CHƯƠNG 11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Yerim nháy mắt, "Ngốc quá, đương nhiên là ăn cơm Tây không khí sẽ rất lãng mạn rồi, cậu cũng không thể ăn mặc lôi thôi được. Còn nữa, lát nữa Soo Soo sẽ gọi điện thoại lại đây, tôi sẽ lấy cớ để đi, cậu cùng kim Taehyung hảo hảo tâm sự đi!"

Tôi cắn răng, "Cậu lại lên cơn à?"

Kim Yerim bày ra vẻ mặt tiếc nuối, "Đương nhiên là đồ nhà quyết không để rơi vào tay người ngoài rồi! Nếu không vì tôi đã có soo soo, thì nam nhân tốt như thế còn lâu mới để cho cậu. Nhìn xem, rất có giáo dưỡng, nghe điện thoại đều đi chỗ khác nghe."

Tôi tức đến mức muốn bốc hỏa, vì sao tôi lại quen người bạn vừa nhiều chuyện vừa mê trai này chứ.

Tuy không tình nguyện, cộng bị kim tiểu thư hãm hại, nhưng bữa cơm này rất vui vẻ, dưới sự kiên trì của tôi thì kim Yerim cũng không chạy trốn thành công, còn hãm hại bạn Park Sooyoung ,Park Soo Soo leo cây.

Chúng tôi ôn lại quá khứ, mặc sức tưởng tượng chuyện tương lai phía trước. Nhưng khi kim Taehyung thỉnh cầu đưa tôi về nhà tôi lại không đồng ý. Nhìn hắn lái xe đi, tôi và Soo Soo liền xoay người chạy vội tới tiệm mì AB. Kim Yerim thở hổn hển, khập khiễng đi theo phía sau chúng tôi, nhìn chúng tôi vùi mặt vào cái tô bự khủng hoảng, không hình tượng mà ăn như hổ đói. Thật là, bữa cơm Tây tốn mấy trăm đồng lại chẳng bỏ dính răng.

Ưỡn bụng về đến nhà, hơn nửa ngày tôi mới kịp phản ứng, thật kỳ lạ, kim Taehyung sao không nhắc tới Bae đại tiểu thư chứ? Sơ trung lúc ấy không phải là vì hắn theo đuổi Bae joohyun không có kết quả, mới gây thù chuốc oán với tôi sao? Chẳng lẽ hắn xem Bae joohyun là "Người quen cũ".

Tôi cảm thấy nhức đầu, thôi bỏ đi, dù sao cũng đã để lại phương thức liên lạc rồi, về sau luôn luôn có cơ hội gặp mặt. Tôi cũng không có tính mê trai như Kim Yerim, không cảm thấy sự lãng mạn gì đó Kim Taehyung dành cho mình cả, chắc có lẽ tôi vẫn còn bị ấn tượng sơ trung năm ấy hắn thầm mến Bae đại tiểu thư.

Tôi thay áo ngắn tay, quần sọt, mang dép lê, đi siêu thị gần đó mua đồ ăn cho bữa tối, giữa trưa không ăn rau xanh có chút không thoải mái, buổi tối ăn nhẹ là được rồi.

Nghe tôi nhắc tới Kim Taehyung, Bae joohyun cũng không có phản ứng đặc biệt nào, tôi hoài nghi nàng có phải vẫn còn ghi hận hắn năm đó áp dụng thủ đoạn "côn đồ" theo đuổi nàng không? Tôi chỉ cẩn thận miêu tả bạn Kim lớn lên thay đổi ra sao, lại bị nàng không kiên nhẫn ngắt lời, "Ăn nhanh đi, tối còn phải xem bản thảo nữa."

Tôi bĩu môi, cầm cái chén không còn cơm, nhìn Bae joohyun tay chân lưu loát mà thu dọn bát đũa. Nhà chúng tôi luôn luôn là tôi nấu cơm, nàng rửa chén, cũng tương đối công bằng. Khi Bae joohyun rửa bát, tôi ở bên cạnh nàng lúc ẩn lúc hiện, tiếp tục kể mấy câu chuyện khôi hài giữa trưa.

Đang cao hứng phấn chấn, hoa chân múa tay vui sướng hết sức thì Bae đại tiểu thư khóa vòi nước, lạnh lùng nhìn tôi, "Cậu rảnh lắm đúng không? Rảnh quá thì đi giặt đồ đi, trong phòng còn 2 giỏ kìa, phiền cậu giặt giùm!"

Tôi ai oán mà ngậm miệng, trời chứng giám, hôm nay tôi thấy tâm trạng nàng không tốt, nên mới kể chuyện vui để nàng vui vẻ. Ai mà ngờ lại đụng tới chỗ nổi nóng của nàng a?

Ăn tối xong Bae joohyun liền chui vào thư phòng, tôi ngồi trên ghế sa lon xem TV một lát, xong về phòng đọc bản thảo. Sách này không thú vị chút nào, tôi tựa vào bên giường nhưng lại ngủ quên, trong cơn mơ màng cảm thấy có người sờ đầu tôi, khẽ thở dài. Tỉnh lại lại phát hiện tấm chăn trên giường đang nằm trên người, xấp bản thảo được dọn ngay ngắn nơi tủ đầu giường.

Trong lòng có chút ấm áp, nỗi oan ức tối qua nháy mắt đã tiêu tan.

Kang seulgi tôi đúng là mẫu người tiêu chuẩn của một người đại ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro