Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi đung đưa ở phía sau yên xe, tựa đầu vào tấm lững vững chãi đằng trước. Jimin đưa cô đi hết từ con phố này sang con phố khác, đoạn đường này sang đoạn đường khác mà không chút mệt mỏi. Xe dừng đèn đỏ, cậu nghiêng đầu hỏi cô.

"Cậu có muốn uống gì không ? "

Cô bĩu môi lười biếng, ôm lấy người phía trước, tựa đầu vào lưng cậu lắc đầu. Biết cô có chuyện không vui nên Jimin cũng không hỏi nhiều, chỉ chăm chỉ đạp xe đưa cô đi dạo khắp các tuyến phố, đúng lúc này thì người phía sau lên tiếng 

"Dừng lại." 

Cậu nhanh chóng táp xe vào lề đường, nhìn theo tầm mắt cô là quán ăn đồ tây, bên ngoài là một cặp nam nữ, nam trung tuổi, nữ cũng tầm hơn ba mươi, khuôn mặt đằm thắm không giấu hiệu của tuổi già.

Cô nhìn người phụ nữ đang mỉm cười hạnh phúc bên kia đường, nhìn người đàn ông dịu dàng khoác áo lên vai người phụ nữ ấy, khoé môi gắng gượng đưa ra một nụ cười mệt mỏi. Jimin vẫn giữ im lặng, có những chuyện cậu không nên hỏi, vì đôi khi hỏi chính là mũi dao đâm lên tim người khác. Có những việc giữ im lặng là tốt nhất.

"Kia là mẹ tôi." Cô chua chát mở miệng, giọng nói đã khàn đi. Jimin đưa tay xoa đầu cô, vuốt nhẹ lên gò má, thấp giọng nói

"Có những sự lựa chọn của người khác chúng ta cảm thấy nó nực cười và không đáng nhưng chỉ có họ là người trong cuộc, họ mới thật sự hiểu và cảm nhận được đáng hay không. Có đôi khi chúng ta cảm thấy lựa chọn của họ là sai, nhưng vì họ thích nên cho dù sai cũng thành đúng. Có những việc chúng ta không thể thay đổi nên thay vì phản kháng chúng ta nên học cách chấp nhận, vì hạnh phúc của mỗi người, không đến lượt người khác bình phẩm. Hãy học cách tôn trọng quyết định của người khác, của mẹ cậu, hãy cứ tin là họ có lý lẽ của riêng mình. "

Cô ngẩng đầu nhìn Jimin, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rồi từng giọt từng giọt, cậu xuống sẽ gạt chân chống, ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô. Để mặc cho cô khóc trong ngực mình, lúc này chỉ có khóc mới là cách giải quyết tốt nhất, khóc được thì sẽ ổn hơn.

Những lời an ủi của Jimin khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Kiệt nói đúng, có những việc cũng không thể can thiệp và thay đổi thì nên học cách chấp nhận thay vì phản kháng. Thanh Xuân, gặp được người có thể cùng khóc cùng cười với cô thế là đã quá đủ mãn nguyện.

Đi được một đoạn đường, trời bỗng dưng đổ cơn mưa, cơn mưa ngày càng nặng hạt, rào rào rơi xuống rồi lăn dài trên mặt đất. Cô ngôi sao trên xe, hét lên.

"Còn không mau tìm chỗ trú mưa"

Cậu trai đang đạp xe không hề có ý định dừng lại, ngược lại còn đạp nhanh hơn.

" Chẳng phải đang buồn còn gì, khóc trong mưa sẽ không ai thấy mình yếu đuối đâu"

Nghe đến đây cô mới thấy lồng ngực mình khó chịu đến nhường nào, mới phát hiện bản thân đã cố gắng kìm nén khổ sở bao nhiêu. Ôm chặt lấy Jimin , cô cắn môi oà khóc, từ nức nở cho đến khi vỡ oà. Cậu mặc kệ người ngồi phía sau đang khóc, cậu đi hết con phố này đến con phố khác rồi đi ngang qua một bờ sông, lúc này đường rất vắng , mà cơn mưa vẫn chưa ngừng rơi, ngày một to hơn.

Cậu đỗ xe lại ven sông, nhìn cô gái ngồi
ở trên yên xe mắt đã đỏ ngầu, không nhịn được đưa tay lên vuốt ve gò má. Jimin ôm cô vào lòng, cô rất gầy, khi ôm cô, cậu có cảm giác như chỉ cần nới lỏng tay cô có thể bay đi mất.

"Khóc đã rồi chứ ?"

Cô gật đầu gượng gạo "Chắc bây giờ xấu lắm" 

Jimin tỏ ta nghiền ngẫm, nhìn khuôn mặt cô rồi kiên định lắc đầu " Không đến nỗi, vẫn chấp nhận được" 

Cô vừa định lên tiếng phản bác thì bờ môi đã bị ngăn lại bằng một nụ hôn nóng rực. Cậu hôn rất chậm, không quá táo bạo nhưng lại mang theo một ngọn lửa hừng hực. Cô ban đầu sợ hãi rồi dần dần cũng phối hợp vòng tay lên cổ cậu đáp lại nụ hôn một cách nhẹ nhàng. Dưới cơn mưa, màn đêm như muốn nuốt trọn lất tất cả. Ở bên bờ sông, có hai kẻ yêu nhau quên cả đường về.

Tình yêu, không cần phải hứa hẹn cho nhau trăm điều, chỉ cần lúc yếu lòng, lúc bất lực, có người để tựa vào bấy nhiêu thôi là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro