Chap cuối: Hoa vừa nở đã tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vuốt lại mái tóc trước gương, từ ngày bắt đầu hẹn hò cô bắt đầu chăm chút bề ngoài hơn. Xoay người trong gương , áo đã cắm thùng chỉnh tề, nhìn chiếc khăn đỏ trên bàn, nhìn qua nhìn lại thế nào vẫn không thấy hợp mắt, cô liền bỏ qua ý định đeo khăn đỏ, cầm cặp ra khỏi phòng thì đột nhiên cửa phòng mở ra, mẹ cô từ ngoài bước vào , dịu dàng nhìn cô.

"Con chuẩn bị đi học à?"

"Vâng"

"Đã tới giờ chưa, ngồi xuống giường nói chuyện với mẹ chút được không? Mẹ có chuyện muốn nói"

Cô nhìn đồng hồ không đắn đo, kéo ghế ngồi xuống.

"Mẹ và bố con quyết định ly hôn "

Bà nói rất chậm, giống như câu nói này đã rút đi rất nhiều sức lực của bà. Cô không đáp dường như kết quả này không khiến bản thân cô quá bất ngờ, không để lộ ra một chút thất vọng nào , cô vẫn im lặng lắng nghe. Bà nhìn tay mình mà không ngẩng đầu nhìn cô

"Bố và mẹ cưới nhau gần hai mươi năm nay, cũng chỉ có một mình con. Vài năm gần đây mâu thuẫn của bố mẹ ngày càng nhiều, mẹ biết con hiểu. Vì con nên mẹ cố gắng sống chung với bố con cho đến ngày hôm nay, mẹ muốn con có một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng con đã lớn, mẹ biết con là đứa con gái hiểu chuyện, mẹ mong con không đau lòng về quyết định của bố mẹ."

Nói đến đây mẹ cô bật khóc, nước mắt rơi xuống không ngừng. Cô thở mạnh nắm lấy bàn tay mẹ, trấn an

"Mẹ yên tâm, con chỉ mong mẹ hạnh phúc , dù cho mẹ lựa chọn thế nào, con cũng ủng hộ mẹ"

"Cảm ơn con, Seulgi"

Bà ôm lấy cô vào lòng, trút được hết tâm tư trong lòng, bà thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đột nhiên nhớ ra một chuyện, bà buông tay con gái, nhẹ giọng hỏi.

"Mẹ và bố con ly hôn, căn nhà này bố con sẽ ở, còn mẹ sẽ mua một căn nhà khác. Con muốn sống cùng ai tuỳ con, bố mẹ đều tán thành. Hoặc nếu con muốn đi du học, mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Chỉ cần con muốn, mẹ đều đáp ứng"

Cô cười , lắc đầu

"Hiện tại còn chưa cần thiết, để sau rồi nói mẹ"

Hai mẹ con nói thêm với nhau vài câu, cô nói tạm biệt rồi đứng dạy đi ra khỏi phòng, trước khi ra khỏi phòng cô còn nói thêm

"Con mong mẹ sẽ hạnh phúc với người mẹ lựa chọn, đừng lặp lại sai lầm lần hai"

Nói xong cô đi thẳng xuống cầu thang, không nhìn khuôn mặt hết trắng rồi lại hồng của bà. Bà không rõ con gái mình đã biết được chuyện gì, nhưng khi nghe được lời nói ấy của con, bà biết vậy con gái bà ủng hộ và tôn trọng quyết định của mình, chỉ bấy nhiêu thôi cũng là niềm an ủi lớn nhất với bà rồi. Lấy chồng được gần 20 năm, hạnh phúc trọn vẹn 12 năm, tám năm còn lại với bà như là bị giam cầm trong đau khổ, nhìn chồng mình ngoại tình của người làm, nhìn chồng mình trắng trợn ân ái trong căn phòng chung. Nhìn chiếc gối, tấm chăn, hay chiếc giường của mình bị bụi bẩn. Tám năm trời, hạnh phúc đã biến mất tám năm nay. Cho đến hai năm trước, bà gặp được người đàn ông hiện tại, người thấu hiểu nỗi đau khổ của bà, thấu hiểu được sự bất lực cùng bao nhiêu gắng gượng của bà, Người dám bỏ mặc hết tất cả ôm bà vào lòng mà vỗ về. Lúc ấy bà tưởng mình đã được hồi sinh thêm lần nữa. Lúc ấy bà mới hiểu, phụ nữ chưa bao giờ là sợ yêu, chưa bao giờ là không dám yêu ai sau những tổn thương. Chỉ đơn giản là, phụ nữ chưa gặp được đúng người tình nguyện hạ xuống tự tôn mà ôm lấy người phụ nữ nhiều tổn thương vào lòng, thì phụ nữ đồng thời cũng sẽ hạ xuống gai nhọn mà yếu đuối oà khóc.
Thật ra, chỉ cần gặp đúng người, đúng thời điểm hay duyên số đều không quan trọng, quan trọng là lòng người.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đã hai tháng trôi qua , cô đã về nhà mẹ ở cùng bà. Nằm trên giường, nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, cô thở dài, bấm một dãy số quen thuộc. Vài tiếng chuông vang lên , giọng nói trầm thấp cô nghe cũng thấy vui.

"Alo"

"Anh đang làm gì đấy ?"

Hai tháng trôi qua , cách xưng hô của cô và Jimin cũng đã thay đổi, càng lúc hai người càng trở nên thân thiết, tình cảm ngày 1 đậm sâu.

"Anh đang đi mua đồ cùng mẹ, còn e đang làm gì?"

Giọng nói chiều chuộng từ đầu dây bên kia như một sợi lông vũ nhẹ vuốt ve gò má

"Em đang nằm thôi, rất chán"

Tiếng cười khẽ vang lên

"Ngoan ở nhà đi, khi nào anh về đến nhà a sẽ nhắn tin nhé "

"Được em biết rồi"

Cúp máy cô nghịch vài dãy số trong danh bạ, cuối cùng cũng bấm một số khác. Rất nhanh có người nghe máy

" Ê đi chơi không? " cô hỏi.

" Đi đâu bây giờ"

"Ừ đi không qua đón đi rồi rủ thêm mấy đứa kia nữa"

"Ok chờ tí qua luôn"

Nghe tiếng tít tít phát ra, cô bật dậy khỏi giường lục tủ tìm quần áo để thay, có đồng bọn đi chơi cùng sắc mặt của cô nhanh chóng tươi tỉnh hẳn lên.

Bốn người kéo nhau đi vào trung tâm thương mại, một đứa con gái ở giữa hai bên là mấy thằng đàn ông.

"Lên tầng chơi game nhé? "

"Ok " một đám đồng thanh , hô hào kéo nhau đi lên trên tầng bốn.

Đi ngang qua tầng ba là khu mua sắm quần áo giày dép, Jongin chỉ vào một đôi giày thể thao trong gian hàng đối diện rồi tấm tắc khen đẹp cô nhìn thì chị thấy ở mức trung bình nên chỉ gật gù đáp chứ không mấy để tâm.

Bốn người đi lên thang cuốn để lên tầng, thì đột nhiên Baekhyun đi phía sau đập mạnh vào vai cô, cười không được bình thường cho lắm.

"Có vụ gì?" Cô nhíu mày nhìn khuôn mặt bất bình thường của nó, trong lòng thấy không ổn

" À nhìn từ trên này xuống kinh nhỉ" nó nói chuyện không liên quan

"Nhảy xuống thì biết" cô lườm lườm hết cằm xuống bên dưới.

Đúng lúc này thì Taeyong đi đằng trước đột ngột hét lên

" Ô kìa kia không phải là thằng sao đỏ người yêu mày à ?"

Lúc này cô cảm thấy trái tim mình đập thình thịch liên hồi, giống như chỉ cần một con dao quét nhẹ lên nó cũng có thể nhảy ngay ra ngoài, nhìn theo tầm mắt nó chỉ. Cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi tham quan ngược lại chiều đi lên của cô, họ đi xuống, cô đi lên. Giống như hai người ở hai bán cầu khác nhau, lúc này cô bỗng cảm thấy có một nhịp nào ở trong tim cô lỡ rồi.

" Mẹ kiếp chó thật, đi xuống đây hỏi cho rõ ràng " Taeyong kéo tay cô đi lên hết thang cuốn rồi vòng ngược lại thang cuốn để đi xuống.

Hai người bọn họ không nhìn thấy cô, nhưng nụ cười trên môi của cả hai đều rất vui vẻ, dĩ nhiên không để ý đến những thứ ở bên ngoài. Thang cuốn rất nhanh xuống lại tầng ba, tay cô bị Taeyong kéo mạnh đến nỗi đỏ rực cả một mảng nhưng cô không có cảm giác đau vì lòng cô lúc này còn đau đớn hơn như thế rất nhiều lần.

" Đứng lại". Taeyong hét lên

Hai người ở phía trước dừng chân, quay lưng lại nhìn thấy cô thì anh cũng như sững lại, đôi mắt không giấu được vẻ bàng hoàng cùng lo lắng.

"Cậu đừng hiểu lầm, bọn tớ chỉ là bạn bè thôi." Cô gái đi bên cạnh dịu dàng lên tiếng

Lúc này cô mới nhìn kỹ người đi cùng kiệt rất đẹp, cô ta có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú, bờ môi đỏ mọng. Đây chẳng phải là cô gái gửi thư và bị từ chối ở hành lang đi sao. Cô thầm cười giễu cợt, thế giới này toàn chuyện bi hài, diễn một vở kịch chờ đến khi có người hạ màn, còn không thì vẫn cứ tiếp tục diễn đến khi kết thúc. Cô không đáp lại lời nói của cô ta, chỉ chăm chú người đối diện.

Vài phút sau, anh mới nói: "Cô ấy nói đúng, bọn anh chỉ là bạn bè"

Cô cười mệt mỏi, khóe môi gần như không giấu được sự chán ghét: "Bạn bè, hóa ra bây giờ tình bạn còn có kiểu thế này nữa hay sao. Nắm tay nhau đi trung tâm thương mại, để gọi là bạn à ?"

Jimin bối rối, mãi không nói thành lời. Cô gái bên cạnh anh lại nhanh chóng bước lên phía trước xua tay, ra vẻ tội nghiệp cùng đáng thương phân trần.

"Cậu đừng hiểu lầm Jimin, là tớ rủ đi xem phim không phải lỗi của Cậu ấy đâu"

Một tiếng chát mạnh mẽ vang lên, cô nhìn hai bàn tay mình vẫn đang ở vị trí cũ, nhìn người đối diện đã nghiêng mặt sang một bên. Quay đầu nhìn Taeyong đứng bên cạnh mình cô không nói thành lời.

"Ông đây ghét nhất là đánh đàn bà, nhưng động đến bạn của ông thì có là ai thì cũng ăn đòn" nói xong còn định xông lên đánh tiếp, rất nhanh được mấy thằng phía sau kéo lại.

Bảo vệ trung tâm thương mại rất nhanh lao đến, trước khi bị kéo ra khỏi trung tâm thương mại. Cô chỉ để lại một câu với Jimin.

"Hoa vừa nở đã tàn, tiếc thật"

********

Ngồi ở sân bay, nhìn dòng người qua lại không ngừng. Ở nơi đây đã diễn ra biết bao cuộc chia ly rồi hội ngộ, biết bao người thề hẹn sống chết để khi trở lại người kia vẫn chờ để rồi bỏ lỡ. Biết bao người mong cầu khi rời đi đến khi trở về lòng người vẫn nguyên vẹn, không rồi không đổi. Rốt cuộc, đến khi trở lại, ai còn là của ai ?

Cô chậm rãi bấm mở nguồn điện thoại, sau khi tạm biệt đám đồng bọn đã gắn bó với cô mấy năm trời. Một lũ đàn ông ấy vậy mà nước mắt ngắn nước mắt dài không ngừng, còn xông vào cấu xé cô nói rằng nếu cô mà quên bọn nó, bọn nó sẽ không tha cho cô.

Nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ngược lại bắt đầu dậy sóng. 120 cuộc gọi nhỡ từ một số máy, 57 tin nhắn gửi đến. Cô bấm đọc từng tin nhắn một. Từng chữ như mũi dao cứa lên tim cô, máu chảy đầm đìa

"Em đang ở đâu, anh đang ở bên dưới cửa nhà em"

"Em có đọc được tin nhắn không, anh vẫn đợi ở dưới"

"Em đâu rồi, anh xin lỗi"

"Xin em đừng tránh mặt anh, là anh sai rồi"

"Chết tiệt thật, em đang ở đâu"

"Là anh sai, là anh ngu xuẩn không biết trân trọng em, là anh sai rồi"

"Đừng trốn tránh anh nữa, anh xin em, van xin em, Seulgi"

"Anh rất nhớ em, rất nhớ, đã bảy ngày rồi em nghỉ học, anh không tìm được em, không nghe được tin tức gì về em, xin em cho anh biết em đang ở đâu"

Đọc đến dòng tin nhắn như rút hết toàn bộ sức lực của cô, cô như một thân xác không hồn ngồi dựa vào ghế chờ trong sân bay. Đôi mắt thấp thoáng một tuần rùng mình, rồi động thành giọt nước, chậm rãi rồi xuống mua bàn tay cô. Bấm dãy số quen thuộc chưa đầy hai hồi chuông đã có người nghe máy giọng nói thân quen dồn dập vang lên ở đầu dây bên kia

"Em đang ở đâu, anh hỏi em đang ở đâu? "

Cô mặc kệ kiệt đang phát tiết trong điện thoại, im lặng rất lâu cho đến khi cậu ta nói xong cô mới mệt mỏi lên tiếng

"Chúng ta rốt cuộc có từng yêu nhau chưa? "

Jimin không hiểu con muốn nói gì nhưng vẫn đáp

"Chắc chắn là yêu, em đừng hỏi những câu ngớ ngẩn đấy"

Thấy tiếng cười khúc khích của cô vang lên, nhưng lại không còn sự vô tư như thường ngày, lại mang theo nét chua chát cùng cay đắng.

" Thực ra, em là một người ích kỷ, hẹp hòi và có phần độc đoán, em không thích sử dụng chung dù là đồ vật hay con người. Nếu như đã là của em, thì chỉ có thể là của em, em không dùng chung không dùng ké chỉ có thể hai người một cuộc tình. Đã ở cạnh em, hẳn là phải chấp nhận sự ích kỉ của em, nếu vẫn muốn lả lơi và buông thả bên cạnh người khác thì tuyệt đối không thể chấp nhận ở bên cạnh em. Giống như việc em có thể cho anh mọi thứ anh muốn, nhưng anh cũng phải cho em được những thứ em cần. Ví dụ như sự thật thà và chân thành. Chúng ta ở bên nhau và sự trao đổi tình cảm, anh cho đi em nhận lại và em lại cho đi. Mọi việc trên đời đều cần một sự cân bằng nhất định, nhất là tình yêu.

Đường kính thì chật, hai người vừa đủ, ba người mất cân bằng. Thuyền tình yêu hẹp, em với anh là đủ, người thứ ba là mất cân bằng, anh đừng kéo em cùng anh và cô ta chết chìm.

Nên anh đã lựa chọn như vậy thì hãy cập thuyền vào bờ để em xuống thuyền của anh và cô ta cứ việc lênh đênh , em không giữ."

Nói đến đây cô ngừng lại, hít thở rất sâu, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào

"Em không muốn buông tay, không muốn rời đi. Nhưng thành phố này khiến em thất vọng mệt mỏi quá, còn anh khiến em thất vọng quá."

Nói đến đây Jimin đã hiểu cô muốn rời khỏi thành phố này thì điên cuồng gào lên. Cho đến khi nghe được tiếng phát thanh của sân bay, trái tim cậu như rơi xuống vực thẳm, lần này cậu biết, cô nhất định sẽ đi

"Tôi không cho phép em đi, không cho phép em rời xa khỏi tôi, em có nghe rõ không, Seulgi? "

Cô nhìn thời gian trên tấm vé

"Anh có từng yêu em không? "

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng hét vang lên như muốn xé rách âm thanh

"Yêu, tôi có yêu, tôi có yêu...."

Cô bỏ điện thoại ra khỏi tai, nhìn dãy số vẫn đang hiện trên màn hình, đồng hồ tính phút vẫn đang chạy. Khoé môi cô mấp máy

"Yêu thì sao chứ, cuối cùng cũng bỏ lỡ rồi"

Bấm tắt điện thoại, ném thẳng vào bên trong túi xách, cô đứng dạy kéo vali, mỗi bước đi đều mang theo nước mắt không ngừng. Nhìn bóng dáng cô từ phía sau, vừa bé nhỏ vừa cô tịch, trái tim cô như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua mà rỉ máu.

Nếu biết yêu là đau khổ như thế, lúc ấy cô nhất định sẽ không yêu. Nếu biết sai người , lúc ấy cô nhất định sẽ không một lần nhìn lại nhưng tất cả đều đã trôi qua, thứ không thể đảo ngược chính là thời gian và lòng người. Lúc này cô có cảm giác ở thành phố này tất cả đều quay lưng lại với cô, từ gia đình cho đến người cô yêu thương. Rốt cuộc, ngoảnh đầu lại, mọi thứ tựa như một giấc mộng, cô đã đến lúc cần phải tỉnh dạy. Nhưng sao trong lòng vẫn muốn trầm luân.

Có đôi lần cô tự nhủ trong lòng cô muốn ở bên người này mãi mãi. Nhưng lại chỉ nghĩ ở trong lòng mà không dám nói ra. Vì ngay cả cô cũng không hiểu, rốt cuộc mãi mãi là bao lâu. Đến lúc này, cô mới hiểu, mãi mãi là điều phi thực tế ở cuộc sống này. Mọi điều đều chỉ mang tính chất thời điểm, nên thay vì mong cầu mãi mãi, hãy chỉ mong cầu hạnh phúc hiện tại chứ đừng lo chuyện ngày mai.

Không hẳn đối phương không yêu cô nhưng vì cả hai còn quá trẻ để biết cách trân trọng lẫn nhau. Đôi khi bỏ lỡ không phải vì không yêu mà chỉ là vì chúng ta chưa biết cách duy trì. Nếu có kiếp sau, nguyện hy vọng sau lần đầu gặp gỡ liền có thể hoá thành vĩnh hằng.

.............

Mãi cho đến khi bạn thực sự quên một người, chợt quay đầu lại nhìn về quá khứ , bạn mới thấy năm ấy đã nực cười đến nhường nào

Khi ấy bạn mới nhận ra người ấy vốn dĩ không tốt đẹp như năm ấy bạn tưởng tượng, không hoàn hảo như những gì bạn từng nghĩ.

Thực chất tất cả chỉ là mộng đa đoan mà bạn tự tạo ra, là một hình ảnh không có thật mà bạn tự suy diễn, tất cả chỉ là bạn tự mình đa tình.

Vốn dĩ họ không như thế, giống như việc họ không phải là người tốt mà bạn cố chấp cho rằng họ tốt. Hoặc như việc họ không yêu bạn nhưng bạn lại tin tưởng và một mực cho rằng họ yêu bạn. Họ không ép bạn phải là bạn cố chấp ép bản thân mình. Mãi đến sau này bạn mới hiểu, hóa ra mọi việc năm ấy đều đi ngược lại với tưởng tượng của bạn, thì tuổi trẻ đã qua và bạn đã trưởng thành.

*************** END *************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro