lúc những nỗi đau cũ kỹ hiện về giữa bóng mờ của quá khứ.

Tôi của những ngày đã gần bốn mươi, men theo chuyến xe từ trung tâm Seoul đi miền ngoại ô giữa một ngày nắng hanh hao, đổ tràn qua mi mắt người đến rát bỏng. Ghế ngồi chật ních, những gương mặt trẻ trung với lối ăn mặc thời thượng của vài cô thiếu nữ chưa quá đôi mươi xen trong vẻ mỏi mòn hiện rõ qua mỗi nếp nhăn kham khổ thuộc về đôi ba phụ nữ trung niên vừa tan ca mà tôi đoán chắc khoảng tầm tuổi mình. Mọi thứ hiện lên giống như một bức tranh thu nhỏ mà sống động của cuộc đời, khi không một người nào có thể chối bỏ. Thanh xuân khiến chúng ta mơn mởn và nhất định sẽ ôm đầy hi vọng, còn cuộc đời cho chúng ta những cơ hội để lao vào vòng vây ấy rồi vẫy vùng cho hết tháng năm mà mỗi đêm khi đặt lưng xuống giường đều thì thầm, chúng ta chỉ sống một lần thôi nên đừng nề hà gì cả. Đứng giữa con đường rộng, dốc cạn hết những gì mình có, và rồi kiệt sức, sau đó gục xuống chờ ngày rệu rã. Thật buồn thay.

Tôi nhớ cái "thanh xuân" của mình. 

Cái khoảng thời gian đẹp nhất của đời mình, nhớ hình dáng của em, nhỏ bé mỏng manh tựa áng mây, chỉ một cái chớp mắt đã bay đi thật xa, mãi mãi không quay về. 

Gần hai mươi năm đã trôi đi, mấy ai thấu hiểu cảm giác của một người trải qua từng ấy thời gian vẫn luôn khao khát và níu lấy dù chỉ trong tuyệt vọng. Mỗi khắc khi tôi biết bức tranh cũ đã lại bị bánh răng của năm tháng ăn mòn thêm một chút, rồi một chút nữa, ý nghĩ cay đắng ấy trong tôi lại cuộn lên, và không ngừng xâm chiếm chi phối trong tôi từng hành động. Tôi không muốn quên cậu, dù cho trong quá khứ trải dọc đoạn đường chúng tôi đi cùng nhau, lưng chừng ngọn đồi thoai thoải với vô vàn màu gió sắc nhọn từng hồi cào cấu qua thời vụng dại, Hyungseob cũng chưa từng nửa lời mong mỏi tôi làm điều đó vì mình.  

Bởi, Ahn Hyungseob, em đã từng là tất cả của tôi.

***

Có những niềm thương tưởng chừng vững chãi nhưng cũng có lúc vụn vỡ.

Có những rung động mơ hồ của tuổi trẻ, tưởng như chỉ thoáng qua nào ngờ khắc sâu tận tâm can.

Cũng có những trái tim khao khát được hồi đáp, tưởng chừng khờ dại nhưng lại vĩ đại biết nhường nào.

"Giá như khi đó em nói ra có lẽ giờ em đã không đau, không phải lẳng lặng để tình cảm chìm sâu xuống tận đáy lòng, coi như chưa từng có, cố mỉm cười mà bước đi!"

"Giá như ngày đó tôi thừa nhận tình cảm của mình thì giờ đã không phải tiếc nuối thả lời thương vào gió như vọng âm gửi đến em, dẫu em mãi mãi không bao giờ nghe thấy rằng: 'tôi yêu em' "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro