Chương 14: Náo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi thành công tra khảo tên Beta mù mờ kia, biết được người thuê hắn tên Alger. Alger là cái tên được nhiều người nhắc tới mỗi khi chủ đề của câu chuyện rừng Đen. Hắn ta, kẻ thống trị rừng Đen, bí ẩn và mạnh mẽ, một Enigma siêu hiếm, lại chưa từng đánh dấu ai, và ít khi ra khỏi rừng.

Hắn ta bí hiểm hết sức, nhưng càng khiến cho Seulgi bớt lo sợ. Alger cực kỳ khôn ngoan, hẳn sẽ không gϊếŧ một Omega mà sử dụng Omega đó để trục lợi, hơn nữa có vẻ Irene lại rất tin tưởng hắn.

Irene sẽ được an toàn, cho đến khi cô tìm ra được tung tích của Alger. Khẽ siết chặt bàn tay chửi rủa sự vô dụng của mình, Seulgi ký giấy tạm thời bổ nhiệm Nightfall làm Đại công tước thay thế, chuẩn bị cho cuộc truy tìm lớn nhất Công quốc Adonis.

Irene, nàng sẽ không trốn khỏi ta dễ như vậy, nếu không, nàng coi Đại công tước này là cái gì? Người của ta nói đi là đi dễ như vậy sao?

Rầm...

"Toàn quân xuất kích, tìm cho ra Đại công tước phu nhân!"

Trên dãy lan can đá trắng đã bị ẩn đi trong hang động, người đàn ông kia trầm mặc nhìn toàn cảnh phía dưới. Dưới làn sương mù dày đặc của rừng Đen, đội quân kia mở quang nhãn, liên tục đẩy lùi đội quân quái vật, bới tìm lùm cây ngọn cỏ tìm cho được em gái nuôi tâm can bảo bối của hắn.

Càng ngày càng lại gần phạm vi lãnh thổ. Len lén nhìn qua Irene, phát hiện người em gái tóc vàng mắt đen không chung huyết thống cũng đang bình thản nhìn xuống dưới, Alger thở phào. Sau chuyện hôm qua có lẽ Irene sốc lắm.

Kỳ thật, trước đây Seulgi có thích một người. Omega đó luôn cố tỏ mạnh mẽ trước mặt người khác, nhưng yếu đuối vô cùng. Seulgi thích vẻ mặt quật cường của cô ta. Nhưng người đó chết trong một trận chiến. Seulgi trở thành người như bây giờ, lại gặp được Irene. Tổng kết, hắn nghĩ Seulgi muốn biến Irene thành thế thân của người đó.

Mà Irene cũng hơi đồng tình. Nàng đã nhìn thấy một căn phòng phủ bụi với những bức tranh về một người phụ nữ nhỏ bé mặc giáp, hoặc mặc thường phục.

Có lẽ Seulgi không yêu nàng như vậy.

"Irene, dù cho nàng ở đâu, ta sẽ tìm bằng được!"

Seulgi hạ quyết tâm, bản thân mình lùng sục mọi nơi. Tiên cá nhỏ không có cô liệu có bị bỏ đói hay không? Cô lo chết đi được!

Và lũ quái vật đó lại tràn ra ngoài một lần nữa, đông hơn, Seulgi nheo mày, không để ý tới những kỵ sĩ đi theo đang cố gắng chống trả quyết liệt như thế nào. Máu vẩy lên khuôn mặt dữ tợn của cô.

"Con mẹ nó! Tiến tới cho ta! Tiến vào cửa hang động!"

Seulgi chính mình vận Aura, một đạp tiến vào. Không thế lực nào có thể cản nổi, đáng tiếc.

"Irene, nàng ở đâu? Alger?"

Trong hang không còn một bóng người. Mắt thấy đồ vật trong hang còn nguyên vẹn, ngay cả ghế cũng nóng. Seulgi bực tức đập nát tường.

"Chúng ta bị lừa rồi! Lui quân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro