Cũng Chỉ Là Một Thời Của Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đổ vỡ vang lên không ngừng, trên mặt sàn bếp đầy ắp những mảnh thủy tinh cùng thức ăn vương vãi. Căn nhà sang trọng lúc này trở thành một mớ lộn xộn, người phụ nữ đứng quay lưng vào bếp, bờ vai gầy ruộc run lên không ngừng.

"Cô còn gọi cho tôi lúc tôi đi với bạn bè thì đừng trách"  

Tiếng nói vọng từ tầng 2 xuống vẫn không giảm bớt sự tức giận. Cô gạt nước mắt đang lăn dài, buộc lại mái tóc lộn xộn, bước qua đống đổ vỡ vào nhà vệ sinh. Nhìn khuôn mặt mình trong gương, nêm gò má đã hằn lên dấu tay rõ rệt, một giọt lệ lại lăn dài xuống gò má. Dọn dẹp sạch sẽ những món đồ đổ vỡ ở bếp, quét dọn một lượt mọi thứ trở lại như cũ, như thể chưa từng có một cuộc cãi vã nào xảy ra. Cô ngồi xuống sô pha, ti vi không mở nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn vào màn hình , cho đến khi tiếng bước chân ở trên tầng đi xuống, anh đi thẳng ra khỏi cửa mà không nhìn cô lấy một lần, nhìn người đàn ông khuất sau cánh cửa. Cô cảm thấy thân xác như rã rời, không còn chút sức lực. 

Chồng cô, người đàn ông cô lựa chọn kết hôn sai khi cô đi học về nước chưa đầy ba tháng quen biết. Kết hôn đến giờ gần 2 năm, cô mới thấm thía thế nào gọi là kết hôn quá vội vàng, hậu quả gần 2 năm nay cô vẫn cố gắng chịu đựng một người đàn ông ham mê cờ bạc rượu chè, mỗi khi anh ta say về cô luôn phải chịu những trận đòn cáu bẳn, những lời lẽ thô tục của anh ta suốt 2 năm trời. Nhìn căn nhà hoa lệ bố mẹ cô tặng cho cô khi cô quyết định kết hôn, để rồi trong căn nhà này cô hằng ngày chịu sự tra tấn cả thế xác lẫn tinh thần. 
bấm điện thoại đến một dãy số quen thuộc , chỉ vài hồi chuông giọng nói dịu dàng cất lên cô không nhịn mà òa khóc

"Mẹ , con mệt mỏi quá" tiếng khóc mang theo bao nỗi niềm chua xót, mang theo cả bao nỗi bất lực cùng sợ hãi chất chứa. Đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng khóc khe khẽ

"Mẹ nói rồi, mệt thì trở về với mẹ, nếu không hạnh phúc thì từ bỏ, con đừng gắng gượng" 

Cô khóc nấc lên trong điện thoại" Con thật sự không chịu được nữa, con xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ vì đã không nghe lời mẹ, con xin lỗi"

Nếu ngày ấy cô nghe mẹ tìm hiểu kĩ rồi mới quyết định kết hôn, liệu có sai lầm như ngày hôm nay. Nếu hồi ấy cô nghe lời mẹ, đừng tự làm theo ý mình, cô đã không đi tới bước đường này.

Trong hàng bán đồ em bé, cô đẩy xe, vừa đi vừa cười, nói chuyện rất vui vẻ với người bên cạnh, mỗi lúc cô lại dừng xe cầm mấy món đồ sơ sinh lên xem , những chiếc giày rất nhỏ, chỉ bé bằng một phần ba bàn tay, càng cầm càng cảm thấy đáng yêu, cô bật cười

"Haha, con của cậu chắc phải bé lắm ấy nhỉ, nhìn đôi giày này xem" Cô cười giơ đôi giày trên tay ra trước, mặt Joy lúc này đang mang thai gần 9 tháng, bụng đã rất to nhưng sắc mặt lại vô cùng hồng hào, cân nặng không tăng nhiều nhưng vẫn béo hơn lúc trước nó bật cười " Sau này cậu đẻ cũng thế thôi."

Cô lắc đầu, đặt đôi giày xuống , đẩy xe đi tiếp" Tớ ly hôn rồi."

"Sao lại thế?"

"Có nhiều chuyện tớ không tiện nói ra, nhưng nếu đã ly hôn thì có nghĩa tớ sống không hạnh phúc, nhưng đừng lo, tớ vẫn ổn"

"Tớ chỉ mong cậu hạnh phúc." Joy nói chân thành.

" Yên tâm , tớ sẽ sống thật hạnh phúc"
Đưa Joy ra taxi, cô cẩn thận đặt túi đồ đã mua vào trước rồi đưa Joy ngồi vào xe, trước khi xe lăn bánh , đột nhiên nó ngó đầu ra nói

"Tớ nghe nói người ấy sắp cưới rồi đấy."

Không cần nói là ai nhưng cô cũng đủ hiểu bạn mình nhắc đến ai, cảm nhận thấy có một thứ gì đã rất lâu cất giấu đột nhiên lại trỗi dạy không ngừng, một cẩm giác không tên bắt đầu chiếm cứ hơi thở của cô, rất khó chịu.

"Chuyện qua rồi thì thôi, cũng không còn gì cả"

"Mình cũng chỉ nói thế thôi"

Ngồi trên taxi, dựa đầu vào cửa kính, tài xế mở radio, tiếng nhạc du dương vang lên . Đường phố thân thuộc bên ngoài lướt qua tầm mắt, giống như một thước phim quay chậm về quá khứ
chương trình radio đang phát dành tặng bài hát cho một cô gái có tên " Joohyun"

"Em biết, rằng mình chẳng thể nào dựa vào anh được nữa

người từng là điểm tựa của em ... lại thêm lần nữa,

em biết, mình phải rũ bỏ đi thôi
nhưng tâm tư luyến còn lại,

....

dẫu có nhớ anh thật nhiều, dẫu cho mọi chuyện khó khăn đến thế nào'

chỉ cần bản thân em cố chịu đựng"

Đưa tay lên gò má, cô giật mình không biết vì sao bản thân lại khóc, không biết giọt nước mắt này vì đâu mà rơi xuống. Do bản nhạc quá cảm động , cô tự nhủ với bản thân như vậy

*********

Nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, cô không lưu luyến hay còn chút tình cảm nào, nhớ đến hai năm đã qua , cô càng thêm mệt mỏi mỗi khi nhìn con người này. Anh ta ngồi trước mặt cô , khuôn mặt hốc hác, đôi mắt tỏ ra hối hận và ngập tràn ăn năn.

"Anh sai rồi, anh biết anh sai với em rất nhiều, chúng ta có thể làm lại không?"

Anh ta vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, cô gạt tay anh ta ra, khuôn mặt mệt mỏi, không có chút cảm xúc nào khác

"Không thể, chúng ta không có cơ hội quay lại, anh về đi, đừng gọi cho tôi nữa, tôi sẽ không nghe"

Anh ta liên tục lắc đầu" Anh không tin, em đã từng rất yêu anh, không thể nào mà em có thể vô tình đến thế"

"Rất yêu anh , anh biết tôi yêu mà anh còn đối xử như thế với tôi, anh có xứng không, anh nói xem anh có xứng không?"

Nói xong có bật dậy cầm lấy túi xách ra khỏi quán cà phê, cô thật sự hối hận khi đồng ý đến đây gặp anh ta. Kéo cánh cửa ra khỏi quán , hơi lạnh mùa đông phả vào mặt khiến cô run lên từng nhịp
giờ cô mới thấm thía câu nói, đừng tin đàn ông phút đầu, mà phải đợi những giây phút về sau. Bộ mặt thật của đàn ông không thể nào đánh giá lúc mới hẹn hò, mà phải chờ đợi đến lúc về sau mới có thể nhìn nó.

Thở dài một hơi, vừa định bước đi thì phía sau vang lên tiếng gọi " Seulgi" cô dừng bước, nghoảnh đầu nhìn lại phía sau. Thời gian ngay giây phút này như đã bị ngưng đọng và trì trệ. Những người đi qua đều như vô hình chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau. Anh thay đổi rất nhiều, khuôn mặt trở nên chững chạc hơn lúc xưa rất nhiều. hai người nhìn nhau im lặng một lúc lâu không nói gì. Lúc này cô mới nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh anh, nhìn xuống đôi tay hai người đang nắm chặt.

"Em khỏe không?" anh cất tiếng hỏi, giọng nói có phần trầm tĩnh.

"Em khỏe."

Nếu như bây giờ ai hỏi cô rằng cô thấy điều gì nực cười nhất. Chắc chắn cô không đắn đo mà đáp. Nực cười nhất chính là anh nắm tay người phụ nữ khác đứng trước mặt cô rồi hỏi cô em khỏe không. Cô thấy anh cúi đầu dịu dàng nói với người phụ nữa bên cạnh là đi vào trong ngồi trước không cảm lạnh, anh nói chuyện với bạn cũ rồi sẽ vào ngay. Nghe thấy từ " bạn cũ" trong miệng anh mà cô thập phần chua chát 
mặc dù cô không hiểu rốt cuộc bản thân chua chát về điều gì.

"Anh nghe nói em đã kết hôn" 

"Đúng vậy."

"Vậy tốt rồi, em hạnh phúc chứ?" Anh hỏi không có lây một phần giả dối mà đầy ắp sự quan tâm như những người bạn cũ

"Em rất hạnh phúc" cô nói chắc chắn

Anh im lặng một hồi mới nói tiếp "Chuyện cũ đã qua, lúc ấy.....:" anh chưa kịp nói hết cô đã ngắt lại.

"Chuyện đã qua thì không nên nhắc lại, dù gì em cũng đã quên mất rồi"

Anh  nhìn cô, thở dài" năm ấy anh đã sai với em "

Cô lắc đầu , nhìn thẳng vào mắt anh

"Chúng ta không sai, chỉ là khi ấy chúng ta còn quá trẻ không biết điều gì quan trọng, đã qua rồi thôi đừng nhắc nữa"

"Nghe nói anh sắp cưới, hạnh phúc chứ?" cô chủ động đổi chủ đề, chưa cần anh đáp , cô đã có thể thấy trong đôi mắt anh ánh lên sự diu dàng. Cô đã hiểu.

"Anh hạnh phúc, cô ấy rất tốt."

Hai người nói thêm vài câu rồi từ biệt, hai con đường khác nhau, không một ai quay đầu lại.

Chuyện năm ấy, người nói quên , thực ra lại còn nhớ. Người nói nhớ, thực chất đã lãng quên. 

Trở về nhà, ngồi co mình trên giường, cô không bật đèn, trong phòng một màu tối đen như mực. Đáng lẽ cô nên vui mừng vì anh đã tìm được người mà anh muốn an phận, nhưng tại sao cô lại không có cảm giác vui vẻ, tại sao khi anh nói rằng anh hạnh phúc trái tim cô lại đau hệt như năm ấy , lúc nhìn thấy anh đi cùng người khác. Cuối cùng thì chỉ có mình cô tự làm khổ mình, người sai lầm thì đã lãng quên, người bị phản bội thì lại cứ nhớ mãi. Cô và anh gặp nhau vào lúc anh còn quá hiếu kì với cuộc sống này, việc trân trọng những thứ đang có là việc quá khó khăn. Đến khi gặp lại, cả hai đã đi cách nhau một đường rất xa.

Cắn môi để khóc không phát ra âm thanh, hai mối tình, cuộc sống của cô cho đến hôm nay chỉ trải qua hai mối tình, nhưng sau cùng đều không trọn vẹn, là do cô không tốt, hay do cô chưa gặp đúng người. Hạnh phúc với cô quá mức mỏng manh, mọi thứ đến với cô chỉ có thời hạn, không có điều gì là mãi mãi kể cả hạnh phúc.

Có đôi lúc trong chuyện tình cảm, không phải chúng ta không đủ tốt, mà là đối phương không nhận ra được cái tốt của chúng ta mà bỏ lỡ. Có đôi lúc, không phải là chúng ta không cố gắng hay không đủ nỗ lực, nhưng mọi sự cố gắng của chúng ta đồng thời phải là đối phương có muốn nhìn thấy hay không, nếu không thì cũng vô nghĩa.

Thanh xuân của cô đã qua, tình yêu của cô cũng tan vỡ. Mọi tin yêu, hạnh phúc hay kể cả niềm tin của cô cũng chẳng còn lại gì. Nếu biết cứ yêu là sẽ đau khổ, cô nhất định sẽ không bước đến thì ra, chúng ta ai cũng có một thời tưởng rằng đối phương là tất cả của nhau. Một thời yêu thương đem hết những gì trong trẻo nhất để đổi lấy, một thời vì nhau không so đo thua được mất, một thời dù mất tất cũng không oán trách nửa lời.

Chúng ta ai rồi cũng có một thời, rồi cũng có một người, dù có nỗ lực bao nhiêu, nhưng cũng bỏ lỡ giữa dòng đời xuôi ngược, rồi sẽ có ngày nhìn lại, rốt cuộc, cũng chỉ là một thời của nhau.

*****

 Em ước gì anh hiểu , tình yêu thời non trẻ ngày ấy, là mối tình mà em muốn lưu giữ nhất và anh là người đàn ông em không  muốn lãng quên nhất. Anh người mà em dùng cả đời này cũng không thể quên lãng...

Kiếp sau , xin đừng bỏ lỡ nhau !....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro