Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Kim Ngô

Ba ngày hai đem không được chợp mắt, Inuyasha ghé vào lưng A-Un liền ngủ say. Ai cũng vậy, vừa ngủ say liền nghĩ nhiều. Kiếp trước hiện lên trước mắt, Inuyasha giống như người ngoài cuộc, nhìn những người thân quen trước mặt dần biến mất, cậu không níu kéo, tựa như mọi thứ nên như vậy.

- Tiểu khuyển ngốc. – Inuyasha nghe thấy có người gọi mình, cậu quay đầu tìm giọng nói đó, Sesshoumaru đứng cách đó không xa nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu, không giống như đang thờ ơ.

Trong lòng cậu có một giọng nói vang lên – tất cả mọi người đều rời đi, chỉ có hắn là dừng lại.

Sesshoumaru như một ngọn núi tuyết, bên trong nuôi dưỡng một người.

Khi Inuyasha tỉnh lại, A-Un quỳ trên mặt đất cùng cậu, một người một thú tựa vào nhau. Inuyasha thấy buồn cười, sờ sờ sừng của A-Un, rón rén rời khỏi lưng nó.

Vì nằm quá lâu, vừa đặt chân xuống đất, cậu suýt nữa ngã vì tê chân.

Bốn phía tĩnh lặng, Inuyasha phát hiện thấy mùi Sesshoumaru cách đó không xa, cậu lần theo mùi của hắn tìm tới. Chẳng qua khi tới gần, hơi thở kia khác với bình thường, giống như có chút mùi tanh tưởi của mồ hôi, cậu càng tò mò, chậm rãi, lặng lẽ đi tới nơi thoát ra hơi thở đó.

Inuyasha thấy trong rừng cây chợt mịt mù sương mù, đoán đây là ôn tuyền*. Chậc, cũng biết hưởng thụ ghê.

[*Ôn tuyền: Suối nước nóng.]

Cậu nhẹ nhàng gỡ mấy tán lá, mở to hai mắt nhìn động tác của Sesshoumaru. Tay của hắn đong đưa dưới nước, trên miệng đè nén tiếng thở dốc, khuôn mặt nguyên bản lạnh như băng cũng hơi ửng đỏ.

Khi chết ở kiếp trước, Inuyasha còn chưa tới kỳ động dục, chưa ăn qua thịt heo, nhưng đã từng thấy heo chạy, cậu biết là Sesshoumaru đang trong kỳ động dục và tự mình giải quyết.

Inuyasha có chút kinh ngạc, Sesshoumaru không đi tìm nữ nhân để giải quyết, nghe nói có nhiều yêu quái đều nuôi dưỡng nhân tình bên người để trải qua kỳ động dục. Nghĩ đi nghĩ lại, với tính cách lạnh lẽo cô quạnh thích sạch sẽ của Sesshoumaru, hắn sẽ không làm vậy.

Nhẹ nhàng buông lá cây xuống, Inuyasha rón rén đi về, trong lòng thầm bật ngón cái cho Sesshoumaru.

Khi Sesshoumaru trở lại, Inuyasha đã ngủ thiếp đi, nước dãi dính trên lưng A-Un. Hình ảnh này kích thích chứng thích sạch sẽ của Sesshoumaru, hắn ghét bỏ nhìn một yêu một thú khò khò ngủ say, quyết định từ nay về sau sẽ không ngồi trên lưng A-Un, trừ khi Inuyasha tắm cho nó sáng bóng.

Kỳ động dục giống như tới tháng, trước một hai ngày sẽ có chút khó chịu, vài ngày sau thì tùy theo yêu lực. Sesshoumaru trời sinh lãnh cảm, yêu lực mạnh mẽ, căn bản chỉ cần vượt qua ngày đầu tiên thì mọi chuyện đều không sao.

- Ngu xuẩn!

Sesshoumaru dựa lưng dưới tán cây, liếc mắt nhìn đệ đệ ngu xuẩn đang chảy dãi, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẻ là vì chuyện đó nên thể lực của hắn bị tiêu tan, nhanh chóng lâm vào giấc ngủ.

Ngủ thẳng qua nửa đêm, Seshoumaru chợt thức dậy, giương mắt nhìn lên, không còn bóng dáng Inuyasha, đi tới bên cạnh A-Un đang ngồi xổm, thăm dò hơi thở của nó, còn sống.

Xung quanh có mùi của thảo dược, cho rằng đối phương đã bố trí tỉ mỉ. Chắc chắn đối phương biết hắn đến kỳ động dục, buôn lỏng cảnh giác, sau đó phóng mê dược, trộm Inuyasha đi.

Không biết có phải đối phương đánh giá thấp năng lực của Sesshoumaru hay không, mê dược này tác dụng với hắn chưa tới hai canh giờ.

Sesshoumaru nheo mắt lại, dám ở dưới mí mắt hắn cướp người, chính là đang gây hấn với địa vị đại yêu quái của hắn. Không phải hắn đang muốn cứu con cẩu đần độn kia.

Đối thủ quá coi thường khứu giác của khuyển tộc, cho dù bọn chúng rác bột phấn, trộn lẫn với mùi của Inuyasha thì đối với Sesshoumaru mà nói, hắn vẫn có thể dễ dàng tìm ra.

Người bị trộm đi là Inuyasha lúc này đang ngủ say, không phải vì cậu hít phải mê dược, mà là những người bắt cóc cậu sợ đánh thức cậu nên động tác rất nhẹ nhàng.

- Chúng ta nên làm gì bây giờ? – Một âm thanh nhỏ vang lên.

Inuyasha khẽ nhíu máy, hiển nhiên là âm thanh đã lọt vào tai.

- Lão đại còn chưa tới. – Một giọng nói khác trả lời.

- Hẳn là lại đi gặp mụ phù thủy kia.

- Chúng ta trực tiếp giết người ngày?

- Không được. Vẫn nên để đại ca quyết định!

Khi bọn chúng đang nói chuyện Inuyasha đã tỉnh lại, án binh bất động suy đoán bọn chúng muốn làm trò gì. Hai người này nhắc tới "mụ phù thủy" làm cho cậu rất tò mò, quyết định ở lại xem một chút hý kịch.

- Đánh thức hắn! – Giọng nói quen thuộc vang lên

Inuyasha cả kinh: Là Naraku?

Một con yêu quái đẩy đẩy bờ cai của cậu, ý đồ đánh thức người đang giả bộ say ngủ.

- Tránh ra đồ đầu đất, để ta! – Yêu quái đó vừa nói xong liền tát thẳng một thùng nước vào mặt Inuyasha.

Chuyện này làm Inuyasha tức giận, quyết định không giả bộ ngủ nữa, mở mắt, hung tợn trừng con yêu quái đó. Tiện thể nhìn về phía Naraku, châm chọc: "Quả nhiên ngươi thích sử dụng mưu hèn kế bẩn.".

- Không sánh được với ngươi, tranh thủ lúc ta tay không tấc sắt liền muốn đưa ta vào chỗ chết.

Inuyasha chán nản, ký ức kiếp trước hiện lên, cậu mắng: "Ngươi xuất thế chính là một tai họa, là ngươi tự tay giết Kikyo!".

- Im miệng! – Naraku giơ tay tát xuống mặt Inuyasha, khuôn mặt trắng nón nhanh chóng xuất hiện một dấu tay.

- Kikyo đang sống yên ổn, ngươi muốn trù nàng chết?

Nếu không phải còn đang chịu di chứng của mê dược, toàn thân không có sức lực, Inuyasha sẽ nhảy dựng lên đạp chết cái tên yêu quái không biết xấu hổ này.

Inuyasha phì một tiếng: "Không phải ngươi muốn Ngọc Tứ Hồn sao? Giả bộ thâm tình cái gì?".

Mặt Naraku lộ vẻ ngạc nhiên, gã từng muốn có Ngọc Tứ Hồn, nhưng sau khi biết Kikyo dung hợp nó với linh hồn gã liền không dám nghĩ tới, tên đó làm sao biết...

- Người nào nói cho ngươi? – Naraku bộ dạng nguy hiểm.

- Không có, ta tự biết.

Inuyasha nói sự thật, nhưng tất cả mọi người đều không tin.

Inuyasha đã lại sức, nhéo nhéo bàn tay tê dại đã lâu: "Ngươi tránh xa Kikyo và Ngọc Tứ Hồn!".

- Nếu ta nói không?

- Ta đây liền giết ngươi!

Cùng lúc đó, bộ vuốt sắc bén của Inuyasha cũng vung xuống, đả thương không ít những con yêu quái muốn bảo vệ Naraku.

- Ta yêu nàng, cho nên ta sẽ không chiếm đoạn viên ngọc kia, ngươi đã lo xa. – Naraku cảm nhận được một nguồn yêu lực cường đại đang tới gần, tuyên bố một lời liền lặng lẽ bỏ đi.

Inuyasha cười nhạt: "Trong ngoài bất nhất! Có bản lĩnh đừng chạy!".

Inuyasha muốn đuổi kịp Naraku nhưng lại bị thủ hạ của gã ngăn cản, bất đắc dĩ phải giải quyết chúng trước. Ngày hôm nay cậu phải mở một con đường máu, cực kỳ hung hãn, thi thể dưới chân chất chồng lên nhau, còn hai con yêu quái cuối cùng run rẫy không dám tiến lên đều bị móng vuốt của Inuyasha giải quyết hết.

Khi Sesshoumaru đến, Inuyasha vừa mới giải quyết xong đám yêu quái. Cậu quay đầu lại, ánh mắt đầy sát khí nồng đậm, có xu hướng hóa yêu.

Không khí tràn ngập mùi máu từ thi thể thối rửa, Sesshoumaru nhíu mày, phi thân, đánh ngất Inuyasha, nắm cổ áo của cậu rời khỏi nơi không sạch sẽ này.

_____________________________

Truyện được đăng tải phi lợi nhuận ở watt.pad cl9nlcl1.

https://www.wattpad.com/story/296955232?utm_source

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro