Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kim Ngô

Miệng bị bịt kín, cả hay tay bị trói, Inuyasha hoảng sợ nhìn về phía trước, muốn nhanh chân chạy nhưng vẫn không thể động đậy.

- Ngươi muốn làm gì?

- Đương nhiên là giết chết ngươi!

Nói rồi liền đẩy mạnh Inuyasha vào trong nước, cậu ngạc nhiên nhìn nữ nhân ở trên bờ - Kagome.

- Vì sao? – Inuyasha hét lên.

Giọng nói vui vẻ của Kagome trước đây trở nên vô cùng quỷ dị: "Bởi vì ngươi thay lòng.".

- Ta không có! – Nước chảy vào khoang miệng khiến Inuyasha sặc sụa.

- Không có, vậy tại sao không đến tìm ta?

- Thời đại khác biệt. – Inyasha thầm nghĩ.

- Ngươi giết Kikyo, mọi chuyện đều ổn. – Kagome cười khẽ.

- Không phải! Ngươi không phải Kagome! Kagome sẽ không làm như vậy!

- Đi giết Kikyo, trả lại đồ vật thuộc về ta!

- Không phải... – Ma âm lọt vào tai làm thần trí nhiễu loạn.

- Đi thôi, không phải kiếp trước ngươi đã từng làm chuyện này rồi sao?

- Không phải ta! – Inuyasha chống chọi lại, phản bác.

- Giả bộ như thật!

- Không phải!

- Giết chết tiện nhân kia, chúng ta có thể bên nhau vĩnh viễn.

- Kagome... – Inuyasha đau khổ nói.

- Không nên... Không phải như vậy! – Inuyasha rống giận, hoàn toàn liều mạng trong nước.

- Ngươi giết ta đi!

Giọng Kagome lại vang lên: "Tốt lắm, nếu ngươi không yêu ta, vậy đi chết đi!".

Cảm giác khi chết ở kiếp trước tái hiện, thời khắc này, Inuyasha nhận thức rõ thân thể cậu đang chìm xuống, giọng nói lại mê hoặc cậu đi giết người, Inuyasha không đáp lại.

Thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, cảm giác khó chịu dần biết mất.

Chắc là chết rồi! Có người nói ở trạng thái linh hồn rất nhẹ nhàng, Inuyasha nghĩ ngợi rồi ngất đi.

Sesshoumaru nhíu mày nhìn Inuyasha ướt dầm dề, khả năng cao phải dạy con cẩu ngốc này bơi lội.

Thật ra trong nháy mắt đó, Sesshoumaru không phân biệt được thật giả, nhưng khi hắn thấy bóng lưng luống cuống của Inuyasha lại bất chợt tỉnh lại.

Hai không gian liên tiếp nhau, Sesshoumaru giả vờ đầu óc bị mê hoặc, nâng kiếm tiến nhập không gian của Inuyasha, truy tìm hồi lâu mới phát hiện con cẩu nhu nhược này lại bị chết chìm.

Trên bờ, một nữ hài mặc y phục không bình thường đang đứng, trong miệng đều nói chữ "sát nhân", hắn lập tức biết rõ đây là người mê hoặc Inuyasha, không chút lưu tình, giơ tay, chém xuống, tiêu diệt huyễn ảnh.

Sesshoumaru trầm tư nhìn sắc mặt trắng bệt của Inuyasha: Ta mơ thấy phụ thân đại nhân, là người vô cùng quan trọng, mà Inuyasha...

Một người thông minh như Sesshoumaru liền hiểu, mặt tối sầm, lửa giận không biết từ đâu tới, lật người Inuyasha lại, đánh một cái vào lưng cậu, tống hết nước uống vào ra ngoài.

Nước đã ói ra, người đang hô hấp, những vì sao lại bất tỉnh?

Sesshoumaru ngẩng đầu nhìn đỉnh núi một lát, e rằng câu trả lời nằm ở trên đó. Đuôi to quấn lấy Inuyasha, phi người lên đỉnh núi, bởi vì cưỡng chế mà đi nên dọc đường gặp không ít trở ngại, từng trải qua việc Inuyasha bị bắt cóc, Sesshoumaru không thể làm gì hơn ngoài việc một ay ôm người, một tay giết địch. Lúc đến được đỉnh núi, trên mặt Sesshoumaru đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

- Có khách từ phương xa tới, hoanh nghênh hoang nghênh! – Một ông lão tóc bạc đi ra từ căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, giọng nói mười phần ngọt ngào*.

[*Ngọt ngào: Gốc là điềm điềm, nếu có từ phù hợp hơn hãy bình luận cho mình biết nhé!]

Sesshoumaru cứ đứng ôm Inuyasha, không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn ông ta.

Lão nhân cũng không tức giận, điệu bộ ôn hòa: "Thiếu niên trong ngực của công tử đang hôn mê bất tỉnh?".

- Cứu hắn. – Sesshoumaru rốt cục cũng mở miệng.

- Vậy mời công tử cho lão xem hắn bị làm sao!

Sesshoumaru đi đến chỗ ông ấy, thận trọng từng bước, đề phòng lão nhân này bày bố cơ quan nào đó. Hắn đặt Inuyasha xuống đất, nhìn hành động của lão đầu.

- À, không có gì đáng ngại, bởi vì hắn là bán yêu, tâm tính thuần khiết, cho nên mới không chịu nổi linh lực của nước thánh mà ngất đi.

Nghe vậy, mí mắt Sesshoumaru giựt giựt, hóa ra là do con cẩu ngu ngốc này uống no rồi ngất.

- Nhưng mà... – Lão đầu lưỡng lự, vừa cười vừa nói: "Cái gì nên trải qua cũng xong rồi.".

Sesshoumaru nhìn ông lão, không hiểu ý ông ta.

- Trên núi không không biết cân nhắc thận trọng, coi như hắn nhân họa đắc phục*. – Lão đầu vẻ thần thông nói.

[*Nhân họa đắc phúc: Lúc gặp hoạn nạn lại gặp may mắn.]

- Ta muốn nguyên liệu để luyện kiếm. – Sesshoumaru nói.

- A, thì ra công tử muốn mấy vật đó, đây là đồ thường thấy nhất trong núi, lão sẽ dẫn ngươi đi lấy.

Sesshoumaru lại ôm lấy Inuyasha, nhắm mắt đuổi theo lão đầu, bỏ qua nụ cười khó hiểu của của lão. Lão đầu dẫn Sesshoumaru vào trong vườn, sau đó mặc kệ cho hắn lựa chọn thứ hắn muốn. Bởi vì Thiên Sinh Nha không thể giết người, Sesshoumaru đến đây tìm kiếm vật liệu để chế tạo một thanh kiếm cường đại.

Hắn cầm khung xương của phượng hoàng lửa với các vật linh tinh khác, đồ đạc hơi nhiều, vượt quá vật liệu mà một thanh kiếm cần.

Trước khi rời đi, lão đầu thâm ý nói ngắn ngọn: "Cường giả không phải ở vũ khí mà là ở tâm.".

Sesshoumaru hơi ngừng bước, ôm chặt người trong ngực, sau đó phi thân xuống núi. Lên thì dễ xuống mới khó, Sesshoumaru vừa ôm Inuyasha vừa tiến lên phía trước chém giết một hồi mới xuống tới giữa sườn núi.

Hắn để Inuyasha dựa vào thân cây, khinh thường nói: "Bán yêu đúng là nhu nhược.".

Mặc dù Inuyasha không nghe được nhưng giống như đang thở dài một hơi, tâm tình Sesshoumaru tốt lên không ít, chỉ là Inuyasha yên lặng như vậy có chút không quen.

Sesshoumaru bày bố kết giới giúp bọn họ bình an vượt qua đêm nay. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt còn tái nhợt của Inuyasha, đáy lòng phiền toái, nữ hài kia với Inuyasha rốt cục có quan hệ như thế nào?

Hơn nữa, xem ra là nhân loại, có thể xuất hiện ở ảo cảnh của Inuyasha, địa vị tuyệt đối không tầm thường. Vừa nghĩ tới đây, Sesshoumaru lại tức giận, tên đệ đệ ngu xuẩn đúng là rất thích lêu lổng với nhân loại.

Nhưng mà nghe lão nhân kia nói, tựa hồ như Inuyasha không bị mê hoặc, điều này làm Sesshoumaru dễ chịu một chút.

Trên núi Thánh Linh ban đêm ánh trăng rọi sáng, Sesshoumaru ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, có người nói người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao, hắn không tin, nhưng lúc này hắn muốn nói cho phụ thân đại nhân – người mà ngươi muốn bảo vệ, ta sẽ không để hắn bị thương.

_____________________________

Truyện được đăng tải phi lợi nhuận ở watt.pad cl9nlcl1.

https://www.wattpad.com/story/296955232?utm_source

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro